Tiễn Bí thư huyện ủy đi rồi, chẳng còn ai quan tâm tới chuyện của đám học sinh trung học nữa, mà giao hết lại cho Ngưu Trọng Trung phụ trách. Hôm nay, phụ huynh ở khắp các thôn đều đến, trong trường nhộn nhịp cả lên.

Đối với các lãnh đạo trong xã mà nói thì cái thời điểm quan trọng đã đến rồi. Bí thư huyện ủy đã đích thân đến thăm, thì không lâu nữa bộ máy trong thôn sẽ được đem ra xem xét lại.

Phó bí thư Sướng Minh Vĩ tạm thời chủ trì công việc, chẳng nói một lời nào đã vội vàng chạy lên huyện.

Chủ tịch Hội đồng nhân dân Phương Quý Tài giữ thái độ mọi việc không liên quan gì tới mình, cứ ở lì trong nhà của cô con gái trên thị trấn, lâu lâu mới ghé một lần. Trưởng ban Chỉ huy quân sự Tô Trung Toàn thì họp ở huyện. Giờ tình hình trong xã cứ như “rắn mất đầu”.

Đám Phó chủ tịch xã lại càng thêm loạn, tranh thủ cơ hội đi hết.

Chẳng bao lâu sau khi Cao Chấn Sơn rời xã, các lãnh đạo lớn nhỏ khắp trong xã đều kiếm cớ lên huyện.

Nhìn cái Ủy ban xã vắng tanh vắng ngắt, Diệp Trạch Đào lôi thuốc lá ra hút, bụng nghĩ thầm, quan lại bây giờ rốt cuộc có mấy người là thật lòng biết lo biết nghĩ cho dân.

Cái lão Ngưu Thường Thắng này cũng không chắc, ai biết được lão ta sẽ chạy đi đâu.

Trong phòng làm việc giờ chỉ còn sót lại mỗi Diệp Trạch Đào và Phương Di Mai.

Ngay cả Khương Quốc Bình cũng kiếm cớ chạy lên huyện, vậy mà Phương Di Mai chẳng thấy động tĩnh gì, Diệp Trạch Đào cảm thấy có chút gì đó kì lạ, tuy nhiên hắn cũng không chủ động hỏi thăm.

- Trạch Đào, đang nghĩ gì vậy?

Diệp Trạch Đào không hỏi, nhưng ngược lại Phương Di Mai lại chủ động hỏi hắn.

Phương Di Mai không hiểu Diệp Trạch Đào cho lắm. Từ khi Bí thư huyện ủy Cao Chấn Sơn đến xã Xuân Trúc biểu dương, khen ngợi hắn, Phương Di Mai có cảm giác cái tên Diệp Trạch Đào lần này có thể sẽ nhận được ít nhiều ưu đãi.

Chẳng lẽ chính vì chuyện cứu mấy đứa nhỏ mà tạo dựng được mối quan hệ với Bí thư Cao?

Phương Di Mai là người đặc biệt nhạy bén với chính trị, cô có cảm giác Diệp Trạch Đào, người mà cô chưa từng coi trọng này có thể sẽ có một bước tiến rất lớn.

Cảm thấy hơi sửng sốt, dùng cái kiểu gọi ‘Trạch Đào” như vậy thật là hiếm thấy, lại còn do chính miệng Phương Di Mai nói ra thì lại càng hiếm thấyhơn nữa.

Ngẩng đầu nhìn về phía Phương Di Mai, hôm nay cô mặc một chiếc váy để lộ một phần ngực, một khoảng da thịt trắng nõn nà làm toát ra hơi thở thanh xuân.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Đều đã đi cả rồi, sao cô còn không đi?

Phương Di Mai thở dài nói:

- Dạo này xã Xuân Trúc xảy ra nhiều chuyện quá, tôi đoán Bí thư Cao bực mình chuyện xã mình lắm. Lần này không tiến hành điều chỉnh không được rồi!

- Xã mình đúng là phải nhanh chóng điều chỉnh lại, nhưng việc này không đến lượt những kẻ thấp cổ bé họng như chúng ta phải lo đâu.

Diệp Trạch Đào cười nói.

- Bí thư Cao đã đích thân nhúng tay vào chuyện của xã Xuân Trúc rồi.

Trên mặt Phương Di Mai toát ra một vẻ kì quái.

Diệp Trạch Đào sau một chút sững sờ thì cũng hiểu được suy nghĩ của Phương Di Mai. Chuyện Cao Chấn Sơn bố trí lại bộ máy của cái xã này căn bản không gọi là “nhúng tay’ mà là lẽ đương nhiên. Phương Di Mai nói ra những lời này ý muốn nói những ứng cử viên này vốn dĩ là đã qua bàn bạc rồi. Vậy mà sau khi xảy ra chuyện, Cao Chấn Sơn lại có ý xem xét lại những ứng cử viên ấy.

Diệp Trạch Đào nhìn Phương Di Mai, biết cô ta sẽ không có ý đi đâu. Xem ra người đứng sau cô ta đã rút lại những lời nói của cô. Chuyện xã Xuân Trúc lần này, người bình thường chẳng ai dám dính dáng đến. Như vậy thì cái kẻ giật dây Phương Di Mai ấy cũng không muốn tùy tiện dính dáng tới chuyện của xã Xuân Trúc đâu.

Qua lại mấy câu, Diệp Trạch Đào cũng phần nào hiểu được người đứng sau Phương Di Mai cũng không mạnh gì, ít nhất thì cũng không phải người trong ủy viên thường vụ huyện ủy.

- Có thể lắm chứ!

Diệp Trạch Đào đáp lại một câu.

- Anh cho rằng người không có kẻ đỡ sẽ khó khăn như vậy à?

Phương Di Mai hỏi một câu.

Câu hỏi này quả là không dễ trả lời chút nào, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Có chén cơm mà ăn là may lắm rồi, còn hơn khối đứa bạn của tôi, quá tốt rồi!

Không nói lời nào, Phương Di Mai đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

Diệp Trạch Đào nhận thấy vẻ mặt của Phương Di Mai rất khó coi, mắt ươn ướt thì phải.

Nhìn dáng người xinh đẹp của Phương Di Mai bước nhanh ra ngoài, Diệp Trạch Đào lại thở dài một tiếng. Hắn hiểu cái suy nghĩ của cô. Lên bờ xuống ruộng mấy bận, xem chừng cũng bỏ ra không ít, vậy mà cuối cùng ngay cả cái vị trí Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính cũng không leo lên được, trong lòng chắc bực bội, khó chịu lắm.

Trong văn phòng chẳng còn ai, Diệp Trạch Đào không có ý định trông coi văn phòng một mình. Ở trên có gọi điện tới mà không có người nghe thì dù có dùng roi đánh cũng không đánh tới mình.

Kéo cửa lại, Diệp Trạch Đào đi về phía trường trung học.

Hôm nay có rất nhiều phụ huynh đến trường, chắc tối nay tình hình của các em học sinh sẽ đỡ hơn chút.

Trên đường đi, gặp không ít người dân trong thôn, quen có, lạ cũng có. Mọi người đều chào hỏi Diệp Trạch Đào rất nhiệt tình. Dường như qua một đêm, Diệp Trạch Đào đã được rất nhiều người quý mến.

Vào đến trong trường, thấy có nhiều người dân đi đi lại lại, một số người còn khiêng cả gạo tới cho nhà trường để đổi lấy phiếu cơm cho con em.

Nhìn xung quanh một lúc, Diệp Trạch Đào lại quay về ký túc xá của mình.

Vừa mới tới cổng ký túc xá, Diệp Trạch Đào đã thấy ba học sinh nữ đang đợi mình ở đó.

Ngẩng đầu nhìn lên, thấy trong đó có một em trông dáng vẻ rất tội nghiệp.

- Dương Ngọc Tiên, các em có chuyện gì sao?

Cô học sinh nữ có dáng vẻ tội nghiệp ấy là con của một gia đình khó khăn tên Dương Ngọc Tiên. Diệp Trạch Đào hỏi một câu.

Nghe thấy giọng nói của Diệp Trạch Đào, ba cô gái đều ngẩng đầu hướng về phía hắn. Bỗng Dương Ngọc Tiên khóc.

- Vào rồi nói.

Hắn mở cửa phòng ký túc xá cho ba cô gái vào.

Vừa bước vào ký túc xá, Dương Ngọc Tiên đã thảm thiết nói:

- Thầy Diệp, em không thể tiếp tục đi học nữa rồi!

Diệp Trạch Đào sửng sốt, chẳng phải hôm qua mình đã đưa chăn mền cho chúng rồi sao, sao bây giờ lại không đi học nữa, vội hỏi:

- Sao đột nhiên lại không đi học? Chẳng phải thầy đã nói rồi sao, muốn thay đổi số phận thì phải dựa vào chính bản thân các em. Đối với các em mà nói thì con đường duy nhất để thay đổi số phận chính là phải học tập thật tốt, học lấy thật nhiều kiến thức hơn nữa!

- Thầy Diệp, cha em nói nhà không nuôi nổi em nữa, phải để em đi lấy chồng thôi!

Nghe vậy, Diệp Trạch Đào quả thật rất kinh ngạc, ánh mắt lướt qua Dương Ngọc Tiên.

Khỏi phải nói, Dương Ngọc Tiên đúng là một tiểu mỹ nhân, cô rất xinh đẹp.

Những đứa trẻ trong thôn đều lớn rất sớm, chưa nghe chúng nói những lời này thì Diệp Trạch Đào vẫn còn coi chúng là những đứa con nít. Nhưng nghe xong, lúc nhìn lại những cô gái này mới thấy cơ thể của chúng dường như đều đã phổng phao cả rồi.

Nhưng, chúng chỉ mới mười lăm tuổi thôi mà!

- Em mới mười lăm tuổi, sao lấy chồng được!

Một cô học sinh đứng bên cạnh lên tiếng:

- Thầy Diệp, quê chúng em con gái mười lăm tuổi đều gả chồng hết cả, nhà nghèo, hết cách rồi thì cũng phải gả chồng thôi!

Nhìn thấy chúng nói đến chuyện gả chồng mà cứ như không, Diệp Trạch Đào chẳng biết nói gì.

Dương Ngọc Tiên lau nước mắt nói:

- Thầy Diệp, em muốn đi học, em không muốn lấy chồng!

Nhìn ánh mắt bất lực mà hi vọng của Dương Ngọc Tiên, lại nghĩ đến việc nãy giờ ba cô học sinh cứ đứng trong cổng ký túc xá của mình, Diệp Trạch Đào hiểu rằng bây giờ trong lòng Dương Ngọc Tiên mình là người đứng ra che chở cho nó. Chắc chúng nghĩ rằng chỉ có mình mới có thể giúp được chúng thôi.

Bây giờ mình chính là ánh sáng của chúng, nếu mình không giúp chúng, cái thứ ánh sáng ấy coi như lụi tắt hoàn toàn.

- Nhà em ở đâu?

Trong lòng Diệp Trạch Đào đã quyết định, dù có thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không muốn một đứa trẻ như vậy phải bỏ học.

Nghe những lời này của Diệp Trạch Đào, ánh mắt vốn bất lực của Dương Ngọc Tiến chợt lóe lên một niềm vui.

- Nhà Ngọc Tiên cách đây bốn giờ đường núi!

Một học sinh nói.

Nhìn sắc trời, Diệp Trạch Đào đứng dậy nói với ba cô:

- Các em đều là người cùng một thôn phải không?

Hai cô gái kia lắc đầu

- Là ai nhắn lại?

Diệp Trạch Đào lại hỏi.

- Là chú ba của em.

Được ba học sinh dẫn đi, Diệp Trạch Đào đã tìm được chú ba và cậu con trai của chú ba Dương Ngọc Tiên, người đã đem lương thực đến trường cho học sinh.

Biết được Diệp Trạch Đào chính là cán bộ trong xã đã cứu những đứa trẻ, chú ba của Dương Ngọc Tiên tỏ ra rất cung kính.

- Tôi tên Dương Căn Tài.

Người nông dân dáng vẻ rách rưới này dường chưa gặp phải nhiều việc đời nên nhìn thấy Diệp Trạch Đào thì tỏ vẻ hơi căng thẳng.

Tìm một chỗ ngồi xuống, Diệp Trạch Đào đưa cho Dương Căn Tài điếu thuốc lá rồi nói:

- Ngọc Tiên học rất giỏi, nếu tiếp tục học em ấy sẽ rất có tương lai.

Hút một hơi thuốc, những nếp nhăn trên trán Dương Ngọc Tài càng hằn sâu hơn, dáng người vốn đen đúa ấy ngồi buồn rầu một chỗ.

Dứt khoát không chịu ngồi trên ghế, ông ta ngồi xổm dưới đất nói:

- Thôn nghèo quá, mỗi lần gửi lương thực cho tụi nhỏ đều là của mấy nhà dành dụm lại. Có thể để chúng biết được cái chữ cũng là ghê gớm lắm rồi. Nhà của Ngọc Tiên, mẹ thì ốm yếu, không làm được việc gì cả, ba nó một mình nuôi hai đứa con, đứa con trai của họ cũng sắp lên cấp hai rồi, học cấp hai thì phải cần chuẩn bị đồ ăn thức uống cho nó. Để cho Ngọc Tiên đi học cũng đã mượn không ít lương thực, nếu gả Ngọc Tiên đi có thể trả được một ít, cũng có thể giúp cho gia đình nó, khổ thật!

Dù Diệp Trạch Đào biết tụi nhỏ khó khăn, hơn nữa đến đây cũng được một thời gian nhưng chưa từng đến miền núi bao giờ, suy nghĩ một lát hắn nói;

- Tối nay tôi sẽ cùng các em đến nhà Ngọc Tiên xem sao.

Dương Căn Tài gật gật đầu nói:

- Tôi đi đưa lương thực rồi sẽ đi cùng anh.

Diệp Trạch Đào gọi điện cho Ngưu Thường Thắng xin nghỉ phép, Ngưu Thường Thắng giờ đang bù đầu chuyện của mình nên liền đồng ý chuyện Diệp Trạch Đào xin nghỉ.

Gọi điện xong, nhìn thấy Dương Ngọc Tiên đứng đó, dáng vẻ tội nghiệp, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói;

- Nếu em tin thầy Diệp, thầy Diệp nhất định sẽ ủng hộ em, chỉ cần em cố gắng, đừng nói cấp hai, chứ cấp ba hay đại học, thầy Diệp cũng sẽ ủng hộ em.

- Thật sao?

Dương Ngọc Tiên như không tin hỏi lại.

Vỗ nhẹ vào vai Dương Ngọc Tiên, Diệp Trạch Đào nói:

- Hãy chuyên tâm vào học hành, thầy Diệp đến nhà em một chuyến, nhất định sẽ để ba em đồng ý cho em tiếp tục được đi học.

Nhìn thấy điệu bộ muốn khóc của Dương Ngọc Tiên, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất buồn, rốt cuộc sức mình đủ để giúp được bao nhiêu người đây?

Ngay lúc ấy, trong Diệp Trạch Đào bỗng dấy lên một sự thôi thúc phải hướng về phía trước.

Diệp Trạch Đào cảm thấy mình phải nắm lấy một quyền lực cao hơn mới có thể giúp được nhiều người hơn nữa.

Hút một điếu thuốc, nhìn những người nông dân tất tả, bận rộn, vẫn chỉ là một dáng vẻ nghèo khổ.

Xã Xuân Trúc phải có một cuộc đại phát triển mới được!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play