Phải biết rằng, hiện tại Trương Phồn Chi sở hữu cả danh khí lẫn phần thưởng.
Từ giọng hát đến sự nổi tiếng, Trương Phồn Chi cũng được coi là vô cùng xuất sắc trong đám người mới, rất nhiều người coi trọng cô.
Nếu đã xác định phát hành ca khúc mới nhất định phải bàn bạc xong xuôi với công ty, nên bình thường không thể nào hủy bỏ được.
Nhớ lại lần trước ca khúc mới của Trương Phồn Chi bị Lâm Hàm Vận cướp mất, Trần Nhiên có suy đoán, có lẽ ở công ty cũng náo loạn một trận.
Về chuyện công tác, Trần Nhiên cũng không hỏi nhiều.
Tâm trạng của người ta đã không tốt, hiện tại chắc chắn đang cảm thấy rất ngột ngạt.
Mấy ngày nay đều bận rộn, hôm nay đã làm xong hết công việc, ngày mai có thể nghỉ ngơi, hắn liền hỏi: “Lúc nào bay, tôi đi đón cô!”
Trương Phồn Chi trả lời: “Anh rảnh à?”
Trần Nhiên: “Tôi được nghỉ buổi sáng.”
Trương Phồn Chi: “Giữa trưa là tôi đi, tôi sẽ về nhà trước, tối mới quay lại.”
Nếu buổi trưa đi thì không còn cách rồi, Trần Nhiên thực sự không đi được.
Đã làm chương trình thì phải có trách nhiệm với công việc.
Trần Nhiên trả lời: “Buổi tối, tôi sẽ về cùng chú Trương.”
“Được.” Trương Phồn Chi chỉ đáp lại một câu như vậy, sau đó liền cúp máy.
Trần Nhiên đặt di động xuống tiếp tục công việc, nhưng trong đầu lại nghĩ tới chuyện của Trương Phồn Chi.
Hắn dừng tay, lên mạng tìm kiếm vài thứ.
Nhưng lại không tra ra được tin tức gì.
Trần Nhiên cũng không ngạc nhiên. Đây là chuyện nội bộ của công ty, không dễ gì lại để lộ ra cả.
Hắn xem weibo của Trương Phồn Chi, rất sạch sẽ, cách mấy ngày lại đăng một bức ảnh đời thường.
Nhưng dưới bài post mới nhất có không ít bình luận, tất cả đều vô cùng phẫn nộ.
“Phồn Tinh đúng là đám tệ bạc. Đã nói hoàn thành xong bài hát, vậy mà còn lật lọng.”
“Thật đáng khinh. Hi Vân đáng thương của chúng tôi, cứ ra ca khúc mới là lại bị push. Đây là cái thứ công ty gì vậy?”
“Ủng hộ Hi Vân rời khỏi Phồn Tinh!”
Sau khi xem xong, Trần Nhiên suy nghĩ một lát, rồi mở weibo của Lâm Hàm Vận.
Bên đó có một tấm ảnh tự sướng, tiêu đề là: “Bài hát mới đang được chuẩn bị bởi hai nhà chế tác nổi tiếng là thầy Lương Quan Thanh và thầy Tưởng Tiểu Hòa. Vô cùng êm tai! Các bạn hãy đón xem nhé!”
Bấm vào phần bình luận, quả nhiên có vài fan hâm mộ của Trương Phồn Chi tỏ ra phẫn nộ, nhưng sau khi làm mới thì lại không có, rõ ràng là đã bị xóa.
“Lại bị cướp nữa rồi sao?”
Trần Nhiên lắc đầu.
Nếu như không biết đến Trương Phồn Chi mà chỉ nhìn đơn thuần, cũng chỉ biết là có một ca sĩ sắp phát hành ca khúc mới.
Hắn biết Trương Phồn Chi muốn ra một ca khúc mới, nhưng hiện tại lại thất bại. Còn Lâm Hàm Vận lại đăng thông tin sắp ra mắt ca khúc mới, đây nhất định không phải chuyện trùng hợp.
Trương Phồn Chi và Lâm Hàm Vận là ca sĩ trong cùng một công ty, vậy mà lại có đãi ngộ khác biệt như vậy.
Trần Nhiên cũng có thể hiểu được, tâm trạng của Trương Phồn Chi lúc này đang bùng cháy đến mức nào.
Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, người nào chẳng có lúc lên lúc xuống. Đặc biệt là mâu thuẫn của Trương Phồn Chi và công ty, hắn còn không biết rõ.
Trái lại, với tâm trạng như vậy, trước khi trở về Trương Phồn Chi còn bảo hắn phải diễn kịch. Nghĩ tới đây, Trần Nhiên cảm thấy khá buồn cười.
Đây là sợ bị giục kết hôn sao?
…
“Một ca khúc nhất định không được quá rắc rối, như vậy mọi người sẽ khó đoán được, cũng không thể quá nổi tiếng, vậy thì cũng sẽ chìm càng nhanh. Trong kho tàng ca khúc, cần phải có sự truyền bá…”
Trần Nhiên và đạo diễn đang thương lượng vấn đề về thư viện âm nhạc, hắn nói ra suy nghĩ của mình.
“Trừ cái đó ra, còn có thể chọn ra những ca khúc chủ đề. Vào những ngày lễ, phát ra chủ đề chương trình…”
Đạo diễn Ngô Tấn khẽ gật đầu, ông tương đối đồng ý với ý kiến của Trần Nhiên.
Đã làm chương trình, nhất định phải cân nhắc đến cảm nhận của người xem. Kênh giải trí bọn họ luôn tự chịu trách nhiệm lời lỗ, tỷ lệ người xem là quan trọng nhất, giống như là miếng cơm manh áo của họ vậy.
Về phần này, Trần Nhiên làm rất tốt. Dù là sáng ý gì cũng phải nghĩ đến việc người xem có thể chấp nhận được hay không?
Ở bên kia, Lâm Phàm cũng ghi chép lại.
Mấy ngày nay được làm việc chung với Trần Nhiên, cảm giác được học hỏi khá nhiều thứ.
Không phải khoác lác, nhưng cách suy nghĩ của anh ta và Trần Nhiên, hoàn toàn không cùng một chiều không gian.
Nhìn vào cùng một vấn đề, góc độ giữa những người khác nhau cũng sẽ có sự khác nhau, thậm chí là hoàn toàn khác nhau. Tư duy vốn không bị trói buộc, lúc nào cũng có thể tự do phát triển.
Lâm Phàm hơn Trần Nhiên khoảng năm, sáu tuổi, lại còn được công tác nhiều năm ở đài truyền hình nên kinh nghiệm của anh ta so với Trần Nhiên cũng nhỉnh hơn một chút.
Thế nhưng, ngoại trừ kinh nghiệm, Lâm Phàm cảm giác mình không hơn Trần Nhiên ở điểm nào cả.
Chương trình chuẩn bị mất vài ngày, sân khấu cũng được chuẩn bị rất nhanh.
Sảnh sân khấu để truyền bá cũng được dựng sẵn. Chương trình giải trí này chỉ là một chương trình cỡ nhỏ, không cần phải biến hóa quá nhiều, chủ yếu là thiết bị thì cần nhiều thời gian hơn để chuẩn bị.
Bởi vì mấy ngày qua, Trần Nhiên và những người khác đều tăng qua, cho nên hiện tại, hắn tương đối thoải mái, hắn nói với Lâm Phàm: “Hôm nay tôi có chút việc, lại không phải làm thêm giờ. Phân đoạn trò chơi mà tôi nói hôm trước, tôi đã viết khái quát nó rồi, lát nữa các người thương lượng với nhau, bổ sung thêm vài chi tiết. Nếu có thể thì cứ dùng, không được thì để ngày mai chúng ta cùng thảo luận.”
“Được.” Lâm Phàm khẽ gật đầu, không hề tỏ ra bất mãn.
Mục tiêu của bọn họ là một chương trình nhiều kỳ, nhưng chương trình đã không thể thay đổi được cấu trúc, nếu không người xem sẽ khó đánh giá. Tổng thể đã không thể thay đổi, thì mỗi kỳ phải biến hóa thêm một vài trò chơi mới.
Lúc này, wechat của hắn có thông báo, hắn cầm lên xem, Trương Phồn Chi nói cô ấy vừa về tới nhà.
Trần Nhiên lấy điện thoại ra gọi cho giám đốc Trương: “Chú, lát nữa tan tầm chú đợi cháu nhé. Hôm nay Chi Chi trở về.”
“Chú làm bố nó còn không biết, cháu đã biết rồi sao?” Giám đốc Trương cười ha ha: “Thằng nhóc này, mấy ngày nay đều không có thời gian về nhà chú ăn cơm, nay Chi Chi rảnh lại có thời gian à?”
Trần Nhiên không khỏi mỉm cười: “Cháu trùng hợp làm xong việc, mới có chút thời gian rảnh rỗi. Cô ấy không trở lại ,thì hôm nay, cháu cũng định ăn cơm cùng chú mà.”
Giám đốc Trương không tin, nói tiếp: “Chẳng lẽ chú không biết tâm tư của cháu ư? Cháu đừng vì Chi Chi mà bỏ công bỏ việc, đây là chương trình hàng đầu ở kênh giải trí, không được để có vấn đề gì đâu đấy.”
Trần Nhiên nói: “Chú yên tâm, bởi vì khẩn cấp nên bọn cháu chuẩn bị chương trình rất nhanh. Hơn nữa còn có đạo diễn Ngô Tấn đi theo quan sát, còn có biết bao người nữa, dù không có cháu cũng chẳng có vấn đề gì đâu.”
“Được rồi, đừng nói nữa. Lát nữa đến đó rồi nói.”
Giám đốc Trương ngoài miệng thì nghiêm khắc, nhưng lại rất vui mừng khi thấy quan hệ của Trần Nhiên và Trương Phồn Chi tốt lên, vừa cúp điện thoại là vui vẻ hẳn.
Lúc này, ông mới nhận được tin từ vợ là con gái đã về nhà.
Giám đốc Trương lắc đầu. Bé Áo Bông sắp thành người nhà khác rồi!
Trần Nhiên đã biết rồi, vậy mà ông phải nhờ vợ mới biết được!
Đối xử khác nhau thật đấy!
Lúc tan tầm, giám đốc Trương chờ đợi Trần Nhiên.
Giám đốc Trương nhìn Trần Nhiên: “Cháu không chuẩn bị quà gì hết à? Chú thấy ở bên cạnh có một tiệm hoa, cháu có muốn mua một bó hay không?”
Trần Nhiên ngơ ngác. Còn cần cả hoa sao?
Nhưng mà nghĩ lại, giám đốc Trương đã nói vậy thì cũng không thể không mua được.
Thế là khi Trương Phồn Chi mở cửa ra, đã thấy Trần Nhiên mặt mày khó chịu cầm bó hoa đừng trước cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT