Lại nói về việc lúc này Lý Duy đang lái xe đi về phía trước.

Nơi dùng cơm lần này là ở ngoại ô, chủ yếu thức ăn ở đây rất đặc biệt, vì thế các cán bộ của thành phố Cừ Dương cũng đều ưa thích đến nơi này dùng cơm, Cố Minh Trung cũng cố ý sắp xếp nơi này.

Lúc xe vừa mới lái được một đoạn, Lý Duy đã phát hiện có một chiếc xe đang theo phía sau.

Nhìn thấy tình huống này, trong lòng Lý Duy liền giật mình.

Lúc này Lý An Bình đang ngồi ở vị trí phụ lái, xoay người xuống nói với Lỗ Nghệ Tiên:

- Người đẹp, cô tên là gì thế?

Lúc nói chuyện, mắt anh ta nhìn về phía Lỗ Nghệ Tiên.

Uống không ít rượu, hơi thở lúc này của Lỗ Nghệ Tiên càng thêm dồn dập, làm cho trong lòng Lý An Bình như đang có ngọn lữa vậy, lúc nhìn sang Lâm Hinh Ngọc, Lý An Bình cảm thấy ở trước mặt Lỗ Nghệ Tiên thì Lâm Hinh Ngọc có vẻ ngây ngô hơn.

Vừa rồi cũng không có nói tên ra, đây chính là tìm chuyện để nói đây mà.

Lâm Hinh Ngọc trừng mắt, nhưng cũng không nói gì, cô ta cũng rất muốn biết được thân thế của hai cô gái này.

Lỗ Nghệ Tiên cười cười nói:

- Tôi họ Lỗ.

- Trước đây vẫn chưa từng gặp qua, nếu đến thành phố, thì hãy liên lạc với tôi, tôi tên gọi là Lý An Bình, đây là danh thiếp của tôi.

Trong lúc nói chuyện, liền đưa ra một tấm danh thiếp rất tinh xảo.

Lỗ Nghệ Tiên mỉm cười nhận lấy, cũng không có xem qua, liền để vào trong ví.

Nhìn thấy Lỗ Nghệ Tiên không xem danh thiếp của mình, Lý An Bình nói:

- Cha tôi là Phó cục trưởng ở tỉnh, rất nhanh sẽ được đề cử thành cục trưởng, đến thành phố, tôi cũng có một chút năng lực, nhất định phải liên lạc với tôi đó.

Lúc này ngay cả Lý Duy cũng phải âm thầm cau mày, tuy rằng anh ta chỉ là một tài xế lái xe, nhưng là người hiểu chuyện, có thể nhìn ra được, quan hệ giữa hai chị em Lỗ gia và Chủ tịch thành phố Diệp rất tốt, rất tự nhiên xem hai cô gái này thành người của Chủ tịch thành phố Diệp, bây giờ thằng nhóc này ngồi trên xe mình công khai tán tỉnh hai cô gái này, làm cho anh ta thật sự rất không vui.

Lúc Lý Duy vẫn chưa kịp làm gì, trong lúc xe quẹo qua một khúc cua, bỗng nhiên thấy phía trước có một chiếc xe buýt đang chặn ngang giữa đường.

Trong lòng hoảng sợ, Lý Duy nhìn thấy khung cữa sổ chiếc xe đó có một khẩu súng.

Điềm xấu đây!

Trong lúc Lý Duy hoảng sợ, điều đầu tiên anh ta nghĩ là phải bảo vệ hai chị em Lỗ gia.

Về phần Lý An Bình và Lâm Hinh Ngọc, tạm thời Lý duy không có bất kì suy nghĩ gì cho bọn họ.

Xe chuyển hướng rất nhanh, vì sự chuyển hướng quá nhanh của chiếc xe đã gây ra những âm thanh của bánh xe ma sát với mặt đường.

Tuy nhiên lúc này Lý Duy vẫn không quên quan sát cây súng của đối phương, cảm thấy đối phương đã nổ súng, mục đích chính là Lý An Bình.

Nếu người ngồi phía trước lúc này là Diệp Trạch Đào, không chừng Lý Duy sẽ giúp Diệp Trạch Đào đỡ phát súng này. Tuy nhiên, bây giờ là Lý An Bình, Lý Duy căn bản là không có ý nghĩ như vậy, thậm chí trong lòng suy nghĩ, như vậy cũng tốt, có thể mượn đối phương xử lý thằng nhóc này.

Không quan tâm đến Lý Duy, đầu xe đã quay lại.

Một tiếng súng, cửa kính xe đã bị bể nát, không cần xem, Lý Duy cũng biết rằng Lý An Bình đã bị bắn trúng.

A!

Lúc này Lâm Hinh Ngọc đã la lên một tiếng vì hoảng sợ.

Lỗ Nghệ Tiên cũng bị hoảng sợ liền lấy thân mình bảo vệ em gái, ôm chặt lấy Lỗ Nghệ Hương.

Không được rồi!

Lúc xe vừa mới quay đầu lại, Lý Duy liền phát hiện phía sau lưng cũng có một chiếc xe nhỏ đang liều mạng lái về phía xe của anh ta, cũng là một trận xả súng.

Lúc này chính là thể hiện ra khả năng của Lý Duy, lúc nhìn thấy hai chiếc xe như sắp đụng vào nhau, một bên thân xe của Lý Duy sớm đã vểnh lên, cứ như thế một nửa thân xe cũng đã nghiêng qua một bên chà sát vào xe đang chạy đến mà lướt qua.

Tiếng súng truyền đến không ngừng, xe của Lý Duy giống như mũi tên bay trở về lại con đường cũ.

Truyền đến một âm thanh chấn động rất lớn, chiếc xe đã thoát ra khỏi sự công kích của hai chiếc xe.

Lấy điện thoại di động ra, một tay Lý Duy lái xe, một bên lớn tiếng nói.

Diệp Trạch Đào và Trần Vũ Tương đang ngồi đợi ở đó đột nhiên nhận được điện thoại của Lý Duy gọi đến.

- Cái gì?

Diệp Trạch Đào cũng kinh hãi, vừa rồi bị hai xe công kích trên đường, lúc đối phương nổ súng, kết quả là Lý An Bình bị bắn chết rồi.

Diệp Trạch Đào vội vàng hỏi tình hình cụ thể.

Trong lúc nói chuyện, xe của Lý Duy cũng đã lái đến nơi này.

Từ trong xe nhảy xuống, Lý Duy lớn tiếng nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, trước tiên hãy tìm một chỗ nào đó trốn đi, tôi đã thông báo với Bí thư Doãn rồi, cô ta rất nhanh sẽ đến đây.

Diệp Trạch Đào liền nhìn ba cô gái đang ngồi trong xe.

Mấy bước chân đã vọt tới, một bên nắm lấy bờ vai của Lỗ Nghệ Hương, nói với Lỗ Nghệ Tiên:

- Đi theo anh!

Tay kia thì ôm lấy Lỗ Nghệ Tiên, vài bước chân đã xông vào trong phòng.

Lý Duy cũng không nói gì, quơ lấy Lâm Hinh Ngọc, kéo cô chạy theo phía sau.

Mọi người đều biết Lý An Bình đã chết, căn bản cũng không đi quan tâm đến anh ta.

Lúc mọi người vừa mới đi vào phía bên trong, liền thấy một chiếc xe con đi theo chờm tới, từ trong xem không ngừng nã súng về phía căn nhà.

Rất nhanh, tiếng còi cảnh sát reo vang lên, một lượng lớn xe cảnh sát ào ạt chạy về phía này.

Chiếc xe đó đã không thể quay đầu nữa, liền chạy nhanh về phía trước.

- Chủ tịch thành phố Diệp! Chủ tịch thành phố Diệp!

Doãn Tiểu Hoa nhảy từ trên xe xuống, liền hướng phía căn nhà hô to.

Nhìn thấy một lượng lớn cảnh sát đã đến, Diệp Trạch Đào mới từ trong nhà đi ra.

- Cậu không sao chứ?

Doãn Tiểu Hoa cũng hoảng sợ vội hỏi.

- Mau xem thử người ngồi trong xe thế nào?

Diệp Trạch Đào chỉ vào xe của mình.

Lúc mọi người đến gần xem xét, thì Lý An Bình đã tắt thở.

Rất nhanh, di động của Diệp Trạch Đào liên tục vang lên, các lãnh đạo Thành ủy cũng đã nghe thấy tin tức rồi, từng người từng người điện thoại đến hỏi thăm.

Lúc này Doãn Tiểu Hoa đã tìm hiểu tình hình từ Lý Duy, sắc mặt trắng bệch ra, không ngừng điện thoại bố trí.

Nhìn về phía Lý An Bình, Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng, xem như thằng nhóc này đã thế mạng mình rồi!

- Trạch Đào, cậu không sao chứ?

Thi Minh Cương vội chạy đến, nhận được điện thoại, ông ta liền vội chạy đến đây, nhìn thấy tình hình vừa xảy ra, có chút nghi ngờ nhìn thoáng qua người chết Lý An Bình đó.

- Tôi không sao, vừa mới dùng cơm xong, dùng xe tôi đưa bọn họ về, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này!

Diệp Trạch Đào hít sâu một hơi.

- Trạch Đào, thế nào rồi?

Trần Đại Tường cũng đến rồi, quan sát Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào lại nói một lần.

Nhìn thấy bộ dạng của Lý An Bình, lại nhìn Diệp Trạch Đào, Trần Đại Tường âm thầm lắc đầu, nếu không quan sát kĩ thằng nhóc này, bộ dạng cũng rất giống Diệp Trạch Đào, đoán chừng đối phương đã nhận lầm người rồi!

Rất nhanh, không ít các ủy viên thường vụ vội vàng chạy đến đây, mọi người cũng đều đang suy nghĩ, mạng của Diệp Trạch Đào rất lớn.

Dùng ánh mắt ra hiệu cho Lý Duy, hai người đi qua một bên, Diệp Trạch Đào nói:

- Sao lại không cứu cậu ta?

Dựa vào bản lĩnh của Lý Duy, Diệp Trạch Đào hoàn toàn tin tưởng, nếu như Lý Duy muốn cứu Lý An Bình, nhất định sẽ cứu được.

Lý Duy nói:

- Anh ta luôn miệng nói về gia thế của anh ta với Lỗ Nghệ Tiên, tôi cũng không để ý.

Diệp Trạch Đào nghe vậy, cũng không muốn hỏi thêm gì nữa.

Lý Duy đã nói rõ ý kiến của mình, thằng nhóc này không đáng để cứu!

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào cũng không trách cứ mình, Lý Duy cũng âm thầm thở một hơi, mới nói:

- Tôi đã sắp xếp người đi theo rồi, hẳn là rất nhanh sẽ điều tra ra hoàn cảnh của bọn họ, tuy nhiên, người đứng phía sau lưng thì hơi khó điều tra đấy!

Diệp Trạch Đào trầm tư ở đó một lúc, ánh mắt liền sáng lên, đi vài bước đã đến bên Doãn Tiểu Hoa, kéo cô sang một bên, liền nói nghi ngờ của mình cho Doãn Tiểu Hoa biết.

Doãn Tiểu Hoa vừa nghe liền gật đầu nói:

- Rất có khả năng đó!

Diệp Trạch Đào nói với Lý Duy:

- Lý Duy, cậu dẫn theo người bao vây phía bên ngoài Nhàn Vân sơn trang cho ta, bí thư Doãn sẽ sắp xếp người càn quét từ phía bên trong!

Lý Duy biết Diệp Trạch Đào đang nghi ngờ Nhàn Vân sơn trang chính là nơi bọn Nhạc Hòa Thần ẩn náu, kêu mình dẫn theo người đứng phía bên ngoài phòng ngừa Nhạc Hòa Thần chạy thoát ra ngoài, nhìn thấy Diệp Trạch ở đây đã an toàn, cũng rất nhanh rời khỏi nơi này.

Mọi người âm thầm bao vây xung quanh Nhàn Vân sơn trang.

Lúc này ở Nhàn Vân sơn trang lại là một hoàn cảnh khác, Âm Lý Kinh và Nhạc Hòa Thần ngồi ở trong một căn phòng bí mật, Âm Lý Kinh rất không vui nói:

- Đúng ra anh phải nhanh chóng rời khỏi đây mới phải, sao lại còn phái người âm thầm đi ám sát Diệp Trạch Đào!

- Hừ, nếu không phải tại hắn, thành phố Cừ Dương làm sao lại xảy ra chuyện như thế này, cô phải biết rằng, bây giờ thành phố Cừ Dương đã không còn đất dung thân cho chúng ta nữa, nếu như có thể giải quyết Diệp Trạch Đào, lực lượng ở khắp mọi nơi sẽ công kích lẫn nhau, đến lúc đó chúng ta mới có thể có cơ hội phát triển lại một lần nữa!

- Ôi, Lúc xảy ra chuyện Tiêu Sơn Căn tôi đã muốn lợi dụng Tiêu Sơn Căn để giải quyết Diệp Trạch Đào, không ngờ sẽ trở thành như thế này!

Âm Lý Kinh thở dài.

- Hừ, Tiêu Sơn Căn nghĩ rằng dựa vào Phùng Nghiệp Triển thì có thể kéo tôi xuống đài, thằng ranh đó đáng chết!

- Nói những điều đó cũng vô dụng thôi, tôi vừa nhận được tin tức, người bị bắn trúng là một người thanh niên trẻ tuổi ngồi vào vị trí trên xe của Diệp Trạch Đào, chứ không phải Diệp Trạch Đào!

- Cái gì? Không phải Diệp Trạch Đào sao?

Nhạc Hòa Thần giật mình nhìn Âm Lý Kinh.

- Từ xa nhìn thì hai người không khác nhau là mấy, người được sắp xếp đã cho rằng anh ta là Diệp Trạch Đào!

Sắc mặt Nhạc Hòa Thần liền có sự thay đổi lớn, nói:

- Ý nghĩ của tôi là sau khi xử lý Diệp Trạch Đào, lực lượng phía sau Diệp Trạch Đào mặc dù sẽ gây sự ở Tây Giang, như thế sẽ không còn cách nào hình thành lực lượng nữa, sẽ tạo thành một cơ hội cho bọn Phùng Sang Dương, xem ra bây giờ chuyện đó không thể nào thành hiện thực rồi!

Âm Lý Kinh nói:

- Tốt nhất thì ông nên chạy trốn đi!

Đúng lúc này, Điện thoại của Âm Lý Kinh vang lên, sau khi nhận được điện thoại, Âm Lý Kinh từ trong nhà chạy ra.

- Giám đốc, cảnh sát đã bao vây Nhàn Vân sơn trang của chúng ta rồi!

- A!

Âm Lý Kinh vội điện thoại cho Diệp Trạch Đào:

- Chủ tịch thành phố Diệp, sao ông lại cho người bao vây Nhàn Vân sơn trang của chúng tôi, chúng tôi đâu có làm chuyện gì phạm pháp đâu!

Diệp Trạch Đào nói:

- Giám đốc Âm tự hiểu lấy đi!

Nói xong câu đó, Diệp Trạch Đào liền tắt máy.

Tìm nhiều nơi như vậy cũng không phát hiện Nhạc Hòa Thần, lúc này Diệp Trạch Đào mới nghĩ đến một nơi, đó chính là Nhàn Vân sơn trang của Âm Lý Kinh, mình vẫn luôn dõi theo Âm Lý Kinh, vẫn cho là cô ta giúp mình bắt lấy Tiêu Sơn Căn, hẳn là vẫn chưa nhúng vào hố sâu, nhưng thông qua công kích lần này, Diệp Trạch Đào mới nghĩ ra, chuyện này rất có khả năng là do người trong nội bộ tập đoàn Bách Độ mượn dao giết người mà thôi.

Nghe thấy Diệp Trạch Đào nói một câu như vậy, Âm Lý Kinh mới phát hiện, thủ đoạn của mình đã bị Diệp Trạch Đào nhìn thấu.

Lại chạy vào căn phòng đó, liền nghe Nhạc Hòa Thần hỏi:

- Như thế nào rồi?

Âm Lý Kinh cười cười nói:

- Cũng chẳng có chuyện gì đâu, chỉ là toàn thành phố loạn cả lên mà thôi.

Trong lúc nói chuyện, Âm Lý Kinh đi qua quầy bar rót hai ly rượu mang qua nói:

- Để cho bọn họ làm loạn đi, ai cũng không biết chúng ta đang làm gì trong này đâu.

Trong lúc nói chuyện một ly rượu đã được đặt vào trong tay Nhạc Hòa Thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play