Diệp Trạch Đào và Trần Hỉ Toàn vừa đi vừa nói chuyện.

- Chủ tịch Diệp, bí thư Dương ở chỗ anh không phải sắp rời chức rồi sao, sao hôm nay lại mời mọi người đến ăn tiệc?

Trần Hỉ Toàn có chút tò mò hỏi.

Diệp Trạch Đào cũng không rõ tình hình, nhận được thông báo của Dương Thăng Hải liền đến, hôm nay đến cũng khá gấp gáp.

- Tôi cũng không biết rõ sự tình, có lẽ là bí thư Dương muốn cảm ơn sự ủng hộ, giúp đỡ của mọi người đối với tỉnh Cam Ninh từ trước tới giờ.

- Ha ha, Bí thư Dương của các cậu thật là.

Trần Hỉ Toàn vừa nói vừa lắc đầu.

Dương Thăng Hải đã là kẻ sắp phải ra đi, vậy mà còn đùa như vậy, không rõ có ý gì đây?

Không phải nói Trần Hỉ Toàn, những người hôm nay đến tham gia hội nghị cũng không mấy ai nắm rõ sự tình.

Tuy nhiên, đây cũng là cơ hội giao lưu, trao đổi lẫn nhau, những người được mời đều đến tham gia buổi yến tiệc từ rất sớm.

Trong lúc đi, thỉnh thoảng họ lại gặp một vài thương nhân, ông chủ đi đến, hai bên lại cùng chào hỏi nhau.

Diệp Trạch Đào thậm chí còn thấy Vệ Hùng Phi đến tham gia.

Vệ Hùng Phi nhìn thấy Diệp Trạch Đào, không hề tỏ ra thân quen, chỉ đưa mắt ra hiệu, đưa tay ra bắt tay Diệp Trạch Đào rồi rất nhanh đi tới chỗ khác.

Diệp Trạch Đào phát hiện Vệ Hùng Phi cũng tỏ ra khá thân thiết với vài quan chức chính phủ khác, nói chuyện rất hòa hợp.

Nhìn thấy Vệ Hùng Phi như vậy, Diệp Trạch Đào có ý tán thưởng hành vi của Vệ Hùng Phi, người bố vợ này của mình quả là lợi hại, đi tới chỗ nào cũng ứng phó được!

- Thật là náo nhiệt!

Bước vào bên trong, nhìn mọi thứ được sắp đặt trên bàn, mọi sự tiếp đãi đều hợp quy cách, có bục phát điểu, có thiết bị truyền phát, lại còn có rất nhiều nhà báo, phóng viên đi lại không ngớt.

Trần Hỉ Toàn cười nói:

- Cách thức không tồi, cậu xem, từng bàn từng bàn đều mang phong thái của tiệc chiêu đãi do chính phủ tổ chức.

Nhìn thấy tình hình đó, trong lòng Diệp Trạch Đào chợt giật mình, lẽ nào…

Diệp Trạch Đào nhìn xung quanh bốn phía, mặc dù có chút dự cảm nhưng cũng không nói nhiều lời.

- Nhiều phóng viên quá nhỉ!

Trần Hỉ Toàn cau mày nhìn tình hình nơi này, thể hiện rõ sự băn khoăn.

Hôm nay chắc không phải là ngày ký hợp đồng chứ!

Không cần nói Trần Hỉ Toàn không hiểu, những người đến đây đa phần đều không hiểu sự tình.

Một vị tổng giám đốc đi đến cười nói với Diệp Trạch Đào:

- Chủ tịch Diệp, Tỉnh ủy Cam Ninh quá khách khí rồi!

Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười đáp:

- Tỉnh ủy từ trước đến nay luôn nhiệt tình tiếp đón đối với những người bạn ủng hộ cho việc xây dựng của tỉnh Cam Ninh này.

Vị chủ tịch kia cười ha hả đáp”

- Bữa tiệc hôm nay coi như là buổi chiêu đãi trước khi rời chức của bí thư Dương, xem chừng bí thư Dương muốn mượn buổi tiệc này để nói lời từ biệt với mọi người phải không?

Câu này đối với Diệp Trạch Đào mà nói đúng là khó trả lời, hắn chỉ còn biết cười trừ.

Mời nhiều phóng viên đến như vậy, mục đích của Dương Thăng Hải đã rất rõ ràng!

Diệp Trạch Đào biết Dương Thăng Hải hôm nay nhất định sẽ làm chuyện gì đó rất lớn.

Nghĩ đến chuyện Dương Thăng Hải hôm nay sẽ làm chuyện gì đó, hơi thở của Diệp Trạch Đào có chút không đều, nếu quả thực là như vậy thì tỉnh Cam Ninh hôm nay đúng là gặp chuyện kinh thiên động địa rồi!

- Chủ tịch Diệp, anh đến rồi à!

Lúc đó, Ôn Phương cùng một vài vị lãnh đạo khác của khu kinh tế Giáp Hà cũng bước đến, Ôn Phương cười khanh khách nói với Diệp Trạch Đào.

Hai người mặc dù có quan hệ rất thân mật, nhưng trước mặt người khác Ôn Phương vẫn rất chú ý giữ kẽ, vẫn duy trì khoảng cách nhất định đối với Diệp Trạch Đào, khiến người ngoài nhìn vào chỉ có thể đánh giá quan hệ hai người chỉ là xã giao. Hiện nay, người ở khu kinh tế đều rất khâm phục Ôn Phương, người đàn bà này làm việc hết sức cẩn thận, tỉ mỉ, việc phân công công tác cũng đâu vào đấy.

Lúc đầu mọi người cũng bàn tán về việc Diệp Trạch Đào điều Ôn Phương về đây làm việc, bây giờ càng ngày càng ít người bàn luận về vấn đề này, mọi người đều nhận định rằng Ôn Phương là một người làm việc rất có năng lực ở khu kinh tế này.

Nhìn về phía mọi người, Diệp Trạch Đào không hề thấy Ninh Tĩnh Hương đến, hắn đáp:

- Mọi người cùng đi à?

- Đúng vậy, sau khi nhận được điện thoại của anh, chúng tôi liền vội vàng tới đây, Ninh Tĩnh Hương cảm thấy trong người không khỏe, cô ấy nhờ em xin anh cho cô ấy nghỉ phép.

Mấy ngày gần đây Ninh Tĩnh Hương xem ra cũng đã bình tĩnh lại phần nào, dưới hành vi của Cố Minh Trung, người nhà Củng Bưu cũng bớt phóng túng đi nhiều, chỉ là người đàn bà này nếu muốn tập trung vào công việc ngay thì cần phải qua một quá trình rèn luyện.

Diệp Trạch Đào là người hiểu rất rõ việc này, bởi thế hắn không trách Ninh Tĩnh Hương nhiều.

Diệp Trạch Đào nhìn Trần Hỉ Toàn, Trần Hỉ Toàn đáp:

- Được rồi, mấy người bận việc của mấy người, tôi cũng đi tìm vài người bạn nói chuyện mới được.

Nơi này sắp đặt khoảng trên một trăm chiếc bàn, mỗi bàn đều đã được bố trí, không thể ngồi tùy tiện mà phải đúng vị trí đã định trước.

Diệp Trạch Đào dẫn mấy người của khu kinh tế bước về mấy dãy bàn phía trước.

- Trạch Đào, đến rồi à!

Quan Bạch Viêm cũng đến khá sớm, ông ta đã ngồi vào vị trí của mình, đang cười cười nói nói với mọi người.

- Chủ tịch Quan, chủ đề của buổi hội nghị ngày hôm nay là gì vậy?

Diệp Trạch Đào cố tình hỏi một câu.

Nhìn Diệp Trạch Đào một lượt, Quan Bạch Viêm cười đáp:

- Bí thư Dương nói rồi, ông ấy muốn cảm ơn sự đầu tư, giúp đỡ của những thương nhân đối với tỉnh Cam Ninh trước khi ông ấy rời khỏi đây!

Diệp Trạch Đào liền gật gật đầu.

- Mọi người đều đến từ rất sớm thì phải!

- Ha ha, bữa tiệc long trọng ngày hôm nay không đơn giản, những vị tổng giám đốc có thế lực ở tỉnh Cam Ninh đa phần đều đến rồi, người ở khu kinh tế các cậu cũng nên nhân cơ hội này nói chuyện hàn huyên với họ, tăng thêm mối quan hệ.

Diệp Trạch Đào liền nói với Ôn Phương và những người khác:

- Các cậu có nghe thấy chưa, chủ tịch Quan đã có sắp xếp hết rồi đấy, ha ha!

Quan Bạch Viêm chỉ Diệp Trạch Đào nói:

- Cậu thật là!

Hắn cũng bật cười.

Nhìn vị trí bên cạnh bàn tiệc, Diệp Trạch Đào nhận thấy các vị lãnh đạo đa phần ngồi rải rác, tên của mình cũng được đặt ở trên một bàn khác.

Nhìn về phía Ôn Phương và những người khác, Diệp Trạch Đào nói:

- Được rồi, mọi người tự tìm vị trí của mình rồi ngồi đi.

Nói hết câu Diệp Trạch Đào liền đi về phía bàn của mình.

Bàn này có không ít người hắn quen biết, cũng có những người Trần Hỉ Toàn giới thiệu đến, Phổ Lệ Tiên cũng vừa khéo ngồi cùng bàn với Diệp Trạch Đào.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đã đến, Phổ Lệ Tiên cười nói:

- Chủ tịch Diệp đến rồi đấy à!

Nhìn thấy người đàn bà này phong thái ngày càng động lòng người, Diệp Trạch Đào càng cảm thấy sự thay đổi của môi trường xung quanh, gặp được môi trường này, người đàn bà này chẳng khác nào cá gặp nước.

Sau khi bước đến ngồi cạnh Phổ Lệ Tiên, Diệp Trạch Đào cười đáp:

- Cô đến sớm nhỉ?

- Tôi cũng vừa mới ngồi xuống thôi.

Lúc này những người ngồi cùng bàn cũng lần lượt chào hỏi Diệp Trạch Đào, mọi người đều tỏ ra khá vui vẻ.

- Bí thư Dương sắp rời chức rồi à?

Phổ Lệ Tiên kề sát miệng vào tai Diệp Trạch Đào thì thầm hỏi, lúc Phổ Lệ Tiên hỏi, hương thơm từ người cô thoang thoảng bay qua mũi của Diệp Trạch Đào.

- Đúng thế, được điều đi rồi, bữa tiệc hôm nay tổ chức cũng là để cảm ơn những người đã ủng hộ tỉnh Cam Ninh nói chung cũng nhưủng hộ ông ấy nói riêng.

Phổ Lệ Tiên cười đáp:

- Bí thư Dương của các anh quả là thú vị, sắp rời đi mà vẫn còn có tâm tư làm những chuyện như vậy!

Người phụ nữ này cũng là người khôn khéo, nhìn thấy sự tình như vậy, trong lòng liền có chút nghi ngờ.

Diệp Trạch Đào cười đáp:

- Tình hình Nguyệt Lan gần đây thế nào rồi?

Hỏi mẹ của học sinh về tình hình của con gái là cách để Diệp Trạch Đào xoay chuyển chủ đề câu chuyện.

Bàn này mọiloại người đều có, Diệp Trạch Đào nói chuyện cũng để ý hơn.

Nghe câu hỏi của Diệp Trạch Đào, Phổ Lệ Tiên liền nhìn vào mặt Diệp Trạch Đào.

Nhìn một hồi, cô mỉm cười đáp:

- Anh cũng có thể gọi điện thoại hỏi chúng mà, đứa trẻ này không nghe lời bất cứ ai, chỉ nghe lời mỗi anh thôi!

Diệp Trạch Đào đột nhiên nghĩ đến tập ảnh mà Thôi Nguyệt Lan tặng cho mình, cảm thấy nóng mặt.

Phổ Lệ Tiên cảm thấy sự thiếu tự nhiên của Diệp Trạch Đào, cố tình cười tươi nói nhỏ:

- Món quà mà nó tặng anh đã xem chưa, thế nào?

Nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của Phổ Lệ Tiên, Diệp Trạch Đào cảm giác như bị người đàn bà này đang đùa giỡn!

Người đàn bà Phổ Lệ Tiên này!

Diệp Trạch Đào thật sự không biết nên nói gì cho phải.

Thật may, ngay lúc đó Dương Thăng Hải cùng một vài vị lãnh đạo tỉnh ủy đi vào.

Hôm nay Dương Thăng Hải tỏ ra khá bình tĩnh, trên mặt nở nụ cười, vừa đi vừa cười nói với những người lãnh đạo Tỉnh ủy, dường như không hề quan tâm suy nghĩ gì đến việc mình sắp phải rời đi.

- Bí thư Dương quả là người có thể cầm cũng có thể buông!

Nhìn thấy điệu bộ của Dương Thăng Hải, một vị tổng giám đốc ngồi cùng bàn không kìm được thốt lên.

Diệp Trạch Đào nhìn thấy điệu bộ của Dương Thăng Hải, càng cảm thấy sự bất thường của bữa tiệc hôm nay.

Không biết Dương Thăng Hải sẽ làm ra chuyện động trời gì đây!

Trong lòng vừa suy nghĩ, Diệp Trạch Đào vừa nhìn những vị lãnh đạo Tỉnh ủy đi cùng Dương Thăng Hải một lượt.

Suy cho cùng đều là những nhân vật lớn nhiều năm ở đây, bộ dạng của những vị lãnh đạo này không thể hiện ra điều gì đặc biệt, mọi người đều tỏ ra rất thân thiết, thỉnh thoảng lại dừng lại xoay người cười cười nói nói với mấy vị giám đốc.

Diệp Trạch Đào cũng tin những người lãnh đạo Tỉnh ủy này nhất định cũng đang suy đoán mưu đồ của Dương Thăng Hải, điều đáng cười là những người này căn bản không biết Dương Thăng Hải muốn làm gì, đợi một lát nữa nhất định sẽ rất náo nhiệt đây.

Cũng không thể biết Dương Thăng Hải làm trò gì trong thời điểm như thế này.

Dương Thăng Hải cũng là kẻ khôn khéo, mưu mẹo, đáng tiếc là bị thua thiệt ở tỉnh Cam Ninh này, xem ra ông ta không thể không chút cơn giận!

Diệp Trạch Đào từ lúc sai Lý Duy Tư đem tập tài liệu đến cho Dương Thăng Hải vẫn quan sát tỉ mỉ tình hình, từ khi không nhận được tin tức từ chỗ Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào liền hiểu ra rằng việc này Dương Thăng Hải muốn tự mình làm!

Nhìn lại một lượt những thiết bị máy móc đặt ở bên trên, mắt Diệp Trạch Đào chợt sáng lên, hắn gần như đã đoán được hành động tiếp theo của Dương Thăng Hải rồi!

Ông ta muốn làm lớn chuyện đây!

Không thể ngờ rằng Phổ Lệ Tiên đang âm thầm quan sát hành vi của Diệp Trạch Đào.

Nét mặt hơi biến sắc của Diệp Trạch Đào đã bị Phổ Lệ Tiên nhìn thấy.

Tất cả mọi nười đều đứng lên nghênh tiếp sự có mặt của Dương Thăng Hải, Phổ Lệ Tiên bước lên một bước, cả thân người như sắp ngã vào Diệp Trạch Đào, cô ta khẽ nói:

- Có chuyện gì thế?

Khi nói câu đó, cánh tay cô ta còn động vào người Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào có thể cảm nhận được thân nhiệt trên người Phổ Lệ Thông truyền đến, hắn nhích người một chút rồi cười đáp:

- Lần này các vị lãnh đạo Tỉnh ủy đến rất đầy đủ!

Phổ Lệ Tiên nhìn Diệp Trạch Đào một cách nghi hoặc, cảm thấy Diệp Trạch Đào đang nói dối.

Phổ Lệ Tiên nghi ngờ nhìn vị trí sắp xếp phân tán của những vị lãnh đạo Tỉnh ủy.

Lúc này, Hà Kim Nghiêu cũng đi tới, chỗ ngồi của ông ta ở ngay bên cạnh Diệp Trạch Đào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play