Trần Xảo Tú này thật biết cách nói chuyện, suốt trên đường đi không có chuyện gì nói liền tìm chuyện để nói với Diệp Trạch Đào, nói về tình hình của nước Mỹ, bên cạnh đó cô cũng nói đến những kinh nghiệm của cô.

Chạy xe trên đường có Trần Xảo Tú nói chuyện nên cũng không thấy cô đơn.

Sau khi ngồi máy bay, giờ lại ngồi trên ô tô nên Trần Đại Tường ngồi phía trước sớm đã ngủ say, hai mắt của Diệp Trạch Đào cũng đang díp lại, bất giác cũng chìm vào giấc ngủ.

Trong xe bỗng dưng yên tĩnh hẳn, chỉ có Lý Duy ngồi phía trước đang chuyên tâm lái xe.

Đang ngủ thì Diệp Trạch Đào bỗng cảm thấy trên đùi mình có động tĩnh, khi nhìn xuống thì liền thấy Trần Xảo Tú đang gối đầu nằm trên đùi của mình.

Này!

Diệp Trạch Đào giật mình, vội vàng nhìn lên phía trước.

Nhưng anh chỉ thấy mỗi Lý Duy đang chuyên tâm lái xe không hề để ý đến chuyện gì xảy ra phía sau lưng và Trần Đại Tường đang ngủ say tít.

Ngồi trong một chiếc xe như vậy, lại vừa bị một cô gái xinh đẹp gối đầu trên đùi mình, trong phút chốc Diệp Trạch Đào cảm thấy căng thẳng.

Khi muốn nhúc nhích một chút thì lại nhìn thấy dáng vẻ ngủ ngon lành của Trần Xảo Tú.

Trong phút chốc Diệp Trạch Đào lại không muốn làm cô ấy thức giấc.

Hay là gọi cô ấy dậy?

Diệp Trạch Đào lại cảm thấy làm như vậy không tốt lắm, không biết làm như vậy có khiến cô ấy khó chịu không?

Nhưng nếu không gọi cô ta dậy, mà để người khác nhìn thấy thì sẽ nói sao.

Bao nhiêu sóng gió Diệp Trạch Đào cũng có thể vượt qua nhưng trong lúc này, sự việc này lại làm anh khó xử vô cùng.

Cũng có thể là Trần Xảo Tú không hề cố ý, bản thân mình đừng nghĩ cô ấy xấu xa như vậy chứ!

Nhìn bộ dạng ngủ say của Trần Đại Tường, lại nhìn thấy Lý Duy đang chuyên tâm lái xe, không hề để ý đến anh, Diệp Trạch Đào nghĩ, Trần Xảo Tú này cũng không sung sướng gì, vừa nghe cô ta kể việc phải tự mưu sinh ở nước ngoài thật không đơn giản, hiếm gặp đây!

Thôi để cô ấy gối đầu một chút vậy!

Thật ra Diệp Trạch Đào không hề nhận ra, lúc này Trần Xảo Tú chỉ đang giả bộ ngủ say, cô ta cố ý thăm dò Diệp Trạch Đào, và khi thấy anh không hề có ý đánh thức cô dậy thì trên mặt lại hiện lên một nụ cười.

Chiếc xe không ngừng lắc lư, mặt của Trần Xảo Tú cũng có chút ngượng ngùng, dù sao thì việc này cũng khiến người ta xấu hổ.

Đã cùng cha thảo luận nhiều lần, Vi gia lần này có thể thấy là sẽ bị sụp đỗ, điều này cũng làm cho Trần Xảo Tú từ trước đến nay chưa hề bộc lộ hành vi quá đà nào, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào.

Trước khi Vi Hoành Thạch về hưu, thì cho dù cô ta có suy nghĩ gì cũng không dám manh động, nhưng tình hình lúc này thì khác rồi. Vi Hoành Thạch cũng đã là người sắp phải thoái vị, nếu điều đó xảy ra thì quyền lực trong tay ông ta cũng chẳng to tát gì. Ba có thể dựa dẫm vào hay không là một chuyện khác, nhưng chẳng lẽ bản thân mình lại phải đi theo một gã đồng tính luyến ái sao?

Trần Xảo Tú đã bắt đầu suy tính cho chuyện sau này của mình.

Diệp Trạch Đào vừa đẹp trai lại có sức hấp dẫn cô về mọi mặt, đặc biệt là sự quan tâm của anh giành cho cô trong thời gian cô bị bệnh lần trước, đã làm cô nhớ mãi trong lòng.

Mặc dù Vi Nhĩ Chí với cô có mối quan hệ vợ chồng, nhưng anh ta cũng là một người đồng tính. Hơn nữa hai người cũng chỉ là đóng kịch trước mặt người nhà Vi gia, chứ chưa hề có những cử chỉ thân mật nào. Trần Xảo Tú chịu ảnh hưởng của văn hóa phương Tây nên cho dù cô chưa từng làm qua những chuyện đó, nhưng lại có thể dễ dàng chấp nhận một số tư tưởng về chuyện đó, cô cũng chưa có dự định là lấy Diệp Trạch Đào, mà chỉ cảm thấy nếu có mối quan hệ tốt với anh ta thì cũng không tồi.

Diệp Trạch Đào cũng biết rõ Trần Xảo Tú đang nghĩ gì, nên ngồi trên xe mà anh không hề có ý muốn ngủ.

Theo chuyển động của xe, mặt của Trần Xảo Tú thỉnh thoảng lại cọ xát vào chỗ quan trọng của Diệp Trạch Đào, điều này càng làm cho anh cảm thấy khó chịu.

Trần Xảo Tú cũng cố ý, theo những chuyển động lắc lư của xe mà cô ta cố tình hoặc vô ý để mặt mình chạm vào nơi quan trọng trên cơ thể của Diệp Trạch Đào, càng như thế càng làm cho anh thấy lo lắng.

Trong xe bỗng chốc tràn đầy thứ tình cảm ám muội.

Nỗi lo lắng trong lòng Diệp Trạch Đào, đó chính là vật thể kia của anh cũng đang có sự thay đổi, nếu để Trần Xảo Tú phát hiện ra thì thật mất mặt.

Không còn cách nào khác Diệp Trạch Đào đành phải không ngừng vận công Ngũ Cầm Hí.

Khoan hãy nói, trong trường hợp như thế này, theo từng đợt vận công, Diệp Trạch Đào liền phát hiện Ngũ Cầm Hí trong người mình ngày càng vận chuyển với tốc độ nhanh hơn.

Vốn là đã tiến đến một cấp bậc mới, nhưng bây giờ hình như lại tiến sâu hơn một tu vi nữa.

Trần Xảo Tú không hề biết Diệp Trạch Đào đang tập trung luyện công, sự thỏa mái trên khuôn mặt hắn ta càng khiến cô ta cảm thấy có chút mê muội.

Ban đầu chỉ có ý muốn khiêu khích và trêu đùa Diệp Trạch Đào một chút, nhưng dần dần Trần Xảo Tú lại có chút mê hoặc.

Ánh mắt trộm ngước lên phía trước, đột nhiên lá gan của Trần Xảo Tú trở nên to hơn, cánh tay giả vờ như gác sau đầu, liền chạm đúng vào chỗ nhạy cảm của Diệp Trạch Đào.

Cứ như thế, Trần Xảo Tú âm thầm làm một vài động tác.

Không thể không nói những văn hóa mà Trần Xảo Tú tiếp xúc ở nước Mỹ cũng khác nhiều so với ở Trung Quốc, sau khi suy nghĩ trong lòng thì cô ta cũng to gan lên nhiều.

Trong lúc Diệp Trạch Đào đang luyện công thì anh thấy chỗ nhạy cảm của mình có sự thay đổi, điều này càng làm cho anh hoảng sợ hơn, lúc này thì anh chỉ thấy bàn tay của Trần Xảo Tú vô thức sờ nắn vào vị trí đó.

Hít một hơi thật sâu, trên trán của Diệp Trạch Đào cũng xuất hiện những giọt mồ hôi. Nếu để Trần Đại Tường nhìn thấy thì sẽ không còn gì để nói.

Mặc dù trong lòng không thích nhưng nó lại làm cho cơ thể của Diệp Trạch Đào có cảm giác hơn bất kỳ thời điểm nào. Trần Đại Tường ngồi phía trước cũng sẽ không ngờ con gái mình lại làm chuyện đó. Hành động này đã làm cho phần nhạy cảm của Diệp Trạch Đào có một cảm giác như muốn bùng nổ.

Không thể để như thế này được nữa!

Không ngừng hít thở, Diệp Trạch Đào biết rõ không thể để Trần Xảo Tú làm như vậy nữa.

Diệp Trạch Đào nghĩ một lúc, đành phải nhân lúc chiếc xe chuyển động anh giả vờ như vừa tỉnh dậy, hướng mắt nói với Lý Duy

- Tới đâu rồi?

- Chủ tịch thành phố Diệp, sắp tới nơi rồi.

- Ồ!

Lúc này trên mặt Trần Xảo Tú nở một nụ cười. Cô ta là người thông minh, nên hiểu được lúc nãy vị trí đó của Diệp Trạch Đào có thay đổi chứng tỏ anh đã tỉnh rồi, bây giờ chỉ là muốn mượn chuyện khác để thoát thân mà thôi.

Sự việc đã phát triển đến nước này thì Trần Xảo Tú làm sao có thể bỏ qua. Cô ta giả vờ như vừa tỉnh dậy lại đưa tay nhéo vài cái nữa, lần này dường như đã làm cho Diệp Trạch Đào giật mình kinh ngạc.

Cặp mắt lộ ra mị ý ngước lên nhìn Diệp Trạch Đào.

Lúc này Diệp Trạch Đào cũng cúi đầu xuống nhìn Trần Xảo Tú.

Có thể nói hành vi vừa nãy hai người giả bộ như không biết gì, nhưng bây giờ thì có chút không tiện nói.

- Anh Diệp, sắp tới nơi rồi chứ?

Trần Xảo Tú hỏi một câu để phá vỡ bầu không khí bối rối này.

Trong thời gian ngắn khi mà mọi người đều chưa phát hiện ra, Trần Xảo Tú đã làm một việc khiến Diệp Trạch Đào hoàn toàn bị kinh ngạc.

- Ừ, sắp tới rồi, mọi người đều đang ngủ say.

Diệp Trạch Đào đành phải trả lời lại một câu.

Lúc này Trần Xảo Tú ngước lên nhìn Diệp Trạch Đào nói

- Anh Diệp, mượn chân anh một chút rồi.

- Chiếc xe này chạy sốc thật đấy!

Diệp Trạch Đào đáp lại một câu.

Lúc này Trần Đại Tường cũng đã tỉnh dậy và hỏi

- Đến nơi rồi hả?

Dù sao thì tuổi cũng đã cao, sau một quãng đường mệt nhọc nên thật sự đã ngủ một giấc ngon lành trên xe.

- Chủ tịch thành phố Trần, sắp tới Kênh Dương rồi.

- Ồ, nhanh vậy sao, tôi đã ngủ một giấc dài thật!

Mọi người đều vui vẻ nói chuyện trở lại, dường như sự việc vừa rồi đã được gạt sang một bên.

Diệp Trạch Đào cũng nhân lúc này không ngừng hít thở, sau đó vận chút công lực Ngũ Cầm Hí và ép chỗ đó xuống.

Diệp Trạch Đào lại phát hiện Trần Xảo Tú đang nhìn mình với ánh mắt dịu dàng.

Người con gái này!

Diệp Trạch Đào cảm thấy người phụ nữ này thật có tâm cơ.

Diệp Trạch Đào không biết được trong trò đùa này Trần Xảo Tú cũng có đặt tình cảm thật của mình, nhưng đối với bố con nhà họ Trần này thì anh luôn có tinh thần cảnh giác.

Thật may chiếc xe nhanh chóng đi vào thành phố Kênh Dương.

Sau khi đưa hai cha con Trần Đại Tường tới nơi, Diệp Trạch Đào phát hiện thấy ánh mắt Trần Xảo Tú nhìn mình có chút khác lạ.

- Anh Diệp, mấy ngày này em đều sẽ ở Kênh Dương, anh phải quan tâm chăm sóc em đấy nhé.

Trần Xảo Tú nhìn Diệp Trạch Đào với ánh mắt như phát ra tia điện.

Diệp Trạch Đào thầm than nhẹ một tiếng, người phụ nữ này chẳng trách dụ dỗ được người nhà họ Vi, quả nhiên là cô ta có tâm kế, đến đây còn muốn dụ dỗ mình sao?

Trên xe đã có cảm giác này, bây giờ thì Diệp Trạch Đào càng phải dùng nhiều lý trí để đối phó với người phụ nữ này.

- Hy vọng Tiểu Tú sẽ chơi vui vẻ ở thành phố Kênh Dương này, tôi và ba cô còn có nhiều việc phải làm nên không có tâm trạng vui chơi đâu.

- Trạch Đào, vất vả rồi, nếu có sắp xếp gì cứ nói chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết.

Trần Đại Tường cũng không quên vấn đề nhân sự, ông ta biết rõ hiện nay thế lực của hai nhà ở Kênh Dương này, nếu liên hợp lại thì mọi chuyện đều có thể dễ dàng sắp xếp.

Lúc này Trần Đại Tường xem ra vẫn chưa biết được chuyện xảy ra trên xe, nên cách nghĩ cũng gần giống với Diệp Trạch Đào. Mọi người cũng đến lúc phải đi rồi, sắp xếp một số nhân sự quan trọng liên kết lại với nhau, điều này đối với hai bên đều có lợi cả.

Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu nói

- Vâng, đến lúc đó chúng ta sẽ tiến hành thương lượng.

Chiếc xe của Diệp Trạch Đào rất nhanh đã rời khỏi.

Nhìn theo chiếc xe đã rời đi, Trần Đại Tường cười nhìn con gái nói

- Diệp Trạch Đào này là một người không tồi đâu.

Trần Xảo Tú nở một nụ cười và nói

- Đúng là không tồi ạ.

- Tiểu Tú, Vi gia lần này không ổn rồi!

Trần Đại Tường thở dài một tiếng.

- Tiền gia đình bọn họ chuyển tới Mỹ con đã tiện tay lấy luôn thứ đồ vật con muốn có từ chỗ Vi Chí Nhĩ rồi.

- Chờ một chút, bây giờ vẫn chưa thoái vị nên con làm việc phải cẩn thận một chút.

- Cha yên tâm, con biết phải làm sao mà.

- Ôi!

- Việc này thật là, cứ nghĩ rằng có thể dựa dẫm vào Vi gia, nhưng không ngờ lại dễ dàng sụp đổ như vậy.

Trần Đại Tường lại thở dài.

- Ba, ba cho rằng anh Diệp có thể gượng dậy được sao.

- Việc này không ai có thể biết được, vừa phải xem cơ duyên, vừa phải xem khả năng thế nào, theo ba thì acậu ta có thể làm được. Đến lúc đó nếu sự việc con lấy tiền của Vi gia bị lộ ra, nếu không có người giúp đỡ thì có nhiều vấn đề đấy.

Trần Xảo Tú nhìn theo hướng Diệp Trạch Đào nói

- Bất luận thế nào anh Diệp cũng đều có thể chống đỡ được. Ba, con thấy ba phải hạ thấp thái độ xuống một chút mới được.

- Điều này ba biết rõ hơn con, con làm tốt việc của con là được rồi.

Hai cha con nói chuyện một lúc mới cùng nhau đi vào nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play