Vừa kết thúc cuộc họp hội nghị thường vụ Thành uỷ, Doãn Tiểu Hoa liền gọi Diệp Trạch Đào đi qua một bên, nhỏ tiếng nói:

- Trạch Đào, có một chuyện muốn thảo luận với anh một chút, trong số người bị bắt giữ, vẫn chưa bắt được người đứng đầu của tập đoàn Bách Độ - Nhạc Hoà Thần. Theo như lời khai của đàn em ông ta, Nhạc Hoà Thần cho rằng hôm nay tập đoàn Bách Độ xảy ra chuyện là do một tay anh làm nên, không có sự tồn tại của anh, thì Bách Độ sẽ không trở thành thế này, vì thế trước khi bắt được ông ta, anh nên chú ý sự an toàn của bản thân mình một chút.

Nhạc Hoà Thần?

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, người này mới thật sự là người đứng sau màn kịch này của thành phố Cừ Dương, không có cách nào bắt được ông ta, không thể nào giải quyết triệt để các bang phái xã hội đen, điều này quả thật là một việc lớn.

- Tôi điều vài vệ sĩ âm thầm bảo vệ anh nhé?

Doãn Tiểu Hoa nói.

Lắc lắc đầu, Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi tự sắp xếp được rồi, không có việc gì đâu.

Ngồi vào trong xe, Diệp Trạch Đào nói với Lý Duy:

- Lý Duy, nghe nói tên cầm đầu bang xã hội đen của tập đoàn Bách Độ - Nhạc Hoà Thần muốn đối phó tôi.

Lý Duy tỏ ra rất bình tĩnh nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, việc này cậu yên tâm, tôi đã có sắp xếp rồi!

Nhìn thấy điệu bộ của Lý Duy, Diệp Trạch Đào cũng rất vui, nhắm mắt lại hồi tưởng chuyện xảy ra trong cuộc họp hôm nay.

Vốn đã nói trước, trong cuộc họp hôm nay Thi Minh Cương sẽ ủng hộ một số người do mình đề cử, mình cũng sẽ thử để cử một người, nhưng kết quả Thi Minh Cương lại không tỏ bất kì thái độ nào.

Nhìn thấy tình huống như thế này, Diệp Trạch Đào cũng không phí công sức để làm thêm việc gì nữa, Thi Minh Cương đã nảy sinh thành kiến với mình rồi.

Trước mắt mặc kệ đi!

Thi Minh Cương gặp chuyện hẳn cũng chỉ là một hai ngày thôi, không cần thiết phải làm rối ren chuyện lên.

- Anh Phương, tình hình bây giờ thế nào rồi?

Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào điện thoại cho Phương Khởi Hùng.

- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi đang muốn điện thoại cho cậu, trong lần đánh bắt bang nhóm xã hội đen, vẫn chưa bắt được người cầm đầu Nhạc Hoà Thần của tập đoàn Bách Độ ở thành phố các cậu, bây giờ đã ra lệnh truy nã trong phạm vi toàn tỉnh. Theo như chúng tôi phân tích, trước mắt hắn ta vẫn còn đang ở trong thành phố Cừ Dương, cậu nhất định phải chú ý an toàn, trước khi chưa bắt được hắn ta, cậu nên hạn chế đi ra ngoài.

Đã có hai người nhắc nhở mình rồi!

Diệp Trạch Đào cảm thấy hẳn là sẽ xảy ra chuyện, một khi chưa bắt được Nhạc Hòa Thần thì an toàn của mình không thể nào bảo đảm được.

Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào nói với Trần Vũ Tường:

- Cậu liên lạc với Âm Lý Kinh giúp tôi, tôi có việc cần bàn bạc với cô ta.

Người phụ nữ này không đơn giản, có lẽ cũng chỉ có thể thông qua người phụ nữ này thôi.

Trần Vũ Tường rất nhanh đã gọi được điện thoại cho Âm Lý Kinh.

Nhận được điện thoại, Âm Lý Kinh cười nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi cũng đoán là anh sẽ gọi điện thoại cho tôi.

Người phụ nữ này quả là một người rất lợi hại, không bình thường chút nào!

Diệp Trạch Đào cũng không biết tình hình của Âm Lý Kinh, nhưng hiểu được một phần nào đó., Xem tình hình bây giờ, Âm Lý Kinh không có ý định sẽ cùng chung số phận với bọn người Nhạc Hòa Thần.

- Mục đích mà tôi gọi cho cô hẳn là cô cũng đã đoán được, tôi chỉ hỏi một câu, Nhạc Hòa Thần đang ở đâu?

- Bây giờ tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ nghe nói bọn họ vẫn luôn âm thầm theo dõi anh, và bọn họ luôn âm thầm theo dõi một người phụ nữ có tên là Lâm Hinh Ngọc.

Âm Lý Kinh nói một câu như vậy.

Lâm Hinh Ngọc?

Diệp Trạch Đào chau mày, người phụ nữ đó làm sao mà lại thành đối tượng mà bọn họ âm thầm theo dõi.

- Chủ tịch thành phố Diệp, anh yên tâm, tôi cũng đã sắp xếp rồi, nếu có tin tức, tôi sẽ lập tức báo cáo với anh.

Âm Lý Kinh rõ ra rất vui vẻ, có thể giúp đỡ cho Diệp Trạch Đào, đối với cô ta mà nói đây là một việc lớn.

Gọi xong điện thoại, Diệp Trạch Đào có chút nghi ngờ nói với Lý Duy:

- Vì sao Âm Lý Kinh nói Nhạc Hòa Thần bọn họ vẫn luôn theo dõi Lâm Hinh Ngọc?

Lý Duy chần chờ một chút rồi mới lên tiếng:

- Tôi nghe nói bọn họ thấy Lâm Hinh Ngọc là do cậu điều đến, vì thế bọn họ cho rằng Lâm Hinh Ngọc là phụ nữ của cậu.

Đều là người thân cận, Lý Duy cũng không băn khoăn trực tiếp nói ra.

Diệp Trạch Đào nhìn thấy bộ dạng biểu hiện bình thản của Trần Vũ Tường, liền hiểu rằng, có lẽ rất nhiều người cũng cho là như vậy.

Lúc này Diệp Trạch Đào cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ lại còn có cách nghĩ như vậy!

Rất nhanh, Diệp Trạch Đào chuyển qua vấn đề tìm bắt Nhạc Hòa Thần, nói với Lý Duy:

- Sắp xếp một chút là được, có lẽ Lâm Hinh Ngọc là một điểm mấu chốt đấy.

Lý Duy nói:

- Tôi sẽ đi sắp xếp.

Lúc vừa muốn xuống xe, Diệp Trạch Đào lại nhận được điện thoại của Cố Minh Trung.

- Chủ tịch thành phố Diệp, hai cô Nghệ Tiên và Nghệ Hương bảo là muốn về, hôm nay anh có thời gian không?

Lúc Diệp Trạch Đào nhận được điện thoại, liền nghĩ đến chuyện xấu hổ tối qua, mặt liền đỏ lên. Tuy nhiên, nghĩ đến việc hai chị em nhà người ta từ xa như vậy chạy đến đây thăm mình, lúc đi cũng không đi tiễn, chuyện này không được tốt lắm, đành nói:

- Như vậy đi, cậu sắp xếp giúp tôi một chút, buổi trưa tôi sẽ qua đó.

Lúc Diệp Trạch Đào vội vàng chạy đến nơi ăn cơm trưa, liền nhìn thấy Cố Minh Trung và hai chị em Lỗ gia đang đứng đó nghênh đón.

- Chủ tịch thành phố Diệp!

Cố Minh Trung sớm đã chạy qua chào đón.

Lúc bắt tay cùng với Cố Minh Trung, Diệp Trạch Đào cảm giác được, Cố Minh Trung rất phấn khởi đối với việc mình đến đây.

Cố Minh Trung thật đúng là một người không tệ, Diệp Trạch Đào phát hiện nếu sử dụng tốt Cố Minh Trung, sẽ giúp ích rất nhiều cho mình.

- Không đến trễ chứ?

Diệp Trạch Đào khẽ mỉn cười hỏi.

- Chúng tôi cũng vừa mới đến.

Diệp Trạch Đào nhìn về phía hai chị em Lỗ gia, vẻ mặt của Lỗ Nghệ Tiên khẽ ửng đỏ lên.

Vừa nhìn thấy bộ dạng như vậy của Lỗ Nghệ Tiên, Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến chuyện tối hôm qua, mặt cũng nóng lên.

- Các cô phải đi rồi à?

Diệp Trạch Đào không biết nói gì đành hỏi vậy.

Lỗ Nghệ Hương liền cười nói:

- Tối hôm qua vốn định qua từ biệt anh Diệp!

Diệp Trạch Đào liền vội nói:

- Đi vào trong, đi vào trong rồi nói.

Liền xen ngang vào câu nói.

Rất nhanh mọi người đã đi vào trong ngồi xuống.

Cố Minh Trung bận rộn gọi món, ngược lại ba người bọn họ ngồi đó chẳng biết nói gì với nhau.

- Chủ tịch thành phố Diệp, thành phố Cừ Dương phát triển quá nhanh!

- Đúng đấy, từ lúc huyện Lục Thương trở thành huyện thí điểm, sự phát triển của thành phố Cừ Dương trở nên nhanh hơn, đã bắt đầu có rất nhiều người đến đây phát triển rồi.

- Chủ tịch thành phố Diệp, Minh Trung nói có thể giúp tôi chạy vạy một chút về việc điều đến thành phố Cừ Dương làm việc, anh thấy chuyện này thế nào?

Mặt Lỗ Nghệ Tiên lại có chút ít đỏ lên, đối với ý tưởng của Cố Minh Trung, so với bất kì người nào thì Lỗ Nghệ Tiên hiểu rõ hơn ai, cách làm trơ trẽn của Cố Minh Trung, và cũng vì vài lần có ý định mờ ám với Diệp Trạch Đào, làm cho trong lòng cô ta rối loạn lên.

Lúc cùng với Cố Minh Trung kết hôn cô ta thật sự không có cảm giác yêu thương gì cả, chỉ cảm thấy trong nhà cần sự giúp đỡ của Cố Minh Trung nên đồng ý kết hôn, bây giờ không biết như thế nào, lúc cùng với Diệp Trạch Đào, Lỗ Nghệ Tiên lại có một cảm giác tim đập rất nhanh.

Lỗ nghệ tiên rất thích cảm giác như vậy.

Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, điều động một cán bộ cũng không phải là một việc quá khó, gật đầu nói:

- Nếu như cô ở bên đó cảm thấy không được thoải mái, vậy thì điều qua đây đi, nếu như có khó khăn gì, cô nói với tôi là được rồi.

Trên mặt Lỗ Nghệ Tiên lộ ra nụ cười, rất vui mừng đối với thái độ này của Diệp Trạch Đào.

Dường như bản thân Lỗ Nghệ Tiên cũng không ý thức được, liền nhìn Diệp Trạch Đào với ánh mắt quyến rũ nói:

- Vậy phải xin Chủ tịch thành phố Diệp chiếu cố nhiều hơn rồi!

Lỗ Nghệ Hương nhìn thấy hai người nói chuyện như vậy, đặc biệt nhìn thấy bộ dạng chị mình nhìn Diệp Trạch Đào với ánh mắt quyến rũ, cũng không có suy nghĩ ghen tuông gì, lớn tiếng nói:

- Anh Diệp, anh quan tâm đến chị gái em, sao lại không quan tâm em một chút đi?

Lời nói này làm cho mặt của Lỗ Nghệ Tiên lại đỏ lên.

Diệp Trạch Đào cũng lúng túng nói:

- Nghệ Hương, không phải tôi đã kêu Minh Trung nói cho cô biết số điện thoại của Phó giám đốc sở Phương rồi sao, sao cô không liên hệ đi?

Nói đến việc này, Lỗ Nghệ Hương liền vui mừng nói:

- Phó giám đốc sở Phương rất xem trọng chuyện này, hôm nay ông ta có nói em đến Tỉnh thành tìm ông ta, em đoán hẳn không có vấn đề gì đâu.

Diệp Trạch Đào liền gật đầu nói:

- Yên tâm đi, hẳn là không có vấn đề gì đâu.

Trong lúc đang nói chuyện, Cố Minh Trung mỉm cười đi đến nói:

- Món ăn đang được đưa lên, hôm nay uống chút gì không?

Diệp Trạch Đào nói:

- Buổi chiều còn phải đi làm, không thể uống rượu được, uống một chút nước giải khát được rồi.

Lỗ Nghệ Tiên cũng đồng ý nói:

- Nghe theo Chủ tịch thành phố Diệp vậy.

- Được, vậy tôi đi kiu bọn họ đem nước giải khát lên được rồi.

Cố Minh Trung lại chạy đi.

Nhìn thấy Cố Minh Trung bận rộn thế, ngược lại mình lại ngồi cùng vợ trước của anh ta, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy khó chịu cả người, việc này thật là!

Rất nhanh, Cố Minh Trung đã sắp xếp xong xuôi chạy đến, mặt mang theo nụ cười tươi, Cố Minh Trung nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của vợ tôi, nói là ở nhà có vài đồng chí ở trong đơn vị đến, anh xem việc này!

Cố Minh Trung vừa nói ra những lời này, sắc mặt của Lỗ Nghệ Tiên liền thay đổi.

Diệp Trạch Đào cũng không suy nghĩ nhiều, mỉm cười nói:

- Nếu trong đơn vị có chuyện, cậu đi giải quyết đi, không cần quan tâm chúng tôi đâu.

Cố Minh Trung liền nhìn thoáng qua Lỗ Nghệ Tiên một cái, trong lòng thầm nghĩ, người phụ nữ này nếu như nghe ra mình cố ý nhắc đến vợ mình, nhất định tâm trạng sẽ không vui, thì càng rất có khả năng sẽ ngã vào lòng của Diệp Trạch Đào.

Đối với tính cách của Diệp Trạch Đào, Cố Minh Trung hiểu rất rõ, Diệp Trạch Đào căn bản sẽ không nổi giận vì mình không có thời gian cùng với hắn mà đi cùng với cấp dưới, ngược lại còn cảm thấy vui mừng vì cho rằng mình là một con người chú trọng đến công việc, cái cớ này của mình cũng không tệ.

- Nghệ Tiên, hai em ở lại cùng dùng cơm với chủ tịch thành phố Diệp đi, hóa đơn anh đã tính rồi đấy.

Nói xong lời này, Cố Minh Trung liền đi ra ngoài.

Hừ một tiếng, Lỗ Nghệ Hương nói:

- Chị, mình ăn cơm của mình đi, đừng quan tâm đến anh ta!

Trong lòng cô rất không vừa ý với Cố Minh Trung.

Lúc này Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, đồng chí Cố Minh Trung này thật không tệ, không phải là loại người vì nịnh nọt cấp trên mà ngay cả chuyện trong đơn vị cũng không quan tâm, thật rất không tệ, những đồng chí như thế này càng ngày càng ít thấy!

Lỗ Nghệ Tiên nói:

- Anh Diệp, uống ít rượu trắng đi!

Ồ!

Diệp Trạch Đào nhìn về phía Lỗ Nghệ Tiên, phát hiện tâm trạng của Lỗ Nghệ Tiên có chút không ổn.

Đang muốn nói chuyện, Lỗ Nghệ Hương đã đứng dậy đi ra phía ngoài gọi phục vụ:

- Cho chúng tôi một bình rượu ngon của nhà hàng các người!

Diệp Trạch Đào lắc đầu, cười nói:

- Các cô muốn tôi chiều này không phải đi làm luôn đúng không!

Lỗ Nghệ Hương cười nói:

- Dù sao lãnh đạo các anh cũng có không ít lý do!

Lúc rượu vừa mang vào, thấy cửa mở ra, đã nhìn thấy Lâm Hinh Ngọc mỉm cười đi vào nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, nhìn thấy xe của anh ngoài đó, nghe ngóng một chút mới biết anh đang dùng cơm ở đây, em đặc biệt đi vào đây để mời anh một ly đấy.

Lâm Hinh Ngọc?

Diệp Trạch Đào sửng sốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play