Chiều ngày hôm sau Trịnh Tiểu Nhu gọi một cuộc điện thoại tới nói:

- Bố muốn gặp anh.

Sau khi nghe xong điện thoại, Diệp Trạch Đào lập tức đến nhà họ Trịnh.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào bước vào cửa. Trịnh Tiểu Nhu cười nói:

- Bố vừa mới về, nghe nói anh đã về thành phố nên muốn gặp anh.

Biết hôm nay Trịnh Thành Trung cùng Thủ tướng mới từ nước ngoài trở về, Diệp Trạch Đào nói:

- Bố không nghỉ ngơi một chút đã sao?

Cười một cái, Trịnh Tiểu Nhu khẽ nói:

- Con rể đến rồi, nói sao thì cũng phải gặp một cái đã chứ !

Trịnh Tiểu Nhu có vẻ vui mừng, khẽ nói:

- Mẹ nghe nói hôm nay anh tới, nên đã đặc biệt chuẩn bị bữa cơm gia đình.

Diệp Trạch Đào vừa bước vào thì đã nhìn thấy một người nhìn có vẻ như cán bộ đang cùng nói chuyện với Trịnh Thành Trung.

Trước mặt người ngoài Diệp Trạch Đào tỏ ra hết sức cung kính:

- Xin chào Bí thư Trịnh.

Trịnh Thành Trung mỉm cười đáp:

- Trạch Đào đến rồi hả, vào đây ngồi.

Trịnh Tiểu Nhu bưng trà vào.

Người cán bộ kia nhìn Diệp Trạch Đào với ánh mắt ngờ vực rồi lập tức nói:

- Bí thư Trịnh, vậy tôi không làm phiền nữa.

- Được, vậy cứ như thế đi!

Sau khi người cán bộ đi khỏi, Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:

- Bộ trưởng Bộ công an ở thành phố.

Những lời đó vốn dĩ không cần phải nói ra, nhưng Trịnh Thành Trung lại nói với Diệp Trạch Đào như vậy, chứng tỏ đã không coi Diệp Trạch Đào là người ngoài.

Diệp Trạch Đào hiểu rõ ý của Trịnh Thành Trung, Trong lòng đã có ấn tượng tốt với Trịnh gia. Mỗi lần đến Trịnh gia, Người của Trịnh gia đều đối xử rất tốt với chính mình.

Trịnh Tiểu Nhu thấy không còn người ngoài nữa liền ngồi cạnh Diệp Trạch Đào. Nắm chặt lấy tay Diệp Trạch Đào, nói với Trịnh Thành Trung:

- Bố gọi Trạch Đào đến có việc gì vậy?

Nhìn dáng vẻ của hai người, Trịnh Trung Thành nói:

- Bố vợ gặp con rể còn cần lí do sao?

Mồ hôi!

Diệp Trạch Đào nhận ra Trịnh Tiểu Nhu thừa hưởng không ít tính cách của Trịnh Thành Trung.

Phương Mai Anh cười nói:

- Trạch Đào, công việc vẫn ổn cả chứ?

- Vẫn ổn, mọi việc vẫn thuận lợi.

Phương Mai Anh liền gật đầu nói:

- Con là người có năng lực, đến một môi trường mới làm việc mà lại có thể nhanh chóng thích ứng được với công việc như vậy. Quả là không dễ dàng!

Nói được vài câu, Phương Mai Anh liền nói với con gái:

- Để bố con họ nói chuyện với nhau đi, Con cùng mẹ đi dạo phố một lát.

Sau đó liền kéo Trịnh Tiểu Nhu đi luôn.

Nhìn bóng vợ và con gái đi khuất, Trịnh Thành Trung mới nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:

- Vụ việc của Đan Tiến Xương giải quyết cũng tạm ổn rồi.

Thấy Trịnh Thành Trung nhắc tới chuyện của Đan TiếnXương, Diệp Trạch Đào mới phát hiện ra thì ra Trịnh Thành Trung luôn quan tâm tới chuyện này.

Diệp Trạch Đào cũng không hề dấu diếm, liền đem chuyện mà mình đã làm ra kể cho Trịnh Thành Trung nghe.

Sau khi Trịnh Thành Trung nghe hết chuyện, mỉm cười và gật đầu nói:

- Con đã biết nhìn đại cục hơn rồi đấy! Biết biến một chuyện nhỏ thành một chuyện lớn, thật không tệ!

Diệp Trạch Đào thở dài nói:

- Bí thư Hạo Vũ quyết tâm phát triển sản vật của dân tộc, huyện Lục Thương lại là thí điểm của huyện. Bọn người Đan Tiến Xương tới động một tý là lại vung tay múa chân, con cho rằng không thể coi nhẹ chuyện này. Bất luận thế nào cũng phải đánh trả, nếu không cứ để như vậy thì chưa biết chừng còn xảy ra những chuyện phức tạp hơn.

Trịnh Thành Trung liền cười nói:

- Cách làm này của con rất hay, hay là ở chỗ con có thể thu hút sự chú ý của mọi người vào chuyện chiếc đồng hồ. Đồng thời, lại đảo lộn sự việc lên, làm cho bộ Thương mại bị động!

- Bố, con thấy việc này không đơn giản chỉ có hành động của chúng ta mà còn có sự giúp đỡ sau lưng chúng ta, nếu không mọi việc không thể rùm beng đến vậy.

Trịnh Thành Trung đưa ly trà lên miệng nhấp một ngụm rồi nói:

- Bất luận là ai giúp đỡ thì đối với con cũng chỉ có lợi mà không có hại.

Diệp Trạch Đào rất đồng ý với câu nói này, vấn đề này hiện nay đã là vấn đề của bộ Thương mại, cười nói:

- Tạm thời không có đến huyện Lục Thương quấy rầy nữa rồi!

- Trạch Đào, những việc mà con làm Bí thư Hạo Vũ rất tán thành!

Trịnh Thành Trung đột nhiên nói câu đó.

Diệp Trạch Đào rất sửng sốt nhìn về phía Trịnh Thành Trung, trong lòng đã hiểu ra, Trịnh Thành Trung cố ý dùng cách này nói cho mình hiểu, gã cũng là người bên phía Bí thư Hạo Vũ.

Nhìn ánh mắt đã hiểu rõ sự tình của Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung gật đầu khen ngợi người con rể này của mình, càng ngày càng thấy không tệ chút nào.

nghe Trịnh Thành Trung đã nói như vậy thì Diệp Trạch Đào cũng nói:

- Con sớm đã nghe nói Bộ trưởng bộ Thương mại là người của Vi Hệ. Người của Bí thư Hạo Vũ lại vừa điều vào, nếu chuyện này mà làm ầm lên, cũng có thể làm lung lay vị trí của Bộ trưởng Bộ thương mại. Tuy nhiên, tài liệu chứng minh cho chuyện này rất khó tìm.

- Ừ, Phương Khởi Hùng lần này làm cũng rất gọn gàng!

Hóa ra Trịnh Thành Trung cũng đã biết là do mình tìm Phương Khởi Hùng làm việc này, Diệp Trạch Đào cười nói:

- Ông ta cũng đã tận lực rồi!

Trịnh Thành Trung mỉm cười đáp:

- Phương Khỏi Hùng đã làm được những việc đó thì cũng đã là rất tốt rồi, rất tốt, ở thành phố ông ta cũng đã gặp phải không ít khó khăn!

Diệp Trạch Đào nhân cơ hội đó cũng nói:

- Đồng chí Phương Khởi Hùng đúng là rất khá, con đang nghĩ, liệu có khả năng đưa ông ta đến tỉnh Tây Giang làm Phó trưởng phòng Phòng công an không?

Trịnh Thành Trung trầm tư một chút:

- Thành phố có thêm một người như ông ta cũng không thừa mà bớt đi một người như ông ta cũng không thiếu, cũng có thể thử, nhưng vấn đề quan trọng là cần làm dịu chuyện kia đã.

Diệp Trạch Đào hiểu ý của Trịnh Thành Trung. Toàn bộ hệ thống công an tại thành phố đều nằm trong tay của Trịnh Thành Trung. Phương Khởi Hùng thành người của chính mình, căn bản sẽ không thể phát huy được hết tác dụng. Nhưng nếu có thể đặt gã vào đúng vị trí thì sẽ phát huy được tác dụng rất lớn.

Bộ công an?

Nhìn bộ dạng trầm tư của Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào hiểu rằng, trong chuyện này Trịnh Thành Trung cũng có một chút khó xử, ông ta không thể trực tiếp yêu cầu Bộ công an sắp xếp thêm một Phó trưởng phòng.

Trịnh Thành Trung nói:

- Từ phía dưới điều lên phía trên thì sẽ tự nhiên hơn.

Về việc này Diệp Trạch Đào cũng đã sớm có tính toán, liền nói:

- Con có thể thử một chút, con có quan hệ khá tốt với Lã Hán Càn con trai của Phó trưởng ban thường trực Bộ công an Lã Quang Minh, cứ để con thử trước?

Mắt Trịnh Thành Trung sáng lên, mỉm cười đáp:

- Con có thể thử.

Nói đến đó, Trịnh Trung Thành lại tiếp lời:

- Tùy theo sự tiến triển trong vụ việc của Đan Tiến Xương, Đan Tiến Xương hôm nay đã bị bắt rồi!

Tin này Diệp Trạch Đào giờ mới biết đến, kinh ngạc nói:

- Lẽ nào nhất định phải công khai thu nhập sao?

Trịnh Thành Trung lắc đầu nói:

- Tiền lương ở Bộ Thương mại không thể công khai, nếu công khai sẽ ảnh hưởng đến nhiều mặt tiêu cực khác. Tuy nhiên, hành vi tham ô của Đan Tiến Xương thì phải bị bắt rồi !

Đây là sự khác biệt về cách giải quyết của cấp trên đối với sự việc này.

Diệp Trạch Đào sớm đã dự đoán được sự tình đã sẽ phát triển theo hướng đó, hắn không hề bất ngờ.

Nghĩ lại về việc Đan Tiến Xương bị bắt có thể ảnh hưởng đến vấn đề của Bộ thương mại, Diệp Trạch Đào biết việc này cần phải phân thành các bước để tiến hành, liền nói:

- Có phải Bộ trưởng bộ Thương mại Lục Dân Thường sẽ bị điều động ?

Trịnh Thành Trung mỉn cười, gật đầu đáp:

- Đan Tiến Xương xảy ra chuyện, nếu vẫn để Lục Dân Thường ở lại thì sẽ ảnh hưởng rất lớn. Thật ra, tài liệu đã sớm có rồi! Ý của trung ương là trước tiên cần điều gã tới một địa phương khác không quá bắt mắt, sau đó mới tiến hành điều tra tiếp.

- Vi Hoành Thạch có thái độ như thế nào?

Nghĩ tới vấn đề này Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.

Trịnh Thành Trung đáp:

- Sự việc giới hạn ở Lục Dân Thường!

Ồ!

Diệp Trạch Đào đã hiểu rõ, cuộc đấu tranh này đã kết thúc. Vi Hệ xem ra đã thất bại hoàn toàn, giao dịch của mọi người cũng đã hoàn thành. Khó trách Trịnh Thành Trung gọi mình đến nói chuyện, hàm ý là ra hiệu cho mình biết có thể thu binh rồi.

- Theo như bố biết, ông Lưu đã sắp xếp Trịnh Dân Vĩ đảm nhận vị trí Phó bộ trưởng, Bố muốn hỏi ý kiến của con trong chuyện này.

Việc này là luận công mà thưởng, Có lẽ là sau thắng lợi lớn của Bí thư Hạo Vũ, cũng có ý sắp xếp người của mình.

Nếu ngày hôm qua không gặp Trịnh Dân Vĩ, có khả năng Diệp Trạch Đào tùy vào tình hình còn nói tốt cho Trịnh Dân Vĩ. Nhưng hôm nay không có người ngoài, Diệp Trạch Đào lại thở dài một tiếng nói:

- Tối qua con đã gặp người này rồi.

- Ồ!

Trịnh Thành Trung nhìn về phía Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào kể lại chuyện hắn gặp Trịnh Dân Vĩ cho Trịnh Thành Trung nghe một lần.

Sau khi nghe hết chuyện Trịnh Thành Trung cũng thở dài một tiếng:

- Con sẽ còn gặp rất nhiều tình huống như vậy. Con còn quá trẻ, lại chỉ là Bí thư huyện ủy, còn chưa thể làm bọn họ dao động. Từ đó cho thấy, con cần phải làm tốt mọi việc ở cấp tầng cơ sở trước. Đừng vội nghĩ đến việc nhận thêm nhân viên, nếu bản thân con không có thực lực thì cho dù có thu nhận thêm người cũng khó mà có tác dụng.

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, hắn thừa nhận đối với việc này hắn vẫn còn khá ngây thơ. Đây là biểu hiện chưa chín chắn của hắn, Lưu gia nếu giờ còn có thế lực, có thể những người đó còn nghe theo hắn. Vấn đề mấu chốt là Lưu gia lại không có thế lực, những thế lực của Lưu gia thì lại không ngoan ngoãn nghe lời hắn như Phương Khởi Hùng.

Thấy Diệp Trạch Đào âu lo, Trịnh Thành Trung cười nói:

- Con làm sao vậy?

Diệp Trạch Đào trả lời:

- Con đã suy nghĩ quá ngây thơ!

Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:

- Khi lão Lưu còn sống trong tay có không ít nhân tài, nhưng đến một vị trí nhất định, rất nhiều việc đều sẽ thay đổi, chỉ những nhân vật không có thế lực lớn mới ít chịu tác động thay đổi. Người luôn trung thành như Phương Khởi Hùng rất ít, trừ phi con phải rất mạnh và có thể khống chế cục diện, nếu không con không thể trông mong vào sự trung thành của người ta.

Trịnh Thành Trung là người từng trải, Diệp Trạch Đào nhìn thấy những biểu lộ phức tạp trên khuôn mặt của ông ta khi nói đến chuyện này.

Nói đến đây, Trịnh Thành Trung nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:

- Con vẫn còn rất trẻ, vẫn còn có thể làm được nhiều việc. Đối phó với những lão lãnh đạo đã có bố giúp con, con có thể bồi dưỡng một số người bên cạnh mình, những đồng chí lớn lên cùng con mới là những người đáng tin dùng.

Diệp Trạch Đào nói:

- Con hiểu rồi!

- Lần này Trần Tuyền Lâm sẽ thăng chức Bộ trưởng bộ Thương mại, Phó bộ trưởng sẽ do bố sắp xếp. Người này điều từ bên ngoài vào, tên là Khâu Nghênh Tùng. Đến lúc đó bố sẽ xắp xếp cho hai người gặp nhau, bố vốn là định dùng Trịnh Dân Vĩ đến giúp con, nhưng hiện giờ xem ra không cần nữa rồi!

Thông qua việc này Diệp Trạch Đào cũng đã hiểu, Hắn cần xử lí mọi việc cẩn thận hơn một chút, cảm thấy trong những sự việc tương tự như vậy cần suy nghĩ kỹ càng hơn.

- Trạch Đào, lần này tuy là đã đẩy lùi được tiến công của đối thủ, nhưng con cũng không được sơ suất. Có rất nhiều người nhòm ngó huyện con, bất luận là làm việc hay nói chuyện con đều phải chú ý.

- Thế này đi, ngày mai con cùng bố đi gặp Bí thư Hạo Vũ, ông ấy đánh giá con rất cao.

Trịnh Thành Trung rất quan tâm đến tiên đồ của Diệp Trạch Đào, đã giới thiệu Diệp Trạch Đào cho Hạo Vũ. Việc này làm Diệp Trạch Đào hết sức vui mừng.

Thông qua chuyện này Diệp Trạch Đào hiểu rõ, Ngoài việc Trịnh Thành Trung giới thiệu hắn thì bí thư Hạo Vũ cũng đã để ý tới hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play