Lúc ở trên mạng làm ra một trang, Diệp Trạch Đào cũng đã đến thành phố, hắn cũng lấy tư cách đến thành phố để đàm phán dự án, lần này khi đến đây, Diệp Trạch Đào ngoại trừ dẫn theo Lam Nhất Thiên, còn có Phó chủ tịch huyện Lý Tiến Lâm và Cố Lôi Minh của khu kinh tế mới.

Dẫn theo phụ nữ có chút ảnh hưởng không tốt, Diệp Trạch Đào suy nghĩ một hồi, liền dắt theo đứa con của Cố Lâm Cao đến đây, Diệp Trạch Đào sớm đã có mưu tính.

Hiện tại Cố Lâm Cao đã đầu quân hoàn toàn vào phía mình, tuy rằng nói Cố Lâm Cao kia chưa làm được bao lâu, nhưng, lực lượng của Cố hệ vẫn còn rất mạnh ở huyện Lục Thương, Diệp Trạch Đào hi vọng có thể nắm chắc lực lượng của Cố hệ trong tay mình, dẫn theo Cố Lôi Minh đến, chính là muốn cậu ta thấy được lực lượng của mình không thua kém gì Tôn Lôi.

Gần đây Lý Tiến Lâm đã đầu quân vào phía Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào muốn cho anh ta chút ưu đãi, cho nên dẫn qua đây.

Máy bay vừa hạ cánh, mọi người liền thấy Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu đang đứng đó, hai cô mỗi người một vẻ xinh đẹp, đều mỉm cười chờ ở đó.

Diệp Trạch Đào không ngờ Trịnh Tiểu Nhu cũng đến, liền nhìn hai người.

Trịnh Tiểu Nhu cười nói:

- Trạch Đào, vừa lúc em ở cùng với Mộng Y, nên cùng nhau đến đón anh!

Cô đến là có ý muốn giải thích.

Diệp Trạch Đào biết hai cô đều quan tâm đến mình, hiểu được hai cô đều muốn thấy mình đầu tiên, bèn mỉm cười nói:

- Đến được một lúc rồi sao!

Hai cô đều xinh đẹp đã làm cho những người khác hết sức ngạc nhiên, Lưu Mộng Y thì gặp qua, tướng mạo của Trịnh Tiểu Nhu còn đẹp hơn Lưu Mộng Y!

Diệp Trạch Đào cười nói với Trịnh Tiểu Nhu:

- Ngày mai đi thăm hỏi ba em một chút.

- Ông ta đã theo Thủ tướng ra nước ngoài rồi, ngày mai mới trở về.

Trịnh Tiểu Nhu cười nói.

Mẹ của tôi ơi!

Trong lòng của Lý Tiến Lâm và Cố Lôi Minh thật sự chấn động. Ba của người phụ nữ này là ai, sao ngon lành thế, có thể cùng Thủ tướng ra nước ngoài!

Lúc này trong lòng Cố Lôi Minh rất phức tạp, ba nói Diệp Trạch Đào là người có lai lịch lớn chống đỡ, mình còn hoài nghi, không ngờ đúng là lai lịch lớn vô cùng!

Hiện tại cha vợ của Cố Lôi Minh là Phó tưởng ban ban tuyên giáo Thành uỷ, trước kia từng là đồng đội của ba cậu ta, Cố Lôi Minh cũng được ba vợ chỉ dạy nhiều, lần này Tôn Lôi được điều đến đây, ba vợ còn yêu cầu cậu ta quan sát kĩ càng trước khi ra tay. Bây giờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Diệp Trạch Đào và người phụ nữ kia, cậu ta thấy mình phải mau chóng báo tin này cho ba vợ biết mới được.

Diệp Trạch Đào cười nói với Lý Tiến Lâm:

- Cô này chính là vợ của tôi Lưu Mộng Y, các cậu đều biết rồi, còn vị này chính là Trịnh Tiểu Nhu, ba cô đang công tác ở Thành uỷ thành phố.

Tuy rằng không có nói rõ là ai, Diệp Trạch Đào giới thiệu như vậy đã rất rõ ràng.

Lúc này Lý Tiến Lâm và Cố Lôi Minh rất phấn chấn, Bí thư Diệp không có coi mình là người ngoài!

Lần này đến thành phố, Lý Tiến Lâm cũng muốn hiểu thêm về thực lực ở thành phố của Diệp Trạch Đào, cũng quan sát rất cẩn thận.

Rất nhanh mọi người đã ngồi lên chiếc xe của Lưu Mộng Y lái đến.

Đây là một chiếc xe thương vụ, Diệp Trạch Đào đoán chắc là xe công ty của Lưu Mộng Y bọn họ.

- Biết mọi người đến đông, liền lái chiếc xe của công ty đến.

Lưu Mộng Y nói.

Trước tiên chiếc xe chạy đến công ty của Lưu Mộng Y, sau khi xuống xe, lúc này có vài người trong công ty của Lưu Mộng Y ra tiếp đón.

Nhìn một cái, đều là những người trẻ tuổi thông minh lanh lợi. Diệp Trạch Đào phát hiện công ty của Lưu Mộng Y đang trong giai đoạn lớn mạnh.

Diệp Trạch Đào nói với Lý Tiến Lâm và Cố Lôi Minh:

- Dự án lần này chủ yếu do công ty này tiến hành triển khai, nội dung cụ thể là do anh Lý phụ trách đi đàm phán, trước tiên các cậu đi tham quan qua công ty này.

Chuyện dự án ô tô này giao cho Lý Tiến Lâm.

Lý Tiến Lâm nghiêm túc nói:

- Xin Bí thư Diệp yên tâm.

Lần này Diệp Trạch Đào không dẫn theo những người khác, cũng không muốn khoa trương dắt theo một đoàn người đến đây, chỉ dẫn theo hai ba người, điều này cho thấy bí thư Diệp đã nắm trọn trong tay tình hình của dự án, Lý Tiến Lâm cũng hiểu được, mình nào qua đây để đàm phán dự án, mà chỉ đến thành phố chơi thôi, thật ra đây cũng là một chuyện tốt. Đến lúc đó mình cũng có một phần công sức, không uổng phí, bí thư Diệp đúng là biết suy nghĩ!

Lưu Mộng Y mỉm cười nói:

- Trạch Đào yên tâm, em đã sắp xếp xong rồi.

Căn dặn một hồi, đám người của Diệp Trạch Đào mới ngồi một hàng trong xe của Lưu Mộng Y.

Lúc thấy Phương Minh Dũng sắp bước lên xe. Diệp Trạch Đào nói:

- Tiểu Phương, nhà của cậu ở thành phố. Tới nhà rồi, mau trở về xem sao, đừng có theo tôi nữa.

Phương Minh Dũng vẫn luôn trung thành theo Diệp Trạch Đào, tới thành phố rồi, Diệp Trạch Đào xem như cho Phương Minh Dũng nghỉ phép.

Lưu Mộng Y ném chiếc chìa khoá của một chiếc xe cho Phương Minh Dũng nói:

- Đã chuẩn bị sẵn xe cho cậu rồi, cậu yên tâm, ở thành phố không ai dám làm gì Trạch Đào đâu.

Chần chừ một chút, lúc Phương Minh Dũng nhớ lại thân thủ của Diệp Trạch Đào đúng thật lợi hại, đành nói:

- Vậy tôi đi trước đây.

Vợ của cậu ta cũng ở thành phố, lần này trở về, tất nhiên cũng muốn về nhà xem sao.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Đi đi, đến lúc đó tôi sẽ gọi cho cậu.

Thấy xe của Phương Minh Dũng rời đi, lúc này ba người mới lên xe.

Trịnh Tiểu Nhu cười khẽ nói:

- Trước tiên đến đâu, có đi về nhà hay không?

Hai má Lưu Mộng Y đỏ lên nói:

- Vậy trước tiên quay về nhà một chuyến đi, đến chỗ của em! Vậy ta cùng đi.

Căn bản cô không có gì gọi là ngượng ngùng.

Lưu Mộng Y không còn cách nào đối với Trịnh Tiểu Nhu, Trịnh Tiểu Nhu chính là một người không sợ trời không sợ đất.

Lúc Diệp Trạch Đào lái xe, ánh mắt sáng ngời, nghĩ thầm, chẳng lẽ hôm nay ở cùng hai người phụ nữ luôn sao?

Càng nghĩ càng thích thú.

Cảm thấy Diệp Trạch Đào có chút thích thú, Lưu Mộng Y trầm giọng nói:

- Chuyên tâm lái xe, suy nghĩ cái gì!

Trịnh Tiểu Nhu liền cười phá lên nói:

- Xem anh ta mừng rỡ kìa!

Diệp Trạch Đào cũng cười nói:

- Người đàn ông của các em có sức chiến đấu lắm tuyệt đối không thành vấn đề!

Ở chung với Trịnh Tiểu Nhu lâu ngày, da mặt của Diệp Trạch Đào dày hẳn lên.

Lưu Mộng Y không thể chịu được nói:

- Không cho nghĩ bậy!

Rất nhanh xe đã được khởi động, Diệp Trạch Đào liền chạy về hướng Tiểu khu.

Trong lòng rất sốt ruột, tình trạng kẹt xe ở dọc đường có ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của mọi người, dọc đường đi đều kẹt xe.

Trịnh Tiểu nhu thở dài:

- Chạy chiếc xe cải trang của em là tốt rồi. Có thể giải quyết chút vấn đề!

Diệp Trạch Đào liền mỉm cười. Chiếc xe của Trịnh Tiểu Nhu đúng là không tồi, nếu đúng là như vậy, cũng có thể làm một số chuyện trên xe.

Lưu Mộng Y hơi đỏ mặt nói:

- Hai người các ngươi sao có thể là người như vậy, dám giữa ban ngày ban mặt làm chuyện đó!

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Thôi đi, em đâu còn thuần khiết nữa! Màng che chiếc xe đó của chị bên ngoài không thể nhìn vô!

Diệp Trạch Đào tiếp tục lái xe, nghe hai cô cười đùa, biết được khoảng cách giữa hai cô đã mất, lúc mình không ở đây, hai cô thường đi chung với nhau, đây là chuyện tốt!

Cười nói một hồi, Lại là thời điểm kẹt xe, Diệp Trạch Đào liền hỏi chuyện của Đan Tiến Xương.

Nghe thấy Diệp Trạch Đào hỏi, lúc này Trịnh Tiểu Nhu mới chuyển đề tài, nói:

- Lần này Đan Tiến Xương đến Lục Thương là có nhiệm vụ. Mục đích chính là quấy rối một chút, ba đã nói, lần này một số người có âm mưu, họ sẽ ra tay khi anh không chống đỡ nổi, không ngờ anh phản kích nhanh như vậy, còn phản kích rất lợi hại!

Lưu Mộng Y thấy bắt đầu nói chuyện chính sự, cười nói:

- Lần này Bộ thương mại gặp nạn rồi, chuyện công bố thu nhập này khiến cho bọn họ khó chịu, công bố đi, thu nhập của bọn họ sẽ làm cho dân chúng nhảy dựng lên. Không công bố xem, chuyện này khó có thể yên ổn xuống được!

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Thật ra, thu nhập của nhân viên bình thường không cao, cao chính là người nắm giữ quyền lực nhất định! Đây là một loại quyền lực đã làm chênh lệch của các thu nhập!

Lưu Mộng Y đồng ý nói:

- Tuy rằng thu nhập của mọi người vẫn yên ổn, đó là không có công bố ra ngoài, một khi được công bố ra ngoài, đây là một ngòi nổ, cũng không biết sẽ nổ thành như thế nào nữa!

Trịnh Tiểu Nhu cũng nói:

- Theo em được biết, thu nhập của các nhân viên chính phủ bình thường không cao, đừng nói chi là mua một chiếc đồng hồ đắt tiền như vậy. Tính ra các chi phí không chênh lệch lắm!

Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:

- Đây là một chuyện nghiêm trọng, hiện nay biết được tặng những món đồ lớn dễ gây sự chú ý, ai ai cũng đang tìm cách thu nhỏ nó lại, tặng vật có giá trị, lần trước có một nhà đầu tư khai thác muốn tặng anh một chiếc đồng hồ. Anh không có nhận, nhưng chiếc đồng hồ đó hiệu gì anh vẫn còn nhớ kỹ. Chỉ cần lên mạng tra, ghê thật, hơn hai trăm ngàn!

Trịnh Tiểu Nhu liền mỉm cười:

- Khoảng hai trăm ngàn có là bao nhiêu, chỉ cần trong tay anh có quyền lực thực sự, nhận được mấy chiếc đồng hồ là chuyện bình thường, chỉ cần anh dám nhận, anh là Bí thư huyện uỷ, hiện nay trong nhà anh có vô số chiếc đồng hồ trị giá hơn một trăm ngàn nhân dân tệ!

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:

- Em nói không sai, có quyền trong tay, trong lòng của vài người rối loạn, sẽ làm bậy thôi!

Lưu Mộng Y nói:

- Xem ra như vậy, Đan Tiến Xương kia có chiếc đồng hồ hơn khoảng trăm ngàn cũng không phải là chuyện lớn!

- Bây giờ anh mới hiểu được ư! Đúng là mọi người cho rằng đây không phải là chuyện lớn, cho nên mới đeo từng chiếc lên tay, nếu không phải muốn phản kích Đan Tiến Xương, anh hãy nghiêm túc quan sát xem, có bao nhiêu cán bộ cấp cao lại đeo chiếc đồng hồ không đáng giá?

Diệp Trạch Đào đúng là không có để ý đến chuyện này, nghe được những lời này của Trịnh Tiểu Nhu, nghĩ lại thở dài một hơi:

- Trước kia đúng là không có để ý!

Trịnh Tiểu Nhu cười nói:

- Chuyện chiếc đồng hồ đã xảy ra rồi, có rất nhiều đã thay đổi đồng hồ, đương nhiên anh không rõ lắm, em nghe nói thậm chí có một số lãnh đạo tìm cách thanh lý những hình ảnh và video được ghi lại trong những cuộc họp, chính là muốn xoá bỏ những thứ có giá trị!

Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu nói:

- Thành thói quen rất tự nhiên, đôi khi cũng có một số cấp bậc đang tồn tại nhớ bám víu vào làn gió, anh phải đeo một chiếc đồng hồ ba ngàn, tôi thì đeo một chiếc sáu ngàn, nếu như vậy, có bao nhiêu người sẽ đặt hết tâm trí mình vào công việc!

Lưu Mộng Y nói:

- Nghe hai người nói như vậy, em cảm thấy chuyện công bố thu nhập không có gì to tác, thu nhập hàng năm bình thường của bọn Đan Tiến Xương cũng đã hai ba trăm ngàn, quan trọng là bọn họ có rất nhiều khoảng thu nhập bất chính!

Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:

- Không thể nói là chuyện nhỏ, em thử nghĩ xem, nếu tiền lương của Bộ thương mại một khi được công bố, so sánh thu nhập của họ với người dân bình thường, thì sẽ trở thành tình huống gì đây, chỉ là thu nhập này thôi người dân đã không bằng bọn họ rồi, như vậy còn không phải sẽ bị mắng đến chết sao! Thu nhập không phải là một điều nghiêm trọng sao, hoàn toàn không có căn cứ nào thể hiện ra nguyên tắc lao động công bằng! Ví dụ như các tác giả trên mạng, liều sống liều chết viết sách, mỗi ngày đổi mới không ngừng, nhưng, trước mặt một Trưởng thôn nho nhỏ, anh ta không là cứt gì cả, làm sao có thể so sánh được đây! Gần đây anh xem qua một quyển sách quan văn của Hồng Mông Thụ viết, đồng chí lão thành, viết vất vả như vậy, nghe nói có rất nhiều người xem sách sao chép, có thời gian hai em cũng nên đi tán thưởng vị minh chủ này, đúng là không dễ dàng!

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Ông Thụ là đồng chí tốt, rất đáng được tán thưởng một chút!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play