Ngay khi Cam Lệ Bình nhìn, Lưu Mộng Y hơi ngượng ngùng nói:

- Chị Cam, chuyện bức tranh chữ này chị đừng nói ra ngoài, Trạch Đào không muốn người khác biết đến, nếu anh ấy biết chị thấy được nhất định sẽ mắng em! Chị xem rồi thì hãy quên nhanh việc này đi!

Nhìn biểu hiện lo lắng của Lưu Mộng Y, Cam Lệ Bình bình tĩnh một chút nói:

- Mộng Y, em yên tâm, chị quyết không nói ra đâu.

Nói lời này ánh mắt liền nhìn Lưu Mộng Y.

Lúc này trong lòng Cam Lệ Bình vẫn còn khiếp sợ vô cùng, hai nhân vật lớn như thế viết chữ cho Diệp Trạch Đào, đây là kiểu ân sủng gì đây.

Cứ nghĩ tới chuyện này, Cam Lệ Bình lại không có cách nào bình tĩnh lại, chuyện này thật khiến cho người ta giật mình.

Cam Lệ Bình cũng đoán được lai lịch của Diệp Trạch Đào¸nhưng không thể nào nghĩ rằng Diệp Trạch Đào lại có người sau lưng lớn đến như vậy.

Hai nhân vật lớn kia ai cũng tặng chữ sao? Đương nhiên là không có khả năng. Nghĩ lại Lưu Mộng Y từ thủ đô đến, nên cũng đoán được ít nhiều hoàn cảnh gia đình Lưu Mộng Y.

Mặc kệ nói như thế nào, có vật này trong tay, đủ thấy rằng Diệp Trạch Đào có chỗ dựa khá vững chắc, có thể so sánh vững chắc hơn nhiều so với Liễu Khâm Trí.

Lưu Mộng Y nói:

- Con người Trạch Đào rất mạnh mẽ, anh ấy vẫn hy vọng dựa vào năng lực của mình có thể làm nên sự nghiệp. Xã Xuân Trúc, tỉnh Ninh Hải là thành tích mà anh ấy đã làm nên, hai vị lãnh đạo đã từng nhiều lần gặp gỡ anh ấy.

Gặp gỡ nhiều lần ư!

Trọng tâm của câu nói này đã được Cam Lệ Bình ngay lập tức nắm rõ, nếu nói gặp gỡ một lần cũng không vấn đề gì, nhiều lần thì là coi trọng rồi.

Lúc này Cam Lệ Bình trong lòng kinh ngạc, phía sau Diệp Trạch Đào lớn mạnh như vậy, nếu như có thể đuổi thể theo kịp tốc độ của hắn, mình sẽ phải chạy xe tốc hành mới được. Chuyện này Diệp Trạch Đào không hy vọng mọi người biết, đương nhiên chính mình càng không được để mọi người biết, lặng lẽ đứng về phía Diệp Trạch Đào. Thừa lúc hắn ta mới đến huyện Lục Thương, trong tay còn chưa có người để dùng, mình có khả năng sẽ trở thành người đáng tin của hắn. Việc này nhất định phải nhanh chóng.

Cam Lệ Bình trước tiên quyết định như vậy, gặp phải người lớn mạnh như vậy mình không qua bên đó thì thật là kẻ ngốc.

Là một Trưởng ban Tuyên giáo, đương nhiên năng lực cơ bản để giám định rất mạnh, chữ của hai nhân vật lớn kia cô đã nghiên cứu không ít. Lại nói Diệp Trạch Đào nếu như không muốn cho người ta biết, hẳn vì trân trọng, càng không có khả năng đem chuyện này đi lừa người. Hơn nữa, một Bí thư huyện ủy quyết không lấy sinh mạng chính trị của mình ra nói đùa.

Chuyện này thật quá tuyệt, thật tới không thể thật hơn!

Nhìn về phía Lưu Mộng Y, Cam Lệ Bình trên mặt nhiệt tình, mỉm cười nói:

- Mộng Y, em vẫn chưa ăn chứ, sắp xếp đồ đạc xong chị mời em ra ngoài ăn cơm.

Lưu Mộng Y nói:

- Trạch Đào lát nữa sẽ về.

- Bọn họ còn lâu, bí thư Diệp quản lí nhiều việc, không về nhanh như vậy đâu, gọi điện thoại nói với cậu ấy một chút là được rồi.

Nhìn bộ dạng hai cô gái đang cầm quà ngẩn cả người, Cam Lệ Bình biết hai cô gái nông thôn này chắc không nghe được chuyện mình và Lưu Mộng Y nói, cũng biểu hiện vẻ bình tĩnh, cẩn thận giúp Lưu Mộng Y sắp xếp bức tranh.

Lưu Mộng Y đem tranh chữ cất đi, sau đó khóa vali lại, liền đưa lên lầu cùng với Tiểu Cầm và Ngô Diễm Diễm.

Nhìn trên lầu trang trí xa hoa lộng lẫy, Lưu Mộng Y cũng có chút giật mình.

Nhìn thấy Lưu Mộng Y vẻ giật mình, Cam Lệ Bình nói:

- Đây là làm từ trước kia, bọn chị cũng là vào ở mà thôi, không được tính là trách nhiệm của bọn chị.

Lưu Mộng Y có tiền, so với nơi xa hoa này còn hiếm thấy. Thật ra nhà ở thủ đô trang hoàng cũng rất lộng lẫy, chỉ có điều cảm giác ở huyện mà làm xa hoa thế này, không sợ quần chúng ý kiến sao.

Xếp đặt hành lý xong xuôi, Lưu Mộng Y thu dọn một lát, lúc này mới gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào, nói chuyện đi ăn cơm cùng với Cam Lệ Bình.

Lúc này Cam Lệ Bình đang chờ ở dưới lầu.

Diệp Trạch Đào lúc này đột nhiên nghĩ tới chuyện bên trong phòng ngủ có máy theo dõi, bèn nói nhỏ với Lưu Mộng Y.

Lưu Mộng Y hoảng sợ đi đến ban công nói:

- Anh làm gì thế hả, chuyện này mà cũng không can thiệp.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Tối qua quên mất, em đừng quan tâm, anh còn muốn lợi dụng một chút.

- Làm sao bây giờ, còn lúc ngủ thì ngủ thế nào!

- Đổi phòng khác là được, vừa đúng lúc em đến, cứ nói là em thích phòng khác đi!

Lưu Mộng Y liền cười nói:

- Cái anh này!

Diệp Trạch Đào nói:

- Huyện Lục Thương này tình hình phức tạp, có thể tận dụng thì cố gắng tận dụng một chút,

Lưu Mộng Y nói nhỏ:

- Trạch Đào, có chuyện này, vừa rồi Cam Lệ Bình trong lúc vô tình nhìn thấy được nội dung của bức tranh chữ.

Diệp Trạch Đào chợt vui, biết rằng Lưu Mộng Y là cố tình làm ra, bèn cười nói:

- Bà xã của anh lợi hại thật, vừa đến đã lập công rồi.

Lưu Mộng Y cũng mỉm cười nói:

- Được rồi, em giúp anh kéo cô ta một tay, em thấy chuyện này chưa có tính khiêu chiến.

Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào nhìn thấy các lãnh đạo đang làm kiểm tra, tâm trạng cũng không tồi, không có điều gì bất ngờ. Cam Lệ Bình sẽ về phía mình, phía Kiều Ứng Xương mình nỗ lực thêm một chút nữa, hẳn là có thể kéo lên. Có hai lá phiếu này, ở huyện Lục Thương mình cũng có thể có chút cơ sở.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi qua, Kiều Ứng Xương mỉm cười nói:

- Bí thư Diệp đã kiểm tra rồi, kết quả vẫn chưa có, nếu như có việc cậu cứ đi trước đi.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Không có việc gì, có Trưởng ban Cam ở cùng, tôi rất yên tâm.

Kiều Ứng Xương liền cười nói:

- Đồng chí nữ ở cùng cũng tiện.

- Đúng vậy, Trưởng ban Cam mời Mộng Y đi ăn cơm, bọn họ làm việc bọn họ, chúng ta phải làm tốt tình hình ở đây trước đã rồi nói sau.

Kiều Ứng Xương trong lòng chợt kích động, Cam Lệ Bình xung phong đi đón bà xã Diệp Trạch Đào, khẳng định là muốn tìm được chút gì đó ở chỗ bà xã Diệp Trạch Đào. Cũng phải quan sát thái độ của Cam Lệ Bình, người phụ nữ này vốn rất khôn khéo, là một trợ thủ quan trọng của Liễu Khâm Trí.

Lúc này viện trưởng đã đi tới.

Kiều Ứng Xương lại hỏi:

- Bao lâu có thể có kết quả.

Viện trưởng nói:

- Chúng tôi chọn hai phương thức tiến hành kiểm tra, một cách là dùng phương thức của bệnh viện lúc này thời gian sẽ lâu một chút. Một cách khác là dùng giấy thử AIDS thử nghiệm, cách này có thể năm phút là có kết quả. Cả hai cách đều đồng thời tiến hành rồi. Mặt khác cơ thể bị nhiễm AIDS sau đó thì không có bệnh trạng xuất hiện. trong máy cũng có thể có kháng thể của HIV. Những kháng thể của HIV xác nhận là phản ứng dương tính, cho thấy người này đã bị lây nhiễm HIV. Bởi vì người nhiễm HIV cần phải hai đến ba tháng mới sinh ra được lượng kháng thể. Có người dài phải đến sáu tháng. Giai đoạn từ lây nhiễm HIV đến thời kỳ kháng thể gọi là thời kỳ cửa sổ. Lúc này mặc dù đã lây nhiễm HIV nhưng chưa phát bệnh, bệnh nhân có thể sống được. Có những bệnh nhân thời kỳ cửa sổ khá dài, kiểm tra đo lường kết quả giả âm tính, bởi vậy từ ba đến sáu tháng sau phải kiểm tra lại, nếu như vẫn âm tính, chứng nhận chưa bị lây nhiễm.

Viện trưởng nói một đống nội dung chuyên môn, Diệp Trạch Đào nghe lơ mơ, tuy nhiên vẫn gật đầu nói:

- Có kết quả trước đã rồi nói những cái phức tạp sau cũng được.

Viện trưởng nói:

- Bí thư Diệp nói đúng.

Nói rồi nói với Diệp Trạch Đào:

- Bí thư Diệp, kết quả kiểm tra bệnh AIDS của cậu đã có, cậu không bị lây nhiễm.

Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:

- Làm phiền các anh rồi!

Viện trưởng nói:

- Đây là những gì chúng tôi nên làm.

Diệp Trạch Đào nói:

- Kết quả kiểm tra của bệnh viện các anh mai mới có phải không?

- Hôm nay muộn một chút sẽ có, chúng tôi sẽ làm nhanh hơn.

- Không vội, từ từ làm, nhất định phải chuẩn, mấy tuần sau tôi đến kiểm tra lại một lần.

Diệp Trạch Đào biết rằng mình căn bản không có vấn đề, làm như vậy mục đích là để làm gương.

Rất nhanh sau đó giấy kiểm tra của các lãnh đạo khác đã có.

Nhìn thấy mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, Diệp Trạch Đào trong lòng chợt vui, huyện Lục Thương này thật sự là một địa phương đặc biệt. Các lãnh đạo không làm việc mà chạy tới bệnh viện kiểm tra bệnh AIDS!

Cũng may từ trên xuống dưới mọi người đều cố ý đè chuyện này xuống, bằng không cũng không biết là sẽ làm nên chuyện gì.

Theo kết quả kiểm tra, những người đến kiểm tra không hề bị nhiễm bệnh AIDS, Diệp Trạch Đào cũng yên tâm một chút.

Có kết quả như vậy đối với tất cả mọi người mà nói đúng là chuyện vui vẻ nhất. so với cái vẻ nghiêm trọng trước đó, mọi người trên mặt đều nở nụ cười.

Mọi người cũng hiểu được tâm trạng của Cam Lệ Bình, hoàn toàn có căn cứ minh bạch, có thể chứng minh và ưỡn ngực trước mặt quần chúng.

Diệp Trạch Đào cũng không để ý suy nghĩ của mọi người, kiểm tra xong liền trở về nhà.

Về đến nơi mới phát hiện Lưu Mộng Y vẫn chưa về.

Tiểu Cầm đón tiếp nói:

- Bí thư Diệp, vợ anh thật là xinh đẹp!

Ngô Diễm Diễm cũng vui vẻ nói:

- Chị ấy còn tặng bọn em một chút quà.

Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cả hai cô, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Cô ấy rất hiền, các cô gọi cô ấy là chị Mộng Y là được rồi.

Vừa nói liền thấy Cam Lệ Bình và Lưu Mộng Y tay trong tay đi vào trong vừa cười vừa nói.

Nhìn thấy hai người, Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, từ tình hình này có thể thấy Cam Lệ Bình hẳn là đã hạ quyết tâm.

Khẽ mỉm cười, Diệp Trạch Đào nói với Cam Lệ Bình:

- Làm phiền Trưởng ban Cam rồi.

Cam Lệ Bình nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, cười nói:

- Bí thư Diệp khách khí rồi, tôi và Mộng Y rất hợp ý, chúng tôi đều nhận là chị em. Sau này có Mộng Y đến tôi sẽ có thêm người bạn, không thiếu chỗ đến gõ cửa rồi!

Lưu Mộng Y cười nói:

- Trạch Đào, chị Cam đối nhân xử thế tốt lắm, em và chị ấy nói chuyện rất thân.

Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi vốn lo lắng Mộng Y đến huyện Lục Thương không quen, có Trưởng ban Cam thân quen, tôi cũng an tâm!

Cam Lệ Bình cười nói với Lưu Mộng Y:

- Mộng Y, hai vợ chồng vừa gặp nhau, hẳn là có nhiều chuyện nói với nhau, chị không quấy rầy hai người nữa, ngày mai chị tới.

Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y tiễn Cam Lệ Bình, hai người nháy mắt cùng cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play