A!

Lúc này Vu Chi Hán mới nhận ra bi kịch của mình, không ngờ chửi một câu như vậy trên điện thoại vào tai nghe của Dương Thăng Hải, như vậy rõ ràng là chửi Dương Thăng Hải rồi còn gì nữa.

Cũng chỉ tại uy quyền của Vu Chi Hán ở thành phố Lan Phong cũng lớn, bình thường cũng hay có tật chửi người trong điện thoại, mở miệng ra là tùy tiện chửi người luôn.

Há hốc mồm, Vu Chi Hán thật sự không biết nên nói thế nào bây giờ.

Tiếng đập bàn của Dương Thăng Hải vang lên trong điện thoại

Dương Thăng Hải là ai chứ? Đó chính là Bí thư tỉnh ủy tỉnh Cam Ninh kia mà!

Cứ cho rằng ở tỉnh Cam Ninh này quyền lực của Dương Thăng Hải không còn lớn lắm đi chăng nữa, thì việc mình mắng chửi này mà có lan truyền ra ngoài rồi mà sau này có bị Dương Thăng Hải trừng trị thì cũng sẽ chẳng có ai dám lên tiếng bênh vực mình cả.

Tuy rằng Dương Thăng Hải là người nơi khác đến, thế nhưng ông ta vẫn là một Bí thư tỉnh ủy, thứ bậc này trong giới quan chức từ trước đến nay không hề lẫn lộn, cũng không có mấy ai đi đấu đá nhau, chuyện này nguy hiểm rồi đây!

Vu Chi Hán cũng là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, lẽ ra cũng không lo lắng gì nhiều, thế nhưng mẹ của Dương Thăng Hải lại có chút uẩn khúc khó giải thích. Thêm nữa, ai cũng có thể nhận ra việc Dương Thăng Hải đến đây là do Trung ương điều tới. Nếu như cứ đối nghịch với ông ta trong chuyện này thì coi như tự đem mình đặt dưới lỗ châu mai rồi, đây là chuyện mà Vu Chi Hán không mong muốn xảy ra.

Làm sao để hóa giải cơn thịnh nộ của Dương Thăng Hải đây?

Đây là việc quan trọng nhất mà tiếp theo Vu Chi Hán sẽ phải làm.

- Bí thư Dương, tôi không chửi anh đâu.

Vu Chi Hán sáp phát điên đến nơi rồi, sự việc sao lại đến nông nỗi này!

Lần này mình xong rồi, không nói đến chuyện uy lực sẽ bị suy yếu nghiêm trọng trong giới quan chức, mà còn chọc giận cả Dương Thăng Hải nữa.

Lúc đầu Dương Thăng Hải cũng chỉ là không vui, lúc này đây ông ta bỗng phát hiện ra một lỗ hổng. Chẳng phải mình muốn tìm cho được một người ở tỉnh Cam Ninh này để bắt vía ra oai hay sao, tên Vu Chi Hán tự dẫn xác đến đó thôi?

Từ khi Dương Thăng Hải đến tỉnh Cam Ninh này vẫn luôn muốn tìm ra một lỗ hổng để nhảy vào, thế nhưng bọn quan lại ở đây thật vô cùng láu cá. Tìm một người bình thường thì không thích hợp, hành động của Vu Chi Hán trong chớp mắt bỗng làm cho Dương Thăng Hải phát hiện ra được mục tiêu.

Đập bàn kêu thật lớn, Dương Thăng Hải bắt đầu chửi trong điện thoại.

Thư ký Tư Mã Huy đang ở bên ngoài nghe thấy vội chạy vào trong.

Nhìn thấy Tư Mã Huy bước vào Dương Thăng Hải càng chửi to hơn, cảm giác như toàn bộ cả tầng đó đều nghe thấy hết.

Tư Mã Huy cũng đã quá hiểu con người Dương Thăng Hải, nhìn Dương Thăng Hải cũng không có vẻ gì là tức giận lắm cả mà lại mắng chửi lớn tiếng đến như vậy thì hiểu ngay dụng ý của ông ta, đi đến mở rộng cánh cửa ra hơn nữa, làm cho tiếng chửi có thể vang xa được hơn nữa.

Sếp đang muốn diễn trò đây mà!

Vu Chi Hán hoàn toàn không hay biết tình hình, chỉ thấy tai nghe được toàn những lời mắng mỏ thậm tệ từ Dương Thăng Hải , thật khó khăn mới đợi được Dương Thăng Hải mắng xong, trong ống nghe vẫn còn vọng lại những tiếng chửi kia.

Sao lại thế này được!

Vu Chi Hán thật sự không biết nói sao bây giờ.

Trong lúc này Vu Chi Hán nghĩ tới không phải vấn đề thể diện nữa mà là về chiếc ghế của mình. Anh ta có cảm giác hôm nay Dương Thăng Hải cố soi mình, chính là muốn bắt vía mình. Nếu như để cho Dương Thăng Hải làm lớn chuyện này ra ngoài thì Trung ương có nhân cơ hội này mà xử mình không?

Làm thế nào đây?

Nghĩ một lúc, Vu Chi Hán mới bấm máy gọi cho Phó bí thư tỉnh ủy Hà Kim Nghiêu.

- Phó bí thư Hà…

Điện thoại vừa thông, Vu Chi Hán suýt bật khóc, sao lần này mình lại xui xẻo đến vậy?

- Chi Hán à, có chuyện gì thế?

Là một đồng minh lớn dưới tay mình nên Hà Kim Nghiêu vẫn rất coi trọng Vu Chi Hán.

- Phó bí thư Hà, chuyện là thế này…

Vu Chi Hán bèn thuật lại một lượt việc mình mấy lần yêu cầu Diệp Trạch Đào đến họp mà hắn lại toàn mượn cớ phải báo cáo công việc với Dương Thăng Hải để lẩn tránh, cả việc hôm nay vô ý chửi người trong điện thoại nữa.

Lúc đầu Hà Kim Nghiêu cũng không chú ý gì nhiều, ông ta cũng biết chút ít về quan hệ giữa Diệp Trạch Đào và Dương Thăng Hải, nên cũng có chút không thích Diệp Trạch Đào. Thế nhưng, khi nghe đến đoạn hôm nay Vu Chi Hán đã lỡ lời mắng Dương Thăng Hải trên điện thoại thì Hà Kim Nghiêu sững sờ.

Những việc như thế này trên tỉnh truyền đi rất nhanh, thêm nữa phòng làm việc của Dương Thăng Hải cũng cách đây không xa lắm nên chuyện Dương Thăng Hải mắng mỏ ông ta cũng đã nghe thấy rồi, ai bảo Dương Thăng Hải mắng to đến thế kia mà.

Bây giờ sau khi nghe thấy những gì Vu Chi Hán nói, Hà Kim Nghiêu liền có cảm giác chuyện này là làm cho mình xem thôi.

- Tôi biết rồi, cậu hãy làm tốt công việc, đừng nghĩ ngợi quá nhiều.

Hà Kim Nghiêu nói một câu như vậy rồi gác máy.

Hà Kim Nghiêu cứ ngồi đó suy nghĩ nhanh về mọi chuyện.

Cái tay Dương Thăng Hải này rốt cuộc là muốn làm trò gì đây?

Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ nhân, Dương Thăng Hải đó cũng đến tỉnh Cam Ninh một thời gian rồi, chắc rằng cũng biết Vu Chi Hán là người của ta rồi chứ, sao lại còn làm như thế chứ?

Trong chốc lát, Hà Kim Nghiêu có chút bất an rồi, Dương Thăng Hải đó mở cửa mà chửi người chính là muốn chuyện này truyền ra ngoài, bây giờ chắc là cả tòa văn phòng làm việc đều lan truyền hết rồi. Một Bí thư thành ủy chửi một Bí thư tỉnh ủy trong điện thoại, có nói thế nào đi chăng nữa thì cũng là Vu Chi Hán sai rồi.

Để cho Dương Thăng Hải nắm được thóp rồi thì sẽ đánh lớn vào trong đây!

Nếu như Dương Thăng Hải mượn cớ này để đánh gục Vu Chi Hán thì hay là liên kết mọi người cùng đánh lại Dương Thăng Hải một trận luôn?

Hà Kim Nghiêu suy nghĩ nhanh chóng về cái lợi và cái hại trong chuyện này.

Rất nhanh, Hà Kim Nghiêu loại bỏ ngay suy nghĩ này ra khỏi đầu, nghe nói một số lãnh đạo Trung ương vẫn luôn không hài lòng về tình trạng phát triển của tỉnh Cam Ninh nên phái một Dương Thăng Hải đến để triển khai cục diện. Người ta mới đến một nơi mới mà một Bí thư thành ủy quèn đã ngang nhiên chửi người ta trong điện thoại rồi, các lãnh đạo trên tỉnh mà còn dám lên tiếng bảo vệ tay Bí thư thành ủy đó thì há chẳng phải càng làm tăng thêm tính bài ngoại ở tỉnh Cam Ninh hay sao?

Cái tay Dương Thăng Hải này thật là!

Mở không ra cục diện thì lại làm loạn!

Chuyện này không thể để mặc ra sao thì ra được nữa rồi!

Sau khi suy nghĩ mọi cách, Hà Kim Nghiêu đứng dậy đi về phía phòng làm việc của Dương Thăng Hải, việc này mình phải tự đi hóa giải một chút mới được.

Nhìn thấy Hà Kim Nghiêu bước vào , Tuy trên mặt của Dương Thăng Hải vẫn còn vẻ tức giận, nhưng cũng thể hiện một kiểu khách sáo, mời Hà Kim Nghiêu ngồi xuống ghế.

- Bí thư Dương, khi nãy Bí thư thành ủy Lan Phong đồng chí Vu Chi Hán có gọi điện cho tôi, nói rằng anh đã hiểu lầm cậu ấy, đồng chí Vu Chi Hán từ trước đến nay vẫn làm việc rất được, không biết làm sao hôm nay lại làm cho anh nổi giận được, ha ha!

Hà Kim Nghiêu cười ha hả, hỏi một câu như vậy, làm ra vẻ như chuyện này không có gì là quan trọng vậy.

Hừ một tiếng, Dương Thăng Hải trầm giọng nói:

- Mẹ cái thằng Vu Chi Hán, trong lòng không hề tôn trọng Bí thư tỉnh ủy Tôi đây chút nào? Tôi cứ để đó xem xem, rốt cuộc nó có bao nhiêu tài sức!

Dương Thăng Hải biểu hiện một kiểu dáng vẻ như quyết không thể bỏ qua chuyện này.

Nhìn điệu bộ của Dương Thăng Hải , Hà Kim Nghiêu thầm dè bỉu, xem ra tay Bí thư tỉnh ủy này đã chịu bao ấm ức ở cái tỉnh này rồi nên muốn tìm một người để trút giận đây mà!

Có thể nhận ra, lần này Dương Thăng Hải quyết kéo người ta xuống nước rồi!

Chuyện này không thể để cho nó tiến triển thêm nữa được.

Hà Kim Nghiêu nói :

- Hay là cho gọi Vu Chi Hán đến để làm kiểm điểm một chút?

- Anh Hà ơi, Tôi nhận ra rằng đối với cái thằng Bí thư tỉnh ủy tôi từ trên trời rơi xuống này thì các đồng chí ở tỉnh Cam Ninh đều không coi tôi ra gì cả, hừ! Không tạo ra chút thành tích thì đúng là khiến cho bọn họ xem nhẹ tôi quá rồi!

Dương Thăng Hải biểu hiện vẻ rất là quyết tâm.

- Bí thư Dương, các đồng chí cấp dưới đều là như vậy, đều là những đồng chí đi lên từ cơ sở, khó tránh khỏi nhiễm một số thói giang hồ, đừng để bụng bọn họ làm gì nhiều.

- Anh Hà, Tôi nghĩ kỹ rồi, nếu như bọn họ xem thường Dương Thăng Hải tôi thì lần này tôi phải làm một chút việc thực để cho bọn họ thấy. Vu Chi Hán không phải là coi thường Dương Thăng Hải tôi đấy sao, thế này nhé, thành phố Lan Phong bọn họ không phải có khu kinh tế mới Giáp Hà đó sao? Tôi sẽ đích thân đến phụ trách ở đây thì vừa hay rồi, tôi cần phải cho bọn Vu Chi Hán đó nhìn thấy Dương Thăng Hải tôi cũng là một trong số những người làm được việc đấy!

Câu này vừa nói ra, Hà Kim Nghiêu lập tức trầm tư trở lại, nghĩ đến quan hệ giữa Diệp Trạch Đào với Dương Thăng Hải , lại nhớ đến những lời báo cáo của Vu Chi Hán về khu kinh tế mới Giáp Hà, trong đầu lập tức suy nghĩ đến mọi chuyện ở Giáp Hà.

Dương Thăng Hải đang nghĩ cái gì thế?

Chuyện ở khu kinh tế mới Giáp Hà thì Hà Kim Nghiêu rất rõ, tiền đã chi ra rất nhiều mà tên Diệp Trạch Đào đó cũng chưa làm được nên thành tích gì nhiều.

Thôi bỏ đi, cho Dương Thăng Hải đi làm việc của bọn họ cũng được!

Chỉ cần Dương Thăng Hải không thay đổi, anh ta muốn làm việc này thì cứ để anh ta làm cũng tốt.

Nghĩ tới đây, Hà Kim Nghiêu khẽ mỉm cười:

- Bí thư Dương muốn đích thân nắm được khu kinh tế mới Giáp Hà trong tay à? Tôi lại nghe nói rằng khu đó rất khó phát triển đấy.

- Tôi không tin, Tôi cần phải cho bọn Vu Chi Hán chống mắt lên xem, cái khu kinh tế mới Giáp Hà bọn họ làm không nổi đó mà Dương Thăng Hải tôi lại có thể làm được!

Khẽ mỉm cười, Hà Kim Nghiêu có cảm giác Dương Thăng Hải bị mọi người cô lập quá mà sốt ruột muốn lập thành tích. Đây là việc hay, nếu như mà khu kinh tế mới Giáp Hà vẫn không thể nào phát triển lên được dưới tay của Dương Thăng Hải thì đây đúng là một đòn đả kích vào uy lực của ông ta.

Lúc này Dương Thăng Hải nhìn Hà Kim Nghiêu nói :

- Anh Hà, ngày mai khi họp Thường vụ tôi sẽ đề xuất việc này, hy vọng nhận được sự ủng hộ của anh. Lần này tôi phải cho bọn Vu Chi Hán thấy, mẹ nó chứ! Dám chửi Dương Thăng Hải tôi trong điện thoại à!

Tay Dương Thăng Hải này đã bắt đầu có ý muốn ra oai rồi đó, làm cho Hà Kim Nghiêu dở khóc dở cười.

- Được, Bí thư Dương đã nói rồi, tôi nhất định sẽ ủng hộ, chắc rằng Vu Chi Hán sẽ rất vui mừng khi nhìn thấy Bí thư Dương đến chỉ đạo công tác tại Giáp Hà.

Dương Thăng Hải hừ một tiếng nói :

- Ông đây nhất định phải cho mấy người đó sáng mắt ra!

Sau khi Hà Kim Nghiêu vừa đi ra khỏi văn phòng, Dương Thăng Hải bèn thay đổi nét mặt, khóe miệng nở ra nụ cười, hôm nay trò kịch này diễn thật là hay, cuối cùng cũng đạt được điều mình mong muốn.

Vu Chi Hán là Thường vụ tỉnh ủy và cũng là cốt cán của Hà Kim Nghiêu, hai người hai phiếu, thêm một phiếu của chính mình nữa đã là ba phiếu rồi, có khi còn được thêm phiếu của những người có quan hệ tốt với bọn chúng nữa. Chừng bốn năm phiếu là được rồi, lại thêm việc Vu Chi Hán thất lễ với mình đã lan truyền ra nữa thì tin chắc có rất nhiều người cho rằng việc này là do mình muốn tranh giành với Vu Chi Hán, đến lúc mình sẽ nói ra việc mình đến khu kinh tế mới Giáp Hà thì chắc không có ai ngăn cản cả.

Cười khan một tiếng, Dương Thăng Hải cũng cảm thấy là chuyện bất đắc dĩ, tự mình muốn được nắm giữ một khu kinh tế mới mà phải diễn chút trò như vậy!

Mình thật đúng là đã càn quấy một chút rồi!

Ôi, chẳng có cách nào khác!

Cũng may là không có gì bất trắc xảy ra, bước tiếp theo đành chờ vào Diệp Trạch Đào vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play