Rất khuya Diệp Trạch Đào mới trở về Lưu gia, lúc đi vào, bất ngờ phát hiện Lưu Đống Lưu còn ngồi chờ ở đó.

Thấy Diệp Trạch Đào đi vào, khoé miệng Lưu Đống Lưu nhúc nhích, nhìn Diệp Trạch Đào với ánh mắt đầy phức tạp.

Đứa con rể này của mình.

Lưu Đống Lưu thật sự không biết nên nói như thế nào mới tốt đây.

Có lúc Lưu Đống Lưu cũng bất đắc dĩ, mình cũng có chuyện giống như vậy, nhưng, chuyện đó đến tay mình lại trở nên rối tung lộn xộn, đến tay Diệp Trạch Đào lại thành như vậy.

Biết chắc Diệp Trạch Đào mới ở chỗ Trịnh Tiểu Nhu về, nhưng, Lưu Đống Lưu căn bản không có bất kì suy nghĩ gì, không chỉ không có biện pháp, còn phải ngầm giúp đỡ một chút.

Nghĩ lại những chuyện thời trẻ của mình, Lưu Đống Lưu cũng không có để ý chuyện này, đàn ông mà, đều phải trải qua quá trình này Lưu Đống Lưu dùng ý nghĩ đó để an ủi mình.

- Trạch Đào về rồi à, ngồi xuống đây nói chuyện chút.

Tâm trạng thay đổi rất nhanh, đối với đứa con rể này, Lưu Đống Lưu cảm kích rất nhiều, nếu không nhờ Diệp Trạch Đào âm thầm giúp đỡ, cửa ải lần này của mình sẽ rất khó qua, tìm hiểu mới biết được, đã có người cầm dao đâm sau lưng mình.

Nghĩ đến hậu quả của chuyện này, bây giờ Lưu Đống Lưu còn đang đổ mồ hôi, nếu như thật là như vậy, thì kết cục của mình còn tệ hơn Lưu Đống Hùng, đến lúc đó thì đúng là thành trò cười trong thành phố rồi.

Thấy Diệp Trạch Đào nhìn về phía phòng ngủ, Lưu Đống Lưu nói:

- Mẹ con Mộng Y đã ngủ rồi.

- Ba, sao ba còn chưa ngủ?

- Khi người đã già, ít buồn ngủ hẳn đi.

Diệp Trạch Đào qua đó ngồi xuống.

Rất điên cuồng trong toàn quá trình với Trịnh Tiểu Nhu, khi nghĩ đến Trịnh Tiểu Nhu biết mình phải trở về huyện Lục Thương mà biểu hiện đủ loại hành động điên cuồng, trong lòng Diệp Trạch Đào lại rung lên.

Đưa một điếu thuốc cho Diệp Trạch Đào, Lưu Đống Lưu nói:

- Ngày mai trở về huyện Lục Thương sao?

Nhìn thấy tối như vậy mà Lưu Đống Lưu vẫn còn ngồi chờ mình, ít nhiều Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy có lỗi ánh mắt liền chuyển hướng sang một bên khác.

Diệp Trạch Đào gật gật đầu:

- Ừ, đã mua vé máy bay rồi, ba, lần này con lại đi gặp lãnh đạo Hoa, lúc đó Bí thư Hạo Vũ cũng ở chỗ lãnh đạo Hoa.

Trước khi đi, Diệp Trạch Đào vẫn còn một số chuyện muốn giao phó cho cha vợ.

Đây là một đề tài tốt nhất để Diệp Trạch Đào chuyển hướng nhìn, đề cập đến hai nhân vật nổi tiếng.

Quả nhiên, ánh mắt Lưu Đống Lưu liền sáng lên.

- Con đã gặp bọn họ?

Lưu Đống Lưu cũng thật sự có chút giật mình, mọi người ai cũng nghĩ mấy ngày nay Diệp Trạch Đào ăn nhậu chơi bời bên ngoài, thật sự không ngờ được, Diệp Trạch Đào làm chuyện nào cũng là chuyện quan trọng, Lưu Đống Lưu cảm thấy mình cũng có lỗi, Diệp Trạch Đào vì chuyện của mình đã làm rất nhiều việc, ngược lại mình còn hoài nghi hắn không làm việc.

Trong lòng có chút áy náy, Lưu Đống Lưu nghĩ đến cuộc nói chuyện bí mật với Phương Mai Anh, thầm than một tiếng chuyện của bọn nhỏ mình đừng có xen vào nhiều quá, dù gì thì để tụi nhỏ tự giải quyết được rồi, nhiều lắm mình chỉ ở bên trong làm một chút chuyện thôi.

- Ba, Chuyện của ba bên lão Hoa sẽ nói giúp, ngoài ra ba của Tiểu Nhu cũng đã đồng ý nói giúp ba.

Trong lòng Lưu Đống Lưu rất cảm kích, lúc quan trọng chỉ có con rể lo cho mình, ai dám nói con rể không giúp mình chứ, mấy ngày nay vì chuyện của mình mà người ta vẫn luôn ở bên ngoài lo liệu.

Có hai nhân vật lớn ủng hộ, áp lực trong lòng Lưu Đống Lưu đã nhẹ đi rất nhiều.

- Trạch Đào, vất vả cho con quá.

- Ba, xem ba nói kìa, đó là chuyện của cả nhà mà.

Lưu Đống Lưu cười cười nói:

- Hôm nay ba đã gặp mẹ nuôi của con.

Lúc nói những lời này, vẻ mặt của Lưu Đống Lưu có chút không tự nhiên, nghĩ đến những lời nói mà Phương Mai Anh ám chỉ mình, Lưu Đống Lưu thầm than, hiện tại Lưu gia cần chính là đoàn kết các lực lượng ở nhiều nơi lại.

Trong lòng có chút không vui đã được Hồ Diên gia giúp giảm bớt, trên mặt Lưu Đống Lưu lại biểu hiện ra một chút vẻ vangi, mỉm cười nói với Diệp Trạch Đào:

- Mẹ nuôi của con đối với sự phát triển của ông ta cũng đã sắp xếp một chút, chỉ cần mẹ nuôi con sắp xếp, con cũng nên nghe theo.

Diệp Trạch Đào không hiểu ý của Lưu Đống Lưu lắm, nhìn Lưu Đống Lưu có chút nghi ngờ.

Thấy Diệp Trạch Đào nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ, Lưu Đống Lưu nhìn chút, nghĩ thầm, chẳng lẽ bản thân Diệp Trạch Đào còn không biết suy nghĩ của Hồ Diên gia sao?

Khi cảm thấy Diệp Trạch Đào cũng không biết ý tưởng đó, ngược lại tâm trạng của Lưu Đống Lưu trở nên tốt hơn rất nhiều.

Nghĩ đến Diệp Trạch Đào sau khi cưới con gái mình đã giúp đỡ mình rất nhiều, tâm trạng Lưu Đống Lưu không tệ.

Lưu Đống Lưu chần chừ chút nói:

- Trạch Đào, lần này sau khi trở về, con có sắp xếp gì không?

Thấy Lưu Đống Lưu chuyển qua đề tài khác, lúc này Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:

- Ba, có chuyện này, ba giúp con tham khảo chút.

Lưu Đống Lưu ò một tiếng, nhìn Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào đem sự sắp xếp bước tiếp theo của trung ương ở huyện Lục Thương nói ra.

Lưu Đống Lưu chăm chú nghe, càng nghe thì càng sợ, ông ta cảm nhận rất rõ ràng sự coi trọng của Hoa Uy đối với Diệp Trạch Đào, cũng cảm nhận được sự coi trọng của Bí thư Hạo Vũ đối với Diệp Trạch Đào. Có hai ông chủ lớn như vậy ủng hộ, Lưu Đống Lưu hoàn toàn có thể tin tưởng, tiếp theo con rể mình chỉ cần lập thành tích, tiền đồ sẽ rất phát triển.

Trước kia Lưu Đống Lưu còn nghĩ Diệp Trạch Đào lệ thuộc vào Lưu gia, bây giờ đã không còn nghĩ như vậy nữa, thầm thở dài một tiếng, vô tri vô giác Diệp Trạch Đào đã mạnh mẽ hẳn lên.

Những người đó đều đang ủng hộ cho con rể của mình, ngược lại Lưu gia không giúp được gì, nếu để mấy người kia biết chuyện này, sẽ nhìn Lưu gia với con mắt như thế nào?

Không được, mình phải bàn bạc chuyện này với chú hai và chú ba một chút.

- Trạch Đào, trung ương đã có dự định cho chuyện này, tạm thời không được nói ra ngoài, mọi người phải có những việc làm cụ thể, đến lúc đó dốc hết tâm sức mà làm, con cũng thấy đó, tình hình của Lưu gia bây giờ là thế này, chỉ dựa vào vài khả năng thì không thực tế lắm, cha sẽ bàn bạc với chú hai của con một chút, từ bây giờ bắt đầu những tài sản của Lưu gia toàn bộ đặt lên người của con.

Đây là lần đầu tiên Lưu Đống Lưu tỏ rõ thái độ muốn toàn lực giúp đỡ mình.

Nhìn biểu hiện này của Lưu Đống Lưu, Diệp Trạch Đào cười nói:

- Hay là thôi đi, hiện giờ con vẫn có chút của cải, hẳn là đối với phát triển của Lục Thương chắc không có vấn đề gì lớn cả.

Lưu Đống Lưu suy nghĩ một hồi nói:

- Con làm tốt chuyện của con, việc này cứ để ta lo, để tài sản rơi vào tay mấy người kia, ta thấy rất hoang phí.

Thật ra Diệp Trạch Đào không để ý đến chuyện Lưu gia có đưa tài sản cho mình không, tuy nhiên, đối với thái độ này của Lưu Đống Lưu tỏ thái độ, Diệp Trạch Đào cũng rất vui mừng.

Lưu gia đã chiara ở riêng cả rồi, nhưng, thông qua một số động tác triển khai, hoàn toàn có thể nhìn ra, nếu không tiến hành điều chỉnh, hoặc không để tài sản ở chỗ cần thiết, Lưu gia thật sự sẽ xong, Diệp Trạch Đào tin rằng người của Lưu gia bây giờ đã nhìn rõ những điều này.

Từ sau khi Lưu Đống Lưu xảy ra chuyện đó, xem ra khoảng cách giữa hai người không còn nhiều ngăn cách, trước mặt Diệp Trạch Đào Lưu Đống Lưu cũng không có ra vẻ cha vợ nữa.

- Ba, Chuyện đó giải quyết ra sao rồi?

Diệp Trạch Đào hỏi một câu tuy biết rằng bọn Lưu Đống Lưu hẳn là đã xử lý rất tốt, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn quan tâm hỏi một câu.

Nghe thấy câu hỏi, Lưu Đống Lưu lúng túng nói:

- Giải quyết xong rồi.

Diệp Trạch Đào gật gật đầu, không hỏi lại nữa, chỉ cần giải quyết tốt chuyện này, một số người sẽ không còn có thể đâm sau lưng Lưu Đống Lưu nữa, đối với hành động tiếp theo sẽ thuận lợi rất nhiều.

- Ba, nếu đã như vậy, ba phải chuẩn bị tốt buớc tiếp theo, những chuyện ở thành phố có thể bỏ xuống thì bỏ xuống một chút đi, phải biết nhìn về phía trước mới là con đường đúng đắn.

Lưu Đống Lưu khẽ gật đầu nói:

- Vốn dĩ còn có một ít khó khăn, hôm nay sau khi con làm ra chuyện đó, chuyện này đã biến thành không còn là vấn đề gì nữa.

Nghĩ tới ý kiến mà Diệp Trạch Đào đưa ra vào ngày hôm nay, Lưu Đống Lưu thầm khen, rất lợi hại, trực tiếp đánh cho Đường gia không còn cách nào phản đòn.

Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:

- Mọi người nên làm tốt chuyện này, cũng có thể thu hoạch được không ít.

Lưu Đống Lưu mỉm cười nói:

- Có thể con không biết, Đường Chính Dân muốn tiến thêm một bước, hiện tại lại có chuyện như vậy xảy ra, lực cản trở ông ta sẽ vô cùng lớn, có thể nói con đường làm quan của ông ta sẽ dừng ở đây.

Khuôn mặt của Diệp Trạch Đào tươi cười, xem như là chặt đứt được một cánh tay của Vi Hoành Thạch.

Nhìn Diệp Trạch Đào, Lưu Đống Lưu cảm thấy mình không phục cũng không được, Diệp Trạch Đào chính là một người trong mọi hoàn cảnh cũng có thể nắm bắt cơ hội, một chuyện nho nhỏ, vốn là một hành vi bất lợi đối với Lưu gia, nhưng đến tay Diệp Trạch Đào, sẽ biến thành một loại vũ khí sắc bén, lực tấn công của loại vũ khí sắc bén này xuất hiện vừa đúng lúc, Lưu Đống Lưu cũng không biết đến cuối cùng sẽ phát triển thành ra như thế nào.

Trong khi nói chuyện, thấy Lưu Mộng Y với đôi mắt mông lung buồn ngủ bước ra, lúc nhìn Diệp Trạch Đào, khuôn mặt bỗng xuất hiện niềm vui bất ngờ, cô còn nghĩ rằng đêm nay Diệp Trạch Đào sẽ ở chỗ của Trịnh Tiểu Nhu, không ngờ hắn đã quay về, điều này nói rõ Diệp Trạch Đào rất coi trọng gia đình này.

- Trạch Đào, có đói bụng không?

- Em ngủ đi, anh nói chuyện với ba một chút.

Lưu Mộng Y vẫn qua đó rót ly trà cho Diệp Trạch Đào, rồi mới về phòng ngủ.

Thấy con gái đã vào, Lưu Đống Lưu nói:

- cha đã tìm hiểu một chút về dự án ô tô mà các con muốn làm, ở phương diện này cha cũng một số mối quan hệ, ta sẽ giúp đỡ cho các con một chút.

Diệp Trạch Đào gật gật đầu.

- Ba, ý nghĩ của con là sau khi ba tới thành phố trực thuộc trung ương, làm việc được một năm, sau đó xem có cơ hội hay không, tận lực tạo ra một cơ hội, sau đó ba tiến thêm một bước, chỉ cần thực hiện được mục tiêu này, đó là một cống hiến rất lớn cho Lưu gia.

Ánh mắt Lưu Đống Lưu sáng lên, biết Diệp Trạch Đào đang cố gắng giúp mình tiến thêm một bậc, ông ta hoàn toàn tin vào khả năng của Diệp Trạch Đào, ít nhất ở chỗ Trịnh Thành Trung và Điền Lâm Hỉ thì Diệp Trạch Đào có thể lên tiếng nói chuyện, nếu Điền Lâm Hỉ tìm tới Hoa Uy, như vậy sẽ tiến triển sẽ càng lớn hơn. lại nghĩ đến vấn đề đã trao đổi với Phương Mai Anh, Lưu Đống Lưu tin rằng, Hô Diên Ngạo Bác cũng là chỗ giúp đỡ rất lớn, có được sự giúp đỡ đó, Lưu Đống Lưu vô cùng tin tưởng tiền đồ của mình.

Trên mặt lộ ra nụ cười, Lưu Đống Lưu nói:

- Trạch Đào, tục ngữ có câu anh em ruột cùng nhau đánh hổ, cha con cùng nhau ra trận.

Diệp Trạch Đào gật đầu nói:

- Ba nói đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play