Vào thành phố Cừ Dương mấy ngày, chuyện cha của mình là Phương Quốc Quân đã được truyền ra ngoài nên có một số người cố ý qua đây, nhưng Phương Siêu Minh vô cùng không vừa lòng với tình hình hiện nay, đối với anh ta mà nói, điều quan trọng nhất chính là thu nạp được vài Ủy viên thường vụ Thành ủy.

Đến bây giờ cũng không nhìn thấy Ủy viên thường vụ Thành ủy đến đây!

Uống chút trà xanh, Phương Siêu Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu đang nghĩ làm sao mới mở được cục diện này.

Thành phố Cừ Dương không giống với huyện trước kia của mình, mới tung tin đồn cha của mình là của Bí thư Thành ủy Hải Đông ra đã khiến cho toàn bộ cục diện thay đổi, ở đây thì khác, tất cả mọi người đều có chỗ dựa rất mạnh, cũng không có nhiều Ủy viên thường vụ Thành ủy đi theo.

Hồi nãy vừa mới nói chuyện điện thoại xong với bố, công việc làm thí điểm ở huyện Lục Thương đã có chút ảnh hưởng đến các xí nghiệp đầu tư ở bên ngoài, tiếp tục như vậy nữa vấn đề sẽ không nhỏ a!

Xem ra phải liên lạc với Trần Đại Tường thôi!

Phương Siêu Minh không thể không thừa nhận, đến thành phố Cừ Dương để thực hiện ý tưởng không thực tế, chỉ có liên kết với Trần Đại Tường mới có thể trợ giúp mình mở ra cục diện.

Nói thật Phương Siêu Minh rất khinh thường Trần Đại Tường, luôn cho rằng Trần Đại Tường là một người chỉ biết lợi dụng con gái để chiếm lấy Vi gia, sau khi đến Cừ Dương Phương Siêu Minh không có chủ động liên lạc với Trần Đại Tường.

Đúng là kỳ lạ, Trần Đại Tường kia cũng không hề liên lạc với mình.

Trong mắt có chút ánh sáng lạnh, Phương Siêu Minh rất bất mãn về chuyện Trần Đại Tường không chủ động liên lạc với mình.

Trong suy nghĩ của Phương Siêu Minh, cho dù bây giờ Trần Đại Tường là Chủ tịch Thành phố thì cũng nên nghe theo mình.

Tuy nhiên, Phương Siêu Minh cũng biết tình hình ở thành phố Cừ Dương, nếu không có Trần Đại Tường ủng hộ, tự mình muốn mở ra cục diện sẽ vô cùng khó khăn.

Trước tiên nhẫn nhịn một chút đi, về sau sẽ chỉnh đốn ông ta sau!

Nghĩ kỹ chuyện này, Phương Siêu Minh gọi điện cho Trần Đại Tường.

- Chủ tịch thành phố Trần, tôi đến chỗ của ông một chút!

Nhận được điện thoại của Phương Siêu Minh, Trần Đại Tường ngồi đó. Trên mặt tràn đầy vẻ mất hứng, Phương Siêu Minh cho dù là con của Phương Quốc Quân đi chăng nữa, thì đến mảnh đất của mình cũng có ba phần hơn. Chắc cũng phải đến chào hỏi mình mới đúng, đến bây giờ mới nhớ tới gặp mình, còn nói là đến báo cáo công tác, hơn nữa giọng điệu rất bình đẳng nói là đến chỗ mình một chuyến, đừng nghĩ là lão Trần đây không thể trừng trị ngươi?

Thật ra Trần Đại Tường rất để ý đến thái độ của Phương Siêu Minh, thái độ như vậy của Phương Siêu Minh khiến trong lòng Trần Đại Tường tràn đầy nhục cảm, mình ở trong mắt con cháu quyền quý cũng không cùng đẳng cấp!

Hít sâu vài hơi Trần Đại Tường ép xuống những thứ không vui trong lòng.

Rất nhanh Phương Siêu Minh đã đến văn phòng của Trần Đại Tường.

Trong nháy mắt Trần Đại Tường đã thấy Phương Siêu Minh bước vào cửa, lập tức từ trên ghế đứng lên, ra trước đón tiếp, bắt tay với Phương Siêu Minh nói:

- Siêu Minh, đến thành phố Cừ Dương quen chưa, cậu xem xem tình hình ở trong thành phố, gây sóng gió cho cậu cũng không cần lo lắng!

- Chủ tịch thành phố Trần khách khí! Mọi thứ đều đã quen.

Phương Siêu Minh coi như vừa lòng với thái độ của Trần Đại Tường.

Trần Đại Tường kéo Phương Siêu Minh ngồi xuống nói:

- Quen là tốt rồi. Quen là tốt rồi!

- Chủ tịch thành phố Trần, sự phát triển của huyện Lục Thương tôi cho rằng rất không bình thường, hiện nay có rất nhiều xí nghiệp đầu tư bên ngoài rất không hài lòng với công tác của huyện Lục Thương.

Phương Siêu Minh ngay trước mặt Trần Đại Tường nói ra những điều mình muốn làm, anh ta biết Trần Đại Tường chắc chắn sẽ đứng về phía mình.

Khi nói lời này ra, trên mặt Trần Đại Tường không có gì thay đổi, nhưng trong lòng của ông ta có chút mất hứng, Phương Siêu Minh này đúng là muốn chỉ trích mình?

- Siêu Minh, có một số chuyện cậu nên biết, từ từ sẽ đến!

- Chủ tịch thành phố Trần, thời gian không phải là do tôi, chúng ta nhất định phải sáng tạo một xã hội công bằng phát triển. Các vấn đề còn tồn đọng phải sửa chữa, nếu một số đồng chí cứ cố chấp, ý của tôi là phải thay người để làm chuyện này.

Hoàn toàn có khẩu khí của chỉ huy, căn bản không hề xem Trần Đại Tường là Chủ tịch thành phố, dường như Phương Siêu Minh mới chính là Chủ tịch thành phố.

Trần Đại Tường khẽ mỉm cười gật đầu nói:

- Siêu Minh nói đúng. Nhưng Hội nghị thường vụ Thành uỷ là hành động tập thể!

Trần Đại Tường nói rất rõ ràng, hiện nay mình cũng không có chiếm đa số.

Phương Siêu Minh cũng biết tình hình này, hôm nay đến đây mục đích không phải để lấy ý kiến, quan trọng chính là yêu cầu Trần Đại Tường ủng hộ mình.

- Chủ tịch thành phố Trần, mọi người phân công nhau tiến hành chắc chắn sẽ có thay đổi.

Trần Đại Tường gật đầu nói:

- Siêu Minh nói đúng.

Nói đến đây Trần Đại Tường còn nói thêm:

- Thế nào, hôm nay tôi sẽ thu xếp cho mọi người tụ họp một bữa?

Lúc này Phương Siêu Minh mới gật gật đầu nói:

- Được, Chủ tịch thành phố Trần sắp xếp là được!

Tiễn Phương Siêu Minh đi, Trần Đại Tường một quyền đấm lên bàn, làm cho các chén trà trên bàn đều nhảy lên.

Thái độ của Phương Siêu Minh cũng thức tỉnh Trần Đại Tường, lần này thằng nhóc này đến hoàn toàn chính là muốn thay thế mình đây, nếu thực sự làm cho thế lực của thằng nhóc này lớn mạnh thì mình còn lăn lộn ở đâu nữa?

Khi đang tức giận thì chuông điện thoại vang lên, vừa cầm đã thấy là Vi Hoành Thạch gọi đến.

Gần đây Vi Hoành Thạch gọi đến nhiều hơn.

Trong điện thoại Vi Hoành Thạch cũng không có kể nhiều về sự việc, trong đó quan trọng nhất chính là nói đến chuyện Phương Siêu Minh đã đến, hi vọng Trần Đại Tường sẽ phối hợp công tác tốt với Phương Siêu Minh.

Tâm trạng vốn không tốt, sau khi nhận cuộc gọi này, tâm trạng của Trần Đại Tường càng tệ hơn.

Ngồi đó trầm tư một hồi, Trần Đại Tường càng cảm thấy không thể để cho Phương Siêu Minh phát triển an toàn trên thành phố Cừ Dương này.

Diệp Trạch Đào vừa mới báo với Khâu Nghênh Thụ tới phòng mới thì Trần Đại Tường gọi tới.

Gần đây hai người thường xuyên trò chuyện, vì thế Trần Đại Tường còn dám yêu cầu Diệp Trạch Đào sắm thêm cái điện thoại, ông ta cũng sắm một điện thoại riêng, ông ta nói là không muốn người ngoài biết được quan hệ của họ.

Diệp Trạch Đào cảm thấy buồn cười liền cài đặt trong điện thoại mình một tên mới kiểu Trung Quốc, cũng để tiếp điện thoại của Trần Đại Tường.

- Mẹ kiếp, Trạch Đào, có cách nào dạy cho thằng nhóc Phương Siêu Minh này một bài không?

Trần Đại Tường mở miệng liền nói như vậy.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Chủ tịch thành phố Trần, ông cũng coi trọng tôi quá đó, người ta là Phó Chủ tịch thành phố, cũng không phải muốn chỉnh là chỉnh, sao rồi?

Trần Đại Tường nói:

- Tôi chỉ muốn cho cậu biết thằng nhóc này đã đắc tội với tôi, nếu cậu có biện pháp gì thì nói cho tôi biết, tôi sẽ phối hợp với cậu!

Nghe là biết Trần Đại Tường này đúng là có ý muốn chỉnh Phương Siêu Minh.

Diệp Trạch Đào cũng không thể nào nói cho Trần Đại Tường biết kế hoạch của mình, chỉ sau khi nghe xong những lời nói của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào giật mình, nếu Trần Đại Tường từ bên trong thúc đẩy một chút, làm không tốt đúng là có thể thu thập Phương Siêu Minh.

- Chủ tịch thành phố Trần, có những chuyện mắt nhắm mắt mở được thì những chuyện không vui sẽ qua rất nhanh.

Trần Đại Tường suy nghĩ những lời nói của Diệp Trạch Đào, sau khi suy nghĩ một hồi, cảm thấy Diệp Trạch Đào như đang chỉ bảo mình, trong khi thấy được một số tình huống mới, giả bộ như không biết.

Chẳng lẽ đám người của Diệp Trạch Đào đã ở trong bóng tối âm thầm ra tay?

Lúc đó tâm trạng của Trần Đại Tường khá hơn nói:

- Được, Trạch Đào nói rất đúng, tôi vẫn là không được bình tĩnh, ha ha.

Hiện giờ Trần Đại Tường đã nghĩ ra một chủ ý, hễ chuyện gì có liên quan đến Phương Siêu Minh, thì mình sẽ một mắt mở một mắt nhắm, để xem coi thằng nhóc này có thể bay nhảy trong mấy ngày.

Phương Siêu Minh không biết được tính tình kiêu ngạo của công tử đã vô tình đắc tội đến Trần Đại Tường.

Trong suy nghĩ của Phương Siêu Minh, Trần Đại Tường nghe theo mình, căn bản là không có lo lắng đến cảm nhận của Trần Đại Tường.

Ra khỏi văn phòng của Trần Đại Tường, Phương Siêu Minh lại nghĩ, xem ra Trần Đại Tường vẫn không dám đắc tội đến bố mình, chỉ cần ông ta không dám đắc tội với bố mình, mình có thể nhân cơ hội này mượn lực lượng của ông ta để mở ra cục diện trước, nếu cục diện được mở ra, đến lúc đó có thể chuyển Trần Đại Tường đến một chỗ, thật sự đến được lúc đó thì thành phố Cừ Dương chắc chắn sẽ nằm trong tay mình.

Tâm trạng không tệ, Phương Siêu Minh cảm thấy mình đã mở ra được cục diện mới.

Vừa mới bước vào văn phòng thì thấy thư ký Tả Quang Tiến đến nói:

- Ông chủ, vừa rồi bảo vệ nói có một người đã đưa một cái bao đến cho ông, lúc tôi đi thì không nhìn thấy người đưa gói đồ.

Nhìn thấy mấy dòng chữ viết trên cái gói đồ “Người nhận: Chủ tịch thành phố Phương Siêu Minh” Phương Siêu Minh nghi ngờ nhìn Tả Quang.

Tả Quang nói:

- Không biết là cái gì, chỉ nghe nói người đưa gói đồ là một người phụ nữ.

Người phụ nữ đưa gói đồ?

Phương Siêu Minh suy nghĩ một hồi, rồi dùng tay niết cái gói đồ chút, cảm thấy chắc không phải là món đồ có hại, liền nói với Tả Quang:

- Được rồi, để ở đây đi.

Sau khi Tả Quang đi, Phương Siêu Minh lại nghĩ đến chuyện ở thành phố, đem Trần Đại Tường buộc lên thuyền của mình, nếu như vậy thì có ba phiếu rồi, về phía bố vẫn đang tranh thủ, lần này sau khi Lỗ Xương Chí xảy ra chuyện, phải nghĩ cách kéo người về phía mình, đến lúc đó, chính là bốn phiếu chắc chắn, đã là một lực lượng rất lớn, nếu như mình tranh thủ thêm một hai phiếu, năm đến sáu phiếu, cộng thêm lực lượng của Chủ tịch Thành phố Trần Đại Tường, thì có thể ép Thi Minh Cương rời quyền Bí thư không, nếu Thi Minh Cương dùng hơn quyền hạn của mình, hay là tranh giành quá lợi hại, đến lúc đó cấp trên rất có thể sẽ điều Thi Minh Cương và Trần Đại Tường đến nơi khác, đến lúc đó cơ hội của mình mới thật sự đến rồi.

Suy nghĩ của Phương Siêu Minh căn bản không có lo lắng đến vấn đề Trần Đại Tường đi hay ở, trong suy nghĩ của anh ta, Trần Đại Tường bất quá chỉ là một vật hi sinh mà thôi.

Suy nghĩ một hồi, Phương Siêu Minh rất là tin tưởng vào kế hoạch của mình, tin rằng theo thiết kế của mình, từng bước từng bước sẽ đạt đến thành công.

Suy nghĩ xong sự việc, Phương Siêu Minh mới mở gói đồ ra.

Vừa mở cái gói ra, Phương Siêu Minh liền thấy một tấm ảnh chụp Trưởng ban Tuyên giáo Tần Lệ Quyên đang ăn mặc rất thời thượng bước xuống một chiếc xe sang trọng, hình như đang đi vào một ngôi biệt thự.

Đây là chuyện gì?

Phương Siêu Minh không hiểu nhìn tấm ảnh, sau đó rất nhanh liếc nhìn những tài liệu kia.

Sau khi xem xong toàn bộ nội dung, ánh mắt của Phương Siêu Minh sáng ngời, lẩm bẩm:

- Đúng là muốn gì có đó!

Những nội dung này Phương Siêu Minh cũng đã có phân tích qua, nhưng cũng không được gọi là chuyện lớn, nếu như có ai đó hoá giải ở phía sau, cũng có thể giải quyết chuyện này, hoàn toàn có thể lợi dụng chuyện này mà kéo Tần Lệ Quyên về phía mình!

Phương Siêu Minh nhịn không được bật cười to, xem ra tấm phiếu này đã đến tay rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play