- Chơi gái bị bắt!

Sáng sớm khi Ôn Phương nhận được điện thoại, cả người đều ngây dại, nhìn thấy Diệp Trạch Đào vẫn chưa rời khỏi giường.

- Làm sao vậy, ánh mắt này.

Diệp Trạch Đào khó hiểu nói.

- Tống Gia Thành chơi gái bị bắt.

A!

Diệp Trạch Đào cũng giật mình, không ngờ lại có chuyện như thế này.

Nhìn thấy ánh mắt kia của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào liền cười nói:

- Em sẽ không nghĩ rằng là anh làm chuyện đó chứ, anh không có sức đi làm mấy chuyện này đâu, hơn nữa tối qua hai chúng ta đều ở cùng nhau mà.

Ôn Phương nghĩ một lát, nếu như Diệp Trạch Đào muốn chấn chỉnh Tống Gia Thành, thì không cần phải làm những chuyện bỉ ổi như thế này, có thủ đoạn như thế này, không biết Tống Gia Thành sẽ xảy ra chuyện gì nữa?

- Vừa rồi bọn họ gọi điện thoại đến, nói là đụng phải cảnh sát của thành phố, bên cục cảnh sát đột ngột đi tuần tra, trước đó không có bất cứ thông báo nào, cục công an đã dẫn người của chúng ta đi.

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, chuyện như thế này coi như là đánh thêm vào cổ họng của Tống Gia Thành.

Ôn Phương cười khổ nói:

- Anh nói thử xem sao ông ấy lại chạy đến chỗ như vậy chứ.

Đây cũng là một vấn đề nan giải, như những trường hợp bình thường, là khu giải trí lớn, Chủ tịch thành phố làm chuyện như thế này thì sẽ có mật báo trước, không ngờ Tống Gia Thành lại chạy đến chơi với mấy loại gái đứng đường, đúng là không thể nào nghĩ được lại có chuyện thế này!

- Em phải mau chóng quay về!

Ôn Phương biết chuyện xảy ra như thế này, chính bản thân cô phải về mới được.

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:

- Ừ! Em đi xem thế nào!

Tiễn Ôn Phương xong, Diệp Trạch Đào cũng rời khỏi giường đi tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi ở chỗ kia hút thuốc, hắn cảm thấy chuyện của Tống Gia Thành thực sự rất kì lạ, thằng nhóc này có phải là đói quá đi ăn bừa không, một phó chủ tịch thành phố chỉ cần đến chỗ ăn chơi chính quy, dạng phụ nữ nào cũng có, mọi người đều có thân phận, vấn đề an toàn hoàn toàn được đảm bảo, nhưng đây lại chạy ra ngoài đường tìm phụ nữ, sao lại có thể làm ra chuyện này được.

Đang nghĩ ngợi mọi chuyện, Trần Hỉ Toàn đã gọi điện thoại đến.

Khi Diệp Trạch Đào đi tới nhà ăn, vợ chồng Trần Hỉ Toàn đã ngồi ở đó.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi một mình đến, Trần Hỉ Toàn mừng rỡ nói:

- Bí thư Ôn đâu?

Diệp Trạch Đào ngồi xuống nói;

- Tối hôm qua ở chỗ bọn họ xảy ra một số chuyện, Tống Gia Thành đi chơi gái bị tóm!

A!

Trần Hỉ Toàn và Hà Lan Huyên nhìn nhau, hai người đều cảm thấy không thể tin nổi, đây đúng là chuyện quá giật gân.

- Không phải tối qua ông ta đến đây sao, sao lại xảy ra chuyện như thế này?

Hà Lan Huyên lỡ mồm nói ra câu kia, lúc này mới phát hiện hình như mình đã nói câu không thích hợp.

- Ông ta tới đây?

Diệp Trạch Đào giật mình.

Cười gượng, Trần Hỉ Toàn nói:

- Khoảng hai ba giờ gì đó có qua đây một lần!

Diệp Trạch Đào nghi ngờ nhìn hai người.

Hà Lan Huyên nghĩ thầm, dù sao nói tất cả thì sẽ rõ ràng hơn một chút, đem chuyện hôm qua tối nói với Diệp Trạch Đào một lần.

Diệp Trạch Đào giật mình, nghĩ đến chuyện Tống Gia Thanh có ý định chạy đến, sắc mặt liền biến sắc, thằng nhóc này quá dã man rồi.

Sau khi mọi người ăn sáng xong, rồi quay lại phòng của Trần Hỉ Toàn.

Rót một ly trà uống, Trần Hỉ Toàn cười nói:

- Nếu như ông ta đã chọn đường chết, có chuyện này tôi sẽ làm tốt rồi!

Diệp Trạch Đào gật đầu.

Vừa mới nói chuyện vài câu, Ôn Phương đột nhiên gọi điện thoại đến, vừa nhận điện thoại, giọng Ôn Phương nhỏ nhẹ:

- Trạch Đào, sự việc có chút không kiểm soát được.

Có thể nhận ra được, Ôn Phương tìm một chỗ không có ai để gọi điện thoại.

- Em nói đi!

Diệp Trạch Đào nói.

- Chuyện này vốn chỉ có cục phòng chống tệ nạn mại dâm thông báo cho chúng ta thôi, cũng có thể do chúng ta xử lí là được, nhưng kết quả lại làm cho mọi người đều biết hết cả rồi.

Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, trong đội của Ôn Phương chắc hẳn là có người đối lập với Tống Gia Thành.

- Trạch Đào, còn có một tin xấu nữa, em vừa mới nhận được điện thoại của người trong huyện, việc này đã lan hết cả huyện và cả thành phố rồi, tất cả nội dung đều bị thay đổi, nói là đêm đó em và Tống Gia Thành cùng đi ra bên ngoài, nói em đi cùng với Bí thư huyện ủy thuê phòng, Tống Gia Thành ghen nên mới chạy đến tìm gái mại dâm chơi đùa!

Diệp Trạch Đào liền cảnh giác rồi nói:

- Việc này để anh xử lí.

Gác điện thoại, Diệp Trạch Đào rất nhanh suy nghĩ ngay về chuyện này.

Diệp Trạch Đào nghĩ chuyện này không đơn giản như bề ngoài của nó, chuyện này liệu có đi kèm theo mắt xích nào, liệu có phải là muốn kéo theo hắn vào cùng không?

- Người anh em sao thế?

Trần Hỉ Toàn hỏi.

Diệp Trạch Đào đem toàn bộ nội dung cuộc gọi của Ôn Phương nói với vợ chồng Trần Hỉ Toàn một lần.

Trần Hỉ Toàn cũng là nhân vật lâu đời trong giới thương nhân, đã từng chứng kiến quá nhiều âm mưu như thế này, cho nên chân thành nói:

- Ông em, tôi nghĩ trong chuyện này có ẩn tình gì đấy chăng?

Hà Lan Huyên nói:

- Buổi tối hôm qua Tống Gia Thành đã âm thầm chạy đến đây, đến cửa nghe ngóng một hồi rồi mới đi, có phải lúc ông ta đi có người phát hiện, cho nên xây dựng chuyện như thế không?

Trần Hỉ Toàn trầm tư nói;

- Cũng có thể tồn tại Khả năng như vậy, nhưng chỉ có mình Tống Gia Thành, thì cũng không có tác dụng quá lớn như thế.

Quái lạ!

Diệp Trạch Đào nghĩ đến tình hình trong thành phố, bây giờ Tôn gia không hề có động tĩnh gì, Vi gia và Tạ gia chắc cũng không làm những chuyện này đâu?

Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào liền lắc đầu, hai nhà đó không có khả năng làm những chuyện nhỏ nhặt như thế này, hai nhà ấy đã không ra tay thì thôi, bọn họ mà ra tay thì nhất định là phải có độ công kích kinh người, những chuyện như thế này đối với hắn cũng không có tác dụng mấy.

Việc này tạm thời nghĩ mãi không ra!

Trần Hỉ Toàn nói:

- Không cần phải quá lo lắng đâu, lần này tôi đến tỉnh của bọn họ chính là nghĩ cách để làm cho thằng nhóc này xuống chức.

Lúc này điện thoại lại vang lên, Diệp Trạch Đào nhìn là điện thoại của Phương Khởi Hùng nên cười nói:

- Anh muốn qua sao?

Phương Khởi Hùng nói:

- Bí thư Diệp, anh đang ở đâu, tôi muốn gặp anh một lát.

Đối với người thuộc Lưu hệ đầu tiên hoàn toàn đầu quân về phía hắn, Diệp Trạch Đào vẫn rất coi trọng cho nên đã nói ra chỗ mình đang ở.

Có lẽ là Phương Khởi Hùng lúc đó đang ở gần đó, khoảng mười phút đồng hồ sau, đã thấy Phương Khởi Hùng gõ cửa đi vào.

Diệp Trạch Đào đi lên nắm tay của Phương Khởi Hùng nói:

- Đã được thông báo rồi sao?

Lúc này Phương Khởi Hùng có chút kích động nói:

- Thường vụ tỉnh Tây Giang!

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Chuyện tốt!

Sau khi giới thiệu Trần Hỉ Toàn với Phương Khởi Hùng xong, Phương Khởi Hùng mới biết mối quan hệ giữa Diệp Trạch Đào và Trần Hỉ Toàn rất thân mật.

Lúc này Phương Khởi Hùng mỉm cười nói:

- Khách sạn lớn này không tệ chút nào, kinh doanh của Phương Siêu Cường làm tốt thật.

Phương Siêu Cường?

Diệp Trạch Đào liền cảm thấy cái tên này có chút quen tai.

Nhìn thấy bộ dạng nghi ngờ của Diệp Trạch Đào, Phương Khởi Hùng nói:

- Phương Siêu Cường là con trai của Bí thư thành ủy thành phố Hải Đông.

Diệp Trạch Đào lúc này mới nghĩ đến, người này có hai đứa con trai, một người tên là Phương Siêu Minh, làm Bí thư huyện ủy, cũng đã tiếp xúc với ông ta một lần rồi, đứa con thứ ở trong thành phố không ngờ lại mở một khách sạn lớn như thế.

- Ông em, chuyện tối hôm qua có lẽ nào?

Trần Hỉ Toàn động não rất nhanh, liền hỏi một câu.

Nghe được câu hỏi của Trần Hỉ Toàn, ánh mắt của Diệp Trạch Đào sáng lên, dường như những nghi ngờ đều được làm sáng tỏ, nếu như có sự tham gia của Phương Siêu Cường, thì mọi chuyện đã có chút sáng tỏ.

Phương Khởi Hùng phát hiện bộ mặt thất kinh của Trần Hỉ Toàn và Diệp Trạch Đào, liền hỏi:

- Bí thư Diệp, đã xảy ra chuyện gì rồi à?

Diệp Trạch Đào lúc này cũng nghĩ đến mối quan hệ của Phương Khởi Hùng trong cục công an, nên mang chuyện hôm qua nói lại với Phương Khởi Hùng, lúc kể câu chuyện này cho Phương Khởi Hùng nghe, Diệp Trạch Đào mới phát hiện thực ra Phương Khởi Hùng cũng rất thân thiện.

- Tôi gọi điện thoại hỏi một chút.

Sau khi nghe xong, Phương Khởi Hùng liền gọi một cuộc điện thoại về.

Sau một lúc, điện thoại của Phương Khởi Hùng vang lên.

Sau khi nhận điện thoại xong, lúc này Phương Khởi Hùng nói:

- Tôi đã hỏi rõ ràng rồi, tối hôm qua đột nhiên nhận được điện báo, có chứng cứ cho nên mới tiến hành đột kích, họ nói là do phó phân cục Lâm Hòa Quân, sau khi bắt lại, là do chính Lâm Hòa Quân thẩm vấn Tống Gia Thành, lúc ấy Tống Gia Thành có khai báo, đem việc nghi ngờ chuyện của Ôn Phương với Bí thư Diệp ra nói.

Nghe xong Phương Khởi Hùng kể lại, Diệp Trạch Đào đã hiểu, hẳn là sau khi Tống Gia Thành đến đây bị Phương Siêu Cường phát hiện, tất nhiên chuyện hắn ở đây rất có thể cũng bị Phương Siêu Cường phát hiện, vì thế mới phái người theo dõi Tống Gia Thành, từ đó mới làm nên chuyện này.

Tuy nhiên, phương pháp này của Phương Siêu Cường cũng khó có thể làm cho người ta hiểu được, làm chuyện này liệu có tác dụng không?

Ánh mắt ngừng lại, Diệp Trạch Đào nói với Phương Khởi Hùng:

- Anh đi vào phòng của tôi xem xem.

Phương khởi Hùng cầm chìa khóa đi ra bên ngoài.

Trần Hỉ Toàn có chút lúng túng nói:

- Không ngờ sự việc lại thành ra thế này!

Không ngờ mang Diệp Trạch Đào vào khách sạn đen.

Sau một hồi Phương Khởi Hùng mới đi về nói;

- Trong phòng không có trang thiết bị hay dấu vết của đồ vật gì cả.

Diệp Trạch Đào lúc này mới yên tâm trở lại, chính bản thân hắn cũng đang lâm vào chuyện này, hơn nữa nơi này cũng hoạt động chính quy, hẳn là không có khả năng đặt máy quay, đương nhiên nếu như ở nơi này mà có, thì cũng khó tránh khỏi!

Phương Khởi Hùng nói;

- Cho dù lúc ấy không có, nhưng cũng khó tránh khỏi trở thành trung điểm bị theo dõi!

Trần Hỉ Toàn vội nói:

- Lập tức trả phòng, đến chỗ nào đó thôi!

Phương khởi Hùng nói:

- Tôi đã quan sát kĩ rồi, trong phòng không có vật nào như thế cả, điều này tôi có thể đảm bảo.

Dù sao thì Phương Khởi Hùng cũng là nhân viên chuyên ngành, Diệp Trạch Đào đối với sự kiểm soát của hắn cũng có thể tin tưởng được.

Nếu như không lấy được các loại video liên quan đến mình, thì Phương Siêu Cường chỉ muốn mượn chuyện này bêu xấu hắn chút thôi, mượn chuyện của Tống Gia Thành để lôi Ôn Phương ra, sau đó lại mượn Ôn Phương để lôi hắn ra!

Tuy rằng chuyện này cũng không thể nào làm gì hắn, nhưng hiện tại huyện Lục Thương đang triển khai hoạt động huyện thí điểm, nếu có những lời như thế này ra ngoài, thì rất có khả năng sẽ xảy ra một số chuyện.

Cũng may là Ôn Phương đã rời khỏi đây từ lúc sáng, cho nên hắn và cô không ở cùng một chỗ, nếu như đi đến cùng nhau, bị chụp hình cũng là một chuyện bình thường.

Cũng may phát hiện đúng lúc, nếu không phải lúc nãy Phương Khởi Hùng nêu tên ra, thì bản thân mình bị chụp ảnh cũng không thể nào biết được.

Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng có chút giật mình.

Phương Khởi Hùng nói với Diệp Trạch Đào:

- Bí thư Diệp, tôi sắp xếp một chút, xem có thể bắt được người theo dõi không!

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu.

Phương Khởi Hùng lại gọi điện thoại.

Lại suy nghĩ tỉ mỉ lại một lần, Diệp Trạch Đào cảm thấy tạm thời chưa bị đối phương nắm được nhược điểm gì, cũng yên tâm ít nhiều.

Bấm số điện thoại của Ôn Phương, bảo cô tạm thời đừng gặp hắn.

Ôn Phương giờ mới hiểu được mọi chuyện, cũng cảm thấy hoảng sợ.

Trần Hỉ Toàn nói:

- Ông em, việc này phải nhanh chóng giải quyết dứt điểm, đưa Tống Gia Thành về rồi nói tiếp, đừng để chuyện của ông ta ảnh hưởng đến bí thư Ôn, còn chuyện của bí thư Ôn, tôi sẽ để vợ tư của tôi đi với cô ta đến huyện của bọn họ, tất cả mọi chuyện để vợ tư của tôi lo là được rồi.

Lúc nói chuyện, Trần Hỉ Toàn ngồi đó gọi một cuộc điện thoại cho Bí thư tỉnh ủy tỉnh Phòng Thạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play