- Chủ tịch thành phố Diệp, bọn người Lý Đồ Trí đã đi khỏi nhà khách chính phủ rồi.

Trần Vũ Tường cười nói.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Trạch Đào mới đến văn phòng, Trần Vũ Tường đã nói chuyện đó.

- Ồ!

Bọn người Lý Đồ Trí quả nhiên đã chuyển đi rồi!

Suy nghĩ một chút, Diệp Trạch Đào liền gọi điện cho Lý Đồ Trí lớn tiếng nói:

- Phó cục trưởng Lý, tại sao anh lại chuyển ra ngoài? Hay là do chúng tôi tiếp đón không chu đáo?

Diệp Trạch Đào cũng bắt đầu giả bộ.

Nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, Lý Đồ Trí thở dài, thật đúng là chuyện chẳng tốt đẹp gì, không lẽ lại nói vì chuyện chi phí sao? ông ta muốn mắng Diệp Trạch Đào nhưng lại không có cách nào trách mắng được nên đành phải nói:

- Các đồng chí đã mở cuộc họp nghiêm cứu với nhau một chút, chúng tôi đã đến đây cũng không nên gây thêm phiền toái cho chính quyền địa phương nữa, hơn nữa, chúng tôi đến là để công tác, không phải để hưởng thụ nên không thể ở mãi bên trong nhà khách chính phủ được, không thể nghe được tiếng nói của quần chúng nhân dân.

Diệp Trạch Đào nói:

- Phó cục trưởng Lý giác ngộ rất cao, nếu các đồng chí đã có quyết định thì tôi cũng không tiện nói thêm gì nữa, nếu có việc gì cần chúng tôi trợ giúp xin cứ nói.

- Không dám phiền đến các anh!

Lý Đồ Trí trầm giọng nói.

Nói xong, Diệp Trạch Đào cúp máy hỏi:

- Bọn họ đi đâu?

- Khách sạn Cảnh Hân.

Diệp Trạch Đào biết rằng, khách sạn Cảnh Hân ở huyện cũng được coi là một khách sạn có đẳng cấp.

Từ trước đến giờ mình vẫn chưa chú ý đến khách sạn này được!

- Là do ai sắp xếp?

- Tôi thấy là do thư ký của Chủ tịch huyện Tôn làm, còn có Tổng giám đốc công ty Bách độ Tiêu Sơn Căn giúp đỡ nữa.

Diệp Trạch Đào liền gật đầu một cái.

Trần Vũ Tường thấy Diệp Trạch Đào không hỏi thêm gì nữa lúc này mới lui ra ngoài.

Tiêu Sơn Căn!

Diệp Trạch Đào đã biết công ty Bách Độ này hoàn toàn là một tổ chức mờ ám ở thành phố Cừ Dương, không ngờ Tiêu Sơn Căn lại chạy tới huyện Lục Thương này.

Có khi nào khách sạn này cũng là của công ty Bách độ hay không?

Chẳng lẽ hai bên đã bắt đầu cấu kết với nhau?

Diệp Trạch Đào có rất nhiều nghi hoặc.

Cầm điện thoại lên, Diệp Trạch Đào gọi cho Lưu Định Khải nói:

- Định Khải, cậu tới đây một lát.

Nửa giờ sau, Lưu Định Khải vội vàng tiến vào phòng làm việc của Diệp Trạch Đào.

Nhìn thấy bộ dạng vội vàng của Lưu Định Khải, Diệp Trạch Đào liền hỏi:

- Cậu đã đi đâu vậy?

- Tôi muốn đến xã một chuyến, à không. Vừa đang trên đường đi thì nhận được điện thoại của anh.

Diệp Trạch Đào liền cười nói:

- Không ảnh hưởng tới công việc của cậu chứ?

- Sao có thể như vậy chứ, anh tìm tôi nhất định là có chuyện lớn cần tôi làm rồi.

Diệp Trạch Đào kêu Lưu Định Khải ngồi xuống rồi hỏi:

- Định Khải, cậu biết những gì về công ty Bách độ trong thành phố?

- Chủ tịch thành phố Diệp. Công ty này trước kia là một tổ chức xã hội đen, chỉ có điều từ mấy năm gần đây bắt đầu chuyển hướng, cũng coi như là dần dần thay đổi, nhìn qua bên ngoài thì công ty này có vẻ như rất quy củ, nhưng kỳ thực công ty này vẫn đang tiến hành một số hoạt động mờ ám. Trong huyện chúng ta có chi nhánh của bọn họ, trong tay chúng ta cũng có một vài chứng cớ, nhưng vì đại cục nên vẫn chưa động tới bọn họ mà thôi.

Diệp Trạch Đào hiểu, Lưu Định Khải chắc hẳn là đã nhìn thấy được mặt trái của công ty này, nhưng vẫn lo lắng sau khi tấn công sẽ gây rắc rối cho mình.

Hiện tại đã đến lúc nhất định phải động tới công ty này!

Diệp Trạch Đào biết rằng, nếu như không tấn công công ty này thì sẽ không có cách nào có thể giải quyết được các tổ chức xã hội đen đang đóng chiếm trong thành phố.

- Đã nắm giữ được bao nhiêu chứng cớ?

Lưu Định Khải liền biết nhất định là Chủ tịch thành phố Diệp đã hạ quyết tâm muốn triệt hạ tổ chức này rồi, liền nói:

- Huyện chúng ta có mấy người đáng tin, nếu như nắm được bọn họ rồi thì có thể dẫn đến thành phố được.

Diệp Trạch Đào liền tiếp lời:

- Quyết không thể dung thứ cho thế lực xã hội đen tồn tại ở huyện chúng ta được, bất kể là dính đến ai cũng nhất định phải truy đến cùng!

Lưu Định Khải nói:

- Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

Công việc của Diệp Trạch Đào rất nhiều, lập tức vùi đầu vào xử lý.

Lại nói Lý Đồ Trí kia sau khi nói chuyện điện thoại xong, ngồi ở đó lắc đầu thở dài.

Đúng lúc này, Tiêu Sơn Căn gõ cửa đi vào.

- Cục trưởng Lý, anh vừa lòng với nơi này chứ?

Thấy Tiêu Sơn Căn đã đến, mặt Lý Đồ Trí lại tươi cười:

- Là giám đốc Tiêu sao, đúng là đã làm phiền anh quá rồi!

- Anh sao lại nói vậy chứ, anh là lãnh đạo cấp cao ở thủ đô. Phùng thiếu gia lúc đi còn đặc biệt dặn dò lại với chúng tôi nhất định phải tiếp đón các anh thật tốt!

- Phùng thiếu gia quá khách khí rồi!

- Cục trưởng Lý, chuyện của các anh xảy ra ngày hôm qua tôi đều biết rồi, Diệp Trạch Đào thật không biết trời đất, các anh là lãnh đạo cấp trung ương tới huyện công tác đã là nể mặt huyện chúng tôi rồi, sao lại có thể bảo các anh bỏ tiền ra được chứ, anh yên tâm đi, toàn bộ số tiền đó công ty tôi sẽ chi trả, ngoài ra, tất cả các chi phí của các anh tại thành phố Cừ Dương cũng do chúng tôi chi trả toàn bộ!

Lý Đồ trí đang đau đầu chuyện này, nghe thấy vậy tâm trạng liền thoải mái hẳn lên:

- Sao có thể làm vậy được chứ?

- Anh đừng nói thế, nể mặt Tiêu Sơn Căn tôi, cứ quyết định vậy đi!

Lý Đồ Trí khẽ mỉm cười, cũng không nói gì thêm về chuyện này nữa.

Lúc đang nói chuyện thấy Tô Đoan Hương đi đến.

Nhìn thấy cô gái này, ánh mắt Tiêu Sơn Căn sáng ngời, trong lòng thầm khen.

Tiêu Sơn Căn cũng coi như là đã từng chơi đùa với không ít phụ nữ, nhưng người phụ nữ như vậy ông ta chưa từng qua lại, từ sau khi biết cô ta còn là một MC, Tiêu Sơn Căn cũng tìm xem một số chương trình của Tô Đoan Hương, đúng là cũng có chút mê đắm người phụ nữ này rồi.

- Cục trưởng Lý, hôm nay lịch trình như thế nào đây?

Lý Đồ Trí biết chuyện của Tô Đoan Hương, cũng không dám ra vẻ trước mặt cô ấy:

- Hôm nay hãy nghỉ ngơi một ngày đi!

Ánh mắt Tiêu Sơn Căn sáng lên:

- Như vậy đi, hôm nay để tôi sắp xếp, khu du lịch của huyện Lục Thương vẫn còn mấy nơi, ban ngày tôi sắp xếp mọi người đến khu du lịch chơi, sau đó về đi xông hơi mát xa, sau đó nếu có hứng thì đi hát karaoke, khiêu vũ, mọi người thấy thế nào?

Ánh mắt Tô Đoan Hương sáng lên:

- Khu du lịch rất đẹp đúng không?

- Trước kia thì không ổn cho lắm, nhưng bây giờ đã trải qua quá trình đầu tư khai thác phát triển, cũng có chút thay da đổi thịt, đương nhiên là khá hơn nhiều khu du lịch khác nữa đấy!

Tô Đoan Hương nói:

- Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi, tôi đi thay quần áo!

Nhìn Tô Đoan Hương lắc mông rời đi, ánh mắt Tiêu Sơn Căn vẫn dõi theo người phụ nữ này cho đến tận cửa phòng.

Ra khỏi phòng của Lý Đồ Trí, Tiêu Sơn Căn liền cười hì hì, nếu như có thể chơi đùa cùng người phụ nữ này một chút thì đúng thật là tốt, buổi tối nhất định phải nghĩ cách mới được!

Bản thân Tiêu Sơn Căn là người lăn lộn trong chốn hắc ám, trong mắt ông ta chơi đùa với một người phụ nữ có là gì, hơn nữa ông ta cũng biết tình hình của một số người phụ nữ nổi tiếng, nghe Phùng Nghiệp Triển nói qua một vài chuyện, cho dù sau lưng người phụ nữ này có nhân vật lớn nào đi chăng nữa nhưng chỉ cần nắm được nhược điểm của cô ta thì không sợ cô ta có thể làm ra được chuyện gì nữa.

Tiêu Sơn Căn thầm nghĩ, sau khi chơi cho đã rồi, chụp một vài tấm ảnh, quay lại đoạn phim, dùng cái đó để khống chế thì người phụ nữ này chắc chắn sẽ không dám nói cho người khác biết, cũng có khi còn có thể có được niềm vui bất ngờ từ người phụ nữ này nữa cũng nên.

Bận rộn cho tới trưa, Diệp Trạch Đào đến lúc tan ca mới nghĩ đến chuyện của mấy người Lý Đồ Trí, lại hỏi:

- Mấy người đó đang làm gì?

Trần Vũ Tường biết chính là hỏi chuyện của mấy người Lý Đồ Trí, liền nói:

- Hôm nay do người của Tiêu Sơn Căn sắp xếp, họ đi ngắm cảnh núi ở khu du lịch rồi.

Diệp Trạch Đào cũng không để ý đến chuyện này nữa.

Khi đến buổi làm lúc chiều, Lưu Định Khải lại đi đến phòng làm việc của Diệp Trạch Đào, lần này Lưu Định Khải mang theo một chiếc túi màu đen tiến vào.

- Chủ tịch thành phố Diệp, đây là một vài chứng cớ chúng ta lấy được về công ty Bách Độ ở huyện chúng ta, trong đó có hai vụ án mạng, sáu vụ án gây ra trọng thương.

Diệp Trạch Đào nhận lấy, xem qua một hồi rồi nói:

- Việc này nếu truy cứu thì mức độ nặng nhẹ thế nào?

Lưu Định Khải biết Diệp Trạch Đào nhất định là muốn công ty Bách độ thất bại thê thảm.

- Chủ tịch thành phố Diệp, trong chuyện này có một người tên Lô Vĩnh Hà, em gái của anh ta là một trong những phụ nữ của Phùng Nghiệp Triển.

Diệp Trạch Đào liền lấy điện thoại gọi cho Phương Khởi Hùng hỏi:

- Phùng Nghiệp Triển có hai người phụ nữ muốn xuất ngoại, trong hai cô gái ấy có phải có một người họ Lô không?

- Đúng vậy, cô gái này tên Lô Tinh, có một người anh trai tên Lô Vĩnh Hà ở ngay tại huyện các anh, ngoài ra, Lô Tinh này có lẽ là người quan trọng của Phùng Nghiệp Triển nắm giữ lĩnh vực tài vụ của thành phố Cừ Dương, cô ta là một trong những nhân vật quan trọng đối với Phùng Nghiệp Triển.

Diệp Trạch Đào nói:

- Giám sát chặt chẽ hai người phụ nữ đó!

Phương Khởi Hùng nói:

- Anh yên tâm đi.

Lưu Định Khải nhìn thấy Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cũng không tránh né mình, trong lòng cảm động, điều này cho thấy Diệp Trạch Đào đã tin tưởng anh ta, xem ra thế trận mà Diệp Trạch Đào bày ra là nhằm vào Phùng Nghiệp Triển, mình cũng không cần phải độc lập tác chiến.

- Lập tức ngầm khống chế Lô Vĩnh Hà cho tôi!

Lưu Định Khải nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp yên tâm, chúng ta nhất định sẽ nhanh chóng thu được gì đó từ miệng của anh ta!

- Về chuyện này các cậu là dân chuyên nghiệp rồi, tôi đề ra như vậy chỉ là muốn làm việc này với tốc độ nhanh nhất, tốt nhất không để cho công ty Bách Độ hoặc người của Phùng Nghiệp Triển phát hiện!

Lời này măc dù Diệp Trạch Đào đã nói ra nhưng cũng biết vô cùng khó khăn, tuy nhiên nếu có thể nhân lúc đối phương không đề phòng mà nhanh chóng thu phục thì có lẽ thành quả đạt được sẽ rất kinh ngạc.

Lưu Định Khải nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi muốn mời đồng chí Lý Duy phối hợp với chúng ta.

Diệp Trạch Đào gật đầu nói:

- Được, các cậu thương lượng đi.

Sắp bắt đầu hành động rồi, Diệp Trạch Đào cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, trong lòng cũng có chút buồn bực.

Hít thở thật sâu mấy lần, Diệp Trạch Đào lẩm bẩm:

- Còn phải tận lực ổn định những người này mới được.

Cầm điện thoại lên, Diệp Trạch Đào bấm điện thoại gọi cho Tôn Lôi nói:

- Chủ tịch huyện Tôn, bọn người Cục trưởng Lý đã ra ngoài rồi, xem ra bọn họ cũng có ý kiến đối với huyện chúng ta rồi!

Tôn Lôi thầm nghĩ, không có ý kiến gì mới là giả đấy, làm sao có thể không có chứ, nhưng lại không biết nói sao mới phải nên đành nói:

- Tôi đã giúp đỡ sắp xếp ổn định rồi, chỗ ở hiện tại của bọn họ cũng rất ổn, tối nay tôi sẽ qua đó một chút.

- Như vậy đi, tối nay tôi cùng đi với anh.

Tôn Lôi đành phải nói:

- Được chứ, tối nay chúng ta cùng đi.

Suy nghĩ của Tôn Lôi đối với Diệp Trạch Đào rất phức tạp, có kính sợ, nhưng cũng có ý muốn nhanh chóng đạp đổ Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào vừa mới gọi điện thoại cho Tôn Lôi, Phương Siêu Minh đã gọi điện thoại tới cười nói:

- Trạch Đào, tôi đến huyện các anh rồi.

Phương Siêu Minh đến đây sao?

Diệp Trạch Đào cũng bắt đầu có chút nghi ngờ, thằng ranh này sao lại chạy đến đây cơ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play