"Không ngờ Trương Hi Vân lại là con gái của chú Trương, gia đình mình quả thật là có phúc lớn."

Trần Nhiên thực sự chưa từng nghĩ tới chuyện này. Dù cho cả hai đều mang họ Trương, nhưng lại chẳng vướng bận gì đến nhau, ai có thể nghĩ ra mối liên hệ gì ở đây chứ.

Giám đốc Trương thở dài: "Phúc cái gì chứ, đến mặt mũi còn chẳng thấy đâu. Hồi trước học đại học, mấy ngày nghỉ còn về nhà, bây giờ thành ngôi sao rồi, cả năm đều bôn ba bên ngoài. Mỗi lần về nhà đều vội vội vàng vàng, chú thà nó không làm người nổi tiếng còn hơn."

"Đây cũng không phải vấn đề có phải người nổi tiếng hay không. Chú Trương, chú nhìn cháu xem, sống ở Gia thị, không phải cũng hai tháng mới về nhà một lần hay sao?"

Từ lúc xuyên qua đến bây giờ, Trần Nhiên mới trở về nhà một lần, chính là lần xuất viện đó vội vàng về nhà nghỉ ngơi. Sau lại có thêm chuyên mục mới nên càng bận rộn, không còn thời gian.

Giám đốc Trương lắc đầu không nói. Đây không phải vấn đề về công việc, mà vốn dĩ con trai và con gái không giống nhau. Con trai có đi ra bên ngoài thì kiểu gì cũng sẽ trở về với cha mẹ, bởi vì đây là nhà của chúng.

Nhưng con gái thì khác. Lúc còn là thiếu nữ, chưa có gia đình nhất định vẫn sẽ nhớ nhà, dù trở về ít nhưng cuối cùng vẫn sẽ trở về, bởi vì chỉ có nơi đây là nhà của nó. Nhưng nếu gả cho người khác, có gia đình rồi thì gần như sẽ chẳng trở về nữa.

Hơn nữa, điều giám đốc Trương lo lắng nhất chính là vấn đề kết hôn của con gái. Suốt ngày không nhìn thấy người, bọn họ cũng không thể nào quản lý được, cho nên rất không yên lòng.

Nếu như con gái có thể sống hạnh phúc, trong lòng người làm cha mẹ dù không thoải mái cũng đều cảm thấy vui mừng, nhưng ngành giải trí bây giờ chẳng ra làm sao cả. Người nổi tiếng kết hôn với nhau, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, rất dễ xảy ra vấn đề.

Hai vợ chồng bọn họ thương lượng với nhau, kiên quyết không cho con gái kết hôn với người nổi tiếng, dù cho có bị con gái oán hận cũng không sao cả.

Trần Nhiên trò chuyện với giám đốc Trương, hai người ở trong bếp cũng đang trò chuyện với nhau.

"Trương Phồn Chi, có phải con có vấn đề gì với cha mẹ đúng không?" Dương Vân nghiêm mặt hỏi.

Trương Phồn Chi nghiêng đầu: "Không ạ."

Dương Vân lại nói: "Hơn một tháng không trở về nhà, vừa về là đã xụ mặt, cái này gọi là không có vấn đề gì sao? Mẹ và cha con bạc đãi con ư? Hay đối xử với con không tốt?"

"Cũng không ạ."

"Nói thật đi!" Dương Vân khiển trách.

"Tâm trạng không tốt."

Dương Vân hừ một tiếng, nói: "Tâm trạng không tốt nên về nhà trút giận lên đầu cha mẹ sao? Con bản lĩnh thật đấy?!"

"..."

Trương Phồn Chi không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lấy đồ ăn từ trong lồng hấp ra.

Dương Vân biết tính cô nóng nảy, khẽ nói: "Mẹ nói cho con biết, nếu lát nữa ra ngoài con vẫn giữ nguyên bộ mặt này thì đừng trách cha mẹ không nể mặt."

Trương Phồn Chi quay đầu nhìn ra ngoài, trông thấy Trần Nhiên và giám đốc Trương đang trò chuyện vui vẻ, không khỏi mím môi.

Hai mẹ con chuẩn bị đồ ăn xong xuôi rồi bưng lên trên nhà.

Tay nghề của Dương Vân rất giỏi, đồ ăn vô cùng phong phú, mùi thơm tỏa ra nức mũi.

Giám đốc Trương và vợ ngồi gần nhau, Trương Phồn Chi và Trần Nhiên ngồi ở bên cạnh.



Mùi thơm nhẹ nhàng bay tới, Trần Nhiên không tự chủ được có hơi nhích người sang.

Giám đốc Trương gắp thức ăn cho Trần Nhiên: “Đây, cháu hãy nếm thử tay nghề của dì Vân đi. Không phải chú quá lời đâu, nhưng những món này thực sự còn ngon hơn ở ngoài quán đấy!”

Dương Vân huých nhẹ chồng mình, cười nói: “Đừng nghe chú cháu nói linh tinh. Dì chỉ tùy ý làm thôi, cháu cứ ăn thoải mái đi.”

Trần Nhiên ăn một miếng, hương vị vô cùng thơm ngon: “Chú Trương nói rất đúng, tay nghề của dì Vân quả thật rất tốt, ngon hơn ở bên ngoài nhiều.”

Giám đốc Trương cười nói: “Xem kìa, Trần Nhiên đã nói thế, em không cần phải khiêm tốn nữa đâu.”

Trương Phồn Nhi khẽ nhếch khóe miệng, tự nhiên cảm giác bản thân thật dư thừa.

Dương Vân gắp một miếng thịt kho tàu béo ngậy vào trong bát của Trần Nhiên: “Nếu thích thì ăn nhiều một chút. Gần đây mọi người đều bận rộn công việc, phải ăn khỏe thì mới có sức làm tiếp.”

Trương Phồn Chi lặng lẽ nhìn mẹ, rồi lại nhìn sang người cha đang chăm chú nói chuyện với Trần Nhiên, không biết ai mới là con đẻ của hai người.



Suốt bữa cơm, Trương Phồn Chi chẳng hề mở miệng.

Trần Nhiên thì mồm miệng không ngớt, liên tục bị hai vợ chồng họ Trương gắp thức ăn cho.

Từ chối thì không tốt, nhưng không từ chối lại không ăn nổi.

Cuối cùng, khi hắn ợ một tiếng rõ dài, hai vợ chồng mới ngừng tay.

Trần Nhiên no căng bụng, giúp thu dọn bát đũa rồi mới ngồi trên ghế salon, không nhúc nhích.

Dương Vân rửa chén, cha con nhà họ Trương và Trần Nhiên ngồi trong phòng khách, giám đốc Trương nói: “Hai người các con đều cùng tuổi, trao đổi phương thức liên lạc với nhau đi, về sau còn có qua có lại.”

Trần Nhiên liếc nhìn Trương Phồn Chi, trao đổi phương thức liên lạc với ngôi sao quả thật cũng rất thú vị.

Trương Phồn Chi vẫn không phản ứng, giám đốc Trương đưa tay đẩy cô một cái. Cô mới bất đắc dĩ lấy di dộng ra, trao đổi qua lại với Trần Nhiên.

“Nhất chi độc tú…”

Trần Nhiên nhìn thấy biệt danh Wechat này, khoé miệng hơi giật giật.

Biệt danh hắn rất đơn giản, chỉ có một chữ “Nhiên”.

Nhưng dù có thêm phương thức liên lạc với nhau, Trần Nhiên vẫn cảm thấy Trương Phồn Chi rất khó để nói chuyện.

Hai người ngoại trừ có quen biết với nhau thông qua giám đốc Trương thì trước đây cũng chưa từng gặp nhau. Tính cách của Trương Phồn Chi như vậy, nếu có thể nói chuyện phiếm với cô ta thì đúng là lạ đời.

Trương Phồn Chi nghe điện thoại, đứng lên đi vào trong phòng, chỉ còn lại Trần Nhiên và giám đốc Trương ở lại nói chuyện.

“Trần Nhiên, cháu thấy Chi Chi nhà chú thế nào?” Giám đốc Trương khẽ hỏi.

“Dạ?” Trần Nhiên không biết vì sao giám đốc Trương lại hỏi như vậy, nhất thời không biết nên nói gì.



Giám đốc Trương nói tiếp: “Chú và dì Vân đều cảm thấy cháu không tệ, tính tình tốt, tâm địa hiền lành, năng lực rất khá. Chi Chi cũng không còn nhỏ nữa rồi, bọn chú muốn tìm cho nó một đối tượng, cho nên nghĩ ngay đến cháu.”

“Hôm nay mời cháu đến đây, chính là muốn cho hai đứa gặp mặt nhau, xem xem có thể trở thành người một nhà hay không?”

Trần Nhiên lúng túng nói: “Chú Trương, hiện tại chúng ta chẳng phải cũng là người một nhà hay sao?”

Giám đốc Trương lắc đầu nói: “Cái này không giống. Bây giờ cháu gọi chú là chú, nhưng mà chú muốn được trở thành cha cháu.”

Trần Nhiên càng khó xử.

Giám đốc Trương cho hắn gọi là chú, nhưng từ đáy lòng lại đối xử với hắn như một người bạn.

Hiện tại, giám đốc Trương lại muốn hắn làm con rể, nhất thời khiến hắn vô cùng bối rối.

“Sao vậy? Hay là cháu thấy Chi Chi không hợp với cháu?”

Trần Nhiên vội nói: “Cháu không có ý đó. Trương tiểu thư chỗ nào cũng tốt, không những xinh đẹp mà còn là một siêu sao. Sao cháu dám chê cô ấy chứ?”

Giám đốc Trương nói: “Hay là bởi tính khí của nó? Chú nói cháu nghe này, con bé Chi Chi này trong nóng ngoài lạnh, chỉ cần quen với nó đủ lâu, cháu sẽ thấy tính nóng nảy này của nó thật ra cũng không tệ.”

“…”

Nếu như Trần Nhiên không nhìn thấy màn xung đột ở lầu dưới thì chắc chắn sẽ tin lời giám đốc Trương.

Đương nhiên, việc tính tình nóng nảy cũng không phải là vấn đề ở đây, chủ yếu là chuyện này quá đột ngột.

Nói là tới đây ăn một bữa cơm, sao lại thành ra mắt rồi?

Hèn chi giám đốc Trương cho hắn nghỉ một ngày để chỉnh trang lại bản thân, còn nói là muốn ăn một bữa đoàn viên, hóa ra là có ý tứ như vậy.

“Chú Trương, cháu với con gái chú mới gặp mặt lần đầu, vẫn chưa hiểu rõ lẫn nhau. Nói những chuyện này thật sự quá sớm.” Trần Nhiên kiên trì nói.

Ai lại không thích gái đẹp, Trần Nhiên cũng chẳng phải ngoại lệ. Trương Phồn Chi xinh đẹp như vậy, có cô là bạn gái, dù là ai cũng đều đồng ý.

Thế nhưng, chuyện vợ con lại là chuyện cả đời, không thể chỉ vì nhan sắc mà trơ mặt theo đuổi. Đầu tiên, phải phù hợp về tính cách, có thể ở cùng nhau trọn đời, tiếp theo thì phải có lòng tham, chính là thèm muốn về thân thể.

Giám đốc Trương giơ hai ngón tay kẹp trước mồm, định lấy điếu thuốc ra nhưng chợt nhớ tới đang ở trong nhà, hậm hực thu tay lại nói: “Đúng là chú có hơi vội vã. Nhưng chú thấy cháu rất tốt, rất xứng với Chi Chi. Hơn nữa, Chi Chi cũng đến tuổi phải lập gia đình rồi, chú không thể để người ngoài cướp nó đi được.”

“Cháu nghĩ mà xem, nếu như Chi Chi gả cho người khác, ai mà biết được người đó có tâm tư như nào, liệu một năm sẽ cho nó về được mấy lần.

Nhưng cháu lại khác, cháu là đứa trẻ hiếu thuận, về sau chúng ta già rồi cháu chắc chắn sẽ không bỏ mặc chúng ta.”

“Chú đối xử với cháu tốt như vậy. Cháu cũng không thể trơ mắt nhìn chú và dì Vân phải sống cô độc trong suốt quãng đời còn lại, đúng chứ?”

Trần Nhiên giật giật khóe miệng.

Chú Trương, chú diễn sâu quá rồi đấy.

Hơn nữa, cháu chỉ là một người bình thường, nhìn thế nào cũng thấy không hợp với Trương Phồn Chi, sao chú có thể cảm thấy hai người bọn cháu xứng đôi vừa lứa được chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play