Ban đầu Vương Khánh Long định là sẽ ở Huyện Lục Thương hai ngày rồi quay về tỉnh. Nhưng việc ông ta đến là một việc lớn đối với tỉnh Cừ Dương, tin đồn khắp nơi đã được dẹp bỏ, cả tỉnh Cừ Dương dường như lại quay về vẻ yên tĩnh.

Diệp Trạch Đào luôn theo dõi mọi tình hình ở trên thành phố, thấy mọi việc đã được lắng xuống, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lời nói của Vương Khánh Long đã rất rõ ràng. Mọi người đều hiểu rằng còn làm lớn chuyện này cũng chính là đi trái lại với tinh thần của tỉnh.

Diệp Trạch Đào cũng phát hiện ra một chút tình hình, Tôn Lôi không hề có động tĩnh gì, Nhiếp Tiểu Vĩ cũng im lặng ở huyện. Không còn như trước kia mượn cớ làm chuyện này chuyện khác để chạy lên tỉnh.

Nhất định là Tôn Lôi đã biết được tình hình gì đó, cho dù là Nhiếp Tiểu Vĩ không rõ tình hình thì hai Ủy viên thường vụ thành ủy đứng sau cô ta cũng không thể không biết. Diệp Trạch Đào tin rằng hai Ủy viên thường vụ thành ủy kia cũng đang cân nhắc chuyện này.

Tối qua Diệp Trạch Đào có nói chuyện qua điện thoại với Điền Lâm Hỷ, Điền Lâm Hỷ chỉ nói qua tình hình một chút liên quan tới vấn đề ai sẽ đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy huyện Lục Thương, bên trên cũng có sự cạnh tranh kịch liệt, cuối cùng Hoa Uy lên tiếng, nhận được sự đồng ý của Hoa Uy, Bí thư Hạo Vũ mới đập bàn trong cuộc họp, rốt cuộc cũng đè được các lời bàn tán xuống.

Nghe xong những lời này từ Điền Lâm Hỷ, Diệp Trạch Đào cũng rất kinh ngạc, mình cũng chỉ là một Bí thư huyện nhỏ bé, không nhất thiết phải để cấp trên mang ra để thảo luận như vậy.

Trong khi Diệp Trạch Đào còn đang nghi ngờ, Hô Diên Ngạo Bác gọi điện thoại tới giải tỏa nỗi nghi ngờ này trong Diệp Trạch Đào.

Hô Diên Ngạo Bác không giống như Điền Lâm Hỷ, Điền Lâm Hỷ dù sao cũng là người đã rút lui, Hô Diên Ngạo Bác lại là người còn tham gia vào rất nhiều chuyện, ông ta cũng biết được nội tình bên trong.

Hô Diên Ngạo Bác là tranh thủ thời gian gọi điện tới. Sau khi Diệp Trạch Đào nhấc máy Hô Diên Ngạo Bác liền hỏi:

- Trạch Đào, tình hình phát triển ở huyện con giờ thế nào rồi.

Diệp Trạch Đào liền kể toàn bộ tình hình ở huyện mình cho Hô Diên Ngạo Bác nghe.

Sau khi nghe xong Hô Diên Ngạo Bác nói:

- Trạch Đào à, để con ngồi ở ghế Bí thư một huyện thí điểm như Huyện Lục Thương, đây là chuyện mà Bí thư Hạo Vũ định ra. Lúc đó mọi người không hề nghĩ chuyện này là chuyện lớn, mọi người không hề coi trọng chuyện này, con nên hiểu, vốn đầu tư bên ngoài rất lớn, muốn dùng đầu tư trong nước đấu với đầu tư nước ngoài sẽ khó khăn vô cùng. Kết quả không ngờ con lại làm được tiếng vang lớn như vậy, xem tình hình bây giờ con rất có khả năng tạo ra thành tích. Nếu thật sự cậu có thể làm nên thành tích, ban đầu mọi người không hề để ý tới khả năng tranh đấu giữa đầu tư trong nước và đầu tư nước ngoài. Đầu tư nước ngoài đã tiến vào huyện thời gian lớn như vậy rồi, mọi mặt nơi này có rất nhiều vướng mắc.

Nói đến đây Hô Diên Ngạo Bác dừng lại không nói nữa. Ông ta tin rằng Diệp Trạch Đào có thể hiểu được ý tứ trong chuyện này.

Quả thật Diệp Trạch Đàohiểu ra, sau khi nghe xong những lời của Hô Diên Ngạo Bác, Diệp Trạch Đào liền hiểu rằng sự nghiệp của mình ở đây có thể phát triển được hay không liên quan rất lớn tới việc Huyện Lục Thương thí điểm thành công sản nghiệp dân tộc hay không. Đây cũng là điều mà Bí thư Hạo Vũ đã quán triệt, nếu làm tốt cũng có nghĩa là Bí thư Hạo Vũ đã đúng, nếu làm không tốt thì Bí thư Hạo Vũ cũng sẽ phải chịu không ít đả kích. Đặc biệt chuyện ở Huyện Lục Thương lại do Bí thư Hạo Vũ định ra, nói cách khác đây có nghĩa là mình là tâm điểm của Bí thư Hạo Vũ, nếu như đả kích mình cũng chính là đả kích uy quyền của Bí thư Hạo Vũ, một số người muốn mượn mình ra để loại bỏ Bí thư Hạo Vũ.

Tuy rằng chuyện này không ảnh hưởng tới đại cục, nhưng cũng có thể sẽ đem đến chút ít phiền toái cho Bí thư Hạo Vũđây cũng là việc mà một số người đã nghĩ tới.

Muôn vàn lí do đã tạo nên việc dù thế nào mình cũng không thể rời khỏi vị trí này.

Đương nhiên rồi, thứ sâu xa gì Diệp Trạch Đào không rõ, nhưng chỉ cần có hai nội dung này Bí thư Hạo Vũ tất yếu sẽ bảo vệ mình.

- Cha nuôi, con đã hiểu rồi.

Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười gật đầu:

- Còn một điểm nữa, Bí thư Hạo Vũ muốn tập hợp một lực lượng để làm một số việc.

Diệp Trạch Đào nghĩ lại một chút: ủng hộ mình thì cần phải kéo cả Trịnh Thành Trung vào, Hô Diên Ngạo Bác đã kéo cả Hoa Uy về phía mình, việc này Bí thư Hạo Vũ chắc cũng đã nhìn ra.

Không ngờ một nhân vật nhỏ như mình lại làm tác động tới nhiều người như vậy.

Diệp Trạch Đào thở dài không thôi.

Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói:

- Đã hiểu rồi đúng không. Nếu đã hiểu rồi thì con hãy đi làm tốt việc của con là được. Đừng để tâm tới chuyện này, nên làm gì thì hãy làm như vậy, tuy nhiên cha cũng phải nhắc nhở con bất luận lúc nào trọng tâm công việc của con chỉ có một. Đó là làm tốt việc ở Huyện Lục Thương, chỉ cần con làm tốt chuyện này thì lời nói của con sẽ rất có trọng lượng.

- Việc lên cấp của Huyện Lục Thương trên tỉnh có suy tính gì?

Diệp Trạch Đào cũng rất muốn biết rốt cuộc mình ở vị trí như thế nào.

Hô Diên Ngạo Bác cười nói:

- Chúng ta nhiều người xuất mã như vậy, nếu không phải là Phó chủ tịch thành phố thì thật là không đáng.

Diệp Trạch Đào cũng cười một tiếng.

Diệp Trạch Đào cũng không hỏi gì thêm nữa, Hô Diên Ngạo Bác đã nói rõ như vậy rồi, lần này tất cả bọn họ sẽ cùng xuất mã. Cơ hội lần này quả là khó gặp. Nếu trung ương đã nói đến việc Huyện Lục Thương không phân biệt đối xử. Chuyện đó cũng có nghĩa là đối với việc đề bạt cán bộ ở Huyện Lục Thương cũng sẽ dựa vào tư tưởng này. Việc này làm đã gạt đi chướng ngại vật cho việc thăng tiến của mình.

Sau một hồi suy nghĩ, trong lòng Diệp Trạch Đào khẽ động, rốt cục cũng đã hoàn toàn hiểu ra tình hình thực tế trong chuyện lần này.

Lần này đầu tiên là để mọi người tranh luận, đặt mình lên vị trí tâm điểm, tiếp sau đó là sự đầu tư điên cuồng từ bên ngoài.

Khi cả đầu tư trong nước và đầu tư nước ngoài đều đạt đến cao độ, Hoa Uy và những người khác sẽ xuất hiện, lúc này thành tích của mình không cần phải tranh luận nữa. Có cả trên trăm triệu vốn đầu tư, huyện Lục Thương có được tốc độ phát triển như vậy, mình cũng có điều kiện trưởng thành hơn. Từ điều đó kinh nghiệm trong lí lịch của mình cũng đạt đến mức cần thiết.

Tình hình rõ ràng là dưới sự liên thủ của mấy lực lượng lớn, từ việc huyện thí điểm đã làm vỡ đi tư tưởng phân biệt đối xử cũ, kết quả của điều này là mình có thể được thăng chức.

Áp lực trùng trùng trong khoảng thời gian gần đây đều được giải tỏa. Thể xác và tinh thần của Diệp Trạch Đào đều cảm nhận được sự thoải mái.

Hóa ra là như vậy.

Khó trách mấy lần nói chuyện với Trịnh Thành Trung bọn họ không có một câu trả lời chính xác nào, Chỉ muốn mình yên tâm làm việc, hiện giờ xem ra cấp trên đã tiến hành tranh đấu.

Cũng không biết rằng những kẻ muốn kéo mình xuống nhìn thấy lực lượng lớn như vậy sau lưng mình sẽ có suy nghĩ như thế nào.

Diệp Trạch Đào cũng thầm khen thủ đoạn của Bí thư Hạo Vũ, Mượn chính mình để liên kết mấy lực lượng lớn lại, đối phó với sự đả kích của mấy lực lượng lớn, tin rằng lần này Bí thư Hạo Vũ đã biểu hiện ra lực lượng lớn nhất có thể của ông ấy rồi.

Đã ở cùng một trận tuyến với Bí thư Hạo Vũ.

Diệp Trạch Đào nghĩ đến chuyện này cảm thấy thật buồn cười.

Tâm trạng của Hô Diên Ngạo Bác cũng khá tốt, mỉm cười nói:

- Chuyện thăng chức của con cũng đã khá ổn rồi. Con đừng nghĩ quá nhiều nữa yên tâm làm tốt mọi việc đi.

Nghe xong điện thoại Diệp Trạch Đào cũng nhẹ lòng hơn, trong lòng cũng đã thoải mái hơn.

Mở máy tính lên xem nội dung, quả nhiên tin tức hiện nay về bản thân mình đã bình thường hơn nhiều rồi. Còn có một số nội dung nói về thành tích của mình ở Thảo Hải, bây giờ còn đưa thêm cả thành tích của mình ở huyện thí điểm. Có thành tích ở cả hai nơi những người tán thưởng mình cũng nhiều hơn. Đặc biệt là những người có lòng phát triển sự nghiệp dân tộc, ở phía dưới còn có người dân trên mạng còn cho rằng mình làm được một việc khiến người dân Hoa Hạ khen ngợi.

Lắc đầu, Diệp Trạch Đào thở một hơi dài, tư tưởng của cư dân mạng cũng cần phải dẫn dắt. Lúc trước đều là phê bình mình, phê bình chế độ dùng người của quốc gia, bây giờ lại ngược lại rồi. Người cán bộ như mình thì cần được trọng dụng, cần phải đặc biệt đề bạt, việc này cũng coi như hợp với lòng dân.

Đang miên man nghĩ mọi chuyện thì Vệ Phi Hùng gọi điện thoại tới.

Sau khi Diệp Trạch Đào nhấc máy, Vệ Hùng Phi nói:

- Trach Đào à, bố và Vũ Hinh đã lên thành phố rồi. Là Bí thư Thi của các con mời lên.

Diệp Trạch Đào cười đáp:

- Xem ra Bí thư Thi rất coi trọng sự xuất hiện của bố và Vũ Hinh.

Vệ Hùng Phi cười ha ha đáp:

- Con không biết đấy thôi, hiện giờ quan hệ của bố và Bí thư Thi rất tốt.

Diệp Trạch Đào cũng rất tin tưởng vào khả năng của Vệ Hùng Phi. Nếu không phải có thủ đoạn thì làm sao mà có thể sống tốt ở tỉnh Ninh Hải đến vậy. Đối phó với Thi Minh Cương khẳng định là không có vấn đề gì, như thế cũng tốt, Vệ HùngPhi đến đây với danh nghĩa do Thi Minh Cương mời đến. Không có liên quan gì quá lớn với mình cả, việc này cũng có lợi cho sự phát triển ở Huyện Lục Thương của Vệ Vũ Hinh.

Đối với việc đến Huyện Lục Thương của Vệ Vũ Hinh, lúc đầu Diệp Trạch Đào cũng nghĩ tới việc Vệ Hùng Phi không ủng hộ Vệ Vũ Hinh. Để Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu bỏ ra 200 triệu đầu tư vào công ty điện ảnh và truyền hình, lại để Vệ Vũ Hinh đến phụ trách. Hiện giờ mọi chuyện đã thay đổi, Vệ Hùng Phi xem Trịnh Tiểu Nhu như con gái của mình, cũng không cam tâm để con gái mình yếu thế, toàn lực ủng hộ Vệ Vũ Hinh. Đã giành cả công ty chế phẩm sữa bò cho Vệ Vũ Hinh, vì thế việc của công ty điện ảnh và truyền thông ngược lại không để cho Vệ Vũ Hinh phụ trách.

Diệp Trạch Đào cũng không tiện để Tô Thiết Ảnh tới phụ trách. Dù sao thì Tô Thiết Ảnh cũng có một công ty điện ảnh ở thành phố.

Dùng Dương Quân tuy rằng cũng là một sự lựa chọn, nhưng chuyện này đúng là có chút đau đầu. Dương Quân vừa mới thoát khỏi sóng gió tạm thời cũng không thể dùng anh ta.

Còn không được nữa thì để Trần Hỷ Tường phụ trách, có người phù hợp hơn để chọn thì sẽ chọn sau.

Diệp Trạch Đào có chút đau đầu, người thân tín bên cạnh mình quả vẫn không đủ.

Sau khi nói chuyện với Vệ Hùng Phi Diệp Trạch Đào lại nói chuyện với Vệ Vũ Hinh.

Hiện giờ cuộc sống của Vệ Vũ Hinh thoải mái hơn rất nhiều, có được sự đồng ý của cha, cô ấy có thể sống cùng với Diệp Trạch Đào, đây là một kết thúc tốt đẹp.

Nói chuyện điện thoại xong, Diệp Trạch Đào biết con của hắn đã do mẹ của Vệ Vũ Hinh chăm sóc. Lần này không lên thành phố cùng Vệ Vũ Hinh.

Xem ra Vệ Vũ Hinh là người có tướng vượng phu, cô ấy vừa đến Huyện Lục Thương thì việc tốt đã đến với mình.

Diệp Trạch Đào nghe xong điện thoại cũng nhẹ lòng hơn, thời gian này hắn đã phải chịu quá nhiều áp lực. Đã đến lúc trút hết áp lực đi rồi.

Nghĩ đến đây, “cảm giác khô nóng”trong lòng Diệp Trạch Đào lại dâng lên nhiều hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play