Sáng sớm hôm sau, Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại của Đặng Ôn Phương, giọng hơi khàn khàn, Ôn Phương nói:

- Trạch Đào, Hàn Bộ Tùng tố cáo tôi rồi!

Người phụ nữ này giống như đã có sự thay đổi lớn, chuyện như thế cũng chạy đến tìm Diệp Trạch Đào, giống như những đứa trẻ cãi nhau xong rồi chạy tìm người lớn

Nghe thấy chuyện này, Diệp Trạch Đào không nói gì.

Ôn Phương cũng không dừng lại, tiếp tục nói:

- Ban nãy Chủ tịch Thôi đã gọi điện đến, hỏi chuyện này, Hàn Bộ Tùng sao lại như thế được nhỉ! Ở xã xảy ra chuyện, xã có thể giải quyết, y nói nhiều như vậy mà cũng chẳng có người nào khuyên can, mà nhìn y bị đánh!

Đây chính là tố chất của các cán bộ ở xã chúng ta, Diệp Trạch Đào lắc đầu.

- Chẳng phải là chuyện gì to tát cả, nhiều người như thế nhìn thấy mà!

Diệp Trạch Đào nói.

- Hàn Bộ Tùng còn nói, nói là tôi và cậu, còn có Ngưu Thường Thắng hình thành bè phái, hợp lại lật đổ, mượn Triệu Đại Lâm đến để xử lý y.

Diệp Trạch Đào đã nhíu mày, chẳng lẽ Hàn Bộ Tùng có tố chất này sao!

- Huyện có ý gì?

Diệp Trạch Đào hỏi.

- Trạch Đào, những chuyện nói ngày hôm qua có phải là thật không?

Ôn Phương hỏi.

Nói mãi hóa ra là Ôn Phương không khẳng định những chuyện đó, bây giờ có ý muốn xác định lại một lần nữa!

Ở đây vừa thông xong điện thoại, Tần Quế Đông liền xông vào nói với Diệp Trạch Đào:

- Chủ nhiệm không xong rồi!

Diệp Trạch Đào liền nhìn cô ta một cái, Ninh Thu Cúc ở bên cạnh liền cười nói:

- Chủ nhiệm Diệp ngồi ở đây, sao anh ấy không xong được?

Lúc này Tần Quế Đông mới phát hiện ra vấn đề trong lời nói của mình, vội vàng nói:

- Chủ nhiệm, không phải là tôi nói anh không xong, mà là bên ngoài có rất nhiều người dân ở thôn đến, do Triệu Đại Lâm dẫn đến.

Phản ứng đầu tiên của Diệp Trạch Đào chính là trong lòng hoảng sợ.

Từ trên xuống dưới sợ nhất chính là xảy ra sự kiện mang tính quần thể, những chuyện như thế này khi xảy ra, thường không khống chế được sẽ trở thành chuyện lớn.

Lúc thò đầu ra ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy bên ngoài thật sự đã có hơn trăm người đến, người cầm đầu là Triệu Đại Lâm, nhìn quần chúng có vẻ như đang rất phẫn nộ.

- Chủ nhiệm, để tôi đi xem xem.

Phương Di Mai nói với Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, xem ra chuyện này là do Triệu Đại Lâm làm ra

Rất nhanh, Phương Di Mai đã trở về, nói với Diệp Trạch Đào:

- Chủ nhiệm, xem ra chuyện này vẫn là do phó bí thư Hàn gây nên. Vốn dĩ hôm qua sau khi đánh, Triệu Đại Lâm liền trở về y cũng không nghĩ gì cả. Ai biết Bí thư Hàn đã nói muốn trừng trị Triệu Đại Lâm trước mặt một số người ở Viện y tế huyện, đúng lúc đang nói những lời này liền có người của thôn Trúc Khê, bọn họ đã nói lại với Triệu Đại Lâm, kết quả chuyện này đã truyền ra ngoài.

Khi nói chuyện, Ôn Phương lại gọi điện thoại đến một lần nữa.

Sau khi Diệp Trạch Đào đến phòng làm việc của Ôn Phương liền thấy sắc mặt Ôn Phương không tốt lắm, cả người lộ ra bộ dạng ốm yếu, chắc tối hôm qua uống say còn chưa phục hồi lại.

- Trạch Đào, tình hình không tốt lắm, người dân xã Trúc Khê muốn tìm Hàn Bộ Tùng, lại không tìm thấy tên Hàn Bộ Tùng kia ở đâu cả, lúc đầu còn gọi được điện thoại, bây giờ tắt máy rồi, cậu xem chuyện này giải quyết thế nào?

Lại thở dài, ai bảo mình là Chánh văn phòng chứ?

Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi đi thử xem.

- Tốt lắm, để tôi lập tức báo cáo chuyện này với Chủ tịch huyện Thôi tên Hàn Bộ Tùng này đang làm cái gì. Nếu như đã dám ăn nói linh tinh, sao lại không dám đứng ra chứ!

Diệp Trạch Đào cũng không nhiều lời, liền đi xuống lầu một cách rất nhanh.

Lần này Triệu Đại Lâm coi như đã được lòng dân rồi. Sau khi trở về sự việc được truyền ra là bởi vì anh ta đến xã để đòi được thực hiện dự án trồng nấm Linh Chi cho mọi người, vì thế mới đánh nhau với Hàn Bộ Tùng.

Người dân trong thôn nghe thấy chuyện này liên quan đến lợi ích của chính mình, còn to hơn chuyện của trời. Nếu như chuyện này không làm ồn ào một chút, làm không tốt thì thật sự chỉ có thể ngồi mà nhìn Âm Lương Thiến phát tài.

Nấm Linh Chi! Cái này đối với người dân nông thôn mà nói chính là một loại thần tiên. Có thể trồng được nấm Linh Chi, thì đều có thể phát tài. Thế thì ai mà không muốn trồng, với tâm lý như vậy, lập tức hơn trăm người tụ tập ở chính quyền xã.

Có vài người lại còn cầm theo cái cuốc, đòn gánh các loại vũ khí, có ý tìm Hàn Bộ Tùng để thanh toán.

Thấy Triệu Đại Lâm dẫn người đến liền muốn xông lên lầu, Diệp Trạch Đào đứng ở trước cầu thang lớn tiếng nói:

- Triệu Đại Lâm, cậu làm gì thế?

Nghe thấy Diệp Trạch Đào hô, mọi người liền yên lặng.

- Chủ nhiệm Diệp đến rồi!

- Là chủ nhiệm Diệp!

- Nghe xem chủ nhiệm Diệp nói sao?

Có thể gần đây Diệp Trạch Đào có chút uy tín trong xã, nên nhìn thấy Diệp Trạch Đào lộ diện, người dân trong thôn liền yên lặng.

- Triệu Đại Lâm, cậu là trưởng thôn, chẳng nhẽ không hiểu tấn công ủy ban nhân dân là hành vi phạm tội sao?

Giọng nói của Diệp Trạch Đào rất lớn, lời này vừa nói, người dân trong thôn cũng giật mình, căn bản không có ý làm ra chuyện, tuy nhiên vì có liên quan đến lợi ích của mình, muốn đi nói chuyện mà thôi, nếu như vì chuyện này mà phạm tội, đó không phải là điều mà mọi người nghĩ.

Triệu Đại Lâm bị Diệp Trạch Đào trấn áp, khí thế liền giảm đi vài phần, nhưng vẫn lớn tiếng nói:

- Tên chó Nhật Hàn Bộ Tùng chuyện chính không làm, chỉ biết quan liêu, chẳng phải y đã nói muốn trừng trị tôi sao? Hôm nay tôi đến, xem y trừng trị tôi như thế nào?

Diệp Trạch Đào rất hiểu, chuyện ngày hôm nay chủ yếu phải khuyên người dân đi về, nếu như họ về rồi thì Triệu Đại Lâm cũng không làm được chuyện gì nữa.

Không để ý đến Triệu Đại Lâm, Diệp Trạch Đào nhìn về phía người dân trong thôn nói:

- Mọi người khó lắm mới đến một lần, tôi đang muốn nói chuyện về việc gieo trồng nấm Linh Chi với mọi người. Nếu như mọi người muốn nghe, chúng ta hãy cùng nhau đến phòng họp. Căn bản ý của người dân trong thôn chính là đến thực hiện dự án Linh Chi, bây giờ Diệp Trạch Đào là người phụ trách chính lại nói ra chuyện này, mọi người đều phấn khởi.

- Tôi nói chủ nhiệm Diệp không thể không lo cho chúng tôi mà!

- Chủ nhiệm Diệp có bản lĩnh tốt nhất, theo anh ấy sẽ không sai!

- Nghe xem chủ nhiệm Diệp nói gì, nếu như người dân trong thôn của chúng ta cũng trồng được, tình hình trong thôn sẽ tốt hơn nhiều!

Trong tai Diệp Trạch Đào nghe thấy sự bàn tán của mọi người, liếc mắt nhìn Triệu Đại Lâm nói:

- Được rồi, anh cũng không tranh hơn thua với bí thư Hàn nữa. Tuy nhiên đây là vì công việc mà, anh có sự suy nghĩ của anh, bí thư Hàn có sự suy nghĩ của anh ta đúng không?

Đây là để giữ thể diện cho Triệu Đại Lâm.

Nghe lời Diệp Trạch Đào, vốn dĩ Triệu Đại Lâm ít nhiều có chút chột dạ liền cảm thấy mình cũng có lối rút, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nói:

- Chủ nhiệm Diệp, tôi đã từng nói từ lâu rồi, trong xã này tôi phục anh, lời anh nói tôi dám không nghe sao?

Vẻ thôn dân có chút nịnh hót đó lại xuất hiện trên mặt của Triệu Đại Lâm .

Diệp Trạch Đào cười mắng:

- Chó Nhật, hàng ngày hô đánh hô giết, cũng không theo được các của con anh!

Mọi người cười, người dân trong thôn cảm thấy chủ nhiệm Diệp này rất tốt.

Nói mấy câu, Diệp Trạch Đào liền biến tắt sự nóng nảy ban nãy thành cảnh êm đềm.

Dẫn mọi người đến phòng họp bình thường vẫn họp, bên trong lập tức liền đầy người.

Lúc này nhân viên phòng Đảng chính là Phương Di Mai dẫn mọi người ngồi xuống.

Diệp Trạch Đào bảo Triệu Đại Lâm đem một cái bảng đen đến, sau đó ngồi ở bàn chủ tịch.

Ánh mắt nhìn vào mọi người, Diệp Trạch Đào nói:

- Thưa bà con, tôi biết suy nghĩ của mọi người, cuộc sống của mọi người không dễ dàng gì. Ai cũng muốn làm cho cuộc sống trong gia đình tốt hơn một chút, nhưng mọi người tấn công chính quyền xã như thế này là một chuyện sai lầm. Sự việc ngày hôm nay đồng chí Triệu Đại Lâm là trưởng thôn, lại đứng ra dẫn đầu làm chuyện này, tôi cho rằng anh ấy phải chịu sự kiểm điểm sâu sắc. Đương nhiên, đồng chí Triệu Đại Lâm cũng vì mọi người mới làm ra chuyện này, làm việc vì quần chúng, đồng chí ấy có lòng tốt, đáng được biểu dương, cho nên, nên kiểm điểm thì phải kiểm điểm!

Lời này nói rất vòng vo!

Phương Di Mai nghe xong liền cười thầm.

Ý kiến của Triệu Đại Lâm cũng đơn giản, bản thân chỉ cần kiểm điểm một chút là được, chuyện lớn đều được chủ nhiệm Diệp gánh vác, đây là bảo vệ mình!

- Chủ nhiệm Diệp, Triệu Đại Lâm tôi đã từng nói, tôi phục anh, anh nói sao thì tôi làm vậy, chỉ là có chút yêu cầu, chính là trồng nấm Linh Chi không thiếu được thôn tôi!

Ánh mắt của Diệp Trạch Đào nhìn lên mặt của mọi người, khẽ gật đầu nói:

- Chuyện này tôi đã từng xin chỉ thị của chủ tịch Ôn, chủ tịch Ôn rất quan tâm đến yêu cầu của các bạn, đồng ý trồng nấm Linh Chi trên phạm vi rộng ở toàn bộ xã, thưa bà con, kĩ thuật trồng nấm Linh Chi vừa được đưa vào từ Mỹ. Nói thật, trong lòng tôi cũng thiếu tự tin, cho nên mới mời các xí nghiệp bỏ tiền ra trồng thử, địa điểm lựa chọn ở Âm Lương Thiến. Nguyên nhân không mở rộng là bởi vì vẫn chưa biết tình hình, hiện tại gieo trồng nấm Linh Chi trên cơ bản đã gặt hái được thành công, xã cũng có ý mở rộng ra toàn diện, cho dù các bạn không đưa ra yêu cầu, tôi cũng sẽ thúc đẩy chuyện này.

Lời này của Diệp Trạch Đào vừa nói ra, trong lòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Một người dân trong thôn lớn tiếng nói:

- Chủ nhiệm Diệp, chuyện này chúng tôi đều biết, đều là một tay anh tiến cử, anh nói là được!

- Chủ nhiệm Diệp là vị lãnh đạo thật lòng nghĩ cho mọi người, xem xem chủ nhiệm Diệp, đến xã đã làm không ít chuyện.

- Tôi cũng cho rằng như vậy, chủ nhiệm Diệp làm Chủ nhiệm thật là uổng phí nhân tài, làm Chủ tịch xã thích hợp hơn!

Mọi người bàn luận ý kiến.

Phương Di Mai và đám nhân viên bây giờ vô cùng khâm phục Chủ nhiệm của mình, nhìn Chủ nhiệm Diệp mà xem, một chuyện lớn như thế đã hóa giải thành thế này!

Diệp Trạch Đào hơi nhíu mày nói:

- Mọi người đừng nói chuyện, bây giờ giới thiệu một chút với mọi người về dự án nấm Linh Chi, mọi người chú ý lắng nghe, sau khi mọi người trở về còn phải nghiên cứu một chút ở thôn, đến lúc đó công ty kia sẽ nói chuyện hợp tác với các bạn.

Thấy mọi người đều tập trung vào dự án nấm Linh Chi, Diệp Trạch Đào cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không xảy ra chuyện là được rồi.

Diệp Trạch Đào bắt đầu nghiêm túc giới thiệu với mọi người về tình hình của nấm Linh Chi, cả phòng họp vang lên tiếng giảng giải của Diệp Trạch Đào.

Thôn dân rất chăm chỉ, ai cũng nghiêm túc nghe Diệp Trạch Đào nói.

Các cán bộ trong xã đều không ngờ một chuyện đáng sợ như vậy đã được Diệp Trạch Đào dập tắt, nghe thấy giọng của Diệp Trạch Đào truyền ra từ phòng họp, đều thở dài, cậu tiểu Diệp này đúng là có tài thật, chuyện lớn như vậy đã trở thành chuyện tuyên truyền phổ cập khoa học.

Ôn Phương nghe tiếng giảng giải truyền ra từ phòng họp, hít sâu một hơi, toàn thân đều nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy rất thán phục năng lực của Diệp Trạch Đào. Không hiểu sao bóng dáng của Diệp Trạch Đào cứ ẩn hiện ở trước mắt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play