Dường như trong một đêm, Gia Đảo đã trở thành tiêu điểm của các phương tiện truyền thông khắp nơi.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại của Lâm Tinh U. Lâm Tinh U chỉ nói một câu:

- Chủ tịch thành phố Diệp, anh xem tin tức chưa, rất náo nhiệt.

Nói xong chuyện này thì không hề nhắc tới chuyện gì khác.

Diệp Trạch Đào vừa nghe đã hiểu. Lâm Tinh U nói giao việc cho cô ta làm. Xem ra đúng là cô ta đã giở một vài trò gì đó rồi.

Trần Hỉ Toàn bọn họ âm thầm làm một vài chuyện. Với lực lượng của họ thì âm thầm giở chút mánh khóe có gì là khó. Xem ra hành động của họ vô cùng nhanh.

Mở máy tính ra, đưa mắt nhìn, khuôn mặt Diệp Trạch Đào lộ vẻ tươi cười. Đâu đâu cũng thấy nội dung liên quan tới chiếc du thuyền đó, đủ loại yêu sách tràn ngập các trang web lớn.

Tiếp tục xem những nội dung có căn cứ được đăng tải, Diệp Trạch Đào cũng ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ rằng một người phụ nữ bình thường nhìn có vẻ rất đơn thuần laị có thể làm được những chuyện như thế này. Lại càng không ngờ những danh nhân cũng có thể vô sỉ đến như vậy, công nhiên tụ tập thác loạn.

Làm tốt lắm!

Trong lòng Diệp Trạch Đào thầm khen ngợi sự lợi hại của Lâm Tinh U. Ở một nơi như thế mà cũng có thể kịp thời đưa những tin tức này ra ngoài.

Đang xem thì Thường Ấn Thác bước vào, thấy Diệp Trạch Đào đang xem những nội dung trên mạng, Thường Ấn Thác liền cười nói:

- Cậu cũng xem những chuyện này rồi sao?

- Không ngờ lại là những nội dung như thế này. Hoàn toàn là một nơi thác loạn quy mô lớn, đang khiêu khích giới hạn đạo đức cuối cùng của quốc gia chúng ta!

- Đúng vậy, nhìn những việc này mà xem, đây chính là những danh nhân, minh tinh của chúng ta!

Thường Ấn Thác không ngừng lắc đầu cảm thán.

Diệp Trạch Đào nói:

- Tư lệnh Thường, có thể ra tay rồi!

Thường Ấn Thác gật đầu nói:

- Tôi đến là để bàn bạc với cậu về chuyện này. Các phương tiện truyền thông chỉ có thể đưa tin những nhân vật không có quan hệ mật thiết như các minh tinh, còn chúng ta sẽ chọc vào những người ở trên. Cậu thấy sao?

Diệp Trạch Đào nói:

- Nếu như vậy thì mục tiêu đã quá rõ ràng rồi!

Thường Ấn Thác nói:

- Mục tiêu chúng ta đã chọn rồi, quan trọng là phía trên phải có lực lượng ủng hộ. Nếu chuyện này không có người ở trên ra sức ủng hộ thì căn bản là không thể thực hiện được!

Diệp Trạch Đào biết Thường Ấn Thác có ý muốn mời Hô Diên Ngạo Bác của mình ra mặt, liền nói:

- Như vậy đi, để tôi liên hệ với bố nuôi tôi xem sao!

Thấy Diệp Trạch Đào hiểu ý mình, Thường Ấn Thác khẽ gật đầu nói:

- Tôi đợi tin tức của cậu.

Thấy Thường Ấn Thác đã đi ra ngoài, Diệp Trạch Đào đóng cửa lại gọi điện cho Hô Diên Ngạo Bác.

Nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác rất vui, nói:

- Cũng lâu rồi con không về thủ đô, rảnh thì tới thăm ta.

Sau khi Diệp Trạch Đào và Hô Diên Ngạo Bác nói vài câu hỏi thăm, Hô Diên Ngạo Bác nói:

- Con đến Gia Đảo, tình hình như thế nào rồi?

- Bố nuôi, con đang tính nói với bố về chuyện này.

Diệp Trạch Đào nói với Hô Diên Ngạo Bác một lượt tình hình mình tìm hiểu được ở tỉnh Nam Nhiệt, đặc biệt là những tình hình về buôn lậu.

Nghe thấy tình hình buôn lậu hung hăng ngang tàn đến mức độ đó, Hô Diên Ngạo Bác cũng kinh ngạc, nói:

- Nước ta bị lũ bại hoại này làm loạn rồi, không giết cái lũ này thì không được!

Đối với những người như họ mà nói, nghe thấy có kẻ muốn lợi dụng quyền lực trong tay để biến hải quan trở thành hậu hoa viên của chúng thì thật là khó chấp nhận.

Diệp Trạch Đào lại kể về chuyện bố mình bị đánh, sau đó là những thủ đoạn của bọn công tử cậu ấm kia. Với sự thông minh của Hô Diên Ngạo Bác, ông đã nhanh chóng nhìn ra ý tứ sâu xa trong này.

- Trạch Đào, mục tiêu này rất rõ ràng, chính là muốn Bí thư Trịnh giữ chức thành công! Bây giờ, tình hình ở thủ đô cũng phức tạp. Bí thư Hạo Vũ thì hi vọng Bí thư Trịnh có thể giữ chức, nhưng có người lại không hi vọng nhìn thấy Bí thư Trịnh ngồi lại vị trí đó, muốn mở ra một lỗ hỗng từ chỗ đó!

Diệp Trạch Đào nghe mà có chút hoảng sợ. Nếu chuyện giữa mình và Trịnh Tiểu Nhu hôm đó bị người xấu phát hiện được thì có thể to chuyện rồi. May mà mình đã nhanh chóng bảo Trịnh Tiểu Nhu về lại thủ đô, mới không làm lớn chuyện này.

Diệp Trạch Đào càng tin có một vài người biết chuyện của mình và Trịnh Tiểu Nhu, cũng đã chuẩn bị xong, chỉ cần Trịnh Tiểu Nhu tới bày tỏ sự thân thiết với mình thì chúng liền lợi dụng việc này để đơm đặt gây chuyện.

Hô Diên Ngạo Bác lại nói:

- Lần này đối phương không biểu hiện chút thành ý gì, chính là muốn kích động sự phẫn nộ của con, để con tranh chấp với họ. Nếu con tranh chấp gay gắt với họ, họ lại có thể lợi dụng chuyện này nói con lấy quyền đè người. Đến lúc đó lại bịa đặt, thêm thắt vào, cũng sẽ tung ra những tài liệu đã được chuẩn bị từ trước. Chắc chắn sẽ lôi Bí thư Trịnh và con vào tròng.

Diệp Trạch Đào nói:

- Con cũng đã nghĩ tới chuyện này rồi, cho nên vẫn chưa hành động!

Diệp Trạch Đào cũng đã có suy nghĩ vài lần chuyện Hô Diên Ngạo Bác vừa nói. Chính là muốn hiểu nội tình bên trong, rồi Diệp Trạch Đào mới áp dụng kế sách với những người này.

- Con có thể hiểu được thì tốt, nhiều lúc phải dùng một vài thủ đoạn!

Diệp Trạch Đào liền thẳng thắn kể lại những việc mà mình đang triển khai:

- Bố nuôi, bố đã xem những nội dung về chiếc du thuyền ở Gia Đảo mà các phương tiện truyền thông ngày hôm nay đưa tin chưa. Đó là kết quả mà bọn con ngầm bố trí. Thực ra thì những người thực sự chủ trương những hành động đó là những người đã đánh bố con. Trong tay bọn con có một lượng lớn các tài liệu liên quan đến hành vi bất hợp pháp của chúng, chỉ là lực lượng chưa đủ!

Hô Diên Ngạo Bác không hề do dự nói:

- Con cho người gửi đến cho ta, ở Trung Quốc này tuyệt đối không cho phép những chuyện như thế này tồn tại.

Hô Diên Ngạo Bác tỏ rõ tình cảm vì dân vì nước, những lời nói ra khiến Diệp Trạch Đào nghe cũng cảm thấy phấn chấn.

- Được, con cho người gửi đến chỗ của bố!

Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào vẫn thầm cảm thán. Ông bố nuôi này của mình mới là những trụ cột chân chính của Trung Quốc. Chính nhờ sự tồn tại những con người như thế này, Trung Quốc mới có thể đúng hướng tiến về phía trước.

Bước ra khỏi phòng, Diệp Trạch Đào thấy Thường Ấn Thác đứng ở đó như vệ sĩ, dường như đang bảo vệ cho mình.

- Tư lệnh Thường?

- Sao rồi?

Thường Ấn Thác hỏi với vẻ quan tâm.

- Bố nuôi đã nói, muốn các ông lập tức gửi tài liệu đến chỗ ông ấy!

Ánh mắt Thường Ấn Thác sáng lên, biết trong chuyện này, bất luận là Diệp Trạch Đào hay Hô Diên Ngạo Bác đều đã bày tỏ thái độ ủng hộ hết mình. Nghĩ đến việc bấy lâu nay mình vì chuyện này mà đã tiến hành triển khai, dù là người cứng cỏi sắt đá như ông, khóe mắt cũng có chút ươn ướt. Không nhiều lời, Thường Ấn Thác giơ tay chào Diệp Trạch Đào theo kiểu nhà binh.

Ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn chăm chú vào Thường Ấn Thác nói:

- Trung Quốc cần một bầu trời trong xanh!

Nói với Thường Ấn Thác phương thức liên hệ với Hô Diên Ngạo Bác, thấy Thường Ấn Thác vui vẻ rời đi, Diệp Trạch Đào lại quay về phòng.

Không phải mọi người đã quen với cách làm của đám người kia, mà là không có lực lượng để đánh bại đối thủ. Bây giờ đã có những người như Hô Diên Ngạo Bác tham gia vào, thì lực lượng này vô cùng lớn mạnh rồi. Có sức để liều mạng!

Lúc Diệp Trạch Đào đang trầm tư suy nghĩ thì Tôn Nguyên đang ngồi trong văn phòng cũng đang xem những nội dung trên các phương tiện truyền thông. Thấy tin tức thác loạn trên du thuyền của bài báo kia, hai bên thái dương của Tôn Nguyên co giật liên hồi.

- Những tin tức này truyền từ đâu ra đầu tiên?

Tôn Nguyên hỏi.

Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, Thời Nghệ vừa mới rời khỏi văn phòng của Hoàng Tả Tùng liền đến chỗ Tôn Nguyên, nói:

- Chuyện này xảy ra trong một thời gian ngắn, dường như đã có chuẩn bị từ trước. Căn bản chúng tôi không kịp ứng biến. Chuyện này đã tràn ngập toàn bộ các phương tiện truyền thông.

Vừa nói, tâm trạng của Thời Nghệ cũng ngưng trọng. Xảy ra chuyện lớn như vậy, Trưởng ban Tuyên giáo như cô có một trách nhiệm không thể trốn tránh. Lúc nãy, Hoàng Tả Tùng cũng vừa vỗ bàn la mắng.

- Chỉ là một vài minh tinh thôi sao?

Tôn Nguyên lại nhìn một hồi.

Thời Nghệ nói:

- Trước mắt cũng chỉ có những người này, đa số mọi người cũng chỉ biết những minh tinh đó tham gia vào, không hề biết tình hình của người chịu trách nhiệm.

Chuyện này liên can đến con trai của Tôn Nguyên. Sau khi điều tra, Thời Nghệ cũng đã hiểu chuyện, biết điều mà Tôn Nguyên đang lo lắng.

- Cô cho rằng nó có thể nghiêm trọng hơn không ?

Tôn Nguyên hơi bất an.

- Hẳn là không đâu! Tỉnh ủy chúng tôi đã báo cáo chuyện này lên trên rồi, tin chắc là có thể khống chế được phần nào.

Thấy Thời Nghệ đã đi ra, Tôn Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có liên quan đến cậu Diệp Trạch Đào kia. Cậu Diệp Trạch Đào này, từ sau khi đến thành phố Gia Đảo, như cây gai gâm vào trong thịt, khiến Tôn Nguyên cũng bất an.

- Tình hình của đám người Diệp Trạch Đào bây giờ như thế nào?

Lần này là hỏi thư ký của mình.

- Hai ngày nay, anh ta đều đi xem xét khắp nơi trong thành phố, không có gì đặc biệt cả.

- Vậy Tư lệnh Thường thì sao ?

- Chúng tôi không thể vào quân khu, nhưng xem ra hai người họ cũng thân thiết.

Tôn Nguyên đứng dậy, đi về phía văn phòng của Hoàng Tả Tùng.

Thấy Tôn Nguyên tới, sắc mặt của Hoàng Tả Tùng không được tốt lắm, nghiêm túc nói:

- Tỉnh Nam Nhiệt xảy ra chuyện như thế này, trong chốc lát khiến chúng ta như ngồi trên đống lửa vậy!

Là Bí thư Tỉnh ủy, Hoàng Tả Tùng lo lắng nếu chuyện này cứ tiếp tục lan rộng thì vị trí của ông ta cũng bị lung lay.

Tôn Nguyên nói:

- Tôi lo là có người thông qua chuyện này phanh phui chuyện đám cậu ấm kia ra. Nếu như vậy thì mọi người gặp đại nạn rồi!

Thực ra Hoàng Tả Tùng cũng đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi. Bây giờ lại nghe Tôn Nguyên nói như vậy, tâm trạng lại càng ngưng trọng.

- Còn một vài việc chưa làm xong, bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này nữa!

Hoàng Tả Tùng nói một câu như vậy.

Tôn Nguyên gật đầu, nói:

- Đúng vậy, không ngờ lại như thế. Sao lần này lại xảy ra chuyện chứ?

Tôn Nguyên biết mỗi năm đám cậu ấm đó thường tổ chức hoạt động này vài lần. Vì tạo mối quan hệ thân thiết với đám công tử này nên dù là Tôn Nguyên hay Hoàng Tả Tùng đều chọn cách làm ngơ. Trước giờ đều không xảy ra chuyện gì cả, lần này sao lại xảy ra chuyện chứ?

Hai người nhìn qua nhìn lại, nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong mắt của đối phương.

- Ông Tôn, chuyện bố của đồng chí Diệp Trạch Đào kia bị đánh, tỉnh chúng ta nhất định phải quan tâm hơn mới được!

Hoàng Tả Tùng chỉ nói một câu như vậy thôi.

Tôn Nguyên ra sức gật đầu, nói:

- Bây giờ tôi đi hỏi thăm một chút.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, hai người đều kinh ngạc, lại càng có một cảm giác, chắc chắn chuyện này có liên quan gì đó với cậu Diệp Trạch Đào ở trong quân khu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play