Khi giải quyết hết công việc, Diệp Trạch Đào liền vội vã đến tiểu khu.

- Vũ Hinh!

Vừa bước vào, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy Vệ Vũ Hinh toàn thân mặc một bộ quần áo cao bồi màu trắng, thanh tú đứng đó.

Đã rất lâu không được gặp, mỗi lần gặp Vệ Vũ Hinh, mắt Diệp Trạch Đào đều sáng lên. Hôm nay, khi nhận được điện thoại của Vệ Vũ Hinh, Diệp Trạch Đào lộ rõ vẻ phấn khích, nhanh chóng giải quyết mọi việc rồi vội vã đến đây.

Nhìn xung quanh bốn phía, Vệ Vũ Hinh khẽ mỉm cười:

- Ông ngoại đưa con ra ngoài rồi.

Diệp Trạch Đào nghe chưa hết câu sớm đã bước đến trước mặt và ôm chầm lấy Vệ Vũ Hinh, hai người nhanh chóng ghì lấy nhau và trao nhau những nụ hôn mãnh liệt, cháy bỏng.

Vệ Vũ Hinh cũng bị khích động, tay cô ôm ghì thật chặt Diệp Trạch Đào.

Trong lúc tứ chi vướng víu, không cần bao nhiêu lâu, Vệ Vũ Hinh nhanh chóng lịm đi trong vòng tay Diệp Trạch Đào.

Bế thốc Vệ Vũ Hinh trên tay, Diệp Trạch Đào nhanh chóng tiến đến phòng ngủ trên tầng hai.

Một lời cũng không nói, cứ thế hai kẻ lăn lộn trên giường ngủ.

Vệ Hùng Phi cũng cố tình sắp xếp để tạo cơ hội cho hai người gần gũi nhau, mang cháu đi chơi rất khuya mới về nhà.

Khi Vệ Hùng Phi đi vào nhà mọi chuyện đã xong xuôi từ lâu, Diệp Trạch Đào đang ngồi nói chuyện bên cạnh Vệ Vũ Hinh nói:

- Gọi cha nuôi.

Đứa trẻ này cũng không hề sợ người lạ, giòn giã hô lên một tiếng cha nuôi.

Nghe câu nói này của đứa nhỏ, Diệp Trạch Đào ôm đứa nhỏ vào trong lòng.

Sau khi nhìn đứa trẻ một lúc lâu, Diệp Trạch Đào trong lòng thấy rất vui, trêu đùa với nó đến mức hai cha con cười rộn lên.

Căn biệt thự này cũng không có người ngoài, thiên tính một người cha trong người Diệp Trạch Đào bộc lộ ra hết. Nhìn bộ dạng con gái mình hoạt bát, lanh lợi, trong lòng Diệp Trạch Đào rất vui, hắn thậm chí còn bò ra đất làm ngựa cho con gái cưỡi, cuối cùng cũng thực sự có được niềm vui vẻ, lạc thú gia đình như vậy.

Nhìn khung cảnh hai cha con như vậy, mặt Vệ Hùng Phi cũng lộ ra nét vui mừng, có thể nhìn ra, Diệp Trạch Đào đối xử với con gái và cháu gái mình cũng rất tốt.

Nghe cháu gái một tiếng gọi cha nuôi, hai tiếng gọi cha nuôi, Vệ Hùng Phi chợt nghĩ cần cổ vũ, động viên con gái sinh thêm một thằng cháu trai nữa, nhà họ Vệ cũng cần phải có một người nối dõi tông đường nữa chứ!

Đây cũng là do Vệ Hùng Phi bảo đứa bé xưng hô như vậy với Diệp Trạch Đào, nếu như đứa bé gọi quá thân mật, vô tình sẽ khiến người ngoài dễ dàng phát hiện sự tình, gọi tiếng “cha nuôi” nghe chừng tốt hơn.

Vừa làm xong chuyện ấy với Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh lộ rõ phong thái, khuôn mặt lộ rõ niềm vui nhìn hai bố con đang chơi đùa.

Từ trước tới nay, hai bố con vẫn thường xuyên gặp nhau, nói chuyện trên máy tính, con gái cũng biết Diệp Trạch Đào là bố nuôi của nó, đối với Diệp Trạch Đào căn bản không có thái độ phủ nhận, ghét bỏ.

Cười đùa một hồi, Vệ Vũ Hinh nói:

- Khó có dịp ngồi với nhau, mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện chút đi.

Vệ Hùng Phi liền quay sang hỏi Diệp Trạch Đào:

- Con thấy thế nào? Vu Chi Hán cũng sắp bị hạ bệ rồi chứ?

- Nếu như không có điều gì bất trắc, rất nhanh thôi sẽ có quyết định, lần này anh ta bị giới truyền thông làm cho rất bi thảm!

Vệ Vũ Hinh nói:

- Hiện nay giới truyền thông giống như con dao hai lưỡi, biết cách lợi dụng sẽ có được sự hỗ trợ, giúp đỡ rất lớn, không biết cách lợi dụng thì sẽ tự làm bị thương chính mình.

Vệ Hùng Phi đáp:

- Thế sự vô thường, tên tiểu tử này cũng không tìm hiểu nắm rõ tình hình, thực tế bị biến thành bia đỡ cho kẻ khác, may mắn là bố và Hà Kim Nghiêu xử lí tốt, nếu không kế hoạch mà bố đang làm sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Diệp Trạch Đào liền cười nói:

- Cái này cũng không có gì đâu!

Cứ cho là Vu Chi Hán bị lật đổ, chỉ cần Vệ Hùng Phi kinh doanh chính đáng sẽ không có gì ảnh hưởng lớn xảy ra, vào thời điểm mấu chốt cũng không phải là người chịu thiệt.

Diệp Trạch Đào vẫn có lòng tin rất lớn vào bản thân.

Vệ Hùng Phi cũng cười đáp:

- Lần này không cần biết điều chỉnh thế nào thì bố cũng đã kiếm chác được một khoản lớn, tin tức về khu kinh tế Giáp Hà, một khi được truyền ra ngoài, chúng ta vẫn chưa khởi công thì cũng đã có không ít người đến hỏi giá cả rồi!

Vệ Vũ Hinh liền cười nói:

- Đó là điều dĩ nhiên rồi, khu cha đang làm gần Giáp Hà như vậy, lại thuộc vào đoạn đường lưu thông đến thành phố Lan Phong, muốn không tăng giá cũng không được! Con đoán chừng điều kiện để tăng giá sau này sẽ ngày một cao hơn, ai mà không muốn mua sắm nhà cửa gần khu kinh tế mới một chút chứ! Như con tính, ngay cả những nhà kinh doanh cũng sẽ chạy đến khu này để mua nhà.

Vệ Hùng Phi đáp:

- Bố khi đó tin tưởng Trạch Đào, chỉ cần là việc Trạch Đào làm thì việc gì cũng sẽ thành. Vu Chi Hán cũng đóng góp chút công sức, ta mua được địa bàn đó quả thật rất lớn, đoán chừng ở đó phải làm mấy năm mới xong được, ta dự định trên cơ sở sự phát triển của khu kinh tế Giáp Hà sẽ xây dựng, quy hoạch khu này thành một trung tâm thương mại vui chơi giải trí.

Diệp Trạch Đào cũng vì muốn Vệ Phi Hùng vui vẻ, Vệ Phi Hùng lần này khai thác bất động sản, trong một thời gian ngắn sẽ có sự phát triển lớn mạnh. Dự án phát triển của ông có bước phát triển nhảy vọt, công ty ông sẽ trở thành công ty bất động sản lớn nhất ở tỉnh Cam Ninh này. Hơn nữa Vệ Hùng Phi hiện nay có quan hệ khá tốt với Hà Kim Nghiêu, lợi dụng mối quan hệ đó, Vệ Hùng Phi có thể mở rộng thị trường trên toàn tỉnh.

- Ước số không xác định của tỉnh Cam Ninh khá nhiều, bố gặp gỡ, kết giao với họ nhất định phải chú ý một chút!

Diệp Trạch Đào vẫn nhắc nhở một câu như vậy.

Vệ Hùng Phi liền gật đầu nói:

- Việc này con không nói thì trong lòng bố cũng hiểu rất rõ, Trung ương xem ra cũng đã có thái độ với tình hình của tỉnh Cam Ninh này rồi. Con và Dương Thăng Hải đã đến, hơn nữa lại mở ra cục diện mới như vậy, họ nhất định cũng sẽ có một vài động tĩnh sau đó. Bố cùng với những người này chỉ cùng nhau đi ăn uống, liên quan đến những vấn đề bên trong, bố tuyệt đối sẽ không để bản thân mình rơi vào nơi nguy hiểm, bước tiếp theo của dự án này để cho Vũ Hinh đảm nhiệm.

Diệp Trạch Đào liền gật đầu, Vệ Phi Hùng có thể hiểu được chuyện như vậy là tốt.

Đang nói chuyện thì Trịnh Thành Trung gọi điện thoại tới.

Đưa mắt nhìn mấy người, Diệp Trạch Đào liền đứng dậy đi vào thư phòng.

- Con đang ở một mình.

Sau khi đóng cửa, Diệp Trạch Đào nói.

- Trung ương đã đồng ý thông qua việc cho Vu Chi Hán nghỉ hưu.

- Ô!

Diệp Trạch Đào nghĩ trong lòng, việc này thật sự là đến quá nhanh.

- Ai đến thay chân anh ta!

Đây là việc Diệp Trạch Đào quan tâm.

- Tạm thời vị trí này vẫn để trống!

Vẫn để trống!

Diệp Trạch Đào chợt nghi ngờ.

Trịnh Thành Trung cười nói:

- Tình hình của tỉnh Cam Ninh phức tạp, nếu như ngay lập tức đưa người đến thay thế việc bài xích sẽ có nguy cơ xảy ra. Nếu như để trống vị trí đó, mọi người tranh giành lẫn nhau, cứ như thế rất nhiều việc sẽ dễ dàng giải quyết hơn.

Lời Trịnh Thành Trung chỉ điểm, Diệp Trạch Đào liền hiểu ra vấn đề. Việc này hoàn toàn là chiêu của giới truyền thông, Mọi người mặc dù đều biết vị trí này rất có thể là Trung ương sẽ cử người bên ngoài tới, thế nhưng ngày nào chưa quyết định người được chọn vào vị trí đó, việc cạnh tranh ngầm ngày đó còn diễn ra. Trong tình hình đó, đầu tiên là những thủ hạ của Vu Chi Hán vì lợi ích sẽ đi tranh đấu, trong quá trình cạnh tranh sẽ dẫn đến việc nảy sinh những mâu thuẫn này kia, tiếp đến là những người thuộc phe cánh của mình và Dương Thăng Hải sẽ thừa nước đục thả câu.

- Tạm thời để Quan Bạch Viêm chủ trì mọi việc ở Thành phố Lan Phong sao?

Diệp Trạch Đào đã hiểu ra, công việc của thành phố Lan Phong nhất định sẽ do Quan Bạch Viêm chủ trì.

- Đúng vậy, mọi việc của thành phố Lan Phong hiện nay tạm thời do Quan Bạch Viêm xử lý!

Diệp Trạch Đào bật cười, việc này đưa Quan Bạch Viêm lên thì không biết tiếp theo tình hình sẽ biến ra thành cái gì không rõ.

- Con biết được là tốt rồi.

Trịnh Thành Trung nói xong liền tắt điện thoại.

Diệp Trạch Đào ngồi lại trong phòng nghĩ ngợi một hồi mới đi ra ngoài.

Thấy Diệp Trạch Đào đi ra, Vệ Hùng Phi và Vệ Vũ Hinh đều đưa mắt nhìn Diệp Trạch Đào

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Đơn xin nghỉ hưu của Vu Chi Hán được Trung ương phê duyệt rồi.

Vệ Vũ Hinh nói:

- Ông ta viết đơn xin nghỉ hưu nhanh vậy sao? Không nhanh như vậy chứ?

Vệ Hùng Phi bật cười nói:

- Con đúng là đứa trẻ suy nghĩ đơn thuần, việc này còn cần đến Vu Chi Hán viết đơn xin từ chức nữa sao, chỉ là viết để lấy cái cớ thôi, Vu Chi Hán là kẻ thức thời liền viết đơn xin từ chức nộp lên cấp trên, giữ thể diện khi bị hạ chức, nếu không thức thời thì chờ người đến tính nợ rồi!

Vệ Vũ Hinh lúc này mới gật đầu nói:

- Thì ra là như vậy!

Diệp Trạch Đào nói:

- Tình hình tỉnh Cam Ninh có tính đặc thù, tình hình chung là ổn định!

Mắt Vệ Hùng Phi sáng lên, nói với Diệp Trạch Đào:

- Trạch Đào, con nói ta bây giờ có nên lợi dụng cơ hội này gọi điện thoại cho Hà Kim Nghiêu không?

Diệp Trạch Đào trong lúc nghĩ lại chợt hiểu cách nghĩ của Vệ Hùng Phi, muốn lợi dụng cơ hội này để thể hiện cho Hà Kim Nghiêu biết năng lực của ông, từ đó có thể để lại ấn tượng trong lòng của Hà Kim Nghiêu.

Vệ Hùng Phi mỉm cười nói:

- Lần trước vốn dĩ ở bên cạnh Vu Chi Hán muốn nói giúp con một chút, không thể ngờ hai người lại xúc tiến nhanh như vậy, làm nhanh tới mức bố vẫn còn chưa nghĩ tới đã làm xong xuôi rồi, lần này Hà Kim Nghiêu nói thế nào đi chăng nữa cũng là Phó bí thư tỉnh ủy, ta chỉ cần đến bên cạnh anh ta, nhất định có thể giúp con”.

Diệp Trạch Đào nhìn bộ dạng muốn giúp đỡ mình của Vệ Hùng Phi, lại nhìn Vệ Vũ Hinh, lắc đầu nói:

- Bố chỉ cần làm tốt dự án mà anh ta giao phó là được, những việc này con có thể xử lý được, nếu như bố can dự vào, lỡ tay làm bị thương người khác là điều tất yếu!

Nhận thấy Vệ Hùng Phi vẫn còn muốn nói thêm điều gì, Diệp Trạch Đào nói:

- Tình hình của tỉnh Cam Ninh rất đặc thù, bước phát triển tiếp theo chưa ai dám nói chắc, bố là thương nhân, đi vào và làm xáo trộn lên thì cuối cùng người gặp xui xẻo và phải chịu thiệt thòi sẽ là bố, bố cũng nên giữ khoảng cách một chút với Hà Kim Nghiêu.

Vệ Vũ Hinh nói:

- Bố ạ, bố nghe lời Trạch Đào đi bố, anh ấy hiểu biết quan trường hơn bố!

Vệ Hùng Phi lúc này mới thở dài đáp:

- Nói thật lòng, Trạch Đào này, dựa vào mối quan hệ và năng lực của con, lăn lộn ở chốn quan trường làm gì, con theo nghề kinh doanh nhất định sẽ rất lợi hại, theo ngành buôn bán sẽ không phải lo lắng việc có vài người phụ nữ, tới lúc đó cưới mấy người cũng được, tránh cái cảnh cả ngày lẫn đêm lén lén lút lút giống như tên trộm như thế này.

- Bố!

Vệ Vũ Hinh mất hứng hét lên một tiếng.

Vệ Hùng Phi lắc đầu nói:

- Bỏ đi, ta cũng chẳng có thời gian quản việc riêng của mấy người!

Diệp Trạch Đào có chút xấu hổ, gượng gạo cười, chẳng biết làm gì đành chơi đùa với đứa trẻ.

Vệ Hùng Phi nghĩ một lát mới hỏi:

- Ai đến đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy thành phố Lan Phong vậy?

Diệp Trạch Đào đáp:

- Việc vày vẫn để đấy, tạm thời vẫn chưa có sự sắp xếp.

- Con có hi vọng gì không? Vệ Hùng Phi có phần kích động.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Con sao được, còn kém xa, hiện nay đối với con mà nói việc quan trọng lúc này là làm tốt công tác phát triển khu kinh tế mới Giáp Hà, việc khác con không muốn nghĩ tới, trước mắt công việc của thành phố Lan Phong do chủ tịch thành phố Quan Bạch Viêm chủ trì.

Vệ Hùng Phi nghĩ thấy cũng đúng, xét tình hình của Diệp Trạch Đào, chuyện đó hiện nay không có khả năng xảy ra. Có chút tiếc nuối, Vệ Hùng Phi nói:

- Con tạo ra cục diện lớn như vậy, cấp trên cũng nên suy xét mới phải!

Diệp Trạch Đào cũng không tiện nói cụ thể cho Vệ Phi Hùng rõ, suy cho cùng không trong nghề không biết tình hình nghề đó, Vệ Hùng Phi dù cho trên thương trường là một kẻ lợi hại, nhưng xét về phương diện quan trường vẫn có quá nhiều điều ông ta không hiểu được.

Tình hình nếu đã như vậy, Diệp Trạch Đào cũng cần suy nghĩ một chút bối cảnh tiếp theo, đây là cấp trên cho mình không gian hoạt động, có thể hình thành được lực lượng hay không thì còn phải xem chiêu bài của mình trong thời gian này như thế nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play