Tiễn Phương Khởi Hùng xong, tâm sự của Diệp Trạch Đào ít nhiều được buông xuống, Phương Khởi Hùng làm công tác công an nhiều năm như vậy rồi, mình nói cho anh ta biết một chút ít thông tin đó cũng đủ để anh ta tìm ra người phụ nữ đó, dĩ nhiên, Diệp Trạch Đào vẫn còn một cảm giác hoài nghi, chuyện Lưu Đống Lưu ở ngoài có người tình, rất có thể Phương Khởi Hùng đã biết chuyện này.

Sau khi nhận được cuộc gọi của Diệp Trạch Đào, đoán chừng Trịnh Tiểu Nhu đang ở ngoài, bèn nói:

- Đến nhà cũ của chúng ta đi, em sẽ tới liền.

Diệp Trạch Đào đáp trả một tiếng, xe chạy rất nhanh đến nơi lần đầu tiên mình và Trịnh Tiểu Nhu làm chuyện đó, căn nhà ở nơi đó đối với Trịnh Tiểu Nhu mà nói có rất nhiều kỷ niệm có ý nghĩa, không giống như căn nhà sau này.

Lúc xe dừng trước cửa, xe của Trịnh Tiểu Nhu cũng vừa đến.

Bước xuống xe, lúc hai người đi vào, Trịnh Tiểu Nhu lấy ra hai chiếc chìa khoá nói:

- Đây là hai chìa khoá của hai căn nhà, anh giữ đi, nhiều khi anh đến thành phố cũng thuận tiện hơn.

Diệp Trạch Đào cầm lấy chiếc chìa khoá.

Thấy Diệp Trạch Đào cầm lấy chìa khoá rồi, ánh mắt của Trịnh Tiểu Nhu sáng lên, Diệp Trạch Đào cầm lấy chiếc chìa khoá cũng coi như là đã chấp nhận đây là nhà của hắn, điều này khiến cho tâm hồn của Trịnh Tiểu Nhu có cảm giác như tìm được một nơi gửi gắm vậy, cảm giác mình có nhà thật là vui sướng.

Trịnh Tiểu Nhu giơ tay ôm bả vai của Diệp Trạch Đào, mặt tựa vào vai của Diệp Trạch Đào, bộ dạng có vẻ rất dịu dàng.

Vào phòng, tâm trạng hai người hoàn toàn được buông lỏng, hoàn toàn đã đầu nhập vào cuộc ái ân.

Trong phòng không thay đổi nhiều, vẫn ấm áp như xưa.

Mỗi lần Trịnh Tiểu Nhu cùng Diệp Trạch Đào làm chuyện đó đều có vẻ rất kịch liệt, dường như muốn phóng thích hết tất cả tình cảm của mình ra ngoài.

Động tác của Diệp Trạch Đào cũng có vẻ kịch liệt nhưng rất thô bạo.

Lúc mọi thứ đã chấm dứt, Trịnh Tiểu Nhu không giống như trước đây mau chóng đi rửa sạch, mà nằm ngửa ở đó nói:

- Trạch Đào, tin rằng lần này chúng ta nhất định sẽ có con với nhau, chuyện này em không thể đứng sau Mộng Y được.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Ai có trước ai có sau thì cũng đâu có quan trọng?

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Lần này em muốn giành phần trước, không được, tối nay anh không được trở về Lưu gia.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Được, nghe lời em.

Lúc này Trịnh Tiểu Nhu mới vui vẻ đứng dậy.

- Trạch Đào, anh mở chút âm nhạc đi.

Nhìn thấy bộ dạng khó hiểu của Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Nghe nói lúc mang thai nghe một chút âm nhạc êm ái, rất tốt cho đứa bé.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Anh còn nghe nói đứa con có trong thời gian ăn chay là tốt nhất, đứa bé rất nghe lời.

- Vậy có đủ chất dinh dưỡng không?

Trịnh Tiểu Nhu hỏi.

Diệp Trạch Đào nói:

- Lần trước nghe một vị cao tăng nói thực ra trong đồ chay có đủ loại chất dinh dưỡng mà con người cần, hoàn toàn không có vấn đề gì.

- Thật không?

- Anh cũng không rõ lắm, theo như vị cao tăng đó nói, lúc động vật bị giết hại tràn đầy sự oán hận, sự oán hận đó sẽ thấm sâu vào trong cơ thể, nếu con người ăn vào, độc tố này sẽ ngấm vào cơ thể con người, cho nên, lúc con người mang thai sẽ hấp thụ hết tất cả các loại độc tố đó, trong cơ thể thai nhi sẽ có loại độc tố này, rất không tốt.

Trịnh Tiểu Nhu khẽ cười nói:

- Anh là người không tin tưởng vào thần linh mà, lại còn tin vào những chuyện này sao?

Diệp Trạch Đào mỉm cười cứ mỗi lần nói chuyện với Trịnh Tiểu Nhu cũng đều rất thoải mái, thỉnh thoảng hai người còn nói đùa với nhau.

Trịnh Tiểu Nhu nghiêm túc suy nghĩ nói:

- Em cảm thấy lời nói của vị cao tăng đó không phải không có lý em quyết định rồi, sẽ ăn chay.

Diệp Trạch Đào liền mỉm cười.

Trò chuyện một lúc Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Ý của ba mẹ là nếu em mang thai, sẽ không thể ở lại trong nước, đến lúc đó đi qua nước ngoài sinh con ra, còn phải thêm một hai năm, lúc đứa bé lớn một chút rồi nói với bên ngoài rằngở nước ngoài kết hôn và sinh con ở đó, anh thấy việc này thế nào?

Thực ra Diệp Trạch Đào cũng rất đau đầu với những chuyện như vậy, nhìn thấy Trịnh Thành Trung đã nghĩ đường lui như vậy rồi, chỉ có thể gật gật đầu nói:

- Việc này ba của em có kinh nghiệm.

Trịnh Tiểu Nhu gắt giọng nói:

- Anh nói cái gì vậy, cái gì gọi là chuyện này ba em có kinh nghiệm.

Diệp Trạch Đào sửng sốt, mới phát hiện lời nói của mình có chút vấn đề, liền cười ha ha.

- Đúng rồi, dự án ô tô em có nói một chút với ba rồi, ba cũng rất ủng hộ, nói là trung ương đang nghiên cứu chuyện thương hiệu dân tộc hưng thịnh. Ở phương diện này, trên chính sách của quốc gia chúng ta phải tiến hành điều chỉnh một chút mới được, hiện nay tình hình phát triển trong nước đã còn không giống như lúc mới bắt đầu cải tiến trước đây nữa rồi. Lúc đó rất cần nhiều lực lượng đầu tư từ phía bên ngoài, mới cho nhiều ưu đãi đối với các đầu tư từ bên ngoài, bây giờ thì khác rồi, thị trường lớn của Trung Hoa mọi người ai cũng muốn nhảy vào chia phần, nếu vẫn tiếp tục sử dụng loại chính sách thương hiệu ở ngoài, thương hiệu dân tộc sẽ càng ngày càng yếu đi, đối với sự phát triển ở nước ta cũng không phải là chuyện tốt.

Diệp Trạch Đào gật đầu nói:

- Xem ra cấp trên đã thấy được mặt này, có sự ủng hộ của cấp trên, thương hiệu dân tộc của Trung Hoa mới có không gian phát triển.

- Trạch Đào, bây giờ có một vấn đề, muốn tiến hành dự án ô tô, em lại muốn có con, đến lúc đó em không thể tham dự chủ trì dự án ô tô. Nhưng, một dự án như vậy không có một người tin tưởng thực hiện, em và Mộng Y cũng không yên tâm lắm, anh thấy việc nên giải quyếtthế nào?

Diệp Trạch Đào gật đầu nói:

- Đúng vậy, chuyện này đúng là một chuyện làm cho người ta đau đầu.

Ánh mắt nhìn thẳng vào Diệp Trạch Đào, bộ dạng Trịnh Tiểu Nhu như cười nhưng lại không nói:

- Trạch Đào, có một chuyện em và Mộng Y đều muốn hỏi anh, anh thành thật nói cho em biết, chuyện của Vệ Vũ Hinh là như thế nào?

Vừa nghe thấy Trịnh Tiểu Nhu nhắc đến Vệ Vũ Hinh, trước mắt Diệp Trạch Đào liền hiện ra bộ dạng oán hận của Vệ Vũ Hinh, vẻ mặt trầm xuống, cũng không nói gì, Diệp Trạch Đào lấy điếu thuốc trên bàn.

Trịnh Tiểu Nhu cũng cầm lấy cái bật lửa quẹt cho Diệp Trạch Đào.

- Anh cũng không biết cô ấy đã đi đâu.

Diệp Trạch Đào hít một hơi.

Vốn muốn mượn chuyện này để kiểm tra Diệp Trạch Đào một chút, từ trước đến giờ Trịnh Tiểu Nhu chưa từng thấy qua vẻ mặt khó chịu của Diệp Trạch Đào như vậy, trong lòng mềm nhũn ra, cũng không muốn nói nhiều về chuyện này nữa.

- Chuyện của hai người em và Mộng Y đều biết rồi.

Trịnh Tiểu Nhu nói một câu.

- Anh có lỗi với cô ấy.

Dù sao Trịnh Tiểu Nhu các cô cũng đều biết rồi, Diệp Trạch Đào cũng không muốn vì việc này mà hao tâm tổn trí nữa..

- Từ thời còn là học sinh Vệ Vũ Hinh nhà người ta đã thầm yêu anh, đến giờ vẫn không thay đổi, tình cảm đó thật sự không dễ dàng đâu.

Diệp Trạch Đào thổi ra một làn khói thuốc lá, nghĩ đến một người con gái một mình rời xa quê hương, bây giờ không biết hoàn cảnh ra sao rồi, cảm thấy rất có lỗi với Vệ Vũ Hinh.

- Con người anh cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm là không tốt, đó là chuyện đối đãi với phụ nữ không rõ ràng, em rất lo lắng lúc em và Mộng Y đều mang thai anh có làm ra chuyện gì khác nữa không, em bàn bạc với Mộng Y rồi, nếu em ra nước ngoài, thì để Vệ Vũ Hinh phụ trách dự án ô tô.

Diệp Trạch Đào mở to hai mắt nhìn Trịnh Tiểu Nhu.

- Nhìn cái gì mà nhìn, dù sao chuyện của hai người cũng đã như vậy rồi, có một người con gái, chắc chắn anh sẽ không dám làm loạn nữa.

Trên đầu Diệp Trạch Đào đổ mồ hôi, sự tồn tại hai người phụ nữ này của mình đúng là khiến cho người ta không có cách nào lý giải được.

- Em xuất thân từ quả phụ, đối với những chuyện như thế này em rất hiểu, em cũng hiểu được hoàn cảnh của Vệ Vũ Hinh, người ta ở nước ngoài con cũng sinh cho anh rồi, anh không thể không lo cho người ta.

- Cái gì?

Diệp Trạch Đào giật mình mở to hai mắt.

- Vũ Hinh đã sinh con?

- Hừ, gọi thân thiết quá nhỉ.

- Nói mau, Vũ Hinh thật sự đã sinh con sao?

Chuyện này thật sự khiến cho Diệp Trạch Đào ngạc nhiên, như thế nào cũng thể không ngờ Vệ Vũ Hinh lại ra nước ngoài sinh con cho mình.

Chỉ cái túi trên bàn, Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Đứa bé rất đáng yêu là một bé gái.

Nhanh như chớp Diệp Trạch Đào cầm lấy túi xách của Trịnh Tiểu Nhu, lập tức mở ra xem, bên trong có một tấm ảnh.

Cũng không biết ai chụp tấm hình này, hình này lớn khoảng mấy tháng tuổi, nheo miệng cười với bộ dạng rất ư là vui vẻ.

Nhịp tim của Diệp Trạch Đào rung động, đứa con của mình.

Trong lòng Diệp Trạch Đào tràn ngập những cảm xúc phức tạp.

- Đôi mắt đó rất giống anh.

Trịnh Tiểu Nhu cười nói.

Hai mắt của Diệp Trạch Đào không rời khỏi tấm ảnh.

- Mẹ con cô ấy đang ở đâu?

Diệp Trạch Đào nhìn Trịnh Tiểu Nhu, vội vàng hỏi.

Thấy bộ dạng như muốn lao đi của Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu hít một hơi nói:

- Anh đó, bây giờ cô ấy đang ở Canada, yên tâm, mẹ con rất bình an.

Nghe nói như thế, Diệp Trạch Đào thất thần nhìn Trịnh Tiểu Nhu, lại cầm tấm hình lên xem, lẩm bẩm:

- Anh rất có lỗi với mẹ con cô ấy.

- Yên tâm, thầy của anh sớm đã có sự sắp xếp rồi.

Lúc này Diệp Trạch Đào mới biết, toàn bộ sự việc rất có thể do thầy sắp đặt.

- Rất giống Vũ Hinh.

Càng xem Diệp Trạch Đào càng cảm thấy đứa bé rất giống Vệ Vũ Hinh, sau khi lớn lên chắc chắn sẽ là một cô gái xinh đẹp.

Thấy Diệp Trạch Đào không ngừng nhìn hình đứa bé, Trịnh Tiểu Nhu hô một tiếng nói:

- Anh sẽ không ôm tấm ảnh mà ngủ chứ?

Diệp Trạch Đào nói:

- Anh muốn gọi điện thoại cho Vũ Hinh.

Trịnh Tiểu Nhu sớm đã chuẩn bị sẳn, lấy bóp cầm tay lên, từ bên trong lấy điện thoại di động ra, sau đó gọi cho Vệ Vũ Hinh.

Sau một hồi, trong điện thoại vọng ra giọng nói của Vệ Vũ Hinh.

- Chị Tiểu Nhu, chị khoẻ chứ.

Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu, có thể nghe ra được, Trịnh Tiểu Nhu và Vệ Vũ Hinh có vẻ rất thân thiết, chị em rất hợp nhau.

Khẽ cười một tiếng, Trịnh Tiểu Nhu đưa di động cho Diệp Trạch Đào.

Cầm di động, Diệp Trạch Đào chần chừ một lúc, nhất thời không biết nói gì mới tốt.

- Em và con vẫn khoẻ chứ?

Chần chừ một hồi, lúc này Diệp Trạch Đào mới hỏi.

Lập tức bên kia điện thoại cũng trở nên im lặng, đoán chừng Vệ Vũ Hinh cũng không ngờ là Diệp Trạch Đào gọi điện thoại đến.

Sau một lúc, Diệp Trạch Đào nói:

- Anh đã xem hình của con rồi.

- mẹ con em rất tốt.

Giọng nói dịu dàng của Vệ Vũ Hinh truyền đến, nghe ra, giọng nói của cô có chút run run.

Lúc này, trong di động truyền đến tiếng khóc của con nít.

Nghe thấy tiếng khóc của con nít, trong lòng Diệp Trạch Đào bỗng thấy chua chát, cảm thấy tiếng khóc của con chính là sự bất mãn đối với người cha vô trách nhiệm này, trong lòng kích động một hồi, nói với Vệ Vũ Hinh:

- Về đây, anh sẽ không để cho mẹ con em phải chịu uất ức nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play