Cầm điện thoại, lông mày của Diệp Trạch Đào đã nhíu lại, những tin tức mà Điền Lâm Hỉ đã nói làm cho tâm trạng của hắn biến chuyển không tốt.

Thật không ngờ tình hình lại phát triển trở nên như vậy.

Nhưng mà, suy nghĩ kĩ tình hình ở huyện Lục Thương một chút, Diệp Trạch Đào liền trở lại bình thường, tình hình bây giờ của huyện Lục Thương không như trước kia nữa, trải qua biết bao cố gắng, huyện Lục Thương đã trở thành huyện thí điểm, bất kể mọi người đang trong tâm trạng nào, nếu đây là huyện thí điểm, sẽ có những chính sách vượt trội, có chính sách, sẽ có lợi ích, chẳng trách nhiều người lại đầu tư về đây, một nơi sắp đẻ trứng vàng, ai không thèm muốn chứ.

- Trạch Đào, anh biết tỉnh Tây Giang chúng ta trước đến giờ chưa có lực lượng đánh vào, Vương Khánh Long đến nơi đó, rất nhiều chuyện còn lực bất tòng tâm, bước tiếp theo phải dựa vào chính anh thôi.

Ít nhiều gì Điền Lâm Hỉ cũng có chút lo lắng.

Tuy rằng Điền Lâm Hỉ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng không ngờ đến lợi ích hấp dẫn lại lợi hại như vậy, gần đây trong thành phố cứ nhắm vào tình trạng ở huyện Lục Thương, các loại tranh đấu âm thầm đã bắt đầu, có rất nhiều gia đình hi vọng đưa con cái của họ đến huyện Lục Thương, mượn danh nghĩa là ủng hộ trung ương làm thí điểm, thật ra chính là đến đó để tìm lợi ích lớn.

Cái chết của một Chủ tịch huyện, đó là cái cớ cho nhiều người.

- Con hiểu rồi.

Diệp Trạch Đào gác điện thoại ngồi ở đó suy nghĩ đến tình huống của Chủ tịch huyện.

Quả nhiên là Vi gia đã can thiệp vào.

Sau khi Điền Lâm Hỉ biết được tin tức, gọi điện thoại đến trong thời gian sớm nhất, thông tin nói qua điện thoại chính là Chủ tịch huyện mới đến là con cháu của Tôn gia.

Thật không ngờ lại xảy ra tình huống này, ngoài mặt Vi gia nói phải đưa con cháu của Vi gia qua đây, kết quả trong lúc quan trọng lại đột nhiên ra sức ủng hộ con cháu Tôn gia, làm người ta sầu não thêm chính là Bí thư Phó đã từ chức đột nhiên lại nhớ đến chuyện cũ của Tôn Tường Quân, làm cho người ta đồng ý để con cháu Tôn gia đến huyện Lục Thương đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện.

Sự ủng hộ của Bí thư Phó rất lớn, Chẳng qua chỉ là một Chủ tịch huyện không ai nể mặt ông ta cả, chuyện này cứ quyết định vậy rồi truyền xuống dưới, khiến cho bọn Điền Lâm Hỉ cũng bất lực.

Tôn Tường Quân ngã rồi, ông ta có một đứa em trai tên Tôn Tường Hồng, hiện tại là Chủ tịch tỉnh tỉnh Hà Nguyên, Tôn Tường Hồng có một đứa con gọi là Tôn Lôi, tuy rằng tuổi đời không lớn, cũng đã được ba mươi, tuy rằng mang danh nghĩa là Thiên lý mã của Tôn gia là nhân tài quan trọng mà Tôn gia đã bồi dưỡng, vẫn đang công tác ở Trung ương, lần này không biết là như thế nào, dám đến nơi hỗn loạn này.

Tôn gia bị mình xử lý thành ra như vậy, Diệp Trạch Đào không tin người của Tôn gia sẽ đối đãi tốt với mình, nếu người của Tôn gia đã đến đây, chuyện này có chút phiền phức.

Diệp Trạch Đào tất nhiên nghĩ ra, chuyện này hẳn là do Vi gia vận dụng, nghe nói sau khi Tôn Tường Quân của Tôn gia không xong, gần đây đều dựa vào Vi gia. Nhắm vào chuyện của mình, Vi gia không tiện ra mặt, nên mới tìm một người của Tôn gia đến.

Vi gia tính toán đúng là rất sâu sắc.

Châm điếu thuốc, Diệp Trạch Đào đoán ra thủ đoạn của Vi gia giúp đỡ người của Tôn gia đưa Tôn Lôi đến huyện Lục Thương, đây chính là lấy một quả bom chôn xuống đất tiếp theo chỉ cần kích hoạt ngòi nổ, đủ để gây ra cho mình rất nhiều phiền toái, lần này Vi gia đánh vào thành công rồi.

Ngay cả Bí thư Phó cũng vận dụng đến, có thể thấy, Vi gia đã hạ quyết tâm.

Diệp Trạch Đào cũng hiểu Vi Hoành Thạch không chỉ nhắm vào mình, thật ra, Vi Hoành Thạch nhắm vào chính là mấy gia đình liên minh trong Thành phố, mình là trung tâm của sự liên minh này, sau khi giải quyết mình, mấy nhà liên minh sẽ bị phân tán, đây là điều suy nghĩ của Vi Hoành Thạch.

Lực lượng của mấy nhà liên minh rất hùng mạnh, không đập tan sự liên minh này, đối với Vi gia mà nói đích thực là lực cản rất lớn, xem ra Vi Hoành Thạch có phần nóng vội rồi.

Diệp Trạch Đào cũng tin vào trí tuệ của bọn Trịnh Thành Trung, chắc chắn đã nghĩ đến phương diện này, tranh đấu trong Thành phố chắc không thoải mái hơn nơi của mình.

Mặc kệ, đến lúc đó tính sau.

Diệp Trạch Đào suy nghĩ một hồi, rõ ràng là không còn nghĩ chuyện này, sau nhiều cuộc tranh đấu, Diệp Trạch Đào càng tin tưởng vào bản thân, không phải chỉ là một thiên lý mã của Tôn gia thôi sao? Sự việc cũng đâu có gì ghê gớm lắm đâu.

Không ngờ trong lúc sắp tan ca Thi Minh Cương gọi tới.

- Đồng chí Diệp Trạch Đào, chuyện dự án tiến hành ra sao rồi?

Thi Minh Cương đặc biệt quan tâm đến chuyện này, Diệp Trạch Đào nói:

- Bí thư Thi, chuyện này không có gì vấn đề gì quá lớn đâu, sau khi chính sách đến, chúng ta có thể triển khai.

Thi Minh Cương suy nghĩ một hồi mới nói:

- Đồng chí Diệp Trạch Đào, huyện của các cậu làm công tác thí điểm Trung ương đều rất chú ý, nhất định phải làm cho tốt, bất kể ra sao Thành uỷ cũng ủng hộ các cậu.

Sao đột nhiên Thi Minh Cương nói như vậy?

Diệp Trạch Đào nghĩ tới sự thay đổi tiếp theo, lại nghe được những lời này của Thi Minh Cương, liền hiểu rõ, đây chính là Thi Minh Cương biểu hiện thái độ của ông ta đối với mình, đây là sự ủng hộ trong công tác của mình, nói cách khác, cho dù có người đến, muốn phá hư công việc ở huyện, ông ta cũng đứng ở phía mình.

Rất khó được đấy.

Nghe thấy những lời của Thi Minh Cương, Diệp Trạch Đào cũng rất kính nể Thi Minh Cương, đây mới là một người lãnh đạo thật sự muốn làm việc.

Nói điện thoại xong với Thi Minh Cương không lâu, Phó chủ tịch tỉnh Chu Lâm Ngọc đến.

Hôm nay Chu Lâm Ngọc tận tâm trang điểm lại một chút, cả người có vẻ rất có tinh thần, bộ trang phục trên người làm cho cô rạng ngời hơn.

Thấy điệu bộ của Chu Lâm Ngọc như vậy, lại nghĩ đến cuộc gọi của Thi Minh Cương, ít nhiều Diệp Trạch Đào hiểu ra, đây là một minh chứng thể hiện thái độ của Thi Minh Cương, chắc Thi Minh Cương cũng có ám chỉ Chu Lâm Ngọc, hôm nay Chu Lâm Ngọc đến để biểu đạt chút thiện ý.

Cố gắng đoàn kết hết tất cả các đồng chí có thể đoàn kết, đây là việc làm của Diệp Trạch Đào từ trước tới giờ, thấy Chu Lâm Ngọc bước vào, Diệp Trạch Dào liền chủ động đứng dậy bước tới bắt tay hỏi thăm Chu Lâm Ngọc, cũng thể hiện rất thân thiết.

Vẫn theo sau Lôi Diên Tùng đứng ở vị trí đối lập với Diệp Trạch Đào, hôm nay lúc Chu Lâm Ngọc đến cũng đã chuẩn bị tâm lý, thấy thế lực của Diệp Trạch Đào ở huyện, cảm thấy Diệp Trạch Đào không nhất định sẽ đối đãi mình, nhưng, khi thấy thái độ này của Diệp Trạch Đào, tâm trạng lo lắng của Chu Lâm Ngọc cũng tan biến đi.

Không biết ra sao, trong lòng của Chu Lâm Ngọc ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi theo một người như Diệp Trạch Đào, không kém hơn so với việc theo một người như Lôi Diên Tùng.

- Bí thư Diệp, hiện tại huyện của chúng ta đã được chọn làm thí điểm, tôi đến để được chiến đấu.

Mở miệng đã nói như vậy.

Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:

- Chủ tịch huyện Chu có suy nghĩ này rất tốt, bước tiếp theo bắt đầu triển khai hoạt động ở mọi nơi, công tác ở huyện chúng ta càng thêm nặng nề, áp lực rất lớn, các cô cũng nên chuẩn bị tâm lý mới được.

- Bí thư Diệp yên tâm, tin tưởng vào sự lãnh đạo của Huyện uỷ, mọi người đoàn kết với huyện uỷ, nhất định có thể làm tốt công tác này.

Đã biểu hiện thái độ rồi.

Chu Lâm Ngọc nhìn về phía Diệp Trạch Đào.

Gật gật đầu, Diệp Trạch Đào nói:

- Bí thư Thành uỷ Thi rất coi trọng công tác này, chúng ta phải đoàn kết một lòng mới có thể làm tốt công tác này, Chủ tịch huyện Chu phải chuẩn bị gánh vác trọng trách này.

Lúc này Chu Lâm Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, Diệp Trạch Đào nhắc tới Bí thư Thi, lại cho mình gánh vác việc trọng trách này, đây được coi là chấp nhận mình rồi, đúng là chuyện tốt.

- Bí thư Diệp, tôi sẽ làm tốt công tác.

Lúc này phụ nữ tỏ thái độ sẽ dễ hơn nhiều, Chu Lâm Ngọc thể hiện bộ dạng dịu dàng của mình, biểu hiện ra một dáng vẻ rất thành kính.

Nói với Chu Lâm Ngọc không ít chuyện, lúc này Diệp Trạch Đào mới tiễn Chu Lâm Ngọc đi.

Đó cũng coi như là một chuyện tốt, có thái độ của Thi Minh Cương, tiếp theo Chu Lâm Ngọc của Thi hệ hẳn là sẽ đứng về phía mình, đối với chuyện nắm toàn huyện trong tay nhất định sẽ có lợi.

Cho dù Tôn Lôi là Thiên lý mã, đến đây có thể dễ dàng gây chuyện như vậy sao?

Tan ca lúc đang ngồi trong nhà ăn cơm, Diệp Trạch Đào nhận được cuộc gọi của Lưu Mộng Y.

Lưu Mộng Y cũng đã biết chuyện Tôn Lôi muốn đến huyện Lục Thương, mở miệng đã nói:

- Trạch Đào, Tôn Lôi muốn đến huyện của các anh đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện.

Diệp Trạch Đào cũng đang suy nghĩ muốn tìm hiểu hoàn cảnh của Tôn Lôi một chút, rồi nói:

- Hoàn cảnh của Tôn Lôi là như thế nào?

- Tôn Tường Hồng có hai đứa con trai, đứa lớn là Tôn Lôi, ba mươi hai tuổi, đứa nhỏ là Tôn Khôn, hai mươi tám tuổi, hai người đều theo chính trị, Tôn Khôn công tác ở Bộ ngoại giao, còn Tôn Lôi công tác ở Trung ương, đều rất có năng lực.

Nói đến đây, Lưu Mộng Y nói:

- Thật ra, Tôn Lôi sớm đã là Cán bộ Cục trưởng, làm ở Trung ương có danh có tiếng, quan hệ của gia đình, trong thành phố quan hệ của cậu ta không ít, lần này đến huyện Lục Thương chắc bọn Tôn gia có âm mưu gì đó.

Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, quyết tâm lần này của Tôn gia rất lớn, tầm nhìn cũng rất xa.

Cho dù Tôn Lôi rất có năng lực, nếu không được rèn luyện ở vị trí lãnh đạo cấp huyện, con đường phát triển của ông ta hẳn không xa, chỉ cần vượt qua cuộc rèn luyện ở huyện, mới có thể đủ vốn trong chính trị, mấu chốt chính là ở huyện dù sao cũng muốn tiến thêm một bước.

- Tôn Lôi hẳn là rất kiêu ngạo?

Diệp Trạch Đào hỏi một câu.

Lưu Mộng Y thấy kì lạ nói:

- Sao anh biết được, cậu ta rất kiêu ngạo, rất có năng lực, hơi khinh thường người.

Diệp Trạch Đào cười cười nói:

- Cậu ta đã là Cục trưởng, lại đến huyện Lục Thương, đối nghịch với anh mà tới, Tôn gia làm ra nhiều chuyện như vậy, chắc chắn là cậu ta không phục.

Nói đến đây, Diệp Trạch Đào lắc đầu, Tôn Lôi đến đây, đa số là cậu ta tự nguyện, đoán chừng là cậu ta nằm trong thành phần tự nguyện đến, có được sự tự nguyện đến đây của cậu ta, hơn nữa còn triển khai công tác ở khắp nơi, coi như chuyện này đã thành công rồi.

Khó trách Vi gia lại nhìn trúng người này, để người này đến nơi này của mình, dựa vào sự kiêu ngạo của cậu ta, chắc chắn sẽ không phục mình, khó tránh khỏi tranh đấu, đến đây cũng là một đối thủ tốt.

Quả nhiên là gây khó dễ rồi.

Một năng lực mạnh mẽ, lại có kinh nghiệm làm việc trong Trung ương, còn là người kiêu ngạo nữa.

Đây là cách nhìn nhận của Diệp Trạch Đào đối với Tôn Lôi.

Có thể tưởng tượng ra, Tôn Cương không thể sánh bằng Tôn Lôi này, người như vậy trong Thành phố có mối quan hệ rộng rãi, đây là một đối thủ rất mạnh đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play