Rất khuya Lưu Đống Lưu mới quay về, nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi ở trong nhà, trên mặt rất lộ ra nụ cười hiếm thấy.

- Thế nào rồi?

Hoàng Hân lo lắng hỏi han.

Đối với chuyện đã xảy ra, người của Lưu gia cũng đều tỏ ra rất lo lắng, Lưu Vũ Lộ cũng vừa mới đi khỏi, cô ta đến đây là để an ủi Hoàng Hân một chút.

Lưu Mộng Y cũng qua đó giúp pha một ly trà.

Lúc Lưu Đống Lưu đi vào trong nhà tinh thần có vẻ không được phấn chấn lắm.

Diệp Trạch Đào đến đây hỏi thăm được một chút, Hoàng Hân cũng không nói rõ tình hình là như thế nào, chỉ là biết được một ít từ bên phía Lưu Vũ Lộ, lực công kích của Vi gia trong chuyện này thật là lợi hại. Đoán chừng là rất khó bảo vệ vị trí, bây giờ Lưu Đống Lưu lại bị gọi đi tham gia hội nghị an toàn do Phó Thủ Tướng chủ trì.

Hít sâu một hơi, Lưu Đống Lưu nói:

- Tôi cũng đã sáu mươi hai tuổi rồi, chức vụ cấp Bộ, như thế cũng tốt lắm rồi, cũng đến lúc phải về hưu rồi!

Lời nói này nói có vẻ rất bi quan.

Hoàng Hân nói:

- Đa số các nhân viên cấp Bộ đều làm đến sáu mươi năm tuổi, ông nói gì mà về hưu chứ?

Lưu Đống Lưu là chỗ dựa của Lưu gia, nếu Lưu Đống Lưu về hưu rồi, toàn bộ lực lượng của Lưu gia đều tan vỡ. Diệp Trạch Đào đương nhiên hi vọng Lưu Đống Lưu có thể làm thêm vài năm, có thể làm đến sáu mươi năm tuổi đó cũng là một cống hiến to lớn.

- Ba, đến bây giờ con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì?

Lưu Đống Lưu châm điếu thuốc hút một hơi mới nói:

- Ba là Phó cục trưởng trong cục, kiêm đảm nhiệm Cục trưởng cục giám sát an toàn mỏ than. Trong tháng này đầu tiên là xảy ra tai nạn an toàn mỏ than ở Thiên Tây, làm chết hơn ba mươi người. Cùng lúc mỏ than ở Chu Điền Nam cũng gặp sự cố, làm chết bốn mươi năm người. Cộng thêm vào vấn đề an toàn mỏ than ở nhiều nơi, một tháng đã có nhiều nhân viên chết và bị thương. Nhằm vào việc này, trong cuộc họp Quốc hội, Phó thủ tướng Ngụy đã chỉ đích danh phê bình, xem ra lần này ba phải đứng ra chịu trách nhiệm rồi!

Mượn vấn đề an toàn mà kiếm chuyện!

Diệp Trạch Đào ít nhiều hiểu được một chút.

Ngẫm nghĩ vấn đề bây giờ về than mỏ ở khắp mọi nơi, cũng giống như ở trong huyện Diệp Trạch Đào, huyện Lục Thương cũng đang tồn tại vấn đề này, thật sự một nơi đặt lợi ích lên hàng đầu. Những người cấp dưới làm sao có thể hoàn toàn nghe theo yêu cầu an toàn của cấp trên, không ít các biện pháp thực hiện. Xem ra có một số người muốn nhằm vào chuyện xảy ra lần này của ba vợ, chính là hoàn toàn muốn mượn đề tài đó để phát huy một chút. Mục đích cũng chỉ có một, quật ngã ba vợ xuống, không chỉ là quật ngã, mà còn có ý muốn dẫm một chân vào!

Hút một hơi thuốc, Lưu Đống Lưu nói:

- Trạch Đào hẳn là con đã hiểu nội tình trong sự việc này rồi phải không?

Diệp Trạch Đào khẽ gật gật đầu.

Xem ra trong việc này, người của Vi gia đã triển khai hoạt động lâu rồi chỉ có điều đột nhiên tấn công mạnh mẽ mà thôi.

Lưu Đống Lưu lại nói:

- Xảy ra mấy vụ tai nạn về an toàn lao động rồi, người có âm mưu sẽ tiếp tục làm thêm vài động tác, để cho sự việc càng ngày càng lớn, dù sao cũng phải có một người đứng ra chịu trách nhiệm! Ba làm Phó cục trưởng chủ quản, trách nhiệm nhất định ba phải chịu rồi, không thể tránh khỏi đâu.

Dư luận mạnh mẽ như thế này, cộng thêm vào hoạt động của Vi gia, không ít người nhân cơ hội này nhảy ra kiếm chuyện, Lưu Đống Lưu biết rằng lần này căn bản mình không có cách một mình có thể xoay chuyển tình thế nguy hiểm này.

- Ba lúc trước những việc này xử lý như thế nào?

Vấn đề an toàn càng ngày càng nhiều, không thể không có vụ nào còn lớn hơn vụ này, Diệp Trạch Đào cũng muốn tìm hiểu cách xử lý những vụ việc tương tự như thế xảy ra lúc trước một chút.

- Trong những tình huống bình thường Tỉnh ủy sẽ yêu cầu phải làm tốt công tác ở mọi nơi. Còn đối với phương diện trách nhiệm trong tai nạn sẽ tiến hành nghiêm túc xử lý.Chẳng qua chúng ta cũng chỉ là một vai diễn trọng tài mà thôi!

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, thực ra hành động cụ thể và quản lí thực chất ở địa phương mới. Chỉ có điều, dư luận lần này quá lớn, có một số người muốn nhân cơ hội này mục đích nhằm vào ba vợ mà thôi.

Việc này đích thật là một việc rất khó xoay xở!

- Mọi người cũng đã mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi đi!

Lưu Đống Lưu nói.

Nhìn Lưu Đống Lưu đi vào phòng ngủ, Diệp Trạch Đào ngồi ở đó hút thuốc, chăm chú tự suy nghĩ xem coi có cách nào hóa giải việc này.

- Trạch Đào, ba thật sự không phải vì việc này mà về hưu sớm chứ?

Lưu Mộng Y chạy qua ngồi xuống bên cạnh Diệp Trạch Đào, đưa tay ra ôm lấy cánh tay của Diệp Trạch Đào.

Đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào nói:

- Anh cũng không thể kết luận việc này, anh sẽ suy nghĩ lại.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Đống Lưu vì có quá nhiều việc, sáng sớm đã rời khỏi nhà rồi.

Diệp Trạch Đào đã suy nghĩ cả đêm hôm qua, sáng sớm hôm nay thức dậy ăn một chút ít đồ ăn liền vội chạy đến chỗ ở của Điền Lâm Hỉ.

Tự mình lái xe, Diệp Trạch Đào chạy đến nhà của Điền Lâm Hỉ.

Điền Lâm Hỉ cũng vừa từ Ninh Hải quay về thành phố không được bao lâu, nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến có vẻ rất vui mừng, cười lớn tiếng nói:

- Xem ra tình hình ở trong huyện bây giờ cũng đã bình ổn rồi chứ?

Đối với việc trong thời gian ngắn nhất mà Diệp Trạch Đào đã nắm huyện Lục Thương trong tay, Điền Lâm Hỉ rất vui mừng, điều này đã nói rõ bản lĩnh của Diệp Trạch Đào.

- Chuyện của con cũng đã tạm ổn rồi, lần này con về thành phố là vì chuyện của ba vợ!

Trước mặt Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào cũng không có giấu diếm.

Điền Lâm Hỉ cũng biết rất rõ chuyện của Lưu Đống Lưu, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- An toàn không phải việc nhỏ, lần này có một số người bắt được nhược điểm, rõ ràng mục đích công kích!

Diệp Trạch Đào nói:

- Đúng vậy, nói là không có trách nhiệm, nhưng vẫn phải có trách nhiệm. Nhưng mà, địa phương nào xảy ra sự việc càng nhiều thì đó cũng là trách nhiệm của địa phương đó, làm sao có thể đổ tất cả vào ba của Mộng Y, điều này là không được!

Điền Lâm Hỉ nói:

- Đúng vậy, lần này nhà nước nhất định phải xử lý những người này ngăn chặn dư luận!

Từ lời nói của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào đã hiểu, lần này giống như lời nói của ba vợ, ông ta không thể không chịu trách nhiệm rồi.

- Thưa thầy, tôi có một ý nghĩ, thầy giúp tôi phân tích một chút.

Trên mặt Điền Lâm Hỉ lộ ra nụ cười, đi qua bên đó cầm ly nước trà của mình uống một ngụm rồi nói:

- Cậu nói đi.

- Chẳng qua đây chỉ là tìm một người chịu trách nhiệm mà thôi, những việc như thế này không phải chủ yếu còn phải xem cấp trên quyết định thế nào sao?

Điền Lâm Hỉ gật gật đầu, sự việc này không phải là do ảnh hưởng của một người hay vài người, Diệp Trạch Đào nói không sai.

- Ba của Mộng Y ở vị trí này trước sao gì cũng phải là người chịu trách nhiệm, suy nghĩ của con đó là muốn mượn sự việc lần này điều chỉnh một chút, rời khỏi thành phố, đến một nơi khác, thầy thấy thế nào?

Ánh mắt Điền Lâm Hỉ liền sáng lên, biện pháp của Diệp Trạch Đào thật sự không tệ. Nếu điều Lưu Đống Lưu từ thành phố đi đến một nơi khác, chẳng qua dư luận cũng chỉ náo loạn một lúc như vậy thôi, căn bản là không có cách nào thay đổi sự việc này. Hơn nữa, điều đến một nơi khác rồi, trong mắt của dân chúng, việc này chính là một hành vi xử lý nghiêm minh, đổi một cục trưởng khác lên, dư luận cũng sẽ rất nhanh chuyển sang cục trưởng đó. Đối với Lưu Đống Lưu mà nói, chỉ là thay đổi một chỗkhác mà thôi, còn hơn là dừng lại ở đây, càng có thể ở nơi khác triển khai hoạt động, càng có thểtiến thêm một bước.

- Cậu nói một chút suy nghĩ của cậu đi.

- Tôi cho rằng không nhất thiết phải ở lại thành phố, ba của Mộng Y cũng đã hưởng thụ qua các đãi ngộ của chính các cấp, có thể điều đến bất kì thành phố trực thuộc trung ưng nào. Trước tiên đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực thành phố hoặc là Phó bí thư vân vân, cứ như thế này, phía trên có Bí thư hoặc là Chủ tịch thành phố, ông ta có thể ẩn phía sau. Làm thêm một hai năm, đến một lúc nào đó, nếu có thể, vẫn còn có hi vọng.

Điền Lâm Hỉ liền cười nói:

- Tấm lòng của cậu đối với người ba vợ thật là tốt, việc này tôi thấy rất có khả thi, quan trọng là phải có một số người liên kết lại ủng hộ. Bên phía ba của tiểu Nhu, Hô Diên cũng có lực lượng, nếu có thể trao đổi một chút lợi ích cùng một số người, tôi cũng đến bên phía lãnh đạo cũ triển khai hoạt động một chút. Việc này vẫn có khả năng thực hiện được, ngoài ra, nếu có thể xin lão Phó nói giúp vài lời, thì việc này cũng có thể coi như là sắp xếp ổn thỏa rồi!

Diệp Trạch Đào nói:

- Điều tôi lo lắng đó chính là người của Vi gia không buông tay!

Điền Lâm Hỉ cười nói:

- Nhiều người ra sức như vậy cũng không thể nào xoay chuyển được việc này, cậu cũng quá coi thường các Ủy viên bộ chính trị rồi!

Diệp Trạch Đào liền vui mừng, cười nói:

- Quan trọng vẫn là bên phía thầy đó!

- Thằng ranh con, cho rằng ta không biết sao, những việc này con cũng đã thật sự suy nghĩ rất rõ ràng, hôm nay đến đây, chẳng qua chỉ có việc muốn ta đến chỗ lãnh đạo cũ nói giúp một vài lời sao!

Diệp Trạch Đào biết rằng Điền Lâm Hỉ là một nhân vật lão thành có kinh nghiệm, vở kịch của mình sớm đã bị ông ta nhìn thấu rồi, cười nói:

- Sớm đã biết sự lợi hại của sư phụ rồi!

Điền Lâm Hỉ cười nói:

- Biện pháp này của con đối với Lưu Đống Lưu mà nói không nhất định là một cơ hội, mà phải xem ông ta có thể nắm được cơ hội này không thôi!

Diệp Trạch Đào gật đầu nói:

- Mọi việc đều có thể triển khai hoạt động, có lúc chuyện xấu vẫn có thể chuyển biến thành chuyện tốt. Bọn họ ở thành phố quá lâu rồi, vẫn luôn nắm chặt thành phố, căn bản là không có bất kì ý thức từ ngoài vào trong, xảy ra chuyện này, tin tưởng rằng cũng có lợi đối với chuyển biến suy nghĩ của ông ta.

Điền Lâm Hỉ cười nói:

- Đây không phải là vấn đề quan niệm, mà là vấn đề thực lực, dựa vào một chút ít lực lượng của lão Lưu gia bây giờ, căn bản bọn họ cũng dám nghĩ, cũng không dám đến nơi nào đâu!

Diệp Trạch Đào trầm tư suy nghĩ, không thể không thừa nhận lời nói của Điền Lâm Hỉ rất có lý, Lưu gia đã xuống dốc rồi, thế nào cũng phải có một người thủ lại thành phố, Lưu Đống Lưu chính là người gánh vác trách nhiệm thủ lại đó. Mục đích là bảo vệ sự phát triển của Lưu Đống Vũ và Lưu Đống Hùng, rất tiếc là một trong hai đã có một người về hưu trước đó rồi, còn lại một người cũng không có nhiều hành động, chính vì vậy mới tạo thành cục diện như bây giờ, binh bại như núi đổ chính là hoàn cảnh như thế này. Nếu Lưu Đống Lưu đến một nơi mới rồi, ở thành phố không có người nhắc tới, ông ta muốn quay trở lại thành phố cũng không thể nào, đây cũng chính là nguyên nhân mà bọn họ tư trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ đến sẽ rời khỏi thành phố!

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đã hiểu rõ rồi, Điền Lâm Hỉ cười nói:

- Bây giờ Lưu gia đã có con rồi thì không giống như trước, bên phía Hô Diên con có thể nói vài lời, bên phía Trịnh Thành Trung con cũng có thể nói được vài lời. Có hai người bọn họ triển khai hoạt động, cho dù Lưu Đống Lưu có rời khỏi thành phố, cũng không phải là không có cách để trở về!

Cười ha ha, Điền Lâm Hỉ nói:

- Tuy rằng ba vợ của con không xảo quyệt, cũng rất khôn khéo, ông ta sớm đã xem thấu chuyện này rồi. Lần này gọi con về gấp như vậy, mục đích chính là như thế, chỉ là ông ta không tiện để nói ra mà thôi, cũng may là con có thể nhanh như vậy hiểu được tâm tư của ông ta!

Diệp Trạch Đào nghe xong những lời này, cười cười nói:

- Bây giờ tình hình ở Lưu gia cũng giống như tình hình của con vậy, ông ta có thể bảo vệ, đối với con mà nói cũng không phải chuyện xấu!

Ánh mắt Điền Lâm Hỉ liền sáng lên, khen ngợi nói:

- Con có thể hiểu được một chút như thế này, điều này nói rõ là con thật sự rất trưởng thành rồi, phải tạo ra một cục diện thắng lợi chung, như thế người ngoài mới không biết nội tình, tất cả đều đang chèn ép Lưu Đống Lưu.Thực ra, nghiêm túc mà nói, việc này cũng không phải là việc lớn!

Hoàn toàn thông suốt việc này rồi, trong lòng của Diệp Trạch Đào cũng trở nên trưởng thành hơn, có rất nhiều việc phải nhìn xuyên thấu qua bên ngoài để xem bản chất mới được, thông qua sự việc lần này của ba vợ và sư phụ cũng đã cho mình thêm một bài học.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play