Hôm nay Vi Hoành Thạch cũng họp ở thành phố, thư ký Mạc Thiên Xuyên của ông ta và thư ký Lý Minh Thủy của Trịnh Thành Trung đều chờ ở bên ngoài, sau khi đột nhiên nhận được tin con trai bị bắt, cũng vô cùng sửng sốt, không nghĩ tới con trai mình sẽ bị tạm giam. Sau khi hỏi rõ ràng tình hình, Mạc Thiên Xuyên liền nhìn thoáng qua Lý Minh Thủy đang ngồi ở phía đằng kia.

Thật ra mà nói, thời gian Mạc Thiên Xuyên theo Vi Hoành Thạch cũng không lâu, Vi Hoành Thạch nhìn trúng chính là sự điềm đạm chững chạc của ông ta,ông ta cũng không rõ lắm chuyện trước kia giữa Trịnh gia và Vi gia, cho tới sau khi làm thư ký cho Vi Hoành Thạch mới biết.

Tình hình gần đây ở thành phố Mạc Thiên Xuyên nhiều ít gì cũng biết một chút, ông ta vẫn cảm thấy kì lạ, Diệp Trạch Đào là con rể của Lưu gia, Trịnh Thành Trung gần đây lại đứng về phía Lưu gia, nghe nói Trịnh Tiểu Nhu và Lưu Mộng Y quan hệ rất gần gũi!

Ý kiến chính trị bất đồng, giữa thư ký cũng trở nên đối lập nhau, Mạc Thiên Xuyên thật sự là không tiện hỏi chuyện Lý Minh Thủy cho lắm.

Tuy nhiên, việc này là do Lý Minh Thủy gọi điện thoại tới, không tìm Lý Minh Thủy lại khó có thể giải quyết vấn đề, Mạc Thiên Xuyên suy nghĩ một hồi, lúc này mới đi tới trước mặt Lý Minh Thủy, nói:

- Anh Lý, nghe nói anh gọi điện ra lệnh tạm giam con trai tôi? Tôi muốn hỏi một chút xem rốt cục là chuyện gì?

Không có biện pháp nào, thành phố là bầu trời của Trịnh Thành Trung, Mạc Thiên Xuyên biết chính mình rất khó nhúng tay vào được.

Lý Minh Thủy nhìn thoáng qua Mạc Thiên Xuyên, nghiêm túc nói:

- Chuyện xảy ra hôm nay tôi nghe nói rồi, mấy con anh đua xe trên đường, thiếu chút nữa thì gặp chuyện không may, còn động thủ đánh người, hiện tại người ta còn bị thương tới mức nằm viện.

Mạc Thiên Xuyên kỳ thật cũng biết tình huống con trai mình, thằng con từ nhỏ đã không nghe lời, bây giờ dựa vào địa vị được tăng lên của mình, con mình ở thành phố cũng nổi tiếng không kém, nghe nói mỗi ngày đều đua xe ở thành phố.

Mạc Thiên Xuyên nhíu mày nói:

- Ai đúng ai sai đến bây giờ còn chưa rõ, sao có thểtạm giam hết bọn nó chứ, việc này hơi không bình thường thì phải!

Lý Minh Thủy nói:

- Anh Mạc, không phải tôi nói anh, hẳn là nên quan tâm con cái hơn một chút, anh có thể không biết, Cục Cảnh sát viết biên bản phạt xe của con anh cũng tới hơn cả trăm lần, trong đó có mấy lần đã gây tai nạn xe cộ, còn tiếp tục như thế, con anh không phải là không muốn sống nữa! Những người ở đồn Cảnh sát rất là giận dữ đấy!

Mạc Thiên Xuyên nghe Lý Minh Thủy nói như vậy, liền nhìn về phía Lý Minh Thủy nói:

- Việc này đều do tôi không dạy dỗ tới nơi tới chốn, lần này coi như thôi đi, về sau tôi nhất định sẽ bảo ban cháu hơn!

Lý Minh Thủy biết Trịnh Thành Trung rất quan tâm chuyện này, nói:

- Không để cho bọn trẻ một bài học, bọn nó còn chưa biết chữ sợ viết như thế nào, nhân cơ hội này dạy bảo chúng nó cũng không tệ, hơn nữa, những đồng chí tỉnh Tây Giang bị đánh, oán khí rất lớn!

Mạc Thiên Xuyên trong lòng bốc hỏa, biết chuyện này là có người muốn đối phó với con trai mình, lúc đang muốn phát giận lại thấy các lãnh đạo đã tan họp.

Hai người không dám chậm trễ, liền vội vàng đi đón lãnh đạo của mình.

Mạc Thiên Xuyên lo lắng đứa con mình sẽ chịu thiệt, cảm thấy mình không thể bàn bạc ổn thoả với Lý Minh Thủy, liền đến bên tai Vi Hoành Thạch nói một chút tình hình, mục đích chính là mong Vi Hoành Thạch nói mấy câu.

Vi Hoành Thạch sau khinghe xong liền sửng sốt, trong lòng liền suy nghĩ, đang suy nghĩ, chẳng lẽ là Trịnh Thành Trung muốn thông qua Mạc Thiên Xuyên hướng mục tiêu về phía mình?

Tới bây giờ, Trịnh Thành Trung và Vi Hoành Thạch tuy rằng chưa rạch mặt nhau, trong những cuộc họp cũng không có xung đột quá lớn, nhưng càng ngày càng có nhiều ý kiến bất đồng với nhau, suy nghĩ một chút, Vi Hoành Thạch đành phải đi qua nói với Trịnh Thành Trung:

- Anh Trịnh, có một chuyện tôi muốn tìm hiểu một chút.

Lúc đó Lý Minh Thủy thấy Mạc Thiên Xuyên nói nhỏ bên tai Vi Hoành Thạch, ông ta cũng rất nhanh liền đem mọi chuyện nói một lần, trong lòng Trịnh Thành Trung cũng hiểu chuyện đã xảy ra, trong lòng cũng tức giận, đứa con của Mạc Thiên Xuyên kia thật là quá tệ.

- Anh Vi, có chuyện gì?

Trịnh Thành Trung mỉm cười hỏi.

- Anh Trịnh, chuyện con trai của Thiên Xuyên tuy rằng làm hơi không hợp lý, nhưng cũng không cần thiết phải làm cho nghiêm trọng đến như thế chứ, bắt nó xin lỗi là được, chuyện của bọn trẻ, để bố mẹ dạy bảo một chút là được rồi.

Vẻ mặt Trịnh Thành Trung nghiêm túc nói:

- Anh Vi, có thể anh vẫn còn không chưa nắm rõ tình hình cho lắm, việc này đã không còn là chuyện của những đứa trẻ, chuyện này đã đề cập tới vấn đề chỉnh đốn của Bộ Công an. Nói tới tôi cũng đỏ mặt, Trưởng phòng Phòng công an của chúng ta không ngờ lại bị các nhân vật trong xã hội chỉ điểm, ở Phòng công an tác oai tác quái, tôi đã bảo Lý Minh Thủy gọi điện thoại, nhất định phải điều tra kỹ càng Trưởng phòng Phòng công an đó. Thật chẳng giống ai, làm cái gì cũng phải rõ ràng chứ, một trưởng phòng Phòng công an không ngờ lại bao che cho hành vi phạm tội trái pháp luật, còn hãm hại người khác. Chuyện này không phải là hành vi bình thường, mà là một chuyện lớn có liên quan tới danh dự của tất cả cảnh sát chúng ta. Con trai của Mạc Thiên Xuyên trong chuyện này là nhân vật quan trọng, chỉ có thể tạm thời tạm giam một chút thôi.

Vi Hoành Thạch biết Trịnh Thành Trung rất tức giận về chuyện này, một trưởng phòng Phòng công an thành phố lại làm ra chuyện như vậy, ông ta cũng mất hết mặt mũi, lúc muốn nói, rồi lại cảm giác được chính mình có chút vô lý.

Lúc này Hô Diên Ngạo Bác cũng đã đi tới, mỉm cười hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Trịnh Thành Trung nhìn Hô Diên Ngạo Bác nói:

- Việc này liên quan tới con nuôi của anh!

- Hả!

Hô Diên Ngạo Bác cũng không biết chuyện này, liền nhìn về phía Vi Hoành Thạch.

Lý Minh Thủy lúc này liền đem mọi chuyện nói lại một lần.

Sau khi Hô Diên Ngạo Bác nghe xong, nhìn về phía Mạc Thiên Xuyên nói:

- Dạy bảo con cái là một chuyện lớn, trong chúng ta có một số con cái các cán bộ ỷ vào quyền thế của bề trên tác oai tác quái, căn bản là không có xem trọng luật pháp quốc gia. Một số cán bộ chúng ta cũng đang tồn tại một số vấn đề như vậy, vừa đối mặt quyền thế liền lùi bước, loạn hết cả lên đấy thôi!

Hồ Diên Ngạo Bác tuy rằng không nói rõ Mạc Thiên Xuyên, nhưng cũng làm cho tinh thần của Mạc Thiên Xuyên hoãn loạn cả lên.

Lúc này Vi Hoành Thạch mới nghĩ tới, trong việc này còn có sự tồn tại của Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào và Hồ Diên Ngạo Bác có quan hệ cha con, việc này còn có chút khó khăn đây!

Suy nghĩ một chút, Vi Hoành Thạch nhìn về phía Mạc Thiên Xuyên nói:

- Thiên Xuyên, trong chuyện này các con ông gây ra vấn đề, không phải việc nhỏ, chuyện này chính ông phải đi giải quyết, nhất định phải làm cho các đồng chí tỉnh Tây Giang vừa lòng mới được!

Mạc Thiên Xuyên hít một tiếng, thật sự lần này thằng con trai mình làm không đúng rồi!

- Bí thư Vi, tôi hiểu rồi!

Mạc Thiên Xuyên đành phải nói.

Trịnh Thành Trung nhìn thoáng qua Mạc Thiên Xuyên, lúc này mới nói với Vi Hoành Thạch:

- Tôi nghe nói Bộ công an tiến hành thống kê một lần rồi, nghe nói con trai anh Mạc biên bản phạt thôi cũng hơn một trăm rồi, trong đó còn có mấy vụ gây tai nạn xe cộ nữa, anh nói tôi nên nói như thế nào anh mới vừa lòng đây!

Nói xong câu này, Trịnh Thành Trung không nói thêm nữa, cười nói cùng Hô Diên Ngạo Bác vừa cười vừa nói đi ra ngoài.

Nhìn cảnh hai người bước đi, sắc mặt Vi Hoành Thạch hơi thay đổi, trong lòng đang nghĩ, xem ra Trịnh Thành Trung bọn họ là muốn dùng con trai Mạc Thiên Xuyên tới gây sự đây, chuyện này thật là có chút khó rồi!

- Thiên Xuyên, anh lập tức quay về, nên làm như thế nào chắc không cần tôi phải dạy anh chứ?

Tâm trạng Vi Hoành Thạch không tốt lắm.

- Bí thư, tôi biết nên làm thế nào.

Mạc Thiên Xuyên sau khi ra ngoài lập tức liền đi tới bệnh viện các cán bộ tỉnh Tây Giang đang nằm. Ông ta biết, mấu chốt việc này nằm ở chỗ Diệp Trạch Đào, nếu Diệp Trạch Đào không buông tha thì chuyện này sẽ thành chuyện lớn.

Lúc này bên trong bệnh viện, mấy người Lý Tiến Lâm đã băng bó vết thương, Diệp Trạch Đào cũng không bảo bọn họ rời đi, mà sắp xếp cho họ nằm viện.

- Bí thư Diệp, thực ra cũng không có bị thương nặng lắm đâu!

Lý Tiến Lâm cảm thấy chuyện lần này có hơi lớn, liên quan tới toàn là con cái lãnh đạo, trong lòng thấp thỏm không yên.

Lưu Mộng Y nói:

- Chủ tịch huyện Lý, anh cứ nằm viện đi, việc này mà đối phương không hỏi han gì, thì chuyện vẫn chưa xong đâu!

Lý Tiến Lâm cười khổ nói:

- Đều là con cái lãnh đạo, việc này liên lụy quá lớn, lại gây thêm phiền toái cho Bí thư Diệp!

Diệp Trạch Đào nói:

- Việc này cũng không phải chuyện của anh! Cán bộ tỉnh Tây Giang chúng ta làm sao lại có thể dễ dàng bị người khác đánh, cho dù là con cái lãnh đạo cấp bộ cũng không được!

Trong lòng Lý Tiến Lâm cảm động, vì chuyện của mình, Bí thư Diệp ngay cả lãnh đạo cấp bộ cũng không sợ!

Sắp xếp thật tốt cho đám người Lý Tiến Lâm, Diệp Trạch Đào nói với bọn họ:

- Các anh an tâm ở đây điều trị vết thương, chuyện gì cũng đừng quan tâm, nếu có người hỏi, các anh đổ lên người tôi là được.

Lý Tiến Lâm cũng là một nhân vật chốn quan trường, vừa nghe Diệp Trạch Đào nói như vậy, liền hiểu, việc mình bị đánh đã không phải việc nhỏ, phỏng chừng Diệp Trạch Đào đã nhân chuyện này làm một vài động tác lớn, trong lòng liền cười khổ, không ngờ lại bị lôi vào!

Tuy nhiên, lúc Lý Tiến Lâm nghĩ lại cũng hiểu, việc này bí thư Diệp nói giao cho anh ta, vậy giao cho anh ta đi, cũng có thể thông qua chuyện này để hiểu thêm một chút về năng lực của bí thư Diệp.

Tâm tình Cố Lôi Minh cũng phức tạp, biết chính mình vô hình trung đã bị liên lụy vào trong một cuộc đấu cấp cao, cha nói Bí thư Diệp có hậu thuẫn phía sau, lần này thật đúng là được mở to hai mắt ra nhìn.

Sau khi sắp xếp hết chuyện ở đây, Diệp Trạch Đào còn dặn dò Lam Nhất Thiên một lúc mới cùng Lưu Mộng Y rời đi.

Lưu Mộng Y vẫn không nói gì nhiều, cô biết Diệp Trạch Đào vẫn có cách làm việc của riêng mình, cô đi ra ngồi vào xe của Diệp Trạch Đào, xe của cô để tài xế lái về.

- Trạch Đào, việc này anh tính như thế nào?

Lúc này Lưu Mộng Y mới hỏi.

- Con trai Mạc Thiên Xuyên có nhiều chuyện như vậy, bất kể như thế nào cũng phải tiến hành một số giao dịch, anh Phương ở thành phố một thời gian dài như vậy, anh đang muốn làm gì đó để điều ông ấy đến Tây Giang công tác, chuyện lần này có thể lợi dụng một chút.

Lưu Mộng Y gật gật đầu nói:

- Đó cũng là một cách, nếu bọn họ không nhượng bộ, đem việccon trai của Mạc Thiên Xuyên làm lớn chuyện lên, rất khả năng sẽ liên lụy tới Vi Hoành Thạch!

Lắc lắc đầu, Diệp Trạch Đào nói:

- Việc này còn không đủ sức để ra đòn trí mạng đâu, hơn nữa, sau khi qua nhiệm kỳ mới, tất cả đều ổn định áp đảo, bây giờ không phải cơ hội. Tất cả mọi người đều hiểu được, chỉ có thể làm giao dịch.

Lưu Mộng Y gật đầu nói:

- Cũng chỉ có thể như vậy.

Ngẫm nghĩ một chút, Lưu Mộng Y nói:

- Như vậy cũng tốt, chỉ cần làm khó Mạc Thiên Xuyên một chút, mọi người cũng không dám coi thường lực lượng của anh!

Diệp Trạch Đào cười cười nói:

- Kỳ thật, người có thu hoạch lớn nhất vẫn là bố của Tiểu Nhu bọn họ, anh chỉ là giúp bọn họ tăng thêm quyền thế uy lực một chút mà thôi!

Lưu Mộng Y cười nói:

- Tối hôm qua hai người hẳn là rất điên cuồng phải không?

Nhìn đến dáng vẻ này của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào xấu hổ cười, thật đúng là không nên nói nhiều, lối suy nghĩ của những người phụ nữ này có khi chính mình cũng không theo kịp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play