Đôi chân của Lôi Diên Tùng có chút bay bỏng, đi trên đường mà dường như đang đi trên mây, Thư ký không yên tâm liền đi lên phía trước dìu Lôi Diên Tùng, bị Lôi Diên Tùng đẩy ra.

Lúc này Lôi Diên Tùng giống như đứa con gái bị người nhà ruồng bỏ, tâm trạng của ông ta toàn chất chứa sự hận thù đau khổ.

Không dễ dàng chút nào mới bước lên được vị trí Chủ tịch huyện, thật vất cả mới có được sự tín nhiệm của Bí thư Thi, nhưng, đang trong giai đoạn triển khai những kế hoạch lớn, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, Bí thư Thi sẽ không bao giờ tin tưởng mình nữa rồi.

Nghĩ đến chuyện ở huyện Diệp Trạch Đào đã cố hết sức chèn ép ngăn chặn mình, lại nghĩ một kế hoạch rất lớn tiếp theo mình lại không thể tham dự, trong lòng Lôi Diên Tùng hoảng sợ từng cơn.

Bước vào phòng họp, lúc hai mắt của Lôi Diên Tùng nhìn mọi người đang ngồi đó, tuy rằng trên mặt mọi người không có thay đổi nhiều, nhưng Lôi Diên Tùng cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình có vẻ rất đáng thương.

Mặt liền trở nên đỏ lên, Lôi Diên Tùng cảm thấy ngực mình đập hoảng loạn, dường như không thở được.

Lòng ngực đau quá.

Trước kia Chu Lâm Ngọc trong thời gian trước tiên sẽ đứng lên bắt tay chào hỏi Lôi Diên Tùng, dường như lần này Chu Lâm Ngọc không có tâm trạng làm việc đó, ngồi ở đó không nhúc nhích.

Trong lòng Lôi Diên Tùng vốn có rất nhiều ý tưởng bây giờ trong lòng càng thêm gay gắt.

Ngay cả người của mình cũng không đứng lên nói chuyện với mình.

Khi nhìn về hướng Niếp Tiểu Vĩ, thấy Niếp Tiểu Vĩ cũng không nhúc nhích, dường như trầm tư ngồi đó.

Bị mọi người ruồng bỏ rồi.

Thật ra, tâm trạng của Niếp Tiểu Vĩ cũng không tốt, đã xảy ra chuyện như vậy, khiến cho tâm trạng của y vốn đã chuẩn bị sẵn cho một trận chiến dường như bị quăng xuống hố sâu cả rồi, Diệp Trạch Đào trước mặt ông ta giống như một tảng đá lớn, bất kể mình có bỏ ra bao nhiêu công sức cũng không thể đánh động đến Diệp Trạch Đào.

Thấy Lôi Diên Tùng bước vào, Niếp Tiểu Vĩ biết Lôi Diên Tùng đã không thể giữ vững địa vị nên cả người đều mất tinh thần, chợt nghĩ đến đứng dậy chào hỏi với Lôi Diên Tùng.

Lúc này Niếp Tiểu Vĩ ngoại việc thấy được tình hình các Uỷ viên thường vụ Huyện uỷ còn nghĩ đến việc một số người của Diệp hệ sẽ hoạt động thêm sôi động ở ngoài, còn nhớ tới chuyện lần trước trên cuộc họp Du Hiểu Lệ sắp xếp cho người của cô vào khu kinh tế mới, thì đoán ra Du Hiểu Lệ rất có khả năng đã đầu quân về phía Diệp Trạch Đào, bốn phía đều là địch cả.

Niếp Tiểu Vĩ phát hiện căn bản mình chơi không lại.

Hai người đều đang có tâm sự, hành động liên kết ngầm trước kia của hai người đã tan biến trong nháy mắt.

Lôi Diên Tùng cảm thấy mình không thể hoà nhập vào trong nhóm người này, dường như mọi người đều ruồng bỏ mình.

Ho khụ khụ dữ dội một hồi, khi Lôi Diên Tùng cố gắng tươi cười ngồi xuống, lại ho khụ khụ.

Đột nhiên ở cổ họng có một luồn nhiệt nóng trào lên, lúc cổ họng nóng lên Lôi Diên Tùng vội lấy khăn giấy che miệng, một ngụm lập tức phun lên trên khăn tay.

Mới thấy, trong lòng Lôi Diên Tùng hoảng hốt, toàn thân rung động.

Không ngờ hộc ra một ngụm máu.

Hộc máu rồi.

Sao lại như vậy.

Càng nhìn vết máu đỏ tươi thì càng lo lắng.

Lúc lén nhìn thoáng qua mọi người dường như thấy được ánh mắt chế giễu mình của mọi người.

Trong lòng lại nóng lên, một luồng khí nóng lại trào lên.

Lôi Diên Tùng chỉ có thế cố kiềm nén luồng máu nóng lại sắp được phun ra.

Lúc bối rối, đem giấu khăn tay vào bên trong cái áo Lôi Diên Tùng không muốn mọi người biết mình ho ra máu.

Đúng lúc này, thấy Diệp Trạch Đào vội vàng bước vào phòng họp.

Sau khi Diệp Trạch Đào đi vào, lập tức trong phòng hội nghị náo nhiệt hẳn lên.

Đầu tiên Cố Lâm Cao bước lên bắt tay nói chuyện với Diệp Trạch Đào, ngay sau đó, từng Uỷ viên thường vụ đứng dậy bắt tay chào hỏi với Diệp Trạch Đào.

Hôm nay các uỷ viên thường vụ rất là kinh ngạc, chuyện lớn như vậy rất nhanh đã được triển khai ở huyện, lại nghĩ đến Diệp Trạch Đào không tiếng không rằng liền triển khai hoạt động lớn như vậy, giờ mới phát hiện đã coi thường Diệp Trạch Đào, trước khi mọi người vẫn chưa có phản ứng gì, Diệp Trạch Đào đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy.

Người có quyết tâm suy nghĩ kĩ càng dự án này một chút, trong những lần Hội nghị trước lúc Diệp Trạch Đào sắp xếp nhân sự, lúc này mới tỉnh ngộ, mọi thứ đã nằm trong tay của Diệp Trạch Đào.

Bây giờ đã biết năng lực của Diệp Trạch Đào, đối đầu với Diệp Trạch Đào là một việc hết sức ngu ngốc, bởi vậy, đều tranh nhau đứng dậy bắt tay chào hỏi vài câu với Diệp Trạch Đào, dường như chỉ có như vậy mới có thể cho thấy mình cũng ủng hộ công tác của Diệp Trạch Đào.

Tai nghe thấy sự chế giễu của mọi người, Lôi Diên Tùng chỉ có thể đứng lên.

Hắn là một Chủ tịch huyện, nếu lúc này không đứng dậy, thì sẽ bị người ta cho là vô phép, tuy rằng Lôi Diên Tùng không muốn làm vậy, nhưng vẫn đứng lên.

Lúc này không ngờ Lôi Diên Tùng thấy Chu Lâm Ngọc và Niếp Tiểu Vĩ đều đứng dậy đến chào hỏi Diệp Trạch Đào.

Khi thấy dáng vẻ rất cung kính của hai người đối với Diệp Trạch Đào, cuối cùng Lôi Diên Tùng không kiềm nổi.

Trong lòng buồn phiền, ý nghĩa hoãn loạn.

Giọng nói sang sảng của Diệp Trạch Đào bây giờ làm chói tai Lôi Diên Tùng, giống như Diệp Trạch Đào đang ở đó cười nhạo ông ta vậy.

Lôi Diên Tùng lúc này mới cảm thấy trong đầu óc của mình vang lên những âm thanh vo ve, không thể chế ngự luồng khí huyết khi nãy.

Toàn thân mềm nhũn ra, hai chân đã không thể chống đỡ phần thân thể.

Trong lòng Lôi Diên Tùng thầm nghĩ mình không được ngã xuống.

Lại ho dữ dội, vẫn không thể ngăn chặn luồng khí nóng trong lòng ngực.

Cầm khăn tay che miệng, từng ngụm từng ngụm máu tươi đã phun ra.

Trong một trận quay cuồng không biết trời đất, toàn thân Lôi Diên Tùng ngã lăn xuống đất.

Một trận tiếng động của bàn ghế truyền đến, khiến cho những người đang nói cười giật mình và quay nhìn về phía Lôi Diên Tùng.

- Lão Lôi.

Diệp Trạch Đào chạy một bước dài ra phía trước, chỉ thấy hai mắt của Lôi Diên Tùng nhắm lại, và đã ngã lăn trên mặt đất, có thể lực ngã xuống rất mạnh, trên đầu có một cái lỗ lớn, một cây trúc cắm trong chậu hoa để đỡ lấy hoa cỏ đã cắm sâu vào.

Trên đầu và miệng toàn là máu đỏ.

Không ai là không hoảng hốt, thấy bộ dạng này của Lôi Diên Tùng, trong phòng Hội nghị yên lặng hẳn lên.

- Mau gọi bác sị.

Vẫn là Diệp Trạch Đào hô to một tiếng.

Nghe thấy tiếng hô to của Diệp Trạch Đào, lúc này mọi người mới trấn tỉnh, tất cả đều rối loạn.

Hội nghị không thể mở rồi, mọi người rối ren đưa Lôi Diên Tùng vào bệnh viện.

Tất cả các Uỷ viên thường vụ đều lo lắng chờ ở phía ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện.

Đã xảy ra chuyện gì?

Đây là nghi hoặc của mọi người, không hiểu vì sao Lôi Diên Tùng lại ngã xuống?

Chu Lâm Ngọc nhíu mày nói:

- Hồi nãy tôi vừa mới tới phòng làm việc của Chủ tịch huyện không phải vẫn rất tốt sao, ông ta còn nói chuyện với bí thư Thành uỷ Thi.

Nghe nói như vậy, ánh mắt mọi người liền trở nên rất kỳ lạ.

Chẳng lẽ bí thư Thi phê bình Lôi Diên Tùng?

Thư ký của Lôi Diên Tùng cũng ở đây, Diệp Trạch Đào lại hỏi:

- Chủ tịch huyện Lôi làm sao vậy?

Thư ký nói:

- Lúc Chủ tịch huyện Lôi ra khỏi văn phòng sắc mặt không được tốt, đi đường có chút lay động, tôi muốn dìu ông ta, ông ta không cho tôi đỡ.

Diệp Trạch Đào thở dài:

- Chủ tịch huyện Lôi đúng là không dễ dàng, một cái huyện lớn như vậy, đã khiến ông ta quá vất vả, vất vả lâu ngày thành bệnh.

Cam Lệ Bình nói:

- Lần trước không phải đã kiểm tra sức khoẻ sao? Sao lại không kiểm tra ra tình trạng này?

Kiều Ứng Xương nói:

- Chủ tịch huyện Lôi nói sức khoẻ ông ta không có vấn đề gì, chỉ kiểm tra chỗ đó, cũng không còn kiểm tra chỗ nào khác.

Cố Lâm Cao nói:

- Mấy người chúng ta đã có tuổi nên coi trọng việc kiểm tra sức khoẻ, lần trước kiểm tra chất béo trung tính hơi cao, tôi liền ăn chay, như vậy đối với cơ thể mới có lợi, đồng chí Diên Tùng, không biết quý trọng thân thể của mình.

Thời gian chầm chậm qua đi, đèn của phòng cấp cứu vẫn chưa tắt.

Cố Lâm Cao nói với Diệp Trạch Đào:

- Bí thư Diệp, tôi thấy chuyện này nên báo cáo lại với Thành uỷ vẫn hơn.

Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:

- Tôi lập tức báo cáo chuyện này với Bí thư Thành uỷ Thi.

Mọi người đều cảm thấy chuyện này hơi nghiêm trọng, đều đã thấy, Lôi Diên Tùng ngoại trừ hộc máu ra ngoài, cái đầu còn đập mạnh xuống một chậu hoa đặt ở sau ghế, đó là một chậu hoa bằng sứ rất lớn, toàn chậu hoa đều vỡ rụng ra, đáng sợ nhất chính là không biết có bị cây trúc đâm sâu vào trong không, lực va đập rất mạnh, vấn đề lần này rất nghiêm trọng.

Lúc Diệp Trạch Đào gọi thông điện thoại của Thi Minh Cương, tâm trạng của Thi Minh Cương cũng không tệ, vui vẻ nói:

- Đồng chí Diệp Trạch Đào, Chủ tịch tỉnh Vương vừa mới gọi điện đến, hỏi về chuyện phát triển huyện thí điểm đã sắp xếp ra sao rồi, bây giờ các anh đã thành trung tâm của cả nước, nhất định phải làm tốt công tác này.

Diệp Trạch Đào nói:

- Xin Bí thư Thi yên tâm, Huyện uỷ chúng tôi có niềm tin sẽ làm tốt công tác này.

Lúc này Thi Minh Cương mới nghĩ đến chuyện Diệp Trạch Đào gọi điện cho mình, hỏi:

- Tiểu Diệp, có chuyện gì sao?

- Bí thư Thi, hôm nay đã xảy ra một chuyện lớn, vốn dĩ chúng tôi thông báo các Uỷ viên thường vụ đến họp nghiên cứu công tác thí điểm, kết quả đồng chí Lôi Diên Tùng ngã lăn xuống đất, đang trong giai đoạn cấp cứu.

- Cái gì?

Thi Minh Cương mắt trợn trừng, vừa rồi còn nói chuyện điện thoại với Lôi Diên Tùng, thằng nhóc này sao đột nhiên lại ra nông nổi này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

- Tình hình ra sao, Cậu kể lại chi tiết một chút đi.

Diệp Trạch Đào liền mang những gì mình nhìn thấy và hiểu biết tình hình kể cho Thi Minh Cương nghe.

Người nói vô ý, người nghe có ý, Thi Minh Cương vừa nghe thấy Diệp Trạch Đào kể, trong lòng nghĩ, có phải mình đã yêu cầu quá nghiêm khắc với Lôi Diên Tùng, nói chuyện hơi nặng, làm cho đồng chí này sinh bệnh, không ngờ vì mình mà ra nông nổi này.

- Đồng chí Diệp Trạch Đào, bất kể như thế nào cũng phải cứu sống đồng chí Lôi Diên Tùng.

Sau khi Thi Minh Cương vừa mới nói lời này xong, Diệp Trạch Đào thấy phòng cấp cứu có động tĩnh, vội nói:

- Đã cấp cứu một lúc rồi, tôi thấy bác sĩ muốn bước ra.

- Anh đừng gác điện thoại, mau đi xem tình hình đi.

Thi Minh Cương cũng sốt ruột.

Diệp Trạch Đào cầm điện thoại đi qua đó, thấy các bác sĩ đi ra chỉ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

- Có cứu được người không?

Diệp Trạch Đào lớn tiếng hỏi.

- Bí thư Diệp, chúng tôi đã cố hết sức Chủ tịch huyện Lôi vốn có bệnh tim, có thể là bị kích động nên ói ra máu, lúc ngã xuống đất cây trúc đã cắm phải vào huyệt Thái Dương …

A.

Mọi người nghe nói như vậy liền im bặt một hồi, đều thấy được tình hình của chậu hoa, chỉ có một ít cây trúc để chống đỡ cho hoa, không ngờ Chủ tịch huyện Lôi lại cắm phải, đúng là xui quá.

Diệp Trạch Đào cũng ngạc nhiên một hồi.

Cầm di động lên, Diệp Trạch Đào đành phải nói tình hình cho Thi Minh Cương biết.

Đầu dây bên kia không có lên tiếng nửa ngày, ông ta cũng thấy chuyện này khiến cho người ta rất khó hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play