Mở vòi nước nóng ra, Diệp Trạch Đào và Phương Di Mai cùng ngâm mình vào đó.

Sau khi tắm xong, toàn thân Phương Di Mai tỏ ra rất hài lòng, nũng nịu nhìn sang phía Diệp Trạch Đào nói:

- Bị anh hành hạ chết rồi.

Diệp Trạch Đào cười ha ha nói:

- Hình như có người cứ đòi hết lần này đến lần khác.

Phương Di Mai liền đi về phía Diệp Trạch Đào, ngồi lên dùi hắn, hôn lên má Diệp Trạch Đào một cái nói:

- Anh bảo em phải làm sao bây giờ, không thể rời xa anh được nữa.

- Em muốn rời xa anh sao?

- Anh nói cái gì vậy?

Đánh vào tay Diệp Trạch Đào một cái.

Ngửi trên người Phương Di Mai có một mùi hương phát ra, Diệp Trạch Đào nói:

- Nghe nói em đã sắp xếp bố mẹ em lên tỉnh ở?

- Vâng, cũng đã đến lúc để bố mẹ em hưởng phúc rồi.

- Tiểu Phương, tạm thời không thể để em ở bên cạnh anh được. Em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá!

- Em hiểu, chỉ có điều không được thoải mái lắm. Ôn Phương có thể tới chỗ anh, sao em lại không được!

Biết là Phương Di Mai cũng chỉ nói vậy mà thôi, Diệp Trạch Đào nói:

- Bố mẹ em đã biết chuyện của chúng ta?

Nghe thấy Diệp Trạch Đào hỏi câu này, Phương Di Mai có chút lo lắng nói:

- Trạch Đào, không phải em cố ý nói cho bọn họ biết đâu, là vì không còn cách nào khác. Có một lần anh gọi điện thoại tới cho em, em đã nói những lời tình cảm với anh và bị mẹ em nghe thấy.

Khuôn mặt Phương Di Mai đỏ ửng lên.

Sau lưng người khác, hai người nói chuyện điện thoại cũng đã nói không ít những lời tình cảm.

Vốn dĩ Diệp Trạch Đào đã đưa ra quyết định, sẽ không quan tâm tới chuyện này, liền nói:

- Cũng không thể để em cứ luôn như vậy được. Bất luận thế nào anh cũng cần phải có trách nhiệm với em mới được.

Phương Di Mai không hiểu Diệp Trạch Đào nói câu này là có ý gì, cảm thấy căng thẳng quay sang phía Diệp Trạch Đào nói:

- Em đã nói rồi, em không có bất cứ ý đồ gì cả. Thế này cũng rất tốt rồi. Có rất nhiều người không kết hôn. Cho dù em không kết hôn thì cũng không có vấn đề gì.

Diệp Trạch Đào thở dài một tiếng nói:

- Em sống trong xã hội này, đặc biệt hiện nay em còn là cán bộ lãnh đạo, là tiêu điểm của mọi người. Nếu em không kết hôn, thì điều này sẽ gây sự chú ý của mọi người, sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển của em.

- Ý anh là sao?

Cơ thể Phương Di Mai cứng ngắc. Cô ta lo lắng rằng Diệp Trạch Đào sẽ không cần cô nữa. Nếu quả là như vậy thật thì đây quả là một bi kịch.

Thấy Phương Di Mai có chút hiểu lầm ý của mình, Diệp Trạch Đào liền nắm chặt lấy tay của Phương Di Mai nói:

- Cho dù không thể công khai kết hôn thì anh cũng phải để cho bố mẹ em biết quan hệ của chúng ta. Lần này anh định là sẽ cùng em về nhà, nói với bố mẹ em về chuyện của chúng ta. Em thấy thế nào?

Hoàn toàn không thể tưởng tượng rằng Diệp Trạch Đào lại đưa ra quyết định như vậy. Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là kích động, ôm lấy Diệp Trạch Đào khóc.

Bình thường khi bị bố mẹ hỏi tới chuyện lấy chồng, Phương Di Mai cảm thấy rất phiền. Lần này nhân tiện mẹ nghe được cuộc điện thoại của mình với Diệp Trạch Đào, liền đem chuyện của mình và Diệp Trạch Đào công khai cho bố mẹ biết. Bố mẹ Phương Di Mai sau khi nghe cô kể hết mọi chuyện đã hiểu ra, vì sao con gái mình lại phát triển nhanh như vậy. Là bởi vì sau lưng có một người như Diệp Trạch Đào hậu thuẫn, nhìn thấy bộ dạng mãn nguyện của con gái. Lại nghĩ tới chuyện họ hàng thân thích của Phương gia có thể nhờ cậy con gái mình. Bọn họ hiểu rằng chuyện này chỉ có thể như vậy.

Bố mẹ Phương Di Mai cũng từng khuyên con gái bảo cô ta tìm một người đàn ông rồi lấy. Nhưng sau khi quan sát rất nhiều người đàn ông thì phát hiện không có một người đàn ông nào có thể so sánh với Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào đẹp trai, phong độ, có năng lực, có quyền thế. Chuyện chăn gối cũng rất tuyệt vời, những chuyện này đều làm cho Phương Di Mai mê mẫn.

Trong công việc của Phương Di Mai, bố mẹ cô cũng đành để Phương Di Mai quyết định lấy, cũng lo lắng mọi người sẽ nói ra nói vào, sau khi nghe xong con gái nói rõ ràng mọi chuyện, mua một căn hộ tại tỉnh Hồi Lâm, chuyển đến tỉnh Hồi Lâm sinh sống.

nghĩ tới việc mình làm vợ bé của Diệp Trạch Đào đã chịu không ít ấm ức, Phương Di Mai không ngừng rơi lệ.

Diệp Trạch Đào cũng hiểu rõ tình hình của Phương Di Mai. Thấy bộ dạng như vậy của cô trong lòng mình cũng cảm thấy khó chịu, đưa tay nhẹ nhàng âu yếmlưng của Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào nói:

- Anh vẫn nói câu nói cũ, nếu em có thể tìm được hạnh phúc của mình thì anh cũng không ngăn cản em.

Sau khi biết Diệp Trạch Đào chịu đi gặp bố mẹ mình thì lo lắng duy nhất trong lòng đã biến mất, ôm lấy Diệp Trạch Đào nói

- Không phải là anh không biết suy nghĩ của em, dù sao cả cuộc đời này em cũng chỉ có mình anh. Anh đừng nghĩ đến việc vứt bỏ em nữa.

Diệp Trạch Đào nói:

- Em chuẩn bị một chút đi, chúng ta sẽ đi gặp bố mẹ em.

Lúc này Phương Di Mai quả rất vui mừng, trong phút chốc kích động nói:

- Trạch Đào, em muốn nữa.

Thấy dáng vẻ của Phương Di Mai, tâm trạng Diệp Trạch Đào rất tốt liền ôm Phương Di Mai lên giường.

Đúng trong lúc đó, điện thoại của Phương Di Mai kêu lên.

Phương Di Mai đang định là sẽ không nghe điện thoại thì Diệp Trạch Đào nói:

- Em là cán bộ, lãnh đạo, phải nghe điện thoại, ngộ nhỡ có việc gì quan trọng.

Phương Di Mai tỏ ra không vui nghe điện thoại.

- Chủ tịch huyện Phương, chào cô tôi là Phó cục trưởng cục công an thành phố Ngụy Hùng Chí.

Cuộc điện thoại này do Ngụy Hùng Chí gọi tới.

Ngụy Hùng Chí cũng đã nghĩ kỹ, việc này mình không thể làm không công. Bất luận thế nào cũng phải để Diệp Trạch Đào biết mình đang hành động. Dù gì mọi chuyện cũng đã phát triển tới cấp độ này rồi. Cho dù Diệp Trạch Đào biết rằng mình đã phát hiện ra chuyện này thì cũng không thể làm gì mình. Nếu như trực tiếp nói chuyện với Diệp Trạch Đào thì có chút không hợp lý. Thông qua quan hệ giữa Phương Di Mai và Diệp Trạch Đào thông báo cho Diệp Trạch Đào thì có vẻ hợp lý hơn.

- Cục trưởng Ngụy!

Phương Di Mai đương nhiên là biết Cục trưởng cục công an Ngụy Hùng Chí, cũng biết rằng Ngụy Hùng Chí có quan hệ khá gần gũi với Tào Hiểu Vân. Mọi người cũng như người cùng một phe.

- Chủ tịch huyện Phương, là tôi. Tôi hiện giờ đang ở huyện Kim Câu.

Phương Di Mai còn tưởng là Ngụy Hùng Chí đã tới và muốn mình sắp xếp một chút cho ông ta, vội nói:

- Cục trưởng Ngụy, thế này đi, hiện giờ tôi lập tức cho người sắp xếp cho các ông.

Ngụy Hùng Chí thấy Phương Di Mai hiểu lầm, chỉ còn cách nói:

- Chủ tịch Phương, tôi biết Chủ tịch thành phố Diệp đã tới huyện này. Tôi có một chuyện rất quan trọng muốn báo cáo với anh ta, không biết có tiện hay không nhờ cô hỏi giúp một tiếng.

A!

Ngay lập tức Phương Di Mai luống cuồng lên. Ngụy Hùng Chí có ý gì, sao gã biết được mình và Diệp Trạch Đào đang yêu đương vụng trộm ở đây.

Diệp Trạch Đào đang ôm Phương Di Mai, Phương Di Mai còn đang ngồi trên đùi của Diệp Trạch Đào, nội dung cuộc điện thoại này Diệp Trạch Đào cũng đã nghe rõ hết.

Nghe thấy những lời nói như vậy, Diệp Trạch Đào cũng hoảng hốt. Nhưng Diệp Trạch Đào cũng là một người từng trải, trong suy nghĩ liền hiểu được ý của Ngụy Hùng Chí.

Xem ra Ngụy Hùng Chí thực sự có việc quan trọng muốn nói với mình. Con người này không hề đơn giản, trong lúc này mà cũng dám gọi điện tới.

Xem ra quan hệ giữa mình và Phương Di Mai đã bị gã biết, cũng không biết gã suy nghĩ như thế nào.

Sau khi nhìn sang ra hiệu cho Phương Di Mai, Phương Di Mai hiểu được ý của Diệp Trạch Đào liền nói:

- Lãnh đạo cũ của tôi vừa mới đến huyện. Nếu tiện mời Cục trưởng Ngụy cứ đến đây.

Nghe xong điện thoại, Phương Di Mai liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:

- Làm thế nào bây giờ?

- Không sao, nếu gã đã gọi điện thoại tới đây thì chắc cũng không có ác ý gì. Anh cũng muốn gặp con người này!

Phương Di Mai nhanh chóng mặc quần áo vào, rồi lại dùng máy sấy, sấy khô tóc.

Lúc này Diệp Trạch Đào cũng mặt quần áo vào.

Tuy rằng Diệp Trạch Đào nói giọng bình tĩnh nhưng cũng có chút hoảng hốt. Hắn vẫn cho rằng mình làm việc bí mật. Không ngờ chuyện này lại bị người khác phát hiện ra. Sử dụng phương pháp mà mình đã được học ở trong phòng kiểm tra một chút. Lúc này Diệp Trạch Đào mới yên tâm một chút. Trong căn phòng này không có thiết bị theo dõi, mình vẫn chưa cẩn thận lắm.

Phương Di Mai nhanh chóng trang điểm lại một chút, ngồi trước gương soi một chút rồi quay sang nói với Diệp Trạch Đào:

- Thế nào rồi, tìm ra điều gì không?

Nhìn dáng vẻ của Phương Di Mai sau khi làm chuyện đó, Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:

- Nhìn bộ dạng hiện giờ của em ai cũng có thể nhận ra em vừa làm chuyện đó.

- Phải làm sao bây giờ?

- Em tạm thời tránh mặt đi để anh nói chuyện với đối phương!

Phương Di Mai gật đầu, lúc này mới đứng dậy đi ra bên ngoài.

Nhìn Phương Di Mai rời khỏi đó, ánh mắt Diệp Trạch Đào mới tỏ ra một vẻ mặt nghiêm nghị. Từ chuyện này có thể thấy mình đã bị kẻ khác theo dõi, rốt cuộc là ai mà to gan đến vậy, dám ngầm đối phó với mình.

Sau khi Phương Di Mai rời khỏi phòng không lâu thì Diệp Trạch Đào nghe được tiếng chuông cửa.

Khi Diệp Trạch Đào đi ra mở cửa thì đã gặp được một người đàn ông trung niên đứng trước cửa.

- Mời vào

Diệp Trạch Đào quay người bước vào ngồi xuống.

Sau khi Ngụy Hùng Chí bước vào, rồi đóng cửa lại.

Trên đầu Ngụy Hùng Chí đội một chiếc mũ lưỡi trai, đeo một chiếc kính cận và còn đeo một chiếc khẩu trang, không ai có cách gì để nhận ra được ông ta.

Sau khi vào phòng Ngụy Hùng Chí mới bỏ hết những trang bị xuống nói:

- Xin chào, Chủ tịch thành phố Diệp, tôi là Ngụy Hùng Chí - Phó cục trưởng cục công an thành phố.

Gã lập tức giới thiệu về mình.

- Ngồi đi, ông tìm tôi có chuyện gì vậy?

Diệp Trạch Đào nhìn một lượt lên người của Ngụy Hùng Chí.

- Chủ tịch Diệp, tình hình là như thế này...

Ngụy Hùng Chí cũng không nhiều lời, lập tức nói thẳng vào chủ đề. Liền kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Diệp Trạch Đào nghe.

Lúc mới đầu Diệp Trạch Đào rất không chào đón Ngụy Hùng Chí. Tưởng rằng gã biết được chuyện giữa mình và Phương Di Mai, giờ đến để uy hiếp điều gì đó. Giờ nghe xong câu chuyện mà Ngụy Hùng Chí kể, Diệp Trạch Đào rất kinh ngạc. Hắn cũng ngồi nhớ lại một số chuyện của Triệu Mẫn Giang. Bố của gã là người của Vi Hoành Thạch. tên nhãi con này lại dám đối đầu với mình.

Lại nghĩ tới chuyện mà Ngụy Hùng Chí kể, Diệp Trạch Đào hiểu rằng lần này nếu không phải Ngụy Hùng Chí báo cho mình biết trước, thì mình đã bị động trước cửa ải này rồi. Nếu làm không hay có thể sẽ dẫn đến tình trạng thân bại danh liệt rồi.

- Chủ tịch Diệp, sau khi Bí thư Tào biết được chuyện này yêu cầu tôi bất luận thế nào cũng phải đảm bảo an toàn cho cậu. Tôi âm thầm tới huyện Kim Câu là để nghe sự chỉ đạo của cậu.

Ngụy Hùng Chí là người khá giỏi, đã nói ra chỉ thị của Tào Hiểu Vân, đem lại cho Tào Hiểu Vân một ân tình, lại đặt mình dưới sự lãnh đạo của Diệp Trạch Đào. Cả câu chuyện biết tròn biết méo.

Diệp Trạch Đào đưa một điếu thuốc cho Ngụy Hùng Chí. Sau một trận kinh hãi Diệp Trạch Đào cũng trấn tĩnh trở lại. Nếu mình đã biết mọi chuyện vậy thì không cần phải sợ nữa. Đối phương nếu đã muốn đối phó với mình vậy thì mình cũng làm lại một chút vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play