- Bộ trưởng Đan đã dậy chưa?

Mới sáng sớm Diệp Trạch Đào đã đến khách sạn, hỏi Kiều Ứng Xương đang canh gác ở đấy.

- Không có động tĩnh!

Mấy ngày nay Kiều Ứng Xương thực sự rất bận rộn đến nổi rối tinh rối mù, Đan Tiến Xương kia dường như không đi đâu cả, canh giữ khư khư ở huyện Lục Thương này.

Có Lỗ Xương Chí đi cùng, Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể biểu hiện thái độ bạn thân.

- Phó trưởng phòng Ngô đâu?

- Ông ta thức dậy rất sớm, ở bên ngoài tập thể dục được một lúc, vừa mới đi ra ngoài.

Diệp Trạch Đào hơi gật gật đầu nói:

- Lãnh đạo cấp trên đã đến đây nhất định phải làm tốt công tác phục vụ, về sau dựa vào sự phát triển của huyện chúng ta, tình huống như vậy sẽ còn rất nhiều, mọi người nhất định phải học hỏi một ít ở các địa phương có kinh nghiệm.

Kiều Ứng Xương gật gật đầu nói:

- Trước kia huyện của chúng ta rất ít khi có lãnh đạo thành phố đến thăm, trong phương diện này đúng là có chút lúng túng!

Kiều Ứng Xương thực sự thấy rất áp lực, lúc này chỉ mới là một Bộ trưởng vừa mới đến đã thành ra như vậy, nếu lãnh đạo lớn hơn nữa đến, thật sự là không biết nên làm như thế nào mới tốt!

Diệp Trạch Đào liền cười cười, đầy thâm ý nói:

- Nhanh, là lúc phải đi rồi!

Kiều Ứng Xương nói với Diệp Trạch Đào:

- Bí thư Diệp, kẻ đến đây không thiện chí!

Diệp Trạch Đào cười cười, sau khi ngồi xuống liền mồi một điếu thuốc.

Lúc nhìn xung quanh, hỏi:

- Chủ tịch huyện Tôn cũng không đến sao?

Vừa mới hỏi, lập tức nhìn thấy Tôn Lôi với dáng vẻ hoảng hốt đi đến, không có để ý đến Diệp Trạch Đào, bước nhanh đến phòng của Đan Tiến Xương.

Kiều Ứng Xương sửng sốt, liền nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào đang bình tĩnh ngồi ở đó.

Mục đích Đan Tiến Xương đến đây lần này, mọi người đều có thể thấy rõ, làm sao Kiều Ứng Xương không biết trong chuyện này có một số sự tranh đấu ngầm, hôm nay sao Tôn Lôi lại gấp gáp như vậy?

Sau khi Tôn Lôi đi vào không lâu, chỉ thấy Phó trưởng phòng thường vụ phòng thương mại tỉnh Tây Giang Ngô Mãi Phúc dẫn theo thư ký đi ra.

- Chào buổi sáng trưởng phòng Ngô!

Diệp Trạch Đào đón tiếp.

Gương mặt luôn tươi cười, Ngô Mãi Phúc có vẻ rất là thân thiện, nắm lấy tay Diệp Trạch Đào nói:

- Làm phiền mấy bữa nay, vất vả cho các anh quá!

- Đó là chuyện chúng tôi phải làm thôi.

Diệp Trạch Đào nói.

Cười cười, Ngô Mãi Phúc nói:

- Sáng sớm đã nhận được thông báo của trên phòng, có chuyện gấp phải quay về, tôi phải đi rồi!

- Sao gấp vậy?

- Người trong giang hồ mà!

Ngô Mãi Phúc ha hả cười, nói với Diệp Trạch Đào:

- Bí thư Diệp, đến Tỉnh nhất định phải gọi điện thoại cho tôi, tới lúc đó tìm một chút thời gian chúng ta sẽ cùng nhau ngồi xuống uống chén trà?

Một Phó trưởng phòng đã nói đến như vậy, đương nhiên Diệp Trạch Đào không thể từ chối, bèn cười nói:

- Đến lúc đó chắc chắn sẽ báo cáo công tác cho Trưởng phòng Ngô!

Cười ha ha, Ngô Mãi Phúc vỗ nhẹ bả vai của Diệp Trạch Đào nói:

- Bí thư Diệp không tệ, Bí thư Diệp không tệ!

Sau khi tiễn Ngô Mãi Phúc, Kiều Ứng Xương nói:

- Cuối cùng một người đã đi!

Diệp Trạch Đào thầm thấy tức cười, chắc Ngô Mãi Phúc nhận được tin, đã không còn muốn ở cùng một chỗ với Đan Tiến Xương!

Lúc này các Uỷ viên thường vụ ở huyện cũng đều đến đông đủ.

Lúc này Phó bí thư Thành uỷ Lỗ Xương Chí từ trong phòng đi ra, thấy Diệp Trạch Đào đến chào hỏi, vẻ mặt của Lỗ Xương Chí hiện ra ý khó hiểu, bắt tay với Diệp Trạch Đào nói:

- Ở thành phố có chuyện gấp, tôi không tiếp nữa, tôi đi trước đây!

Diệp Trạch Đào nói:

- Cần báo cho họ biết một tiếng không?

Lỗ Xương Chí nhìn thoáng qua phòng của Ngô Mãi Phúc nói:

- Trưởng phòng Ngô đâu?

- Ông ta nói Tỉnh có việc, đã đi rồi!

Ánh mắt loé lên, Lỗ Xương Chí nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào đầy thâm ý nói:

- Đúng vậy, đi một chuyến không dễ dàng, cũng đều có rất nhiều việc!

Lỗ Xương Chí nhìn thoáng qua phòng của Đan Tiến Xương, lắc lắc đầu nói:

- Vậy thì không quấy rầy Bộ trưởng Đan nữa, anh thay tôi nói với ông ta một tiếng là được rồi.

Mọi người tiễn Lỗ Xương Chí ra đến xe, Lỗ Xương Chí lại nhìn nhìn Diệp Trạch Đào, rất nhanh xe của anh ta đã chạy đi.

- Quái lạ, sao Bí thư Lỗ lại đi vội như vậy?

Cam Lệ Bình hỏi.

Ai cũng không nói không rành, sự việc hôm nay có chút kỳ quái, Lỗ Xương Chí đặc biệt đến để tiếp đón Đan Tiến Xương, chưa kịp chào hỏi đã bỏ đi!

Không thấy ai nói chuyện, Cam Lệ Bình nói:

- Bí thư Diệp, hôm nay có chút lạ, sao lâu như vậy Bộ trưởng Đan vẫn chưa đi ra?

- Đúng rồi, Chủ tịch huyện Tôn đi vào cũng không có đi ra!

Kiều Ứng Xương nói một câu.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Bộ trưởng Đan đến nơi này của chúng ta, ở thành phố chắc là còn rất nhiều chuyện, đủ vất vả rồi!

Mọi người lại ngồi xuống.

Diệp Trạch Đào đưa cho mỗi người một điếu thuốc, mọi người châm điếu thuốc rồi ngồi chờ ở đó.

Lúc này Trưởng ban tuyên giáo Lạc Vũ bước ra với vẻ mặt kỳ lạ, đặc biệt nhìn Diệp Trạch Đào với ánh mắt rất hàm súc.

- Bí thư Diệp, đã xảy ra một chuyện rồi!

Dường như Lạc Vũ muốn biết được tình hình thông qua vẻ mặt của Diệp Trạch Đào, nên nói câu như vậy.

Diệp Trạch Đào nhìn Lạc Vũ nói:

- Làm sao vậy?

Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Lạc Vũ.

Lạc Vũ cũng không thấy được nhiều thay đổi trên vẻ mặt của Diệp Trạch Đào, đành nói:

- Bắt đầu đêm qua, trên mạng đều xuất hiện chuyện có liên quan đến chiếc đồng hồ của Bộ trưởng Đan, sáng hôm nay lại nhấn mạnh thêm, đã trở thành tiêu điểm của các trang web lớn!

Lúc nói lời này, Lạc Vũ lại nhìn về phía Diệp Trạch Đào, cô nhớ rất rõ ràng, đã nói qua chuyện chiếc đồng hồ của Đan Tiến xương trong phòng làm việc của Diệp Trạch Đào, sao lại trùng hợp chuyện này đã trở thành tiêu điểm để mọi người bàn luận!

- A!

Diệp Trạch Đào giật mình nói:

- Cụ thể tình hình là sao?

Chẳng lẽ không có liên quan gì đến Bí thư Diệp?

Lạc Vũ nghe Diệp Trạch Đào hỏi, thấy vẻ mặt hoài nghi của Diệp Trạch Đào, đành phải nói ra chuyện chiếc đồng hồ hiệu mà Đan Tiến Xương đeo, còn giải thích rõ các tin nóng đang đăng trên mạng.

Lưu Định Khải và một số người của Diệp hệ không nhịn được nhìn Diệp Trạch Đào, hiện tại Đan Tiến Xương và Diệp Trạch Đào đang ngầm tranh đấu, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Diệp Trạch Đào?

Tất cả mọi người đều có thể nghĩ ra, chuyện này sẽ ảnh hưởng không ít đối với Đan Tiến Xương.

Lúc đang nói chuyện, chỉ thấy cửa phòng của Đan Tiến Xương mở, và thấy Tôn Lôi cùng Đan Tiến Xương bước ra.

Lúc này dường như Đan Tiến Xương già đi rất nhiều, cái đầu vốn bóng loáng dầu đã có chút thất thần, hai mắt thâm quần.

- Bộ trưởng Đan, bữa sáng đã chuẩn bị xong, chúng ta cùng đi ăn sáng?

Diệp Trạch Đào vẫn đón tiếp.

Cắn chặt hàm răng, Đan Tiến Xương cười to nói:

- Ở Bộ có chuyện gấp gọi tôi trở về, tôi phải lập tức đến Tỉnh, không ăn đâu!

Nói xong lời này, căn bản là không có ngừng lại, vội bước đi ra ngoài.

Diệp Trạch Đào nói:

- Ăn xong hẳn đi, cũng không gấp như vậy.

Phủi phủi tay áo, Đan Tiến Xương ngồi vào xe của ông ta.

Thấy xe của Đan Tiến Xương rời đi, các Uỷ viên thường vụ nhìn thấy hướng xe chạy đều rất sững sờ.

Vậy là đi rồi?

- Các đồng chí, mấy ngày nay chắc mọi người đều mệt lắm rồi, các lãnh đạo đều đi rồi, như vậy đi, hôm nay được nghỉ nửa ngày, sáng nay mọi người trở về nhà nghỉ ngơi chút, buổi chiều lại tiếp tục đi làm!

Diệp Trạch Đào nhìn về mọi người phủi phủi tay áo, chấp tay sau lưng, chậm rãi đivề nhà.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đây là chuyện mọi người đều muốn biết, không thể tháo bỏ sự nghi hoặc bên trong lòng, không ai có ý định quay về nhà nghỉ ngơi, cũng đều không có quay về nhà, mà là đi về phía văn phòng.

Diệp Trạch Đào về đến nhà, đã tắm rửa xong bằng nước nóng, mở máy tính ra xem.

Nhìn ra ngoài một hồi, Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, Phương Khởi Hùng này đúng là người có năng lực, chuyện này được anh ta làm sinh động hẳn lên, chuyện này chỉ là bước khởi đầu, tiếp theo phải dựa vào lực lượng trên mạng!

Vừa mới xem xong, Phương Khởi Hùng gọi điện tới.

- Bí thư Diệp, náo nhiệt thật!

- Làm khá lắm!

- Tiếp theo nên làm gì?

- Nếu có thể đào bới thì cứ bới sâu thêm chút!

Sau khi hai người nói chuyện điện thoại một hồi, Diệp Trạch Đào bắt đầu suy nghĩ.

Chuyện này không thể để kết thúc như vậy, trong suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, lửa này chỉ được coi là lửa rừng, rốt cuộc lửa rừng sẽ cháy đến mức độ nào đây, mình cần phải nhúng tay một chút mới được.

Đối thủ muốn Đan Tiến Xương đến huyện Lục Thương để quấy rối, không cho chúng biết tay, bọn họ thực sự nghĩ rằng mình dễ bắt nạt!

Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào muốn cùng cha vợ nói chuyện một chút, đối với chuyện trong thành phố Lưu Đống Lưu chắc đã rất quen thuộc.

Khi đánh thông điện thoại, giọng nói của Lưu Đống Lưu rất to, cười ha ha nói:

- Trạch Đào, có chuyện gì?

Hoàn toàn có thể nghe ra, hiện tại sau khi cha vợ tới một vị trí mới, toàn bộ tinh thần diện mạo cũng đang thay đổi, trước kia áp lực rất lớn, bây giờ đến vị trí mới, xem ra lăn lộn cũng không tồi.

- Ba, vị trí mới có thuận lợi không?

- Ha ha, rất không tệ, thích ứng rất thuận lợi!

Diệp Trạch Đào liền cười nói:

- Ba đi đến đâu cũng đều thích ứng nhanh!

Lưu Đống Lưu liền bật cười ha hả, hiện tại ông ta thật vui sướng, trước kia không nghĩ sẽ đến địa phương này làm việc, lúc canh giữ ở thành phố, cán bộ cấp Bộ rất nhiều, làm sao có thể có quyền lực ở nơi nào đó, hiện tại đi đến đâu đều chào đón rầm rộ, đúng là rất phấn chấn.

Nói chuyện việc nhà một chút, Diệp Trạch Đào lại hỏi:

- Ba, đối với tình hình ở Bộ thương mại ba hiểu rõ không?

Lưu Đống Lưu sửng sốt, hỏi:

- Làm sao vậy?

Diệp Trạch Đào đem chuyện của Đan Tiến Xương kể một lần.

Nghe xong Diệp Trạch Đào giải thích, quả nhiên đối với tình hình của Bộ thương mại Lưu Đống Lưu hiểu rất rõ, nên nói:

- Trạch Đào, tình hình ở Bộ thương mại ba có biết, Bộ trưởng Bộ thương mại Lục Dân Thường đi lại rất thân mật với Vi Hoành Thạch, có thể xem như là đồng minh của Vi Hoành Thạch, tình hình của Bộ thương mại rất phức tạp, Lục Dân Thường kiểm soát toàn bộ Bộ thương mại trong tay, nội bộ tranh đấu rất kịch liệt. Thứ trưởng thường trực Trần Tuyền Lâm vừa đến Bộ thương mại, coi như là người của Bí thư Hạo Vũ, Đan Tiến Xương đó vốn là người của Tôn hệ, gần đây Tôn gia và Vi gia đi lại rất thân thiết, ông ta cũng chiếm được sự tín nhiệm của Lục Dân Thường.

Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, khó trách sao Đan Tiến Xương chạy đến huyện Lục Thương mấy ngày nay, ở Bộ cũng không thể nào làm gì ông ta, làm hết nửa ngày phía sau còn có Lục Dân Thường chống đỡ.

Mấy câu nói của Lưu Đống Lưu đã đem tình hình của Bộ thương mại nói ra hết, Diệp Trạch Đào cũng có sự nhận thức trực quan đối với tình hình của Bộ thương mại.

Nói chuyện điện thoại với Lưu Đống Lưu xong, Diệp Trạch Đào đánh nhẹ vào sô pha, tự hỏi bước tiếp theo nên làm như thế nào, nếu tình huống như vậy, có thể thông qua chuyện này để giúp Bí thư Hạo Vũ nhận được một chút tác dụng từ việc nắm Bộ thương mại trong tay không?

Dần dần, Diệp Trạch Đào đã có một kế hoạch vô cùng rõ ràng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play