Vừa bước chân vào đến khách sạn lớn đã sắp xếp cho đám người Lý Tiến Lâm ở, thì đã nhìn thấy Lý Tiến Lâm và một số người khác ngồi xem TV và nói chuyện.

- Bí Thư Diệp

Lam Nhất Thiên nhìn Diệp Trạch Đào vội đứng dậy.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói với Lý Tiến Lâm:

- Thế nào rồi? khỏe rồi chứ?

Lý Tiến Lâm đáp:

- Đã béo ra rất nhiều rồi.

Nói rồi, mọi người đều đứng dậy, theo sự dẫn dắt của Diệp Trạch Đào bước vào trong.

Lần nhập viện này chỉ là nhằm che mắt người ngoài. Lý Tiến Lâm chỉ cảm thấy nực cười mà thôi.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Dạo này cũng hơi bận, hôm nay, tôi mới được có chút thời gian rảnh.

Lý Tiến Lâm nói:

- Nhìn chuyện này, chúng tôi lên thành phố cũng không làm được gì!

Cố Lôi Minh nói:

- Bí thư Diệp không nói chuyện về mấy hạng mục đó nữa, chuyện đó...

Trong đầu gã luôn nghĩ về những hạng mục đó.

Nghiêm túc mà nói, mọi người đều có đôi chút ái ngại. Đến thành phố mọi việc ăn uống dạo chơi đều do một tay Lưu Mộng Y sắp đặt, mà không hề làm gì cả. Đương nhiên là nếu nói làm một việc gì đó thì việc đó chính là đánh nhau với một ai đó và phải nhập viện.

Mấy ngày nay trong lòng mọi người đều có chút lo lắng. Ngộ nhỡ quay về mà không làm việc gì cả thì thật khó mà ăn nói.

Lý Tiến Lâm cũng nghiêm túc nói:

- Bí thư Diệp, anh xem chúng tôi lên thành phố cũng không làm gì cả, quay về cũng cảm thất khó chịu.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Ai nói là các cậu không làm được gì, lần này lên thành phố chúng ta gặt hái được rất nhiều. Hôm nay đến tìm các anh chính là muốn các anh tận lực giúp đở tiến hành công việc cùng với mấy nhân viên bên phía chứng thực.

Nói đến đây, nhìn sang mọi người nói:

- Bắt đầu từ hôm nay, mọi người sẽ có rất nhiều việc để làm.

Thấy ánh mắt khó hiểu của mọi người, Diệp Trạch Đào lại tiếp tục nói:

- Đã chắc chắn nắm trong tay vài dự án vài tỷ, lúc này đối với huyện Lục Thương mà nói có tiếng vang lớn.

- Dự án Vài tỷ!

Cố Lôi Minh há hốc miệng kinh ngạc.

Lý Tiến Lâm cũng giật mình.

Không hiểu sao lại có được dự án vài tỷ. Diệp Trạch Đào lợi hại như vậy sao?

Diệp Trạch Đào thấy vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, cười đáp:

- Trước kia mới chỉ là dự định, lần này coi như đã thành hiện thực, có lẽ sẽ không có thay đổi gì lớn. Sau khi quay về sẽ tổ chức ký kết.

Lý Tiến Lâm không thể ngồi yên được nữa liền nói:

- Là những hạng mục như thế nào?

Sau khi Diệp Trạch Đào ngồi xuống, cho mỗi người môt điếu thuốc nói:

- Đầu tiên sẽ là một hạng mục căn cứ điện ảnh và truyền hình có vốn đầu tư ba tỷ. Hạng mục này trong giai đoạn đầu tiền vốn đầu tư chắc chắn có thể lên tới hơn một tỷ, giai đoạn sau ước chừng đạt tới ba tỷ. Hạng mục này sau khi được đưa xuống huyện Lục Thương tài nguyên của cả huyện Lục Thương sẽ phải chỉnh sửa tập hợp lại, sẽ tác động rất lớn đến không khí thị trường.

Mắt Lý Tiến Lâm sáng lên nói:

- Nếu là như vậy, huyện Lục Thương cần phải đưa ra một đề án nâng cao ở tất cả các mặt. Đối với các thương nhân mà nói cũng tăng thêm được một sự lựa chọn.

Nhìn thấy ánh mắt phấn khởi của mọi người Diệp Trạch Đào lại nói tiếp:

- Thứ hai chính là hạng mục xe ô tô mà mọi người đến khảo sát lần này, hạng mục này tiếp tục được đầu tư ba tỷ. Tương lai huyện Lục Thương sẽ xây dựng một căn cứ sản xuất xe quốc gia có quyền tài sản tri thức, sau đó sẽ chuyển động phát triển!

Lý Tiến Lâm thở dài:

- Hiện tai đất nước ta tràn ngập xe ngoại, xe có vốn đầu tư nước ngoài. Xe nội địa căn bản không có thị trường quá lớn, hạng mục này có thể thực hiện không?

Cố Lôi Minh cũng nói:

- Lần này chúng ta cũng cần suy nghĩ một chút. Thương hiệu nước ngoài tại Trung Quốc hiện nay đã rất mạnh, xe hơi của nước ra rốt cuộc có được bao nhiêu sức cạnh tranh?

Diệp Trạch Đào gật đâu cười nói:

- Các anh nói không sai, xe ngoại nhìn mọi mặt đều tốt hơn xe trong nước. Nhưng lần này xe của chúng ta là nhằm vào thị trường rộng lớn trong nước, là con đường của chính chúng ta. Thực ra có rất nhiều kỹ thuật trong các lĩnh vực quan trọng, đất nước chúng ta không hề kém gì so với nước ngoài. Đến lúc đó đầu tiên là cần thay đổi xe của chính phủ là được rồi.

A !

Câu nói này làm cho mọi người ai lấy đều chấn động.

Lý Tiến Lâm ngạc nhiên hỏi:

- Liệu có thể thực hiện được không?

Thực ra mọi người đều hiểu rõ chuyện này, do lợi ích sử dụng và việc mua xe, rất nhiều quan chức chính phủ ở nhiều địa phương đều có xu hướng mua xe ngoại. Cho dù là mua xe liên doanh cũng không muốn mua xe nội địa.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta có thể đạt được yêu cầu tiêu chuẩn mọi mặt của xe liên doanh thì sẽ không có vấn đề gì cả.

Thật tuyệt!

Cố Lôi Minh trong lòng thầm nghĩ. Bí thư Diệp có thể nói ra những điều này, cho thấy về phía cấp trên thu xếp cũng tương đối rồi, hạng mục xe hơi này nhất định sẽ trở thành một hạng mục sinh lợi.

Lý Tiến Lâm cũng nhìn Diệp Trạch Đào với ánh mắt cung kính hơn vài phần. Lần này đến thành phố mới thấy khả năng nhẫn nại của Diệp Trạch Đào thật là lớn, từ vụ tai nạn xe lần trước có thể thấy những người đến đều là quan to, điều này càng cho thấy Diệp Trạch Đào lợi hại hơn bọn họ.

Diệp Trạch Đào lại nói tiếp:

- Hạng mục thứ ba là hạng mục điện thoại thông minh, mục tiêu của hạng mục này là nhằm tạo ra điện thoại thông minh mang quyền tài sản tri thức của riêng chúng ta.

Lý Tiến Lâm nói:

- Hiện nay xưởng sản xuất điện thoại tràn lan khắp nơi, điện thoại thông minh liệu có tác dụng không? Loại điện thoại này tôi cũng chưa từng nghe qua.

Diệp Trạch Đào cười đáp:

- Theo lực lượng nghiên cứu lớn mạnh của Tập đoàn Dương Thăng cho thấy về lĩnh vực này có rất nhiều cơ hội phát triển. Lần này sẽ đưa nội dung ở mặt này được phát triển toàn diện, đến huyện Lục Thương đăng ký thành lập một công ty độc lập chuyên môn nghiên cứu về hạng mục này, triển vọng phát triển vô cùng rộng mở.

- Mặt khác, Công ty Trường Hà ở Nam cảng cũng sẽ đầu tư một tỷ, phát triển một dự án về nguồn tài nguyên năng lượng ở huyện chúng ta.

Nghe Diệp Trạch Đào giới thiệu mọi người hiểu rằng. Diệp Trạch Đào lần này lên thành phố không hề rãnh rỗi, hàng loạt các hạng mục đều đã được định đoạt, nhờ sự xuất hiện của Diệp Trạch Đào mà được phê duyệt, ngược lại mọi người mới là người rãnh rỗi!

Lý Tiến Lâm đỏ mặt nói:

- Bí thư Diệp, anh xem chuyện này, chúng tôi đều không làm gì cả.

Diệp Trạch Đào cười đáp:

- Sao lại không làm gì cả, đây là thành quả do chúng ta cùng tạo ra. Lão Lý, hai ngày nay ông đã vất vả nhiều rồi, mấy công ty này ông cần chú ý tới một chút.

Than thầm một tiếng, Lý Tiến Lâm hiểu rằng, Diệp Trạch Đào đã nhường thành tích cho mình. Có được thành tích như vậy con đường phát triển sau này của gã sẽ dễ dàng hơn nhiều, có được người lãnh đạo như vậy thật là may mắn!

- Bí thư Diệp, anh chỉ đâu chúng tôi đánh đó bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Nhìn Lý Tiến Lâm, Diệp Trạch Đào nở một nụ cười. Hắn hiểu rằng đây là cách thể hiện sự trung thành của Lý Tiến Lâm, đây là việc tốt.

Đúng lúc này Lam Nhất Thiên có điện thoại cầm ra xem liền nói với Diệp Trạch Đào:

- Bí thư Diệp, điện thoại của anh.

- Ai gọi vậy?

- Không rõ lắm, nhìn mã vùng là ở Hải Đông.

- Hải Đông?

Diệp Trạch Đào cầm lấy điện thoại.

Lúc này từ điện thoại vọng ra một âm thanh:

- Đồng chí Diệp Trạch Đào đúng không?

- Xin chào, tôi là Diệp Trạch Đào.

- Tôi Phương!

Diệp Trạch Đào không phản ứng kịp, liền hỏi một câu.

Mọi người thấy Diệp Trạch Đào nghe điện thoại. Một câu “Phương” làm cho mọi người tò mò, người này rốt cuộc là ai?

Nghe Lam Nhất Thiên nói một câu Hải Đông rồi lại nghe thấy trong điện thoại đối phương họ Phương Cố Lôi Minh hỏi thầm:

- Là Bí thư thành ủy của Hải Đông?

Ánh mắt mọi người đều sáng lên.

Diệp Trạch Đào cũng nghĩ ra, có lẽ đây là Bí thư Thành ủy Hải Đông.

- Là Bí thư Phương?

Diệp Trạch Đào hỏi.

- Là tôi, đồng chí Diệp Trạch Đào, thằng con nhà tôi đã làm anh thêm rắc rối rồi. Tôi biết giờ này nói gì thì cũng đã muộn rồi, gọi điện thoại cho anh xem như thay mặt gia đình xin lỗi anh.

- Bí thư Phương, xem ông nói gì kìa, có chuyện gì to tác đâu.

- Chuyện là thế này, tôi gọi điện thoại cho anh là muốn thông báo cho anh một ngày, không phải trung ương vẫn luôn dìu dắt huyện các anh sao? Hải Đông cũng có nhiệm vụ cần giúp đỡ. Trung ương đã liệt huyện Lục Thương thành huyện thí điểm, đây là chuyện lớn. Cho nên tôi quyết định rồi, sang năm Hải Đông sẽ dồn toàn lực vào giúp đỡ huyện các anh. Cứ cho là Hải Đông chúng tôi giúp đỡ cho một địa phương nghèo khó. Theo tính toán mới nhất từ phía Thành Ủy sang năm sẽ phát triển huyện Lục Thương phân thành mấy bước: Bước đầu tiên là sẽ xây dựng cho mỗi xã trong huyện một trường học. Bước thứ hai là sẽ tổ chức một đoạn khảo sát mà thành viên hoàn toàn là thương nhân, khảo sát toàn bộ tình hình của huyện Lục Thương, thúc đẩy đầu tư hạng mục. Bước thứ ba là tổ chức một cuộc họp xúc tiến phát triển cho huyện Lục Thương. Tin rằng dưới cách giúp đỡ như vậy sẽ có được tác dụng, đương nhiên đây cũng chỉ là cách suy nghĩ riêng của Hải Đông. Nếu huyện Lục Thương có ý kiến khác thì chúng ta cũng có thể ngồi lại bàn bạc.

Diệp Trạch Đào nghe xong những lời này của Bí thư Phương liền hiểu rằng ông ấy muốn dùng cách này để mình ngừng tay xử lý Phương Siêu Minh.

Đây đúng là một tin mừng đối với huyện Lục Thương. Nhưng Diệp Trạch Đào cũng không có ý định níu giữ, liền mượn nước đẩy thuyền nói:

- Bí thư Phương rất cảm ơn ông. Có được sự ủng hộ giúp đỡ của Hải Đông, phát triển của chúng tôi sẽ càng phát triển nhanh hơn. Tôi dự định sẽ nhanh nhất trong thời gian có thể đến Hải Đông báo cáo công tác với Bí thư Phương.

Ông Phương vừa nghe tới câu này thì đã thở phào nhẹ nhõm. Xem ra cách này của mình đã có tác dụng để làm nguôi đi cơn giận này của Diệp Trạch Đào.

Ông Phương cũng không khỏi thán phục Diệp Trạch Đào.

- Được, Hải Đông hoan nghênh sự xuất hiện của các đồng chí ở huyện Lục Thương.

Nghe xong điện thoại Diệp Trạch Đào nhìn ánh mặt của mọi người nói:

- Ông Phương Bí thư thành ủy Hải Đông gọi điện tới. Nói là Hải Đông quyết định tiến hành giúp đỡ chúng ta.

Một ủy viên Bộ chính trị lại đặc biệt gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào lại còn nói về chuyện giúp đỡ. Chuyện này thật là khó tin.

Lý Tiến Lâm không dám tin nhìn về phía Diệp Trạch Đào. Khoảng cách giữa hai người không phải là một điểm, hai điểm nữa rồi. Sao chuyện như vậy có thể xảy ra được!

Mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

Diệp Trạch Đào không hề quan tâm đến suy nghĩ của mọi người. Việc làm của mình làm người khác khó hiểu quá nhiều rồi không nhất thiết phải giải thích.

- Lần này Hải Đông giúp đỡ huyện chúng ta quá nhiều rồi!

Diệp Trạch Đào liền kể lại nội dung cuộc trò chuyện của mình và ông Phương cho mọi người nghe.

Cố Lôi Minh sáng mắt lên:

- Bí thư Diệp thành quả lên thành phố lần này thật là lớn. Có một loạt thành quả như vậy huyện chúng ta xem như có đường để chạy rồi.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Đây mới chỉ là khởi đầu phải tin tưởng huyện Lục Thương chúng ta sẽ ngày càng phát triển hơn nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play