Chương 110: Đừng trách bản thân

Dường như cảm nhận được cảm xúc của Bạc Mộ Vũ trập trùng, Giang Trần Âm không bắt cô trả lời, tiếp tục nói chuyện điện thoại với cô về chuyện trong đoàn làm phim.

Bạc Mộ Vũ bắt đầu khẽ đáp lại một tiếng "ừm" trong mỗi lần Giang Trần Âm ngừng lại, không phải là ngữ điệu bình bình, mà là câu trả lời khẽ khàng. Giang Trần Âm cảm nhận được sự chuyển biến nhỏ bé này, lúc nói chúc ngủ ngon với Bạc Mộ Vũ càng thêm dịu dàng.

Ngày hôm sau, ai làm việc nấy, hai người tiếp tục liên lạc Wechat với nhau một cách ăn ý. Giang Trần Âm chụp ảnh tự sướng của bản thân rồi gửi đi, vì yêu cầu tạo hình, hôm nay cô ấy mặc chiếc xường xám màu đỏ để quay phim.

Màu đỏ là màu sắc cực kì dễ bị mặc thành dung tục, vô cùng kén mặt cùng thân hình. Mà Giang Trần Âm vốn là người phụ nữ uyển chuyển dịu dàng, đôi mắt cô ấy ngậm theo nước xuân bên dưới lớp trang điểm tinh tế, da dẻ mịn màng, xường xám màu đỏ tôn lên thân hình cao gầy của cô ấy.

Cho dù bức ảnh chỉ có nửa thân trên, nhưng Bạc Mộ Vũ ngẩn ra nhìn một lúc lâu, ngồi trong văn phòng, đưa ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt trên màn hình điện thoại.

Cô Âm thật đẹp, Bạc Mộ Vũ cầm lòng chẳng đặng cười lên, nhịp tim đập rất nhanh.

Cô vẫn không rõ rốt cuộc tình hình hiện tại giữa hai người là gì, nhưng cô chắc chắn bản thân không cách nào từ chối ý tốt chủ động của Giang Trần Âm. Có lẽ hai người có thể quay lại trước kia, quay lại dáng vẻ ngày trước cũng tốt.

Nếu có một chút khả năng khác, cô cũng bằng lòng chịu giày vò vì điều đó, chỉ cần hai người vẫn có thể ở bên nhau là được.

Cuối tuần giữa tháng Ba, Bạc Mộ Vũ mang theo quà lưu niệm mua ở địa điểm du lịch trong kì nghỉ phép tới nhà ông bà Giang.

Năm ngoái sau khi cô chuyển ra khỏi nhà Giang Trần Âm cũng không quay lại đây, ban đầu là vì muốn cách xa Giang Trần Âm một chút nên mới không tới. Sau này bị Giang Trần Âm phát hiện tình cảm của bản thân, hai người tốt nhất không nên gặp lại, cho nên cô cũng không tới.

Nửa năm không tới thăm hỏi ông bà Giang, vừa vào cửa liền nhìn thấy sắc mặt ông Giang nghiêm túc, nhưng hướng gậy về cô rồi gõ xuống sàn nhà, nặng nề ho một tiếng.

Bà Giang hiền hòa hơn nhiều, buồn cười liếc ông Giang một cái, sau đó kéo cô Vương lên trước chào đón: "Tiểu Vũ à, tới thì tới thôi, còn mang quà làm gì?"

Bạc Mộ Vũ mang theo vô vàn cảm giác áy náy cười nói: "Một thời gian dài rồi cháu không tới đây, nên mang biếu ông Giang bà Giang ít đồ ạ."

Ông Giang nhíu mày, lẩm nhẩm: "Còn biết bản thân lâu rồi không tới cơ đấy?"

Con trai con dâu đều ngồi ngoài phòng khách, mọi người vừa nghe liền biết ông Giang trách móc, không nhịn được che miệng cười lên.

Hứa Tân Quân đưa tay ra gọi: "Tiểu Vũ, lại đây ngồi cùng cô cả nào."

Bạc Mộ Vũ nghe lời ngồi xuống cạnh Hứa Tân Quân, Hứa Tân Quân ôm lấy vai Bạc Mộ Vũ cười nói: "Tiểu Vũ à, cháu không biết đấy, một thời gian dài rồi cháu không tới, không biết bố mẹ cô đã nhắc bao nhiêu lần. Lần trước chúng ta nói chuyện, khi nhắc tới chuyện cháu đi theo đoàn làm phim, mẹ cô còn bảo Lục Nhi nhớ đợi tới khi cháu về nhất định phải dẫn cháu tới đấy."

Thì ra Giang Trần Âm được dặn dò như thế sao, không biết tình huống tương tự như thế đã xuất hiện bao nhiêu lần, cô ấy có khó xử vì điều đó hay không.

Bạc Mộ Vũ đè cảm xúc xuống, cong môi cười đáp: "Khoảng thời gian trước cháu không dành ra được thời gian, cũng rất ít khi có cơ hội tìm cô Âm, cháu cũng rất muốn tới mà."

Tôn Nhược Vi tiếp lời: "Đương nhiên chúng ta hiểu mà, còn giải thích với ông bà giúp cháu, còn không nhanh cảm ơn cô cả với cô nhỏ đi."

Bạc Mộ Vũ cười nói:"Cháu cảm ơn hai cô, cháu mang chút đồ ăn cho mọi người, lát nữa chúng ta cùng nhau uống trà chiều nhé."

"Xem kìa..." Tôn Nhược Vi cười hi hi nói, "Bây giờ mồm mép càng ngày càng ngọt rồi, không uổng công thương yêu cháu, ha ha ha."

Giang Anh Túng trước giờ luôn nghiêm túc lúc này cũng không khỏi quan tâm Bạc Mộ Vũ, nói: "Lâu rồi Tiểu Vũ không tới công ty chúng ta chơi nhỉ, hồi đại học Lục Nhi không có ở đây còn tới, sau khi đi làm thì không thấy tới nữa. Cháu cũng đừng kiêng kị quá nhiều, tuy Hoằng Thịnh và chúng ta là đối thủ, nhưng cháu cũng không tiếp xúc với nội bộ của chúng ta, đừng lo nghĩ quá."

"Cảm ơn chú Túng, cháu biết rồi ạ." Bạc Mộ Vũ đáp ứng ngoài miệng như thế, nhưng trong lòng không dám nhận.

Cô không tiếp xúc được với nội bộ, nhưng cô và Giang Trần Âm... Giang Trần Âm lại tin tưởng cô như thế, trước giờ cũng không cố ý giữ bí mật với cô.

Hứa Tân Quân bất đắc dĩ lườm chồng một cái: "Anh đang nói gì vậy chứ? Tiểu Vũ cũng phải đi làm, thời gian tan làm thì các anh cũng tan làm, còn tới làm gì?"

Giang Anh Túng ngẩn ra, "Cũng đúng, sao anh không nghĩ tới nhỉ?"

Hứa Tân Quân mím môi cười chồng: "Anh vẫn coi Tiểu Vũ là trẻ con đấy, không thay đổi gì cả."

"Ừ, chỉ là nhất thời anh không nghĩ tới..."

Bạc Mộ Vũ nghe Hứa Tân Quân nói, trong lòng có chút chấn động, khẽ cúi đầu, lòng dạ bất an.

Sau bữa trưa, ông Giang tha cho Bạc Mộ Vũ không bắt cô chơi cờ cùng ông, bà Giang cũng bị cô Vương gọi đi bàn bạc chuyện lặt vặt trong nhà, Hứa Tân Quân và Tôn Nhược Vi liền kéo Bạc Mộ Vũ tới vườn hoa.

Không khí quang đãng, gió thổi hiu hiu. Trên chiếc bàn nhỏ bày hoa quả trà nước, ba người ngồi quây lại cùng nhau, mồm miệng ăn không ngừng.

"Đúng rồi Tiểu Vũ, nghe mẹ cháu nói cậu trai cháu xem mặt thời gian trước không ổn?" Vấn đề của Tôn Nhược Vi rất trực tiếp.

Ấn đường Hứa Tân Quân run lên: "Nhược Vi, câu nói của em tối nghĩa quá."

1

Tôn Nhược Vi chớp chớp mắt nhìn chị dâu: "Đúng thế, không phải cô muốn nói là không được kia..." Sau khi lẩm bẩm xong liền nói với Bạc Mộ Vũ đang nhịn cười: "Cái đó... cô nói không ổn là không ổn về tính cách không thích hợp, không phải là không ổn kia..."

Bạc Mộ Vũ gật đầu cười nói: "Cháu hiểu ý của cô. Người kia không hợp với cháu, hôm đó cô Âm cũng có mặt, cô ấy cũng nói vậy ạ."

Lúc này nhắc tới Giang Trần Âm sẽ tốt hơn, chí ít chuyện này có sự đánh giá của Giang Trần Âm, hai người sẽ không bới lông tìm vết hỏi tới gốc rễ.

"Lục Nhi cũng cảm thấy như vậy, vậy có lẽ không sao." Hứa Tân Quân dịu dàng an ủi Bạc Mộ Vũ, "Chuyện này vẫn cứ để từ từ thì hơn, không thích hợp thì thôi, không vội."

Tôn Nhược Vi cười híp mắt chọc lên tay Bạc Mộ Vũ: "Có cần cô cả với cô nhỏ giới thiệu cho cháu không? Nghe mẹ cháu nói cháu thích người cá tính như Lục Nhi..."

Tôn Nhược Vi nói mãi nói mãi rồi khựng lại, trong đầu có gì đó đột nhiên hiện lên, quên mất việc ăn điểm tâm trong tay, híp mắt xấu xa nhìn Bạc Mộ Vũ. Trẻ tuổi xinh đẹp đáng yêu và ngự tỷ lớn tuổi có tiền có quyền, hình tượng nhân vật này kíc,h thích tới nhường nào chứ?

Ôi trời ơi lại muốn tìm truyện để đọc rồi!

Bạc Mộ Vũ bị ánh mắt của Tôn Nhược Vi dọa tới nỗi sống lưng trào lên hơi lạnh, vội xua tay từ chối: "Không cần, không cần ạ, hiện tại vẫn còn sớm, cháu chưa có ý định này."

"Nhược Vi, ăn đồ của em đi." Hứa Tân Quân cũng ám thị em dâu mình đừng nói nữa.

"Chị cả!" Điểm chú ý của Tôn Nhược Vi sớm đã không nằm ở việc giới thiệu bạn trai cho Bạc Mộ Vũ nữa, mà kéo lấy tay Hứa Tân Quân, liếm mắt biểu thị, "Em phát hiện thứ này hay lắm, rất có cảm giác."

Tôn Nhược Vi ngừng lại giây lát, đè giọng nói: "Lát nữa về phòng sẽ nói với chị."

Hứa Tân Quân bật cười: "Thứ gì mà bí mật vậy hả?"

"Ôi chao..."

Đáy mắt Bạc Mộ Vũ mang theo ý cười nhìn hai người, cảnh tượng lâu ngày không gặp này khiến cô cảm nhận được thật sự đã quay về trước kia.

Buổi tối Bạc Mộ Vũ ở lại nhà họ Giang ăn cơm, dự định ở lại một đêm, ông Giang bảo cô ở lại đây chơi cuối tuần. Bạc Mộ Vũ nghĩ ngợi rồi đáp ứng, ông Giang lâu ngày không chơi cờ với Bạc Mộ Vũ vui vẻ tươi cười.

Buổi tối khi những cuộc chuyện trò kết thúc, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi. Tuy đã nửa năm Bạc Mộ Vũ không tới đây, nhưng năm kia sau khi Giang Trần Âm về nước liền bảo cô Vương không cần chuẩn bị phòng khách, hai người ở chung một phòng là chuyện mọi người đều biết.

Hôm nay cũng thế, cô Vương không thu dọn phòng khách cho Bạc Mộ Vũ.

Nhưng...

Bạc Mộ Vũ đứng trước cửa phòng Giang Trần Âm chần chừ rất lâu, gọi điện thoại cho Giang Trần Âm, có chút chần chừ hỏi: "Cô Âm, cháu có thể vào phòng cô không?"

Giang Trần Âm vừa về phòng khách sạn, nghe thấy Bạc Mộ Vũ hỏi như thế liền im lặng, sau đó hỏi ngược lại: "Sao đột nhiên lại hỏi như thế?"

"Vì..." Bạc Mộ Vũ khựng lại, nhịn lại những lời kia trong lòng cắn môi, "Vì... nên muốn hỏi cô một chút."

"Vì nên?" Giang Trần Âm vui vẻ cười lên, sau đó khẽ thở dài, "Đứa trẻ ngốc, không cần hỏi."

Cô ấy cảm thấy có lẽ bản thân đoán được sự kiêng kị hiện tại của Bạc Mộ Vũ, cô ấy cũng đã biểu đạt rõ ràng như thế, lời nói cũng đã ám muội như vậy. Nếu không phải sợ sau khi làm rõ sẽ khiến Bạc Mộ Vũ không tiếp nhận nổi trong một chốc một nhát, cô ấy sớm đã nói ra trước ngày rời khỏi Tần Châu.

Vậy hiện tại hai bên đều hiểu rõ ám muội lúc này, có thể dễ dàng giải quyết chuyện Bạc Mộ Vũ đột nhiên dừng bước trước phòng cô ấy.

"Vậy cháu vào nhé." Bạc Mộ Vũ cong khóe môi, vui vẻ vì sự nuông chiều của Giang Trần Âm.

Trong phòng Giang Trần Âm không có gì thay đổi, Bạc Mộ Vũ đóng cửa xong, ngồi xuống mép giường.

Giang Trần Âm hỏi: "Vào chưa?"

"Ừm." Bạc Mộ Vũ nghe thấy Giang Trần Âm khẽ cười lên, cô bỗng có chút lúng túng vì cảm giác chần chừ ban nãy của bản thân.

Cô nhìn một vòng quanh phòng, đồ của bản thân vẫn còn ở đây, không thay đổi.

Cô đứng dậy muốn quan sát nơi này kĩ hơn, Giang Trần Âm cười hỏi: "Hôm nay có bị bố mẹ với anh chị cô dọa không?"

"Vẫn ổn ạ." Bạc Mộ Vũ đi tới bàn trang điểm, đưa tay ra sờ lược của Giang Trần Âm, nghĩ tới mái tóc xoăn dài mềm mượt của cô ấy, phát ra một tiếng thở dài qua răng môi, "Đã một thời gian dài cháu không tới thăm ông Giang bà Giang rồi, là cháu không đúng."

Âm thanh của Giang Trần Âm đột nhiên trầm xuống, mang theo tình cảm khiến Bạc Mộ Vũ không cách nào đề kháng: "Không trách cháu, là cô..."

"Được rồi, chúng ta đừng nói những chuyện này nữa." Bạc Mộ Vũ nhanh chóng ngắt lời, cắn môi, nhưng lại sợ Giang Trần Âm hiểu lầm, vội nhỏ tiếng bổ sung: "Cháu biết, cô đừng trách bản thân, cháu hiểu hết mà..."

Cô có thể tưởng tượng được năm ngoái khi vừa mới biết tình cảm của cô, Giang Trần Âm đã chấn động nhường nào, cũng có thể tưởng tượng được quyết định Giang Trần Âm khi ấy. Trước giờ cô chưa từng trách Giang Trần Âm, hai người có thể như hiện tại đã là tốt lắm rồi.

Cô vẫn có thể yêu Giang Trần Âm, ở lại bên cạnh Giang Trần Âm, như vậy là đủ.

"Mộ Vũ..."

Bạc Mộ Vũ nghe thấy Giang Trần Âm buồn bã thở dài, sau đó khẽ cười lên, âm thanh thỏa mãn này dễ dàng tiến vào trong tim cô.

Đột nhiên cô rất muốn gặp Giang Trần Âm, khát vọng này trào lên trong tim cô. So với việc liên lạc qua điện thoại như vậy, cô muốn được Giang Trần Âm dịu dàng đối xử với mình hơn, đưa tay ra ôm lấy cô, sờ tóc cô, trong mắt đều là cô.

"Cô Âm, cháu..." Bạc Mộ Vũ cắn m.ôi dưới, căng thẳng lại sợ hãi.

"Sao thế? Muốn đi tắm rồi à?" Giang Trần Âm cười cười, nghe ra tâm trạng không tệ.

"Vẫn chưa..." Bạc Mộ Vũ nhỏ tiếng đáp, ra sức nắm lấy chiếc lược của Giang Trần Âm trong tay, sau đó lóe lên suy nghĩ, không khống chế được khóe môi đang cong lên.

"À đúng rồi." Giang Trần Âm không hỏi nhiều, chuyển chủ đề, "Cháu thu dọn sách vở trên bàn trong phòng cô một chút, sau đó đặt vào trong tủ."

Bạc Mộ Vũ hoàn hồn, đi tới bên bàn, nhìn thấy sách giáo khoa và vở bài tập bày ngay ngắn trên mặt bàn, ngạc nhiên nói: "Những thứ này... đều là đồ trước kia của cháu?"

Ngữ điệu của Giang Trần Âm rất bình thường: "Ừm, thu dọn hết lại." Sau khi nói xong thì dừng lại, rồi bổ sung một câu: "Đừng nghĩ lung tung, thu dọn giúp cô là được."

Nếu Giang Trần Âm không bổ sung câu nói này, Bạc Mộ Vũ thật sự sẽ nghĩ lung tung, hiện tại như thế cô chỉ còn thấy hiếu kì. Tuy trước kia không bày nhiều như thế, nhưng một số thứ vẫn luôn đặt ở đây, tại sao đột nhiên lại bảo cô thu dọn?

Hả, đợi đã!

Trong đầu Bạc Mộ Vũ nhanh chóng lướt qua suy nghĩ, sao lại bày nhiều như thế? Còn ngăn nắp chỉnh tề, rõ ràng là mới được dọn dẹp. Nếu là bà Vương vào dọn dẹp, có lẽ sẽ không bày chung với những thứ đã để ở nơi khác ở đây mới đúng, đây đều là đồ dùng thời cô còn đi học.

Nghĩ tới đây, Bạc Mộ Vũ cười lên, âm thanh trong trẻo sạch sẽ: "Tại sao lại phải thu dọn ạ? Bây giờ đã bày ngăn nắp lắm rồi, không cần động vào nữa."

"Nghe cô, dọn đi." Giang Trần Âm kiên trì, nhưng ngữ điệu bất đắc dĩ lại dịu dàng, "Đừng nói tại sao nhiều vậy."

"Nhưng cháu muốn biết lí do." Đột nhiên Bạc Mộ Vũ thích cảm giác trêu đùa Giang Trần Âm thế này.

Giang Trần Âm im lặng một lúc, nói với cô: "Đợi khi nào hai chúng ta gặp nhau rồi nói, nếu cháu vẫn nhớ câu hỏi này."

Bạc Mộ Vũ ngây ra, ngẩng mắt nhìn về phía chiếc gương trên bàn trang điểm, lộ ra chiếc răng khểnh lâu ngày không gặp.

Hai người rất nhanh có thể gặp lại nhau, hi vọng cô sẽ không quên hỏi câu hỏi này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play