- Thưa thầy, thầy nói lãnh đạo Hoa muốn gặp con?

Ngồi trên xe, Diệp Trạch Đào khó hiểu nhìn Điền Lâm Hỉ, sáng sớm nay Điền Lâm Hỷ đã gọi điện thoại tới.

Lưu Đống Lưu đi ra ngoài từ sáng sớm, Diệp Trạch Đào biết rằng Lưu Đống Lưu suy nghĩ cả đêm, hẳn là đã hiểu, nhất định sẽ có một số biện pháp ứng phó. Trong chuyện này Diệp Trạch Đào cũng không muốn nhúng tay vào quá nhiều, nếu như đến chuyện này mà Lưu Đống Lưu cũng không sắp xếp ổn thoả được, thì ông ta thực sự quá tệ rồi, căn bản là không có bất kỳ khả năng phát triển nào.

- Biết con đến thành phố, không phải ông ta thế nào cũng gặp cho bằng được học trò của học trò ông ta sao?

Điền Lâm Hỉ cười ha hả nói.

Lúc xe chạy, Điền Lâm Hỉ nói:

- Dự án xây dựng nhà máy lắp ráp ô tô của các con lãnh đạo cũ đã biết rồi, ông ấy có một số việc muốn hỏi con một chút.

Rất nhanh, có Điền Lâm Hỉ dẫn dắt, Diệp Trạch Đào đã đi vào chỗ ở của Hoa Uy.

Từ xa đã nhìn thấy hai người ngồi trong sân, ánh mắt Điền Lâm Hỉ liền sáng lên nói:

- Bí thư Hạo Vũ cũng ở đó!

Lúc Diệp Trạch Đào nhìn qua, quả nhiên thấy Bí thư Hạo Vũ và Hoa Uy đang bàn luận về gì đó.

Nhìn thấy bí thư Hạo Vũ cũng ở đây, trong lòng Diệp Trạch Đào có chút xúc động.

Nhìn thấy Điền Lâm Hỉ dẫn theo Diệp Trạch Đào đi vào, Hoa Uy cười ha hả nói:

- Lâm Hỉ, dẫn tiểu Diệp lại đây ngồi nói chuyện.

Diệp Trạch Đào không dám ngồi xuống, bèn đứng bên cạnh.

Hoa Uy cười nói:

- Nhìn thấy Tổng bí thư ngồi cũng không dám ngồi sao?

Hạo Vũ khẽ mỉm cười nói:

- Là đồng chí tiểu Diệp đây sao, ngồi xuống đây nói chuyện, tôi cũng đang muốn nghe các đồng chí ở bộ máy cơ sở nói một chút về tình hình ở đó.

Ông ta sớm đã chú ý đến Diệp Trạch Đào, lại nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến chỗ ở của Hoa Uy, nên cũng tỏ ra xem trọng.

Diệp Trạch Đào đành phải cung kính ngồi xuống.

Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Trạch Đào, Hoa Uy liền cười nói:

- Công tác ở huyện Lục Thương làm không tệ đấy, đề xuất ra một vấn đề về thương hiệu dân tộc, tôi cũng rất muốn nghe ý kiến của cậu.

Hạo Vũ cũng thể hiện ra nét mặt nghiêm túc.

Hiếm khi được gặp bí thư Hạo Vũ, Diệp Trạch Đào cũng là người dám nghĩ dám nói, liền thể hiện ra một vẻ mặt rất nghiêm túc nói:

- Hai vị thủ trưởng, nếu muốn nghe, tôi cả gan nói một chút suy nghĩ nhận định của tôi, có chỗ nào không phải xin hai vị lãnh đạo bỏ qua cho.

Hạo Vũ liền cười nói:

- Có gì thì nói đi!

Hoa Uy cũng cười nói:

- Giống như Bọn ta sẽ ăn thịt cậu không bằng, mau nói đi.

Đối với cậu học trò này của học trò mình, Hoa Uy vẫn luôn rất để ý, thông qua mọi loại truyền thông đã biết không ít tình hình công tác của Diệp Trạch Đào. Đối với công tác của Diệp Trạch Đào từ trước cho tới nay đều rất hài lòng.

Diệp Trạch Đào sắp xếp suy nghĩ một chút, lúc này mới nghiêm túc nói:

- Thưa Hai vị thủ trưởng, chính sách giúp đỡ thương nhân nước ngoài của đất nước chúng ta từ trước tới nay đã đạt tới mức độ nhất thiết cần phải thay đổi.

Ồ!

Bí thư Hạo Vũ liền nhìn Diệp Trạch Đào.

- Đối với chế độ đãi ngộ miễn thuế đầu tư của các doanh nghiệp nước ngoài được miễn tới hai ba phần trăm thuế, đất nước ta trong thời kì đầu cải cách chế độ này không thể nói là không có lợi cho sự hấp dẫn đầu tư của nước ngoài, cũng đã tạo ra tác dụng thúc đẩy to lớn tới sự phát triển của đất nước ta. Nhưng, theo như sự phát triển của nước chúng ta, đã mở cửa cải cách nhiều năm như vậy, chúng ta đã có đủ tự tin và khả năng để cạnh tranh cùng với các doanh nghiệp nước ngoài. Các doanh nghiệp của chúng ta cũng vì thế mà nỗ lực hơn, nhưng hiện tại nhà nước chúng ta vẫn áp dụng chính sách này. Với những điều kiện trước đây đã không còn phù hợp nữa rồi! Nghiêm trọng hơn đó chính là cán bộ ở một số địa phương vì thành tích của mình, mà kéo thêm sự đầu tư của nước ngoài vào trong nước, chèn ép các thương hiệu dân tộc của chúng ta.

- Cậu nói cụ thể một chút đi.

Bí thư Hạo Vũ nghiêm túc nói.

- Trên thế giới kiểu đãi ngộ này chỉ có ở một số siêu quốc gia, loại đãi ngộ này đối với các doanh nghiệp trong nước của chúng ta sẽ là sự chèn ép rất lớn. Có một số doanh nghiệp trong nước không chỉ phải nộp 33% thuế thu nhập, mà còn phải đảm bảo phúc lợi cho công nhân viên chức của doanh nghiệp, lại còn phải cạnh tranh với các doanh nghiệp nước ngoài không nộp thuế, không phải nuôi công nhân, thất bại đã được định sẵn từ khi cuộc cạnh tranh chưa bắt đầu. Với chính sách như thế này, doanh nghiệp dân tộc của chúng ta ngay cả để tồn tại được trong nước đã là một sự khó khăn rồi, mà còn muốn để cho các doanh nghiệp đó đi cạnh tranh với doanh nghiệp nước ngoài trên thị trường quốc tế, bọn họ có thể giành được thắng lợi sao…

Diệp Trạch Đào nói thao thao bất tuyệt.

Lời nói của Diệp Trạch Đào làm cho vẻ mặt của Hoa Uy trở nên ngưng đọng lại.

Hạo Vũ cũng biểu hiện ra một điệu bộ trầm tư.

Thật ra, bọn họ ở tầng lớp này đương nhiên cũng biết được một số chuyện về phương diện này, chỉ có đều, cũng không ngờ lại nghiêm trọng đến như vậy.

Diệp Trạch Đào tiếp tục nói:

- Hiện tại các doanh nghiệp nước ngoài điên cuồng đầu tư vào Trung Quốc, dựa vào những ưu thế mà nhà nước chúng ta cung cấp cho bọn họ để tấn công vào thị trường của chúng ta. Một số cán bộ địa phương của chúng ta vì theo đuổi lợi ích ngắn hạn, và cũng vì cái gọi là thành tích, mà đã có sự giúp đỡ trong chuyện này, ép buộc một số doanh nghiệp phải giảm công nhân tăng hiệu quả làm việc. Thật ra, kết quả của việc giảm công nhân và tăng hiệu quả làm việc chính là đem toàn bộ vấn đề và áp lực quăng cho nhà nước, để cho nhà nước gánh vác. Ngược lại những doanh nghiệp áp dụng biện pháp cắt giảm công nhân tăng hiệu quả làm việc, lại đem toàn bộ sản phẩm có chất lượng tốt bán với giá cực thấp, đem tặng cho các doanh nghiệp đầu tư nước ngoài, vậy thì biện pháp cắt giảm nhân viên tăng hiệu quả làm việc này là có hiệu quả cho người nào đây? Thật không dễ dàng để gây dựng nên một xí nghiệp có thể cạnh tranh, dễ dàng như vậy đem tặng cho người ta, các công ty đầu tư nước ngoài cứ như thế công kích các doanh nghiệp trong nước, kết quả sẽ càng làm càng loạn, các xí nghiệp ở trong và ngoài nước Trung Quốc đều lâm vào cảnh khốn đốn! Chúng ta cứ nhìn một số thương hiệu dân tộc rất nhanh liền đi theo hướng suy yếu dần.

Tình hình như vậy Hạo Vũ cũng đã chú ý tới, trong lòng rất đồng ý với cách nhìn của Diệp Trạch Đào, lại hỏi:

- Đồng chí tiểu Diệp, cậu cho rằng hiện tại nên giải quyết vấn đề này thế nào?

Diệp Trạch Đào liền nhìn thoáng qua Hoa Uy, Hoa Uy nói:

- Có suy nghĩ gì cứ nói, mạnh dạn nói.

- Hai vị thủ trường, trải qua thời gian phát triển lâu như vậy, một số đoàn thể có chút lợi ích trong và ngoài nước, thực ra có rất nhiều mối quan hệ với nhau. T́nh h́nh hiện tại chính là nếu ai động vào một doanh nghiệp đầu tư nước ngoài, làm không tốt sẽ bị tập thể công kích, thậm chí còn sẽ động đến lực lượng ở tầng cấp rất cao, bởi vì đây là hành vi rút dây động rừng.

Tuy rằng Diệp Trạch Đào nói không rõ ràng, Hoa Uy và Bí thư Hạo Vũ là người thế nào, lập tức đã nghe ra trọng tâm lời nói của Diệp Trạch Đào, thở dài một tiếng, Diệp Trạch Đào này đúng là một người có lòng dạ ngay thẳng!

Diệp Trạch Đào cũng biết hôm nay là một cơ hội quý giá, bất kể thế nào cũng phải nói ra suy nghĩ của mình, liền tiếp tục nói:

- Đầu tư bên ngoài điên cuồng tiến vào nước ta, tiến hành tấn công vào thị trường trong nước chúng ta. Các doanh nghiệp dân tộc trong nước ở khắp mọi nơi, bị các chính sách đó ép đến nổi khốn khổ không nói nên lời, dân chúng thì sao? Bọn họ sẽ phải chịu đựng tất cả khó khăn mà các nhà kinh tế nước ngoài mang đến. Tiếp tục thế này, các doanh nghiệp dân tộc trong nước chúng ta còn có thể tồn tại được nữa hay không? Tôi có một nỗi lo lắng, nếu tiếp tục vài năm nữa, các doanh nghiệp mang thương hiệu dân tộc trong nước của chúng ta đều bị các doanh nghiệp nước ngoài thâu tóm, vậy thì ai còn có thể gánh vác nổi trọng trách đưa doanh nghiệp trong nước phát triển hưng thịnh lên.

Điều Lâm Hỉ lo lắng Diệp Trạch Đào đã nói quá, bèn nói:

- Chúng ta không phải vẫn còn rất nhiều thương hiệu sao, Trạch Đào, có nói hơi quá một chút không đấy, cậu xem dầu Kim Long Ngư không phải bán rất chạy sao?

Diệp Trạch Đào nói:

- Thưa thầy, thầy có biết không, công ty này từ đầu tới đuôi đều sử dụng thương hiệu dầu ăn của công ty trách nhiệm hữu hạn tư nhân của anh em họ Quách ở Singapore.

Điền Lâm Hỉ sửng sốt nói:

- Kem đánh răng Trung Hoa là thương hiệu cũ, Oa Cáp Cáp cũng không tệ, Song Hối, Hối Nguyên, Đại Bảo, hoạt động cũng đã 28 năm rồi, rất nhiều, đất nước chúng ta vẫn còn một số thương hiệu nữa.

Hoa Uy liền nhìn về phía Điền Lâm Hỉ khẽ nhíu mày.

Sắc mặt của Bí thư Hạo Vũ cũng có chút khó coi.

Diệp Trạch Đào biết thực ra thầy đang ngầm giúp mình, bèn nói:

- Liên hợp Lợi Hoa lấy được cổ phần khống chế nhà máy kem đánh răng, chọn phương pháp mượn thương hiệu kinh doanh của nhà máy để sản xuất kem đánh răng Trung Hoa. Bây giờ số lượng kem đánh răng Trung Hoa ở trên thị trường đã ít tới đáng thương. Oa Cáp Cáp đã là của công ty Đạt Năng. Song Hối là của tập đoàn thịnh vượng Mỹ, công ty Hối Nguyên là một công ty được đăng ký mở rộng bởi công ty nước ngoài, Cường Sinh đã mua thành công toàn bộ Đại Bảo…

Diệp Trạch Đào nói từng cái một, sắc mặt của Hoa Uy càng thêm khó coi, sắc mặt của Bí thư Hạo Vũ cũng có vẻ ngưng trọng.

Diệp Trạch Đào nhìn bọn họ nói:

- Không phải tôi nói chuyện giật gân, nếu nước chúng ta cứ tiếp tục như thế, một số chính sách vốn đã có từ lâu lại không thay đổi, chúng ta còn nói gì đến thương hiệu dân tộc của chúng ta, một lượng lớn tài nguyên cũng sẽ như thế bị cuốn đi. So với liên minh quân đội tám nước muốn xâm phạm Hoa Hạ càng lấy mạng nhanh hơn! Điều mà khiến cho chúng ta đau lòng hơn đó chính là một số người được gọi là các chuyên gia, bọn họ đã dần mất đi cảm xúc dân tộc.

Nhìn Diệp Trạch Đào có chút kích động, Điền Lâm Hỉ âm thầm kéo Diệp Trạch Đào một cái.

Hoa Uy nhìn về phía Hạo Vũ nói:

- Lời nói của Trạch Đào tuy rằng hơi quá một chút, nhưng cũng đáng để chúng ta cảnh giác.

Bí thư Hạo Vũ gật đầu nói:

- Thật ra, nhà nước vẫn đang nghiên cứu chuyện này, có rất nhiều chuyện chỉ cần rút dây một cái sẽ làm động toàn khu rừng đấy!

Hoa Uy cũng biết đây là sự kiện liên quan đến lợi ích của nhiều người, gật đầu, biết rằng lần này trung ương rất khó xử. Người ở bên dưới nói chuyện nói rất dễ dàng, nhưng tới cấp trên phải đưa ra một quyết định, nhất định sẽ dẫn đến những vấn đề như thế, thậm chí còn có thể làm lung lây toàn bộ.

Nghĩ tới hậu quả mà Diệp Trạch Đào nói, nét mặt của Hoa Uy trở nên dứt khoát, nhìn về phía Hạo Vũ nói:

- Đồng chí Hạo Vũ, tôi cho rằng đã tới lúc giải quyết vấn đề này, cho dù phía trước tồn tại vấn đề gì, các cậu nhất định phải dũng cảm tiến tới, không thể để lại tai họa cho con cháu chúng ta về sau.

Đây là một kiểu thể hiện sự ủng hộ của đối với Hạo Vũ.

Nghe được lời nói của Hoa Uy, Hạo Vũ liền nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, trong lòng vui vẻ. Vốn dĩ bản thân đến đây là muốn có được sự ủng hộ của Hoa Uy, không ngờ rằng chỉ vì buổi nói chuyện của Diệp Trạch Đào đã đem lại hiệu quả mình cần.

Người thanh niên này thật sự không tệ!

- Anh Hoa, việc này rất nhanh sẽ được trình lên hội nghị, theo như lời của đồng chí Tiểu Diệp vừa nói, chúng ta nhất định phải giúp đỡ các thương hiệu dân tộc của mình! Một đất nước hùng mạnh, dựa vào bên ngoài là không được, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Hoa Uy nói:

- Nói rất đúng, Trung Quốc không thể bị bắt nạt được, có những lão già như chúng ta ở đây, sẽ không thể làm yếu đi khí thế của chúng ta, nhất định phải làm ra thế lực của thương hiệu dân tộc.

Nói tới đây, dường như có chút kích động, nói với mọi người:

- Đây là cuộc chiến thương hiệu dân tộc, cũng giống như là một cuộc chiến anh sống tôi chết. Trong phương diện này, chính phủ nhất định sẽ toàn lực ủng hộ, phải có một làn dũng khí xung phong, còn phải có lòng tin sẽ phá huỷ được kẻ thù bên ngoài.

Lời nói này khiến cho trong lòng của Diệp Trạch Đào trở nên kích động, nói:

- Chỉ cần có sự ủng hộ của trung ương, tôi tin tưởng rằng chắc chắn chúng ta sẽ không kém hơn đối thủ.

Hoa Uy nói:

- Các cậu không phải muốn triển khai dự án nhà máy ô tô sao, vậy thì phải cố gắng gây dựng đấy!

Hạo Vũ cũng gật đầu nói:

- Như vậy, các cậu làm một báo cáo phương án triển khai hoạt động, lấy huyện Lục Thương của các cậu làm thí điểm, nhà nước sẽ dành cho các cậu một số chính sách.

Hả!

Diệp Trạch Đào mở to hai mắt, sự ủng hộ này của Bí thư Hạo Vũ quá lớn rồi!

Hoa Uy cười ha hả nói:

- Trạch Đào, vậy thì chỉ còn xem các cậu thôi đấy! Tôi hy vọng huyện Lục Thương của các cậu có thể trở thành cái trứng vàng của thương hiệu dân tộc.

Hạo Vũ còn nói thêm:

- Gần đây trung ương có một chút ý tưởng, đang muốn chọn một vài địa phương làm thí điểm, đến lúc đó sẽ đưa huyện của các cậu liệt vào danh sách huyện thí điểm!

Chuyện này thật sự là không thể ngờ được!

Diệp Trạch Đào có chút choáng váng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play