Điền Lâm Hỉ lại lên lớp cho Diệp Trạch Đào một bài, trong đấu tranh hoặc khi đến một mức độ nào đó sẽ là lúc bước vào tình cảnh một là mày chết hai là tao sống.

Mặc dù trong lòng rất nặng nề, Diệp Trạch Đào không thể không thừa nhận sẽ có ngày phải đối diện với một kết cục như vậy.

Từ chỗ Điền Lâm Hỉ ra về, lúc lên xe Diệp Trạch Đào vẫn còn suy nghĩ về chuyện này.

Quả nhiên đúng như lời của Điền Lâm Hỉ nói, Phương Quốc Quân thật sự sẽ chĩa mũi dao về phía mình?

Nói thật lòng, Diệp Trạch Đào có chút sợ hãi không dám nghĩ tiếp nữa.

Làm ầm làm ĩ ở địa phương thì Diệp Trạch Đào còn tin tưởng, nhưng đây là đất của cấp trên lẽ nào cũng sẽ có tình trạng như vậy?

Ngày mai về Tây Giang thôi!

Rất nhiều chuyện đều phải do chính mình thực hiện, mọi người nói rất đúng, huyện Lục Thương mới là trọng điểm của mình.

Lần này Diệp Trạch Đào chẳng ghé đâu cả, trở về nhà sống một ngày êm đềm với Lưu Mộng Y.

Tranh đấu trên quan trường quả thật rất mệt mỏi.

Việc đặt vé giao cho Mộng Y nên cũng nhàn rỗi.

Lưu Đống Lưu tuy rằng không về nhà, nhưng cũng liên tục gọi điện thoại về, chỉ để hỏi về tình hình của Diệp Trạch Đào, ông ta cũng rất lo lắng cho sự an toàn của Diệp Trạch Đào .

Diệp Trạch Đào không đi tìm người đàn bà khác, mà Trịnh Tiểu Nhu đã chủ động tìm đến, vừa nhìn thấy Diệp Trạch Đào đã hỏi:

- Phải đi về luôn à?

Bây giờ Trịnh Tiểu Nhu rất là công khai ở Lưu gia, hoàn toàn không để ý đến Hoàng Hân đang đứng đó nhìn.

Khi Diệp Trạch Đào liếc mắt nhìn trộm, thì thấy vẻ mặt Hoàng Hân hơi có vẻ lúng túng.

Việc này các bậc tiền bối đã ngầm đồng ý rồi, cũng thành sự thực rồi, thế nhưng mọi người cũng cần thể diện nữa, cái kiểu ngang nhiên không coi ai ra gì của Trịnh Tiểu Nhu làm cho Hoàng Hân phải đỏ mặt.

- Thanh niên các con nói chuyện với nhau nhé, mẹ ra ngoài một chút.

Hoàng Hân đứng lên quay người nói với Diệp Trạch Đào một câu rồi bước ra cửa.

Hoàng Hân vừa đi, Trịnh Tiểu Nhu càng ngang nhiên hơn, chạy đến ôm lấy cánh tay Diệp Trạch Đào nói:

- Làm cái gì thế, sao phải đi về nhanh như vậy?

Lưu Mộng Y trừng mắt nhìn cô ta nói:

- Làm như không có em ở đây vậy?

Trịnh Tiểu Nhu bèn cười nói:

- Yên tâm, vị trí bà cả của em không hề thay đổi đâu, trong gia đình cần gì phải giả vờ nữa, cứ buông lỏng chút đi!

Diệp Trạch Đào cũng thật sự không biết nói gì, đành phải nói:

- Công việc ở thành phố cũng xong rồi, bây giờ quan trọng nhất là sự phát triển của huyện Lục Thương, rất nhiều việc phải tự anh giải quyết, dù sao trọng tâm công việc của anh cũng là ở huyện Lục Thương.

Trịnh Tiểu Nhu chỉ nói nói vậy thôi, cười cười:

- Được, mấy hôm nữa em cũng đi huyện Lục Thương!

Lưu Mộng Y liền trợn trắng mắt nhìn Trịnh Tiểu Nhu rồi nói:

- Chị chú ý một chút lời nói và hành vi của chị chứ, đừng thêm phiền hà cho Trạch Đào nữa!

Đó là tình cảnh khi ba người ở cùng nhau, thấy hai người phụ nữ như vậy, Diệp Trạch Đào thật sự rất đau đầu, dứt khoát nói:

- Các em nói chuyệnvới nhau, anh đi nghỉ chút đây.

Trịnh Tiểu Nhu lại cười:

- Được thôi, em và Mộng Y cùng mát xa cho anh nhé, cứ yên tâm đi, em cũng có học qua rồi đó.

Bắt gặp ánh mắt của Diệp Trạch Đào liếc nhìn mình, Trịnh Tiểu Nhu cười nói:

- Nhìn gì mà nhìn, thầy của em là đàn bà, chứ không phải đàn ông đâu.

Ôi!

Khi Diệp Trạch Đào day day huyệt thái dương thì Trịnh Tiểu Nhu liền đưa tay day cho Diệp Trạch Đào.

Nhìn thấy cảnh này, Lưu Mộng Y cũng không thể ngồi yên được nữa rồi, bèn nói với Diệp Trạch Đào:

- Trạch Đào, anh sắp phải đi rồi, hôm nay em làm mấy món ngon cho anh ăn, anh đi nghỉ một chút đi, em với Tiểu Nhu đi mua ít rau.

Nói hết câu, cũng không đợi Trịnh Tiểu Nhu phản ứng gì, dắt tay cô ta kéo ra cửa.

Nhìn thấy hành động như vậy của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu, biết rằng Lưu Mộng Y đã bắt đầu phản kích rồi đây.

Diệp Trạch Đào thật sự là rất mệt mỏi, đi vào phòng nằm xuống và ngủ thiếp đi.

Vừa mới ngủ chưa được bao lâu thì Tô Thiến Ảnh gọi điện thoại tới.

Hai người lại nói chuyện điện thoại một hồi lâu.

Có thể nhận ra, Tô Thiến Ảnh rất quan tâm đến tình hình của Diệp Trạch Đào, nếu như không băn khoăn đến sự ảnh hưởng xấu, thì cô ta đã chạy ngay đến rồi.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Mộng Y lái xe đưa Diệp Trạch Đào và Lý Duy ra sân bay.

Lúc ngồi trên máy bay, Diệp Trạch Đào phát hiện hôm nay rất nhiều người nước ngoài.

- Bây giờ Tây Giang phát triển rồi, người nước ngoài tới cũng nhiều hơn!

Lý Duy cũng phát hiện ra điều này.

Diệp Trạch Đào bèn cười nói:

- Thực ra, hiện nay Trung Quốc phát triển rất nhanh, đặc biệt là từ trước đến nay Trung Quốc vẫn luôn yên bình, điều này đem đến nhiều thuận tiện cho ngành du lịch, người nước ngoài cũng muốn đến thăm đất nước Trung Quốc già cỗi này.

Ngồi ở khoang hạng nhất, cũng có được vài người mang dáng vẻ ông chủ, cán bộ tiếp tục đi vào ngồi xuống.

Có vài người mang dáng vẻ ông chủ có lẽ là quen biết nhau, đều đang trêu trọc nhau, lúc nghe bọn họ nói chuyện thì không ngoài việc nói về các thương vụ hợp đồng làm ăn, Diệp Trạch Đào nghe một hồi thì cũng mất hết cảm hứng.

Đêm qua Trịnh Tiểu Nhu còn kéo cả Lưu Mộng Y đến ngôi nhà của họ ở trong tiểu khu mà dày vò nhau suốt cả đêm. Đây là lần đầu tiên Diệp Trạch Đào làm chuyện đó với hai người đàn bà cùng một lúc, làm cho Diệp Trạch Đào cũng rất hưng phấn, cho đến giờ cũng vẫn còn đang vương vấn mãi mùi vị đàn bà.

Mặc dù bị dày vò suốt cả một đêm nhưng hôm nay Diệp Trạch Đào không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào, mà ngược lại còn cảm thấy, trình độ ngũ cầm hí của mình lại như đạt đến một trình độ mới, toàn bộ tinh thần sảng khoái, lại cảm thấy sinh lực dồi dào.

Loại ngũ cầm hí mà Hoa Uy truyền lại rõ ràng là có sự khác biệt rất lớn so với loại đang thịnh hành bên ngoài, càng luyện Diệp Trạch Đào càng cảm thấy loại công pháp này thật vô cùng đặc biệt.

Sau khi vận chuyển khí công trong người một hồi, Diệp Trạch Đào cũng có chút nghi hoặc, loại công pháp này lẽ nào đúng như lời của Hoa Uy nói, có thể luyện đến trình độ không thể tưởng tượng được chăng?

Diệp Trạch Đào không thể nào tin nổi điều này, cứ không thèm nghĩ đến nữa rồi mà ngồi đó nhắm mắt lại cứ nghĩ đến những thế vận công trong ngũ cầm hí.

Sau một hồi rung chuyển, máy bay đã bay lên không trung.

Mỗi lần đi máy bay, Diệp Trạch Đào đều có một cảm giác, đi máy bay tức là phó mặc sinh mệnh của mình cho người ta, ngồi trên máy bay mà mất hết cảm giác tự chủ.

Đây là một cảm giác rất không tốt, đi máy bay thì không có cách nào kiểm soát được sinh mệnh của mình!

Nếu như có thể phát minh ra một loại phi thuyền như trong các sách khoa học viễn tưởng thì tốt rồi, đến khi đó muốn đi đâu thì tự mình lái đi!

Diệp Trạch Đào cứ suy nghĩ miên man như vậy.

Máy bay sau một hồi rung lắc thì từ từ ổn định trở lại, mấy cô tiếp viên xinh đẹp bắt đầu bận rộn với công việc của mình.

Nhìn lơ đễnh những đám mây ngoài cửa sổ, thấy rõ máy bay bay trên cả những đám mây.

Các loại mây và cảnh sắc kỳ quan cũng làm cho tinh thần con người vui vẻ thoải mái.

Thấy cô tiếp viên xinh đẹp nhất khoan thai bưng đến một cốc nước, Diệp Trạch Đào liền đưa tay đón lấy.

Không biết rằng dòng điện trên người Diệp Trạch Đào hay trên người cô tiếp viên quá lớn mà khi hai bàn tay vừa chạm vào nhau mà giật mạnh đến nỗi hai người cùng rút tay về.

Khóe miệng nhoẻn cười, cô tiếp viên xinh đẹp nói:

- Làm anh giật mình rồi!

Lúc Diệp Trạch Đào nhìn theo cô tiếp viên bước đi, chợt phát hiện thân hình cô ta thật tuyệt, bèn cười nói:

- Em thật là nội công thâm hậu đó!

Những người ngồi ở khoang hạng nhất đều được phục vụ chu đáo hơn, tiếp viên cũng đẳng cấp hơn, cô cười nói:

- Tiên sinh có yêu cầu gì cứ gọi tôi nhé.

Câu nói khiến Diệp Trạch Đào hơi chột dạ, trong lòng thầm nghĩ câu nói này có ý nghĩa khác nữa đây!

Diệp Trạch Đào lại phát hiện không ít các ông chủ cũng đang đưa ánh mắt tuần tra trên thân hình cô tiếp viên.

Tiếng nhạc êm dịu cũng làm cho tinh thần Diệp Trạch Đào thêm khoan khoái.

Vừa mới có một đêm đã đời với Trịnh Tiểu Nhu và Lưu Mộng Y xong, Diệp Trạch Đào cũng chưa có suy nghĩ gì khác, đón lấy cốc nước rồi vừa nhâm nhi vừa ngắm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Ngắm nhìn sự biến hóa của các đám mây, máy bay đang bay trên cả tầng mây, Diệp Trạch Đào lại nghĩ quan trường thực ra là như thế này, mọi người đều trú ngụ bên trong các đám mây, mọi người đều không ngừng lăn qua lăn lại trong những đám mây. Thế nhưng, khi người ta nói rời xa đám mây đó, thì lại nhìn lại đám mây đó, nhưng lại phát sinh ra một tình cảnh khác.

Tất cả đều nằm trọn trong tầm mắt, tất cả đều nhàm chán như vậy!

Lúc Diệp Trạch Đào đang suy nghĩ về chuyện trong quan trường thì máy bay bất chợt rung lắc.

A…!

Diệp Trạch Đào nghe thấy tiếng thét chói tai của một người phụ nữ từ phía sau vọng lại.

Máy bay thật sự rung lắc ghê gớm!

Trong lòng Diệp Trạch Đào có chút hoảng loạn, đã đi không biết bao nhiêu lần máy bay rồi, lẽ nào lại đúng như người ta vẫn thường nói: đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma sao?

Lúc này trong máy bay vang lên lời nói bình tĩnh của tiếp viên, nói là do nguyên nhân bầu khí quyển nên máy bay mới xảy ra tình trạng như vậy.

Sau một hồi rung lắc thì máy bay cũng yên ổn trở lại.

Cảm nhận được máy bay bắt đầu yên ổn trở lại, Diệp Trạch Đào cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Ai nói đi máy bay là tốt chứ!

Diệp Trạch Đào nghĩ trong lòng, giờ đây bất luận là đi phương tiện gì đều không an toàn cả!

Lúc này, Diệp Trạch Đào lại còn nhìn thấy người phụ nữ ngồi cách lối đi đang mở điện thoại di động.

Khi nhìn thấy người phụ nữ làm như vậy, Diệp Trạch Đào liền nhíu mày, đây vẫn còn đang trên máy bay tại sao lại mở điện thoại ra cơ chứ?

Cô ta liên tục dùng điện thoại chụp quang cảnh bên ngoài.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Trạch Đào bèn nói với cô ta:

- Đây là trên máy bay, cô hãy tắt điện thoại đi!

Liếc Diệp Trạch Đào một cái, người phụ nữ nói:

- Anh chưa bao giờ đi máy bay à, khi cất cánh và hạ cánh tắt là đủ rồi, bây giờ đang bay trên không trung thì có thể mở được?

Diệp Trạch Đào sửng sốt, chính mình còn không biết rõ nữa, nhất thời cảm giác mình thật ngu dốt.

Lý Duy nói với người phụ nữ:

- Hàng không dân dụng nước ta quy định, trên máy bay cấm dùng các thiết bị điện tử như điện thoại, các thiết bị thu phát tín hiệu, máy chơi game có điều khiển, máy tính xách tay, máy quay đĩa CD. Sóng của điện thoại di động có thể gây cháy nổ, có thể ảnh hưởng đến đường dẫn của máy bay ở độ cao 9500 m. Khoa học cũng chứng minh rằng trên máy bay sử dụng điên thoại thực sự là tăng thêm nguy cơ, sóng của điện thoại di động không những làm ảnh hưởng đến tín hiệu, ngay cả trong chế độ chờ cũng vẫn trong trạng thái nối sóng với mặt đất. Tuy rằng mỗi lần phát tín hiệu chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nhưng lại mang một lực tiếp nối rất mạnh cho nên sóng của điện thoại di động sẽ gây nhiễu cho hệ thống dẫn bay của máy bay. Điều cô nói đương nhiên là cũng đúng, thế nhưng vì sự an toàn của cô và của tất cả những người trên chuyến bay này, vẫn nên chú ý một chút thì hơn!

Diệp Trạch Đào thấy vui lên, Lý Duy còn hiểu biết về chuyên ngành này nhiều hơn mình nữa, bất kể nói thế nào thì vấn đề an toàn vẫn nên đặt lên hàng đầu.

Người phụ nữ nhìn nhìn Lý Duy, chỉ còn cách tắt điên thoại đi mà thôi.

Nhìn thấy người phụ nữ kia tắt điện thoại đi, Diệp Trạch Đào cũng yên lòng nhắm mắt tĩnh tâm lại.

Đúng lúc Diệp Trạch Đào sắp ngủ say thì cảm giác Lý Duy dùng tay đẩy vào mình.

Khi vừa mở mắt, Lý Duy nói nhỏ:

- Có chuyện rồi!

A!

Diệp Trạch Đào cả kinh, liền nghe thấy phía sau vọng lên tiếng kêu sợ hãi.

Thật sự là có chuyện rồi!

Diệp Trạch Đào thấy hôm nay mình ra cửa không có xem ngày, tại sao lại gặp phải chuyện như thế này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play