Gia Đảo là một khu vực chiến lược quan trọng, quân đội không ít, quyền thế của Tư lệnh quân khu cũng vô cùng ghê gớm.

Tuy quân đội đóng quân ở Gia Đảo, nhưng Tư lệnh lại là Đảng ủy của tỉnh Nam Nhiệt.

Là Tư lệnh do một tay Điền Lâm Hỉ đề bạt lên, Thường Ấn Thác luôn cảm kích trong lòng. Nhận được điện thoại của Điền Lâm Hỉ, chưa nói đến lời thứ hai, liền lập tức tiến hành sắp xếp. Thường Ấn Thác đứng ở cổng của khu quân đội, đích thân tiếp đón người nhà Diệp Trạch Đào.

- Là Chủ tịch thành phố Diệp phải không, tôi là Thường Ấn Thác của quân khu. Cựu thủ trưởng đã gọi điện tới nói tình hình của cậu.

Thường Ấn Thác nói chuyện rất dứt khoát, trực tiếp giới thiệu bản thân mình luôn.

Hai tay nắm chặt lấy tay Thường Ấn Thác, Diệp Trạch Đào cảm kích nói:

- Cảm ơn Tư lệnh Thường!

Người ta là một Ủy viên Tỉnh ủy mà có thể đích thân giúp đỡ sắp xếp mọi việc, lại còn ra tiếp đón. Ân tình này thật là quá nặng rồi, Diệp Trạch Đào cũng tỏ ra cảm kích.

- Người một nhà không nên nói lời khách sáo, ông cụ vẫn khỏe chứ?

Thường Ấn Thác cũng rất biết ăn nói, chỉ một câu thôi cũng đã kéo gần mối quan hệ giữa hai người.

Suy nghĩ kỹ lại thì đúng là người một nhà. Thường Ấn Thác nhìn cũng biết, cậu Diệp Trạch Đào này rất có thể chính là người mà Điền Lâm Hỉ đặc biệt ủng hộ. Tạo được mối quan hệ thì mọi người đều có lợi.

- Bây giờ mọi việc đều rất tốt.

Thường Ấn Thác liền đi đến bên cạnh Diệp Hằng Thành, nhìn về phía Diệp Hằng Thành nói:

- Bây giờ ông cụ thấy thế nào?

Dù sao Diệp Hằng Thành cũng từng là lính, nhìn thấy một vị Tư lệnh hỏi han mình như vậy, bỗng có chút xúc động, mắt mở to, mặt hơi ửng đỏ, muốn xua tay nhưng không làm được, cuối cùng giơ tay chào theo kiểu nhà binh, nói:

- Cảm ơn Thủ trưởng quan tâm.

Lúc đầu Diệp Trạch Đào ngạc nhiên, sau đó liền vui vẻ. Từ trước tới giờ bố mình luôn vô cùng tự hào chuyện đi lính, nhưng ông cũng chỉ làm tiểu binh, có khi nào được gặp nhân vật quan trọng như Tư lệnh đâu. Bây gờ được Tư lệnh hỏi thăm, sự cảm động đó có thể hiểu được.

Thường Ấn Thác cũng sửng sốt, ngay sau đó nghiêm nét mặt đáp lễ theo kiểu nhà binh, nói:

- Chào đón ông cụ quay trở về quân đội!

Trong giây phút này, Diệp Hằng Thành đã khóc, đôi môi run rẩy, không biết nên làm gì.

Nhìn thấy Diệp Hằng Thành và mọi người được đưa vào một căn phòng đã chuẩn bị rất chu đáo, các bác sĩ vội vàng kiểm tra tình trạng cơ thể của người nhà họ Diệp, Thường Ấn Thác nói với Diệp Trạch Đào:

- Tính tình ông cụ thẳng thắn, bộc trực. Chính vì tính cách này của ông cụ nên mới không thể bỏ qua chuyện lừa gạt! Quân đội là nơi rèn luyện con người!

Diệp Trạch Đào cũng biết tính của bố mình. Ông chính là người như vậy. Trong lòng cũng biết, những người ngay thẳng, bộc trực thì làm việc gì cũng phải chịu thiệt. Cũng may vài năm trở lại đây, ông đã đi đến nhiều nơi, tính cách cũng có chút thay đổi. Nếu không có thể còn xảy ra nhiều chuyện hơn nữa.

- Từ trước tới giờ ông đều như vậy!

Diệp Trạch Đào cười cười. Dù sao cũng là bố mình, trong lòng đang thầm khen ngợi con người ngay thẳng của bố mình.

Nói vài câu chuyện phiếm, Thường Ấn Thác nói:

- Chúng ta đi nói chuyện một lúc.

Điền Lâm Hỉ có dặn dò chuyện này. Diệp Trạch Đào biết Thường Ấn Thác muốn trao đổi với mình, liền gật gật đầu, theo Thường Ấn Thác bước vào một căn phòng.

Trước cửa đã có vệ binh đứng canh. Sau khi hai người bước vào, Thường Ấn Thác liền tỏ ra nhẹ nhõm, cười nói với Diệp Trạch Đào:

- Ông Điền là cựu thủ trưởng của tôi. Ông ấy có nói với tôi về cậu. Cậu là học trò của ông ấy.

- Từng luyện tập Ngũ Cầm Hí với ông ấy một thời gian.

Ánh mắt của Thường Ấn Thác sáng lên, nói:

- Không phải ai cũng có thể học Ngũ Cầm Hí của cựu thủ trưởng đâu. Cậu học được là may mắn đó.

Sau khi biết Thường Ấn Thác là người của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Sau khi hai người lại nói chuyện phiếm một hồi, Thường Ấn Thác điều chỉnh nét mặt, nói với Diệp Trạch Đào:

- Chuyện đánh người nhìn thì có vẻ là ngẫu nhiên, thực ra, có thể cũng không phải là chuyện nhỏ!

Nghĩ Thường Ấn Thác sẽ nói chuyện này với mình, nhưng lại không nghĩ là sẽ nói một cách nghiêm trọng đến vậy, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Thường Ấn Thác nói:

- Còn có nội tình sao?

Là lãnh đạo cấp cao của quân đội, nội tình mà Thường Ấn Thác biết được vượt xa Diệp Trạch Đào, nét mặt ngưng trọng, nói:

- Đối với chúng mà nói thì những chuyện lừa tiền bảo hiểm kia chỉ là một chuyện giải trí rất bình thường mà thôi. Lừa tiền bảo hiểm đối với những người bình thường là chuyện ghê gớm, còn đối với chúng, chẳng qua cũng chỉ là chuyện vui chơi. Ba cậu cũng vô tình gặp phải thôi!

Diệp Trạch Đào suy nghĩ chuyện này cũng hiểu. Có lẽ người dân bình thường sẽ cho rằng chuyện này là chuyện lớn, là chuyện phải ngồi tù. Nhưng, đối với một vài người có quyền thế, chỉ cần xoay sở một chút thì những chuyện như thế này dễ dàng như đến công ty bảo hiển lấy tiền vậy, lại chẳng phải là chuyện gì to tát.

- Tư lệnh Thường, nghe ông nói như vậy, tôi cũng coi như đã hiểu. Lần này bố tôi cũng là vô ý gặp phải, những tên đó cũng quá ngang nhiên. Xem ra bọn chúng không hề lo lắng bị phát hiện, công nhiên làm chuyện đó trên đường!

Thường Ấn Thác gật gật đầu, nói:

- Đối với bọn chúng mà nói, buôn lậu mới chính là làm ăn lớn. Mỗi năm, chuyện Trung Quốc không có bất kỳ thành tích gì trong việc chống buôn lậu, cũng chỉ có những người bình thường mới cho rằng thủ đoạn của bọn buôn lậu quá cao siêu. Thực ra thì chuyện này sợi dây xích lợi ích quá dài, dài đến mức không thể đánh đến cùng!

Thường Ấn Thác nói như vậy, Diệp Trạch Đào đã hiểu. Nếu thực sự muốn trừng trị những tên đó, có thể khui ra nhiều nhân vật lớn. Thường Ấn Thác muốn xem suy nghĩ của mình như thế nào.

Thấy Diệp Trạch Đào trầm tư suy nghĩ, Thường Ấn Thác cũng biết chuyện này phải do Diệp Trạch Đào quyết định, nét mặt nghiêm túc nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, bất luận là cậu có quyết định như thế nào, quân đội chúng tôi đều dám xung phong phía trước!

Thường Ấn Thác đã bày tỏ thái độ.

Diệp Trạch Đào suy nghĩ chuyện của mình một hồi, biết chuyện này rất lớn, cũng rất nghiêm trọng, không chừng lại dây dưa thành chuyện lớn, nói với Thường Ấn Thác:

- Tôi muốn biết tình hình cụ thể một chút!

Vốn dĩ thấy Diệp Trạch Đào còn trẻ, hẳn là ở cái tuổi nông nổi, nhưng kết quả lại nhìn thấy dáng vẻ trầm ổn của Diệp Trạch Đào, trong lòng Thường Ấn Thác thầm khen ngợi. Cựu thủ trường chọn người thanh niên này thật không tồi!

Nếu Diệp Trạch Đào lập tức bày tỏ muốn làm đến cùng, có lẽ Thường Ấn Thác sẽ xem nhẹ Diệp Trạch Đào. Bây giờ Diệp Trạch Đào lại muốn làm rõ sự việc mới ra tay, Thường Ấn Thường lại cảm thấy rất vui.

- Tôi sẽ cho người chuyển tài liệu cho cậu ngay!

- Cảm ơn!

- Người một nhà cả mà!

Diệp Trạch Đào lại đến phòng bệnh, thấy ngoài bố ra, mẹ và chị cả đều ở bên trong. Con trai của chị cả cũng rất nghe lời, đang ngồi đọc sách, còn có một nữ quân nhân đang chăm sóc cậu bé nữa.

- Tình trạng vết thương của mọi người đều rất ổn định.

Một quân y nói với Thường Ấn Thác.

- Chủ tịch thành phố Diệp, ở lại trước đi, có chuyện gì sẽ giải thích sau!

Lúc này, thấy một sĩ quan bước vào nói vài câu với Thường Ấn Thác. Sau khi nghe xong, Thương Ấn Thác nhìn về phía Diệp Trạch Đào, nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, các vị lãnh đạo Tỉnh ủy tỉnh Nam Nhiệt đều đã đến!

Dù sao thì mình chỉ là một Chủ tịch thành phố, lãnh đạo Tỉnh ủy người ta đã đích thân đến, cũng không thể ra vẻ ta đây không gặp, Diệp Trạch Đào đành nói:

- Thôi được, tôi đi gặp họ một chút.

- Bí thư Hoàng!

Thường Ấn Thác thấy Hoàng Tả Tùng đi tới, đã chủ động chào hỏi.

Sau khi hai người bắt tay, ánh mắt của Hoàng Tả Tùng chuyển sang Diệp Trạch Đào.

Hoàng Tả Tùng cũng là nhận được điện thoại mới biết Diệp Trạch Đào đã đến Gia Đảo. Là một Bí thư Tỉnh ủy, Hoàng Tả Tùng đã biết một vài tình hình của Diệp Trạch Đào, hôm nay lại nhận được điện thoại ở thủ đô, nói là bố Diệp Trạch Đào bị đánh trọng thương, gây sự chú ý của bao nhiêu nhân vật lớn. Chính vì biết tính quan trọng của sự việc này, Hoàng Tả Tùng mới đặc biệt chạy đến đây thăm hỏi người bị thương, cũng là muốn thăm dò tình hình một chút.

- Đây là Chủ tịch thành phố Diệp.

Thường Ấn Thác giới thiệu.

- Là đồng chí Diệp Trạch Đào, chuyện bác Diệp tôi cũng rất kinh ngạc. Tôi thay mặt Tỉnh Ủy gửi lời xin lỗi tới bác Diệp.

Thái độ của Hoàng Tả Tùng rất nhún nhường. Ông biết, đã là một chuyện nhỏ nhặt mà có thể khiến cho một vài nhân vật lớn quan tâm, chuyện của nhà họ Diệp này quyết không phải là chuyện nhỏ.

- Tôi cũng rất ngạc nhiên. Không ngờ ở Gia Đảo còn xảy ra chuyện như thế này. Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa là đến bây giờ vẫn chưa bắt được người!

Lúc Hoàng Tả Tùng nghe câu này của Diệp Trạch Đào, sắc mặt có chút biến đổi. Nghe ra được sự tức giận của Diệp Trạch Đào rất lớn. Đây là chuyện thể diện, chứng tỏ chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua.

Vốn dĩ, Hoàng Tả Tùng vẫn đang suy nghĩ, một Bí thư Tỉnh ủy như mình đến đây cũng đủ nhún nhường lắm rồi. Nếu cậu Diệp Trạch Đào đó hiểu chuyện thì nên dừng lại. Chuyện này, nếu mọi người bàn bạc dàn xếp thì ai cũng có lợi.

Nhưng, tình hình bây giờ lại là Diệp Trạch Đào có ý với đám đánh người kia. Mình xoắn xít bước vào phải chăng là phải suy nghĩ lại cho thích hợp một chút.

Đúng lúc này, xe của Phó bí thư Tỉnh ủy Tôn Nguyên cũng đã đến.

Hoàng Tả Tùng liếc nhìn Tôn Nguyên, trong lòng khẽ động, nói với Diệp Trạch Đào:

- Tôi rất hiểu tâm trạng của mọi người, tỉnh Nam Nhiệt sẽ cho ông cụ một câu trả lời thỏa đáng.

Tôn Nguyên vừa xuống xe liền nhìn thấy đám người Diệp Trạch Đào. Trong những người này thì chỉ có mỗi Diệp Trạch Đào là không quen biết. Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đứng đó, Tôn Nguyên liền đi về phía họ.

Dù sao cũng là Phó bí thư Tỉnh ủy, Tôn Nguyên không hề tỏ ra vội vàng, hấp tấp, bước đi rất bình thản.

- Vị này là đồng chí Diệp Trạch Đào có phải không?

Sau khi Tôn Nguyên chào hỏi đám người Hoàng Tả Tùng, liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.

Lúc này, Diệp Trạch Đào không hề biết một trong những tên đánh người là con trai của Tôn Nguyên. Thấy Phó bí thư Tỉnh ủy tới, cũng lịch sự nói:

- Cảm ơn lãnh đạo Tỉnh ủy đã đến thăm.

Cũng đều là nể mặt người đứng sau lưng mình mà thôi, Diệp Trạch Đào cũng không tỏ vẻ ta đây gì. Nếu chỉ là một Chủ tịch thành phố, những nhân vật lớn này căn bản sẽ không chạy tới.

Sau mấy câu chuyện phiếm, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Hoàng Tả Tùng nói:

- Tôi có một nghi vấn, chẳng lẽ nhiều người thấy kẻ đánh người như vậy lại khó bắt đến vậy sao? Bố tôi nằm trong bệnh viện, đám đánh người vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, phải chăng là có nội tình?

Diệp Trạch Đào cũng bực mình nên hỏi có phần thẳng thắn. Thông qua sự chỉ điểm của Thường Ấn Thác, Diệp Trạch Đào đã biết chuyện này không tầm thường.

Nghe Diệp Trạch Đào hỏi thăm, sắc mặt của mọi người đều biến đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play