Hoàng Khải Công đã nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện này cho Cao Chấn Sơn nghe, y rất rõ, cho dù là mình đóng kín miệng, dựa vào bối cảnh của hai người phụ nữ của phòng Trong sạch Đảng, thì hai người bọn họ chắc chắn sẽ không bao giờ nói chuyện này cho hậu thuẫn của họ nghe. Trong tình hình phức tạp hiện nay của huyện Thảo Hải, thì chuyện này sẽ được lan truyền đi nhanh chóng.

Trong lòng đã mắng Lâm Dân Thư một trận, Hoàng Khải Công cầm chiếc điện thoại trên bàn lên.

Gọi điện thoại đến di động của Cao Chấn Sơn.

Nhìn thấy Hoàng Khải Công gọi điện thoại đến, Cao Chấn Sơn vẫn tỏ ra sự tôn kính cần có.

- Lão Hoàng, có chuyện gì thế?

- Cái này!

Hoàng Khải Công có chút không tiện nói, chần chừ một lúc mới nói:

- Bí thư Cao, tôi ở đây nhận được một món đồ vật, có chút khó xử, muốn mời anh xem xem.

Cao Chấn Sơn sửng sốt một chút, biết chuyện có thể làm khó Hoàng Khải Công chắc chắn không phải là chuyện nhỏ, nói:

- Có liên quan đến cái gì?

- Cái này, liên quan đến gia đình anh.

Hoàng Khải Công nói trong buồn bực.

Kinh ngạc, Cao Chấn Sơn liền biết chuyện này chắc chắn không phải là chuyện nhỏ. Chẳng lẽ nói chuyện gì của mình đã bị Ủy ban Kỷ luật nắm lấy thóp?

Cao Chấn Sơn ngồi không vững, nói với Hoàng Khải Công

- Tôi lập tức đến ngay.

Hoàng Khải Công vốn muốn đến chỗ Cao Chấn Sơn, nghe Cao Chấn Sơn nói là muốn đến, nghĩ một chút rồi nói:

- Được, tôi chờ Bí thư.

Cao Chấn Sơn đến rất nhanh, hơi thở có chút bất ổn.

Đối với Ủy ban Kỷ luật, cho dù ông ta là Bí thư cũng có chút kính nể trong lòng.

- Lão Hoàng, đã xảy ra chuyện gì thế?

Nắm tay, Cao Chấn Sơn liền hỏi.

- Là như vậy, sáng sớm hôm nay Lâm Dân Thư của xã Xuân Trúc đã đến Ủy ban Kỷ luật, giao cho Ủy ban Kỷ luật một chiếc máy quay, nói là Diệp Trạch Đào hối lộ cho y, y không dám nhận, đành phải giao cho Ủy ban Kỷ luật.

Cao Chấn Sơn sửng sốt, đây đúng là chuyện lạ, vì hai người đều là người của mình. Lâm Dân Thư nộp lên một chiếc máy quay như thế, gọi mình đến làm gì, lẽ nào nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao?

Hoàng Khải Công gượng cười một tiếng, đành phải mở chiếc máy quay đó lên:

- Bí thư Cao, anh xem đi.

Nói xong lời này liền đóng cửa lại đi ra ngoài.

Đi ra ngoài cửa, Hoàng Khải Công thầm mắng một tiếng. Đây là chuyện gì chứ, hoàn toàn là chuyện hao công tốn sức, tên chó Nhật Lâm Dân Thư này, giao chuyện mục nát này cho mình.

Không quan tâm đến Hoàng Khải Công đang ở bên ngoài hút thuốc giải buồn, Cao Chấn Sơn nhìn vào chiếc máy quay kia một cách nghi ngờ.

Lúc đầu Cao Chấn Sơn không để ý đến nội dung ở bên trong, nhưng mà, âm thanh phát ra quá quen thuộc.

- Cái gì lung tung thế này?

Chửi một tiếng, Cao Chấn Sơn mới hướng ánh mắt về chiếc máy kia.

Vừa xem đã chết lặng người. Mặt Cao Chấn Sơn lập tức đỏ lên, hơi thở cũng lập tức dồn dập.

Nhìn bên trong máy quay vợ mình với bộ dạng dâm đãng đó, Cao Chấn Sơn liền cảm thấy toàn thân mình đều lạnh run.

Sao lại như thế này!

Cao Chấn Sơn cầm lấy chiếc máy quay.

Không sai, bên trong quả nhiên chính là vợ mình, lúc nhìn lại người đàn ông đó, lại chính là Lâm Dân Thư.

Thảo nào vợ mình bình thường luôn nói giúp Lâm Dân Thư. Hóa ra hai người lại có chuyện tình cảm vụng trộm. Cao Chấn Sơn thật sự tức giận, bản thân mình lại không ngừng giúp tình nhân của vợ tranh giành chức vị!

Nắm lấy máy quay liền nện xuống, Cao Chấn Sơn lại đặt chiếc máy quay đó xuống tiếp.

Làm lãnh đạo thời gian dài như vậy, sức lực về khí công dưỡng khí cũng có, chuyện đập phá đồ chỉ là chuyện nhỏ.

Thở dốc một hồi, trong đầu Cao Chấn Sơn đầy sự nghi hoặc, Hoàng Khải Công gọi mình đến, chính là để mình xem thứ này, rốt cuộc mục đích là gì?

Dẫu sao cũng là nhân vật trên quan trường, trong lòng Cao Chấn Sơn không có gì quan trọng hơn địa vị, lập tức xét đoán xem chuyện này sẽ ảnh hưởng đối với mình như thế nào.

Lúc này cửa mở ra, Hoàng Khải Công hút một điếu thuốc, đi từ bên ngoài vào, sau khi vào lại đóng cửa lại.

Nhìn thấy Cao Chấn Sơn không đập máy, Hoàng Khải Công cũng thở phào nhẹ nhõm, để cho Cao Chấn Sơn xem nội dung này, Hoàng Khải Công đã một bản rồi.

Thấy Hoàng Khải Công đi vào, mặt Cao Chấn Sơn hiện ra vẻ khó chịu, vẫn nói:

- Tôi cần hiểu về tình hình một cách cụ thể.

Hoàng Khải Công khẽ gật đầu, nói tất cả tình hình một lần cho Cao Chấn Sơn.

Nghe Hoàng Khải Công nói xong, Cao Chấn Sơn cũng cảm thấy đầu óc mình mụ mị. Ý nghĩ đầu tiên là thần kinh của Lâm Dân Thư chắc có vấn đề, làm gì có người tự mình bêu riếu mình cơ chứ!

Hoàng Khải Công cũng tự nói những kiểu phân tích của mình.

Nghe xong những kiểu phân tích của Hoàng Khải Công, Cao Chấn Sơn cũng nghi hoặc. Chuyện Lâm Dân Thư và Diệp Trạch Đào ngầm tranh đấu y cũng biết. Càng biết Chung Thủ Phú chạy đến xã Xuân Trúc dự định làm khó Diệp Trạch Đào. Những chuyện này y đều ngầm quan sát, muốn xem xem sau lưng hai người này rốt cuộc có bao nhiêu người đứng sau. Điều không ngờ đến là lại dẫn bản thân mình vào trong cuộc chiến tranh này.

Cho dù chuyện này ai đúng ai sai, có một điểm chắc chắn, hai tên ranh này cũng trù tính mình vào.

Cao Chấn Sơn cũng có rất nhiều kinh nghiệm chính trị, đã từng gặp quá nhiều chuyện. Nhưng từ trước đến giờ chưa từng gặp qua chuyện kì dị như thế này, dùng suy luận bình thường căn bản nói không thông.

Từ Ủy ban Kỷ luật ra, Cao Chấn Sơn mặt vẫn cứ âm trầm, y hận Lâm Dân Thư và Diệp Trạch Đào, hai tên nhãi ranh này, không ngờ lại chỉnh lên đầu mình. Cao Chấn Sơn có sự phân tích của mình, y cho rằng chuyện này chắc là Diệp Trạch Đào âm thầm tiến hành kế sách, Lâm Dân Thư có lẽ đã chịu sự uy hiếp như thế nào đó của Diệp Trạch Đào, nên không thể không đưa thứ này cho Ủy ban Kỷ luật.

Sự phân tích này Cao Chấn Sơn dễ dàng tiếp nhận hơn một chút.

Vì trong chuyện này cả Đồ Lâm Lệ và Lâm Dân Thư đều là người bị hại mà thôi!

Cao Chấn Sơn chỉ có thể nghĩ như vậy.

Thời gian dài không về nhà, Cao Chấn Sơn cũng đã mất đi ý nghĩ sống ở bên ngoài. Đi xe về nhà mình còn có một đoạn, trong lòng có chút kích động, đuổi nhân viên lái xe và thư kí đi, tự mình đi vào nhà.

Cũng hợp lúc đang có chuyện xảy ra. Khoảng thời gian này Cao Chấn Sơn căn bản không về nhà, khoảng thời gian này càng không thể nào về nhà. Sau khi Lâm Dân Thư nộp cái máy kia, trong lòng vui vẻ, liền chủ động gọi điện thoại cho Đồ Lâm Lệ.

Hai người cũng không ở cạnh nhau trong khoảng thời gian dài.

Đồ Lâm Lệ căm phẫn đối với chuyện Cao Chấn Sơn không về nhà, lại không có cách nào, lúc nghĩ đến khoảng thời gian này Cao Chấn Sơn tuyệt đối sẽ không về nhà, lại thêm tình cảm mạnh mẽ, liền hẹn Lâm Dân Thư đến nhà.

Hai người vào cửa liền ôm nhau, rất nhanh liền lên giường tiến hành chuyện nghiên cứu thảo luận của đời người.

Vẫn đang ngủ trên giường, Cao Chấn Sơn đã mở cửa đi vào.

Nhà của Cao Chấn Sơn rất lớn, là một căn nhà nhỏ hai tầng, tầng một là phòng khách, vừa vào cửa liền nhìn thấy một cái cặp da màu đen.

Nhìn thấy cái bao bì đen đó, mắt Cao Chấn Sơn sững sờ, cái túi này hình như là của một ông chủ nào đó tặng cho mình, rất đáng giá. Lần trước vợ nói là đã tặng cho người ta rồi, bản thân ông ta cũng không để ý, dù sao cái túi như thế này cũng có vài cái, không ngờ lại ở trên mặt đất.

Thấy được cái túi này, Cao Chấn Sơn liền cảm thấy không ổn lắm, ngẩng đầu liền nhìn về phía tầng hai.

Gần như là dùng hết sức, Cao Chấn Sơn liền xông lên cửa phòng ngủ ở tầng hai.

Phòng ngủ cũng không đóng cửa, Cao Chấn Sơn liền nhìn thấy rất rõ tình hình ở bên trong phòng.

- Tôi đánh chết đôi chó Nhật các ngươi!

Cơn giận xông lên đầu, Cao Chấn Sơn thật sự khó thở.

Lâm Dân Thư đang trong lúc hưng phấn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng quát lớn, lúc quay đầu lại nhìn là Cao Chấn Sơn, cả người đều sợ đến mức co quắp ngã lên người Đồ Lâm Lệ.

Đồ Lâm Lệ cũng vô cùng sợ hãi, hai người liền ôm nhau ở đó không hề động tĩnh.

Cao Chấn Sơn tức giận cực độ, sao mình lại bị cắm sừng như thế này.

Cao Chấn Sơn xông đến chỗ Lâm Dân Thư giáng một quả đấm thật mạnh.

Bị đấm mấy cái, Lâm Dân Thư lúc này mới tỉnh lại. Lồm cồm bò dậy, vớ vội một bộ quần áo không biết là của ai chạy vội xuống tầng.

Tên ranh này dẫu sao vẫn trẻ hơn Cao Chấn Sơn nhiều, loáng một cái đã không thấy bóng dáng.

Thấy không đuổi được tên Lâm Dân Thư đó, Cao Chấn Sơn bắt được Đồ Lâm Lệ liền dồn sức đánh.

Đồ Lâm Lệ cũng liều mạng, đánh xé một trận với Cao Chấn Sơn.

Hai người đánh nhau một trận, Cao Chấn Sơn là người tửu sắc vô độ, thêm vào đó cơn giận lại lên đến đỉnh điểm, nên lập tức bị ngã xuống.

Nhìn thấy Cao Chấn Sơn té xỉu, Đồ Lâm Lệ luống cuống, vội vàng gọi điện thoại gọi xe cứu thương.

Rất nhanh, Cao Chấn Sơn được đưa tới bệnh viện.

Chuyện ở huyện truyền đi rất nhanh, chuyện này chỉ trong thời gian ngắn toàn bộ huyện đều biết.

Các loại tam sao thất bản bay đầy trời. Nói chuyện huyện ủy phu nhân lén tư tình còn thêm mắm thêm muối, rất tự nhiên. Diệp Trạch Đào và Lâm Dân Thư cũng trở thành tiêu điểm thảo luận của mọi người. Bọn họ đều đang phân tích rốt cuộc hai người đã sử dụng thủ đoạn gì để đấu.

Diệp Trạch Đào tự nhiên cũng biết ở huyện đã xảy ra chuyện từ Phương Di Mai và Ôn Phương.

Diệp Trạch Đào ngoài việc cười gượng ra, thật sự không tìm ra được lời nào mà nói. Chuyện này làm hơi lớn rồi, lật đổ một Bí thư huyện ủy, lại kéo cả Lâm Dân Thư và Đồ Lâm Lệ vào, bản thân cũng trở thành tiêu điểm thảo luận của mọi người, muốn khiêm tốn cũng không được.

Điều làm cho Diệp Trạch Đào cảm thấy đau đầu nhất là sau chuyện này, mình rất có thể đi tới bước đối lập với Cao Chấn Sơn.

Tình hình không những không dịu đi, ngược lại xu thế lại còn mở rộng.

Trước kia còn chỉ có hắn và Lâm Dân Thư đấu nhau ở xã, bây giờ đã trở nên quá phức tạp. Nếu hắn muốn đấu với Bí thư huyện ủy, thì dựa vào tình hình của mình, Cao Chấn Sơn thả cái rắm cũng có thể đánh chết mình.

Hiện tại Diệp Trạch Đào chỉ có một ý nghĩ, đó là tốt nhất Cao Chấn Sơn đừng tỉnh lại, hoặc là không thể làm việc nữa.

Hắn cũng biết chuyện này tuyệt đối không thể, Cao Chấn Sơn kia chỉ là té xỉu, tỉnh lại là chuyện sớm hay muộn.

Làm sao bây giờ?

Diệp Trạch Đào đang tính chuyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play