Lúc này Liễu Nhạn Trà càng thích thú Diệp Trạch Đào, người thanh niên này đúng là không đơn giản, so với con trai mình thì mạnh mẽ hơn nhiều!
Là vợ của Phùng Minh Bang, lòng tham muốn lợi dụng của Liễu Nhạn Trà rất lớn. Đối với Diệp Trạch Đào bà ta không chỉ xem như là một người từng cứu mạng lão gia nhà mình, trong suy nghĩ của bà ta, Diệp Trạch Đào là một người thanh niên trẻ tuổi có thể trọng dụng.
Người khác không hiểu, nhưng Liễu Nhạn Trà biết rất nhiều chuyện của Diệp Trạch Đào. Người thanh niên này bất giác đã liên kết lực lượng của nhiều người ở thành phố lại với nhau. Chiếm được Diệp Trạch Đào cũng coi như là chiếm được nhiều lực lượng ủng hộ.
- Trạch Đào, cậu là người tỉnh Tây Giang sao?
- Đúng đấy.
Diệp Trạch Đào không biết đối phương tại sao hỏi như vậy, liền nhìn Liễu Nhạn Trà.
Trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, Liễu Nhạn Trà nói:
- Tôi nhớ rồi, có một người hẳn là anh nên làm quen một chút.
Ngoảnh mặt nhìn người đàn ông trung niên nói:
- Ông Dương, Canh Lễ Thành vẫn chưa tới sao?
- Chủ nhiệm Liễu, đang ăn cơm ở bên kia.
- Làm phiền ông mời cậu ta đến đây.
Lần này nhân viên của Phùng Hệ lại đứng một mình ở chỗ khác, cũng khá phô trương.
Diệp Trạch Đào nghi ngờ nhìn Liễu Nhạn Trà, không biết tại sao bà ta lại giới thiệu người này cho mình làm quen.
Canh Lễ Thành?
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một lát, mình không quen người này, cũng không biết Liễu Nhạn Trà tại sao muốn giới thiệu cho mình làm quen một người như vậy.
Rất nhanh, nhìn như bộ dạng một quân nhân. Một người đàn ông trạc năm mươi tuổi toàn thân từ trên xuống dưới đều mang khí chất của một người quân nhân bước nhanh tới.
Vừa nhìn đã biết xuất thân là quân nhân!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Diệp Trạch Đào.
Tuy nhiên, khi ông ta bước vào phòng này thì có vẻ cung kính hơn nhiều.
- Lễ Thành đến rồi à?
Trên mặt của Liễu Nhạn Trà lộ rõ vẻ tươi cười.

- Chủ nhiệm Liễu.
Người này bước nhanh về phía trước.
Liễu Nhạn Trà mỉm cười nói:
- Lễ Thành, khi nào sẽ đi Tây Giang thế?
- Dự xong lễ mừng thọ của ông cụ là tôi đi ngay.
Có thể thấy, quan hệ giữa Canh Lễ Thành và Phùng gia rất tốt.
Không cần suy nghĩ Diệp Trạch Đào cũng hiểu rõ, người này có lẽ là nhân viên của Phùng Hệ.
Đưa nhân viên của Phùng Hệ đến giới thiệu cho mình làm quen!
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Liễu Nhạn Trà nói:
- Trạch Đào, đây là Bí thư Canh của các cậu, các cậu làm quen một chút đi.
Diệp Trạch Đào sửng sờ, đúng là chưa từng nghe nói qua việc này. Chỉ biết bộ máy lãnh đạo của tỉnh Tây Giang đã có quyết định rồi, nhưng cũng chưa nghe Trịnh Thành Trung bọn họ nói về việc này. Người họ Canh này lẽ nào đến tỉnh Tây Giang làm việc?
Mấy ngày nay bận rộn với những chuyện khác. Có thể việc trong tỉnh Trịnh Thành Trung bọn họ cho rằng có thể trì hoãn một chút, cũng không nói với mình việc này.
Lúc Diệp Trạch Đào nghĩ lại chuyện mấy ngày nay lại lắc đầu, loạn đến mức hồ đồ rồi. Trịnh Thành Trung bọn họ vẫn chưa có thời gian ngồi lại nói chuyện với mình về việc của tỉnh Tây Giang. Xem ra bộ máy lãnh đạo đã được quyết định rồi, người họ Canh này là người của Phùng Hệ được điều đến tỉnh Tây Giang nhậm chức.
Lúc suy nghĩ, Diệp Trạch Đào nghĩ đến rất nhiều thứ. Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng là người phản ứng cực nhanh, vội đứng lên cung kính nói với Canh Lễ Thành:
- Xin chào Bí thư Canh, tôi tên là Diệp Trạch Đào.
Canh Lễ Thành nhìn Diệp Trạch Đào từ trên xuống dưới, chủ động bắt tay Diệp Trạch Đào nói:
- Xin chào đồng chí Diệp Trạch Đào.
Ông ta ít nhiều có chút nghi ngờ, cũng nhìn ra rồi, người thanh niên này rất thân thiết với người nhà Phùng gia.
Liễu Nhạn Trà mỉm cười nói:
- Lễ Thành, ngồi xuống nói chuyện.
Canh Lễ Thành nhìn Diệp Trạch Đào nghi hoặc rồi cũng ngồi xuống.
Canh Lễ Thành dù chưa từng gặp Diệp Trạch Đào, nhưng lại nghe không ít chuyện của Diệp Trạch Đào. Lúc nhìn thấy người thanh niên đầy khí chất ngồi ở trung tâm của Phùng gia, Canh Lễ Thành cũng âm thầm ngạc nhiên.

Tại sao Liễu Nhạn Trà lại giới thiệu cho mình người thanh niên này nhỉ? Là muốn mình chiếu cố anh ta sao?
Canh Lễ Thành suy nghĩ rất nhiều điều.
Nhìn mọi người ngồi xuống lần nữa, Liễu Nhạn Trà mới mỉm cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Chắc là cậu cũng đã nghe nói rồi chứ. Lần này Trung ương đang có sự điều chỉnh lớn với bộ máy lãnh đạo tỉnh Tây Giang, không ít lãnh đạo cấp tỉnh các cậu cũng đã được điều chỉnh. Điều này có lợi cho sự phát triển của tỉnh Tây Giang, đồng chí Canh Lễ Thành sắp đến tỉnh Tây Giang đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy Công an!
Diệp Trạch Đào lúc này mới kinh ngạc, liền nhìn Canh Lễ Thành.
Canh Lễ Thành cũng khẽ mỉm cười. Ánh mắt nhìn Diệp Trạch Đào đầy thiện ý.
Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Canh Lễ Thành muốn đến tỉnh Tây Giang sao!

Do chưa quen, Diệp Trạch Đào cũng không nói nhiều lời.
Lúc này Liễu Nhạn Trà nhìn Canh Lễ Thành nói:
- Lễ Thành, tình hình tỉnh Tây Giang phức tạp, có đồng chí quen thuộc tình hình ở đó giúp đỡ, công việc của ông sẽ tiến triển tốt hơn.
Canh Lễ Thành nghe nói như thế có chút không đồng ý, Diệp Trạch Đào cho dù là có năng lực lớn, sao có thể giúp được mình?

Không nói gì, Canh Lễ Thành chỉ cười ha hả.
Liễu Nhạn Trà nhìn thấy bộ dạng như vậy của Canh Lễ Thành, mỉm cười nói:
- Ông biết Phương Khởi Hùng chứ, Phương Khởi Hùng là Giám đốc sở công an tỉnh Tây Giang. Phương Khởi Hùng trước kia là cấp dưới của ông cụ Lưu.
Ồ!
Bỗng ánh mắt Canh Lễ Thành nhìn Diệp Trạch Đào có chút phức tạp.
Diệp Trạch Đào cũng thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Canh Lễ Thành, trong chớp mắt đã hiểu được ý của Liễu Nhạn Trà.
Canh Lễ Thành rõ ràng là người của Phùng Hệ. Lần này đến tỉnh Tây Giang đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy công an. Sau khi đến đó nếu không nhận được sự ủng hộ của cấp dưới, thì ông ta có muốn mở rộng cục diện cũng không được như ý. Nếu lúc này có được sự ủng hộ của lãnh đạo Sở công an, thì đối với ông ta mà nói thì càng thuận lợi hơn.
Trên mặt lộ vẻ tươi cười, Canh Lễ Thành nói:

- Thì ra ông Phương là Giám đốc Sở công an tỉnh Tây Giang!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Công việc chủ trì, vẫn là Phó giám đốc thường vụ sở đấy.
Liễu Nhạn Trà liền mỉm cười nói với Canh Lễ Thành:
- Lễ Thành, đồng chí Phương Khởi Hùng là người hiểu thấu gốc rễ ngọn nguồn, năng lực rất tốt, lúc cần nói chuyện thì nói thôi!
- Chủ nhiệm Liễu nói đúng, có ông Phương ở tỉnh Tây Giang, tôi thấy thoải mái hơn nhiều rồi!
Diệp Trạch Đào biết hai người đang nói cho mình nghe, đây rõ ràng là nói cho mình biết, Giám đốc sở Phương Khởi Hùng kia sẽ nói giúp Canh Lễ Thành, sau này Canh Lễ Thành sẽ có được sự ủng hộ của Phương Khởi Hùng.
Sau khi giới thiệu như vậy, mọi người nói chuyện nhiều về phát triển tình hình của tỉnh Tây Giang.
Nhìn người sắp đến tỉnh Tây Giang đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy công an. Tâm trạng của Diệp Trạch Đào cũng rất tốt. Giờ hai bên đã hình thành một mối liên minh, Phương Khởi Hùng sẽ ủng hộ công việc của Canh Lễ Thành. Sau này chắc chắn Canh Lễ Thành cũng sẽ ủng hộ mạnh mẽ công việc của mình.
Ở tỉnh Tây Giang, mình lại có thêm một trợ lực rồi!

Diệp Trạch Đào thấy đây mới là thu hoạch lớn nhất của ngày hôm nay.
Sau đó, mọi người đi chúc thọ ông cụ Phùng, Diệp Trạch Đào cũng thấy hài lòng.
Làm xong những chuyện kia, Diệp Trạch Đào cũng không ở lại lâu, liền nhanh chóng dời khỏi Phùng gia.
Lúc đi ra ngồi vào xe, Diệp Trạch Đào đợi một lúc mới thấy Trịnh Tiểu Nhu mặt đỏ hây hây đi ra. Đi cùng cô còn có không ít người trẻ tuổi.
Xem ra sức ảnh hưởng của Trịnh Tiểu Nhu ở thành phố cũng không ít!

Ngồi vào xe, Trịnh Tiểu Nhu mới nhìn thấy Diệp Trạch Đào đã ngồi trong xe, liền chen vào ngồi cùng Diệp Trạch Đào nói:
- Cảm giác như thế nào?
- Cũng được!
- Nhìn anh và người nhà Phùng gia đi ra cùng nhau, xem ra quan hệ giữa mấy người cũng tốt đấy nhỉ.
Đang nói thì nhìn thấy Trịnh Thành Trung cũng bước ra.
Hai chiếc xe một trước một sau cùng chạy về phía Trịnh gia.
Bước vào cửa, Trịnh Thành Trung liếc nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Theo ba vào phòng sách.
Biết Trịnh Thành Trung chắc chắn đang có chuyện quan trọng muốn nói với mình, Diệp Trạch Đào liền cùng Trịnh Thành Trung đi vào.
Biểu hiện của Trịnh Tiểu Nhu cũng rất tốt, giúp hai người rót một chén trà rồi đi ra ngoài.

Nhìn Trịnh Tiểu Nhu đóng cửa lại rồi Trịnh Thành Trung nói:
- Hôm nay con đã nói chuyện với người nhà Phùng gia như thế nào rồi?
Diệp Trạch Đào rất rõ việc mình làm có ảnh hưởng đến Trịnh Thành Trung bọn họ, nên đã kể tỉ mỉ những chuyện đã nói với người nhà Phùng gia cho Trịnh Thành Trung nghe.
Trịnh Thành Trung chăm chú nghe, thỉnh thoảng lại hỏi mấy câu.
Đều là người một nhà, trước mặt Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung cũng không tỏ ra bí hiểm.
Sau khi nghe Diệp Trạch Đào nói xong, Trịnh Thành Trung hỏi:
- Con thấy chuyện này thế nào?
Diệp Trạch Đào nói:
- Con cảm thấy dường như địa vị Phó chủ tịch Phùng hiện giờ không được ổn!
Mắt Trịnh Thành Trung sáng lên, nhìn Diệp Trạch Đào một cách khen ngợi.
Lúc thấy Diệp Trạch Đào từ những việc này mà đã có thể nhìn nhận được vấn đề trọng tâm, Trịnh Thành Trung rất vui mừng. Điều này cho thấy con rể của mình đang trưởng thành rất nhanh.
Vốn muốn nói nhiều chuyện, nghĩ một lát, cuối cùng Trịnh Thành Trung cũng không nói. Ông ta cho rằng nhiều việc vẫn nên để cho Diệp Trạch Đào cảm nhận, chỉ có để cho hắn ta tự hiểu ra, thì hắn ta sẽ hiểu rõ hơn về quan trường.
Nhiều chuyện không thể nói cụ thể, nhưng có một chút Trịnh Thành Trung phải nói với Diệp Trạch Đào, đó chính là việc có liên quan đến Phương Quốc Quân.
- Trạch Đào, nếu mọi người đã nhất trí nhắm vào mục tiêu đó rồi, lần này sẽ có biến động lớn, con cũng không cần biết, cũng không cần quan tâm. Với con mà nói, hiện giờ bảo vệ tốt cho mình là điều quan trọng nhất.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, mặc dù Trịnh Thành Trung không vạch rõ chuyện cụ thể, nhưng Diệp Trạch Đào đã hiểu. Thông qua mối liên kết này, đã hình thành thế đảo ngược rất lớn rồi.
Coi như mình đã đắc tội với Phương gia rồi, Diệp Trạch Đào nói là không lo lắng Phương Quốc Quân phản kích là không thể. Hiện tại thấy Trịnh Thành Trung bọn họ âm thầm liên kết với nhau, hắn ta yên tâm hơn nhiều rồi.
Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:
- Lần này có người xông lên phía trước, là chuyện tốt!
Diệp Trạch Đào biết trên cơ bản chuyện này là như vậy, cũng không nói nhiều về những chuyện này, mà nói:
- Sau khi Canh Lễ Thành đến Tây Giang, Phương Khởi Hùng có lẽ sẽ có thể chuyển lên làm Giám đốc sở chứ?
Trịnh Thành Trung cười cười nói:
- Ân tình thuận dòng nước mà thôi, cho dù ông ta không ủng hộ, thì việc Phương Khởi Hùng đảm nhiệm chức Giám đốc sở cũng chẳng khó khăn. Tuy nhiên, có một mối quan hệ như vậy cũng tốt, con chú ý nắm bắt mối kết giao với Canh Lễ Thành có chừng mực là được rồi.
Trong lòng Diệp Trạch Đào lại kích động, trong lời nói của Trịnh Thành Trung là có ngầm ý.
Lúc nghĩ đến Bí thư hiện tại là Bí thư Hạo Vũ, Diệp Trạch Đào gật gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play