Trước đây ở trong Vi gia Vi Nhĩ Chí gọi Trịnh Tiểu Nhu là chị dâu, bây giờ đột nhiên gặp nhau, đứng đó không biết phải làm như thế nào mới phải.

Hai người phụ nữ vốn xinh đẹp, Trịnh Tiểu Nhu lại vừa mới trải qua ân ái, càng xinh đẹp đến kinh người.

Phát hiện Vi Nhĩ Chí nhìn thấy, hai người phụ nữ xinh đẹp không thể bước nổi nữa, trong lòng Trần Xảo Tú rất không vui. Nhìn về phía hai người phụ nữ , vừa nhìn một chút, Trần Xảo Tú cũng không thể không thầm khen hai người phụ nữ xinh đẹp này, mình cũng coi là người đẹp rồi. Nhưng lúc đối diện với hai người phụ nữ này, khí chất đặc biệt đó đều tiêu tan hết.

Đưa tay ra kéo tay của Vi Nhĩ Chí, cố ý dùng bộ ngực cọ xát một cái, Trần Xảo Tú nhíu mày nói:

- Nhĩ Chí, làm sao thế?

Lúc này Vi Nhĩ Chí mới chần chừ một chút nói với Trịnh Tiểu Nhu:

- Chị dâu.

Sắc mặt của Trịnh Tiểu Nhu liền trầm xuống, nói với Vi Nhĩ Chí:

- Tôi đã không còn là chị dâu của cậu rồi, đừng gọi lung tung!

Bây giờ đã là người phụ nữ của Diệp Trạch Đào rồi, cô không muốn để cho Diệp Trạch Đào nghe thấy rồi có bất kỳ suy nghĩ nào.

Bây giờ Trịnh Tiểu Nhu đã toàn tâm toàn ý thuộc về Diệp Trạch Đào.

Sắc mặt Vi Nhĩ Chí hơi thay đổi, nói thật lòng, từ lúc Trịnh Tiểu Nhu được gả vào Vi gia, những người trẻ tuổi cũng đã thích Trịnh Tiểu Nhu, chính vì thế mà mới có chuyện lời nói của Trịnh Tiểu Nhu ở Vi gia ðýợc coi nhý rất có trọng lýợng

Nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ của Trịnh Tiểu Nhu, Vi Nhĩ Chí liền nhìn về phía Lưu Mộng Y. Đối với Lưu Mộng Y, anh ta cũng biết, nhớ lại Lưu Mộng Y và Diệp Trạch Đào vừa mới tổ chức đám cưới không lâu, lại nghĩ đến việc không ngờ chị dâu lại chạy đến huyện Lục Thương, trong lòng liền có cảm giác khó hiểu.

Trần Đại Tường là một người thông minh khôn khéo, nhìn thấy khí chất của hai người phụ nữ này tốt như thế, lại nghĩ đến Vi Nhĩ chí gọi là chị dâu, nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu một cái, cười nói:

- Nếu đã quen biết nhau rồi, hay là chúng ta cùng nhau đi ăn cơm vậy?

Trần Xảo Tú cũng chợt nhớ ra, Vi Nhĩ Chí đã từng nói qua người chị dâu này, nghĩ đến Trịnh Thành Trung có lực lượng hùng mạnh , suy nghĩ ghen tuông cũng liền tan biến. Bản thân cô ta vốn có suy nghĩ dựa dẫm vào những người có chức quyền to lớn, bèn mỉm cười nói với Trịnh Tiểu Nhu:

- Chị Trịnh đúng không? Chúng tôi cũng đang đi ăn cơm, cùng nhau đi ăn đi, quý hóa quá, ở tận đây mà cũng gặp được người quen.

Trần Đại Tường mỉm cười nói:

- Tôi là Trần Đại Tường, đây con là con gái của tôi Trần Xảo Tú.

Lưu Mộng Y nhìn về phía Trần Đại Tường, cô cũng đã đến Lục Thương được vài hôm rồi, cũng biết đến Trần Đại Tường . Cũng biết được một chút ít quan hệ giữa Trần Đại Tường và Diệp Trạch Đào, thầm nghĩ Trần Đại Tường ở Cừ Dương cũng là một trợ thủ đối với Diệp Trạch Đào , cũng không thể không nể mặt một chút, ngầmra hiệu với Trịnh Tiểu Nhu, mỉm cười nói:

- Vậy thì cùng nhau đi nào.

Trịnh Tiểu Nhu do dự một chút, cô thật sự không muốn dính dáng với người của Vi gia nữa, lúc nhìn thấy Lưu Mộng Y đồng ý cùng nhau ăn cơm, cũng không có lên tiếng nữa.

Trần Đại Tường mỉm cười nói:

- Nhĩ Chí, đi thôi, thêm hai người sẽ vui hơn.

Thực ra Vi Nhĩ Chí vẫn luôn ở nước ngoài, đối với chuyện của Trịnh Tiểu Nhu cũng không bài xích quá nhiều, liền nói với Trịnh Tiểu Nhu:

- Chị Trịnh, xin mời chị đi trước.

Anh ta cũng không có gọi Trịnh Tiểu Nhu là chị dâu nữa.

Sau khi mọi người đi vào bên trong ngồi xuống, Vi Nhĩ Chí không hiểu nói:

- Chị Trịnh, sao chị lại đến Cừ Dương thế?

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Đến gặp Mộng Y không được sao? Người của Vi gia có thể đến đây, tại sao tôi thì không thể đến được chứ?

Vi Nhĩ Chí xấu hổ cười nói:

- Có thể đến, có thể đến chứ.

Trần Xảo Tú nhìn về phía Lưu Mộng Y nói:

- Chị đây là … ?

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Lưu Mộng Y, bà xã của Diệp Trạch Đào.

Cô ta giới thiệu thẳng thắn.

Ánh mắt Trần Đại Tường liền ngưng lại, nhìn về phía Lưu Mộng Y, lúc đầu cũng đã đoán được một chút lai lịch của người phụ nữ này, lúc nghe thấy là bà xã của Diệp Trạch Đào,Trần Đại Tường mới nghĩ đến Lưu gia vẫn còn thế lực mạnh mẽ, mỉm cười nói:

- Trưa hôm nay đồng chí Diệp Trạch Đào sẽ trởvề Lục Thương, các cô đến đây không đúng lúc rồi.

Trong lòng Trần Xảo Tú bất giác lại hiện ra bộ dạng đẹp trai của Diệp Trạch Đào, không nhịn được liền nhìn trộm Vi Nhĩ Chí một cái.

Nhìn Vi Nhĩ Chí, lại nhìn Lưu Mộng Y, tâm trạng của Trần Xảo Tú liền trở nên không được tốt lắm, trong lòng liền nổi lên sự hâm mộ đối với Lưu Mộng Y.

Nhưng lúc này Vi Nhĩ Chí lại có một tâm trạng khác, nghĩ đến mọi thứ chuyện giữa Diệp Trạch Đào và Vi gia, liền nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu.

Vừa nhìn, Vi Nhĩ Chí một lần nữa nhíu mày, anh ta có thể nhìn ra, Trịnh Tiểu Nhu bây giờ đã không còn bộ dạng buồn thảm bi ai giống như lúc trước nữa rồi, cả người tràn đầy phong tình. Đặc biệt là dường như vừa mới đạt được sự thỏa mãn cực độ toàn thân đều phát ra ánh sáng rực rỡ. Trong lòng liền trầm xuống, nghĩ đến câu nói của Vi gia từng nói Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào ở Ninh Hải đã từng xảy ra chuyện đó.

Chẳng lẽ Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào thật sự đã xảy ra chuyện đó sao?

Lúc trước Vi Nhĩ Chí cũng không tin lắm, bây giờ nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu chạy đến huyện Lục Thương, trong lòng Vi Nhĩ Chí giống như bị mất đi một cái gì đó, khó chịu đến muốn chết.

Lật Vi Thư cũng chưa hiểu được tình hình là như thế nào, ngồi ở đó nhìn mọi người nói chuyện, trong lòng đang phỏng những chuyện đang xảy ra.

Vừa rồi Vi Nhĩ Chí gọi Trịnh Tiểu Nhu là chị dâu, sao lại dính dáng đếnngười của Lưu gia?

Vì Lật Vi Thư là thư ký của Chiến Á Bình, nên cũng biết được một chút ít nội tình, Trịnh gia, Lưu gia anh ta cũng biết, nội tình cụ thể là như thế nào thì anh ta không biết rõ lắm, dù sao thì đây cũng là việc mà một thư ký như anh ta khó có thể tham gia được.

Đi cùng Vi Nhĩ Chí đến đây, là muốn giới thiệu một chút quan hệ cho Trần Đại Tường, lôi kéo một số người. Bây giờ nhìn thấy người của Trịnh gia và người của Lưu gia cũng đều đến đây rồi, Lật Vi Thư cảm thấy nên báo cáo việc này cho Chiến Á Bình mới được.

Mượn cớ, Lật Vi Thư đi ra bên ngoài, điện thoại cho Chiến Á Bình.

- Thưa sếp, đã xảy ra một chuyện, tôi cảm thấy nên báo cáo với sếp một chút.

Chiến Á Bình là người được Vi gia đưa vào tỉnh Tây Giang, cũng không phải là loại người không thể lên đài, tỏ ra rất bình tĩnh nói:

- Cậu nói đi.

Lật Vi Thư liền đem chuyện gặp người của Lưu gia và Vi gia nói cho Chiến Á Bình nghe một chút.

Lật Vi Thư cũng không thêm bớt mắm muối làm gì, chỉ kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra.

Sau khi Chiến Á Bình nghe xong cũng không có tỏ ra bất kì thái độ nào liền cúp máy.

Dù sao Lật Vi Thư cũng đã báo cáo chuyện này cho Chiến Á Bình rồi, cũng không có để ý suy nghĩ của Chiến Á Bình là như thế nào, liền quay trở vào trong phòng.

Lật Vi Thư gọi đến để báo cáo tình hình , lúc này Chiến Á Bình trở nên trầm tư.

Đối với những nhân vật đặc biệt như Chiến Á Bình mà nói, bất cứ chuyện gì bọn họ cũng không hề xem là chuyện nhỏ.

Vừa mới nhận được tin tức, Chủ tịch tỉnh mới đã đến rồi, nghe nói người đến đảm nhiệm lần này là người đã làm thư ký cho Hoa Uy hơn một năm nay, để người làm thư ký đến đảm nhiệm. Dựa vào lai lịch của người này, có sự hậu thuẫn ủng hộ hùng mạnh ở phía sau chắc chắn sẽ làm cho tỉnh Tây Giang xảy ra sự thay đổi lớn.

Gần đây sau khi mọi người biết được người của Hoa Uy muốn đến tỉnh Tây Giang, tình hình ở trong tỉnh đang âm thầm khởi động. Ai cũng không thể biết rõ sẽ có chuyện gì xảy ra, thế lực ở khắp mọi nơi trong thành phố lại một lần nữa chủ ý đánh vào tỉnh Tây Giang. muốn nhân lúc cục diện hoảng loạn tăng thêm thế lực, bây giờ người của Trịnh gia đến đây rồi, người của Lưu gia cũng đến rồi, phía saunhân viên của hai gia đình này có phải đã sắp đặt sẵn âm mưu gì không?

Suy nghĩ một hồi, Chiến Á Bình cảm thấy sự việc này thật sự không thể xem như là một việc nhỏ, mình là người được Vi gia đặt ở Tây Giang, bản thân mình chống đỡ đại cục đã khó khăn rồi, Vi gia lại không giúp đỡ thêm. Đến lúc người của Hoa Uy đến đây rồi, nếu người của Trịnh gia và người của Lưu gia làm nên chuyện gì , đối với mình thật sự là bất lợi.

Lưu gia và Vi gia đã có sự oán hận từ lâu, mình bị kẹp ở giữa, thật sự rất giống như một chiếc tàu nhỏ trôi dạt trong biển cả.

Gọi điện thoại cho Vi Hoành Thạch, Chiến Á Bình rất tỉ mỉ lại kể chuyện , sau khi nói xong liền hỏi:

- Lãnh đạo, nếu Trịnh gia và Lưu gia cũng đến Tây Giang làm việc, sự phát triển tiếp theo ở nơi này sẽ không được tốt lắm đâu!

Chiến Á Bình cũng tỏ ra lực lượng của mình không đủ.

Vi Hoành Thạch vừa nghe thấy Trịnh Tiểu Nhu chạy đến Tây Giang rồi, còn ở cùng với bà xã của Diệp Trạch Đào, lại nghĩ đến chuyện mình âm thầm tìm hiểu được, trong lòng liền có một chút ít sửng sốt. Đương nhiên ông ta hiểu rất rõ, bây giờ Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào đã ở cùng nhau rồi, tuy rằng không có nói ra, người sáng suốt ai cũng có thể nhìn ra, Trịnh Thành Trung đã chấp nhận Diệp Trạch Đào rồi.

Ngồi ở trên ghế cũng không còn tâm trí xem văn kiện, không ngừng trầm tư. Diệp Trạch Đào tuy rằng chỉ là một nhân vật nhỏ, mình chỉ cần giơ tay lên là có thể dìm chết nhân vật này rồi, tình hình hiện nay chính là vì một chút ít quan hệ của nhân vật nhỏ này mà xảy ra chuyện.

Lão Trịnh gần đây cũng muốn mở rộng ở Tây Giang sao!

Vừa nghĩ đến Trịnh Thành Trung cũng muốn sắp xếp người vào Tây Giang, Vi Hoành Thạch liền nhíu mày.

Cùng với sự tiến vào Tây Giang của Hoa Uy, tỉnh Tây Giang đã bị phá một lỗ hỏng rồi, nếu để cho Trịnh Thành Trung và Hoa Uy bước vào, làm không tốt Trịnh Thành Trung cũng để người vào Tây Giang, đến lúc đó thật sự sẽ xảy ra một sự biến đổi rất lớn.

Trịnh Thành Trung đó, xem ra thật sự rất để tâm đến Diệp Trạch Đào!

Lại nghĩ đến việc Trịnh Tiểu Nhu vốn là người của Vi gia, bây giờ lại chạy đến thành phố Cừ Dương, Vi Hoành Thành suy nghĩ như thế nào cũng không hiểu được là cô ta chỉ là đi gặp đàn ông thôi sao.

Vừa suy nghĩ đến đây, tâm trạng của Vi Hoành Thạch lại càng không tốt.

- Diệp Trạch Đào!

Vi Hoành Thành lẩm bẩm một câu.

Vì sự có mặt của Diệp Trạch Đào ở Tây Giang mà lực lượng ở khắp nơi kéo đến cùng lúc, ví dụ nếu không có Diệp Trạch Đào, những lực lượng này liên kết lại cùng nhau cũng sẽ dần dần tan rã ra!

Mấu chốt vẫn là tên Diệp Trạch Đào đó!

Rất nhanh liền nghĩ đến Trần Đại Tường người mà mình đặt ở Cừ Dương, Vi Hoành Thạch lại nhíu mày lần nữa,không hài lòng với nhà thông gia.

Để con trai mình đi giúp đỡ cho ông ta, cũng may là ông ta có thể suy nghĩ ra!

Đứa con không chịu thua kém!

Đây là mối thù cũ của Vi Hoành Thạch, bản thân mình là có ý đồ muốn thông qua hình thức đám cưới để lôi kéo một gia tộc lớn khác cùng với Vi gia hợp thành một, không ngờ tới đứa con trai của mình một lòng một dạ nếu không phải Trần Xảo Tú sẽ không cưới.

Lúc nghĩ đến Trần Xảo Tú, Vi Hoành Thạch hít sâu một hơi, ông ta cũng không thể không thừa nhận, Trần Xảo Tú đó thật sự là một nhân vật thuộc vào loại hồ ly, đừng nói là con trai mình, vẻ mặt lúc cô ta nói chuyện với mình cũng làm cho mình không có cách nào phản đối việc này.

Hít một hơi thật sâu, Vi Hoành Thạch chính mình thật sự cũng có chút bất lực đối với tỉnh Tây Giang

Diệp Trạch Đào là con rể của Lưu gia, tạm thời không thể động vào Diệp Trạch Đào, chẳng lẽ không thể nào lật ngã những người đứng phía sau lưng Diệp Trạch Đào sao?

Trên mặt Vi Hoành Thạch mang một vẻ mặt sát khí, ánh mắt liền chuyển hướng về phía Lưu gia, trong lòng liền nghĩ trước tiên nếu có thể kéo Lưu Đống Lưu và Lưu Đống Vũ xuống, những người của Lưu gia bị kéo xuống rồi, Diệp Trạch Đào sẽmất đi một sự giúp đỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play