Sắc mặt Vệ ma ma trắng bệch, trái tim đập thình thịch, Vệ ma ma đột nhiên quỳ xuống, "Oan uổng, oan uổng quá! Lão phu nhân, nô tỳ phía trên có phu nhân, phía trên phu nhân còn có lão phu nhân là người, có cho nô tỳ mười lá gan, nô tỳ cũng không dám làm kẻ chủ trương! Nô tỳ thật sự, thật sự không có nhìn thấy khóa trường mệnh của tam tiểu thư!"
Lão phu nhân lạnh lùng liếc xéo Vệ ma ma một cái, rồi lại nhìn về phía Bách Lí Thu Thủy, bà dùng ánh mắt dò hỏi ý hỏi nàng sự tình có phải như lời Vệ ma ma hay không.
Bách Lí Thu Thủy dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn thoáng qua Vệ ma ma, nàng mở miệng nói: "Lão phu nhân, Vệ ma ma đúng là không nhìn thấy khóa trường mệnh của ta. Ta không kịp tìm ra khóa trường mệnh, thì đã bị người ta đánh đuổi ra ngoài."
Đáy mắt lão phu nhân lạnh lẽo, "Thu Thủy, Vệ ma ma trừ việc xem vết bớt trên người của ngươi thì có hỏi ngươi cái gì khác nữa không?"
Lão phu nhân dùng giọng nói đầy hòa khí, nhưng bên đại phu nhân lại có thể ý thức được, lão phu nhân đã có chút tức giận...
"Không có." Bách Lí Thu Thủy buột miệng thốt ra, điều này nàng thậm chí không cần đặt điều nói dối, sự thật và lời của nàng đều giống nhau, lúc ấy Vệ ma ma thấy nàng chưa nói hết, không nói hai lời đã lập tức cho người đem nàng ta đánh đuổi ra ngoài.
Lão phu nhân chậm rãi gật đầu một cái, ánh mắt bà quét về phía đại phu nhân có ba phần là trách cứ, "Chuyện lớn như vậy mà ngươi chỉ xem qua vết bớt lớn mà không nghe hết câu đã ngắt lời, thân phận tiểu thư của Bách Lí gia chúng ta từ khi nào đã không còn đáng giá một xu, không đáng để truy cứu cho ra chân tướng?"
Nàng ta đường đường chính chính là tam tiểu thư hồi phủ, lại chỉ vì không có vết bớt do phỏng, liền bị một hạ nhân cự tuyệt cho đứng ngoài cửa, đại phu nhân hiện tại là chủ mẫu vậy mà không hỏi thêm mấy câu, suýt nữa gây ra đại họa, chuyện này nếu bị truyền ra ngoài những người khác mà biết, chẳng phải sẽ cười đến rụng răng làm Bách Lí gia mất hết mặt mũi sao?
Lời nói của lão phu nhân muốn giả vờ không hiểu ý tứ trong lời nói ấy cũng không được, đại phu nhân đè nén tâm trạng bất ổn xuống, nàng lộ ra vẻ mặt tức giận nhìn Vệ ma ma, lời nàng nói hệt như đang lên án quyết liệt:
"Rất tốt, Vệ ma ma ngươi cũng đã đi theo ta, vài thập niên này ta có ngươi ở bên mà cẩn trọng làm việc, việc lớn việc nhỏ một chút sai sót đều không có, nhưng tại sao ngươi lại cố tình gây ra vấn đề lớn như thế!"
Bách Lí Thu Thủy cười lạnh, đại phu nhân lời này cũng là để nói cho lão phu nhân nghe, nào có cho Vệ ma ma cầu xin nửa lời.
Đáy mắt lão phu nhân sắc lạnh nhìn đại phu nhân, Bách Lí Thu Thủy đè nén bản thân, ra tiếng năn nỉ nói:
"Mẫu thân vì ta mà sinh đẻ, một thân nữ nhi nhà danh môn, Thu Thủy đều có thể hiểu được, chỉ thỉnh an mẫu thân không cần trách cứ Vệ ma ma, lúc trước Vệ ma ma đối đãi với ta thật sự rất tốt."
"Chỉ là nàng nói bớt lúc sau, Vệ ma ma vội vã rời đi một chuyến, lúc sau trở về sắc mặt có hơi thay đổi, còn nói chủ tử nói tam tiểu thư không có vết bớt, nhất định là tạp chủng từ đâu ra nhận bừa, trực tiếp đuổi đánh ra ngoài, Vệ ma ma nghĩ đến không có biện pháp mới phải làm như vậy, mẫu thân ngài không cần phải trách cứ Vệ ma ma, chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi, Thu Thủy không bận tâm."
Đại phu nhân đáy mắt phập phùng ngọn lửa giận, một tiếng không bận tâm, tốt lắm! Vệ ma ma xin chỉ thị của chủ tử là ai, trong lòng của tất cả đều biết rõ ràng, thật không biết xấu hổ, sao có thể nói ra loại lời này?!
Hơn nữa, Vệ ma ma làm vậy cũng là do từ sáng sớm nàng đã an bài thật tốt, vậy mà từ khi nào lại có hỏi qua nàng trước khi làm!?
Sắc mặt lão phu nhân hoàn toàn thay đổi, vì con dâu cả của bà mà mẫu thân của Bách Lí Thu Thủy phải âm thầm mang thai là một chuyện, trong lòng bà đã canh cánh chuyện này rất nhiều năm, Vệ ma ma có nói ra lời này nghĩ lại cũng không phải chuyện ngoài ý muốn, chỉ là...
"Tạp chủng?! Vệ ma ma ngươi thật to gan! Cháu gái ta mà là tạp chủng, vậy thì phụ thân của nàng ta là cái gì!?"
Lão phu nhân không chút nghi ngờ nào với lời Thu Thủy nói, Vệ ma ma liền cầu xin tha mạng nhưng không biết nên giải thích như thế nào, lời nói của bà với Bách Lí Thu Thủy tuy là có ý tứ đó nhưng hai chữ tạp chủng bà thật sự không có dám nói qua!
"Vệ ma ma, ngươi thật to gan! Thu Thủy hồi phủ là chuyện lớn, vậy mà ngươi không báo với ta để thu xếp mọi việc ta còn chưa tính sổ, ngươi nói ngươi nghe lời chủ tử là nghe ai?! Chẳng lẽ ngươi không coi ta ra gì mà nghe chủ tử khác?!" Đại phu nhân phản ứng lại cũng nhanh, lão phu nhân hiện đang nhắm vào nàng, vì vậy mà lời trước lời sau nàng đều cho người khác thấy mình không liên quan.
Vệ ma ma theo đại phu nhân nhiều năm như vậy, chỉ cần một ánh mắt, Vệ ma ma liền có thể biết rõ ý đồ của chủ tử, lập tức phía sau lưng bà ta chợt lạnh, ngay sau đó liền minh bạch cho bản thân.
#MạnThanh
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé. 💜💜💜
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé 😘
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT