Lâm Lão Cửu thở dài:

- Bí thư Diệp, cậu vừa nói tầm mắt của chúng tôi liền được mở rộng, ai chả hy vọng vào ngày tháng tươi đẹp!

Mọi người cũng thật không ngờ xã Xuân Trúc nghèo khó có sự thay đổi lớn như vậy, đặc biệt khi nghe thấy những người nông dân có thể sống trong những căn phòng rộng lớn sáng sủa với đồ điện tiện nghi.

Những chuyện này trước đây mọi người chưa từng nghĩ tới, mọi người nhìn Diệp Trạch Đào trong ánh mắt biểu lộ sự kính nể. Nghĩ rằng Diệp Trạch Đào bây giờ đã đến huyện Lục Thương, là bí thư của mọi người, lần đầu tiên mọi người hy vọng hơn về tương lai của mình.

- Bí thư Diệp, xã chúng tôi có phát triển được không?

- Bí thư Diệp, anh nói xem chúng tôi có được sống những ngày tốt đẹp đó không?

Mọi người trên mặt đều lộ ra một ánh mắt đầy hy vọng.

Diệp Trạch Đào nhìn tất cả mọi người nói:

- Mọi người có biết vì sao ở xã hội cũ Trung Hoa rất nghèo không, mấy chốt là ở chỗ khắp nơi đều đánh trận, nghiêm túc suy nghĩ một chút, đánh nhau thì có tác dụng gì với nhân dân không?

Một ông lão không biết là nhà nào nói:

- Bí thư Diệp nói có lý, ngày nào cũng đánh nhau, như vậy căn bản là không có tinh thần để làm việc nữa!

Diệp Trạch Đào khen ngợi nói:

- Ông đúng là hiểu người, đất nước đánh nhau thì gọi là đánh trận, còn trong thôn của chúng ta thì gọi là đánh nhau. Cho dù thế nào thì thực ra đều có cùng chung một đạo lý, đó chính là sự tranh giành nhau lợi ích. Chỉ cần xảy ra đánh trận, đánh nhau, liệu còn có ai có tư tưởng để làm kinh tế nữa chứ. Mọi người tự mình thử nói xem, ngày ngày chỉ vì chút chuyện nhỏ mà đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, hay lắm sao? Giả dụ có một ngày, thu nhập của mọi người tăng lên, trong nhà cái gì cũng có, cưới vợ cũng không tốn qua nhiều công sức nữa, liệu lúc đó mọi người còn muốn đi đánh nhau không?

Lời nói của Diệp Trạch Đào khiến mọi người không ngừng suy nghĩ.

Lâm Hải Thạch nói:

- Bí thư Diệp nói, nếu có tiền tôi sẽ cưới một cô vợ đẹp, hàng ngày ôm vợ xem tivi, ai hơi đâu mà còn tâm trí đi đánh nhau nữa!

Mọi người liền vui vẻ.

Quế Ái Quốc nói:

- Bí thư Diệp, vừa rồi nghe xong tình hình của xã Xuân Trúc trước đây, tôi thấy Đảng viên ở địa phương đó cũng không tồi. Nếu xã chúng tôi cũng có những đảng viên như vậy, có một tổ chức Đảng như vậy, còn không phát triển lên ư!

Một người thanh niên cười nói:

- Quế Ái Quốc, anh tranh thủ vào Đảng đi, vào Đảng dẫn dắt chúng tôi làm việc!

Mọi người liền cưới phá lên.

Diệp Trạch Đào lại có vẻ nghiêm túc nói:

- Tôi nghĩ mọi người cũng có thể thử một chút, phát huy toàn bộ tác dụng của Đảng viên, cũng phát huy một cách đầy đủ nhất tác dụng thành lũy chiến đấu của tổ chức Đảng. Mấu chốt của chuyện đó còn phải dựa vào việc giám sát, còn phải dựa vào tính tự giác!

Nói tới đây, Diệp Trạch Đào mỉm cười nhìn về phía mọi người nói:

- Những ai là Đảng viên xin mời giơ tay, tôi xem ở đây mọi người rốt cuộc có bao nhiêu Đảng viên.

Nghe thấy Diệp Trạch Đào nói Đảng viên phải giơ tay, lập tức có tới hơn mười người đều giơ tay lên.

Diệp Trạch Đào không ngờ Lâm Lão Cửu cũng là đảng viên.

Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Trạch Đào, Lâm Lão Cửu đỏ mặt nói:

- Tôi vào Đảng khi đi bộ đội.

Diệp Trạch Đào gật đầu nói:

- Còn nhớ rõ lời thể khi gia nhập Đảng không?

Lâm Lão Cửu gật đầu.

Diệp Trạch Đào nói:

- Mục đích chúng ta gia nhập Đảng là gì? Chúng ta là những người có lý tưởng, vì nhân dân phục vụ!

Lâm Lão Cửu nói:

- Sau khi xuất ngũ trở về, không có ai đến quản lí chúng tôi!

Các Đảng viên khác cũng đều nói:

- Đúng vậy, chúng tôi không có đất dụng!

Diệp Trạch Đào đứng dậy, nói với hơn mười người này:

- Cũng không thể trách mọi người, mà trách công tác của những người như chúng tôi đã không làm tốt!

Hơn mười Đảng viên nhìn thái độ của Diệp Trạch Đào, có chút cảm động.

Lâm Lão Cửu nói:

- Không liên quan tới bí thư Diệp, cậu cũng mới đến huyện Lục Thương công tác.

Một người Đảng viên trung tuổi tên là Quế Đông Thăng nói:

- Bí thư Diệp, vừa rồi nghe xong cậu kể tình hình tổ chức ở xã Xuân Trúc và huyện Thảo Hải, tôi nghĩ nếu phát huy được tính tích cực của mọi người thì diện mạo xã chúng ta nhất định sẽ có sự thay đổi lớn!

Diệp Trạch Đào nhìn về phía những người còn lại nói:

- Mọi người đều thấy rồi, những người giơ tay đều là đảng viên. Mọi người từ hôm nay trở đi sẽ có trách nhiệm giám sát bọn họ, ai không thật sự làm việc vì mọi người cứ gọi điện thoại trực tiếp cho tôi!

Lâm Hải Thạch nói to:

- Không cần phải nói nữa, bí thư Diệp, anh yên tâm, chúng tôi sẽ giám sát bọn họ.

Mọi người liền cười một trận lớn.

Nhìn thấy sắc mặt của hơn mười Đảng viên có chút thay đổi, Diệp Trạch Đào nói:

- Đột nhiên tôi có một ý tưởng, không phải trong mọi người có nhiều đảng viên như vậy sao? Vì sao không lập tiểu tổ chức Đảng nhỉ, triển khai hoạt động thi đua, xem đơn vị nào có thể dẫn dắt mọi người thoát khỏi nghèo khó.

Lâm Lão Cửu cười khổ nói:

- Bí thư Diệp, cậu làm khó chúng tôi, chúng tôi đâu có bản lĩnh đó!

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Nếu dự án tôi đề ra cho mọi người, chỉ cần mọi người quản lí, tham khảo một chút phương thức công tác của tiểu tổ Đảng xã Xuân Trúc, mọi người còn không tin tưởng sao?

Lâm Lão Cửu nhìn mọi người nói:

- Nếu có dự án đầu tư, cũng có tiền, chúng tôi đương nhiên sẽ cố gắng làm!

Những người khác cũng đều đồng ý.

Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi thấy như vậy tốt rồi, nhân lúc tôi còn ở đây, mọi người hôm nay bàn luận một chút, phá vỡ đi giới hạn giữa các gia tộc, lấy khu vực tạo thành bốn tiểu tổ Đảng nhỏ. Thành viên tiểu tổ Đảng do mọi người tự tuyển ra, đến lúc đó báo lên cấp trên phê duyệt. Bước tiếp theo sẽ do các tiểu tổ Đảng hướng dẫn, tổ chức, dẫn dắt mọi người phát triển và sẽ do quần chúng tiến hành giám sát, nếu thấy Đảng viên nào không phù hợp sẽ tiến hành đổi người mới, mọi người thấy thế nào?

Mọi người bàn luận một chút nói:

- Bí thư Diệp, việc này tôi thấy có thể được đấy!

Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:

- Ngày mai sẽ bắt đầu, mời những đồng chí Đảng viên cùng tham gia kế hoạch phát triển của xã các đồng chí. Các đồng chí có thể đưa ra tất cả các giải pháp cho mọi người, để xem xã này có những nguồn tài nguyên gì, để còn có thể tiến hành phát triển vào những dự án mũi nhọn.

Lúc này nhóm đảng viên liền cảm thấy tin tưởng Diệp Trạch Đào, ánh mắt đều sáng ngời lên.

Diệp Trạch Đào trở về xã, chủ tịch xã Quế Ân Bình đã tới rồi, bèn nói:

- Bí thư Diệp, trưởng ban thư ký Kiều gọi điện tìm cậu. Chỗ cậu ở chắc tín hiệu không tốt, không gọi được tới điện thoại cậu.

Diệp Trạch Đào liền rút điện thoại di động gọi cho Kiều Ứng Xương.

Điện thoại vừa kết nối, Kiều Ứng Xương liền nói to:

- Bí thư Diệp, xảy ra chuyện rồi!

- Anh Kiều, anh nói đi.

- Bí thư Diệp, là thế này, sau khi hội nghị thường vụ, đồng chí Sài Tân Sinh liền bệnh nằm viện rồi, mới đầu cũng không nguy hiểm, kết quả kiểm tra không hiểu thế nào lại phát hiện ra bệnh chết người, bà xã cậu ta đang làm náo loạn ở huyện. Hiện tại tất cả mọi người đều biết cậu ta bị bệnh lập tức trong lòng liền hoảng sợ, nghe nói không ít cán bộ nữ đều đi bệnh viện kiểm tra rồi.

Diệp Trạch Đào mắt trợn trừng, nhất thời cũng không hiểu được chuyện này bèn nói:

- Anh Kiều, anh nói từ từ, rốt cuộc là chuyện gì.

Diệp Trạch Đào nghĩ thầm, làm gì mà lại lớn chuyện đến thế?

- Bí thư Diệp, Sài Tân Sinh mắc bệnh AIDS!

A!

Diệp Trạch Đào thật sự giật mình, Sài Tân Sinh này không ngờ lại bị bệnh như vậy!

Diệp Trạch Đào có chút khó hiểu bèn hỏi:

- Anh ta bị bệnh, ở huyện sao lại loạn lên thế?

Về chuyện này, Diệp Trạch Đào liền nhíu mày, xảy ra chuyện như vậy kể cả Liễu Khâm Trí hay là Cảnh Quốc Ninh đều không gọi điện thoại thông báo cho mình!

- Bí thư Diệp, chuyện này! Ôi, chuyện này!

Kiều Ứng Xương cũng không biết nên nói gì.

Diệp Trạch Đào nghĩ lại liền hiểu một chút, bèn hỏi:

- Sài Tân Sinh bình thường chắc làm loạn lắm?

Kiều Ứng Xương nói:

- Rất có tiếng tăm!

Việc này chẳng lẽ có thể dấu được sao?

Khi Diệp Trạch Đào nghĩ đến Sài Tân Sinh là người của họ Liễu liền hiểu ngay, Liễu Khâm Trí không muốn làm lớn chuyện này, nếu chuyện này làm lớn, truyền tới cấp trên mọi người đều khó ăn nói.

- Chuyện xảy ra hôm nay à?

- Xảy ra sáng sớm hôm nay.

- Tôi liền về huyện ngay.

Xảy ra chuyện như vậy Diệp Trạch Đào cũng không thể vờ như không biết, nhìn Lam Nhất Thiên nói:

- Tiểu Lam, ngay mai sẽ có thương gia đến, cậu dẫn họ cùng với các đồng chí Đảng viên đi xem xét mọi nơi. Tốt nhất là xây dựng một văn bản tài liệu phát triển mang tính chính thức, cậu liện có niềm tin để hoàn thành chuyện này không?

Lam Nhất Thiên biết rằng đây là bài kiểm tra Diệp Trạch Đào giao cho mình, mục đích là muốn xem mình có bao nhiều năng lực, cậu ta cũng không sợ việc này, liền nghĩ rằng rốt cuộc có cơ hội thể hiện tài năng, lập tức nói:

- Bí thư Diệp yên tâm, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.

Diệp Trạch Đào bèn gọi điện thoại cho Trần Hỷ Toàn, nói toàn bộ tình hình nơi này, cuối cùng nói:

- Anh Trần, ngày mai anh cho người tới đây xem, nếu có thể đầu tư làm vài cái, không cần bao nhiêu, có hiệu quả là được.

Trần Hỷ Toàn cười nói:

- Chú em, cậu yên tâm, tình hình huyện Lục Thương chúng tôi vẫn đang điều tra nghiên cứu. Thật ra huyện Lục Thương không ít dự án phát triển, tôi muốn làm vài cái cho xã Ma Qủa rồi nói.

Diệp Trạch Đào cũng không nói lời cảm ơn, Trần Hỷ Toàn cũng không để ý đến điều đó, đầu tư một dự án với quy mô nhỏ đối với ông ta mà nói căn bản không phải là một chuyện gì to tát.

Vừa mới gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào liền nhận được điện thoại của chủ tịch thành phố Trần Đại Tường.

Trần Đại Tường cười ha hả nói:

- Huyện các cậu làm gì thế, chuyện Sài Tân Sinh là thế nào?

- Tôi cũng vừa biết, cụ thể không rõ lắm, tôi đang ở nông thôn.

Diệp Trạch Đào liền nói tổng thể một ít những gì mình biết.

Trần Đại Tường nghe xong nói:

- Trạch Đào, đây là một cơ hội, dựa vào việc này có thể thay đổi một ít cán bộ, tôi cũng giúp cậu nói mấy câu ở thành phố.

Diệp Trạch Đào chợt vui mừng, vị trí của Trần Đại Tường vẫn chưa ngồi vững.

Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào liền ngồi vào xe Lư Dũng.

Ngồi trên xe lúc này Diệp Trạch Đào mới nhận được điện thoại riêng của Liễu Khâm Trí và Cảnh Quốc Ninh, đều nói về chuyện của Sài Tân Sinh.

Biết chuyện này đã lan tới thành phố rồi, có che giấu cũng không được, hai người này đều muốn đẩy mình ra đỡ đạn đây mà.

Diệp Trạch Đào nhắm mắt ngồi trong xe nghĩ đến biện pháp của mình.

Đừng thấy chuyện mình xuống xã chỉ để xem xem một chút, lần này ý nghĩa của nó không hề chỉ đơn giản là vậy. Mục đích của lần này chính là muốn tranh thủ được sự ủng hộ hơn nữa của quần chúng. Từ tình hình của những thôn dân xã Ma Qủa, có sự ủng hộ của mình tin chắc rằng chi bộ Đảng cơ sở có thể đủ để tạo nên tác dụng lớn. Khi chi bộ Đảng có tác dụng, thì mình mới có được cơ sở của quần chúng ở huyện Lục Thương. Đối với phương thức công tác ở huyện Lục Thương sẽ phải bắt đầu từ tầng lớp cơ sở nhất, phải tiến hành từng bước từ dưới lên trên.

Khi quần chúng thấy được lợi ích và hy vọng họ mới thật sự đi theo mình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play