Ngày mai sẽ cử hành hôn lễ, thế mà người nhà họ lưu lại có vẻ trầm lắng, Lưu Chính quả thật đã xảy ra chuyện lớn, vướng vào vụ án lớn gây chấn động, thông qua sự trao đổi của Lưu Đống Vũ cuối cùng Lưu Chính được điều về thủ đô, nhận lấy một chức quan quèn. Chỉ có điều, ai ai cũng biết, kể từ đây gã ta sẽ chẳng còn chút cơ hội thăng tiến nào nữa.

Lưu Đống Hùng đã đệ đơn xin nghỉ hưu, sắp tới ông ta sẽ nghỉ ở nhà rồi.

Gia đình Lưu Đống Hùng xảy ra chuyện cũng đã tác động nặng nề tới nhà họ Lưu, Lưu Đống Hùng cũng chẳng lui tới nhà Lưu Đống Lưu nữa, dường như là ông ta thật sự rất tức giận Lưu Đống Lưu.

Vội vàng tiễn khách về xong, người nhà họ Lưu đều tập trung ngồi ở đây.

Hoàng Hân cười cười:

- Cũng hòm hòm rồi đấy!

Lưu Đống Lưu ngồi ở đó, sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Hoàng Hân thấy thật khó hiểu, liền hỏi:

- Chuyện vui của con gái mà ông lại sao vậy?

Lưu Đống Lưu nhìn Diệp Trạch Đào nói:

- Trạch Đào cũng chẳng phải người ngoài, về việc trong nhà, lần này cũng không làm rầm rộ, chỉ có hai mươi mâm, ở cái đất thủ đô này như thế cũng là bình thường, không quá phô trương rồi!

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Hai mươi mâm cũng là nhiều rồi!

Lưu Đống Lưu lắc đầu:

- Trạch Đào à, con không hiểu rồi, ở cái đất thủ đô này, những người thâm căn cố đế vẫn nhiều lắm, đâu đâu cũng có dây mơ dễ má với mình, khéo một trăm mâm còn chẳng đủ!

Lưu Mộng Y thấy vậy nói:

- Con thấy chẳng cần phải làm lớn như vậy, chỉ cần mời bạn bè thân thích đến là được rồi!

Diệp Trạch Đào tán thành:

- Mộng Y nói đúng đấy!

Lưu Đống Lưu lại tiếp lời:

- Khách mời lần này rất quan trọng, phải dành riêng hai mâm cho lãnh đạo các cấp, thiệp mời đã phát rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy hồi âm gì!

Diệp Trạch Đào cũng hiểu được tình hình hiện tại, sau khi mọi người nhận được thiệp mời, thì cũng nên có hồi âm là sẽ tới hay không, đến bây giờ vẫn chưa biết ý kiến người ta thế nào, rõ ràng là họ vẫn đang cân nhắc, muốn xem rốt cục sau lưng Lưu gia là những người thế nào.

Không ngờ một hôn lễ tốt đẹp lại bị làm cho phức tạp đến vậy, Diệp Trạch Đào cũng chẳng biết nói gì hơn.

- Trạch Đào, đây không đơn thuần chỉ là vấn đề hôn lễ nữa, mà là biểu hiện của quyền lực, cũng như đánh giá được thái độ của người ta, điều mà ba lo lắng nhất đó là không có nhân vật tai to mặt lớn nào đến tham dự!

Diệp Trạch Đào nhìn bộ dạng của Lưu Đống Lưu, trong lòng không ngừng than vãn, nhà họ Lưu rơi vào tình cảnh như vậy, nếu như cụ tổ Lưu còn sống sẽ nghĩ thế nào!

Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng chẳng nghĩ nhiều về chuyện này, Lưu gia có cơ sự này, chính là do không có một thế lực lớn chống lưng, bởi thế mới ngày càng sa sút dần.

- Ba, con xem một chút, lần này mời không ít lãnh đạo các cấp, ở huyện chúng ta thế này đã khiến người ta phải mắt tròn mắt dẹt rồi.

Diệp Trạch Đào đành phải xoa dịu bớt không khí căng thẳng.

Lưu Đống Lưu lắc đầu nói:

- Không thể so sánh như vậy được, không được!

Hoàng Hân nói với Diệp Trạch Đào:

- Ba của con đắn đo là đúng, ở thủ đô thì đừng nghĩ tới việc bình chân như vại, nếu như bên nào xảy ra chuyện thì rất có thể là do đối phương đã ra tay, các ban bộ tuy bề mặt thì tưởng có thế lực, nhưng ở cái đất thủ đô này thì mọi thứ lại khác, cái người ta nhìn vào chính là tiềm lực bên trong của mình thế nào.

Lưu Đống Lưu khen ngợi:

- Mẹ của con nói thật chí lí, ít ra cũng phải có mấy chính trị viên tới, lần này xem ra ít người tới, cấp bậc cũng thấp hơn.

Hoàng Hân nói:

- Nếu như ba của Tiểu Nhu tới thì thật là may, nhưng ông ấy nói với Tiểu Nhu là lần này ông ấy không thể tới, ôi!

Diệp Trạch Đào nói:

- Cha nuôi chắc sẽ tới!

Lưu Đống Lưu mắt sáng lên:

- Ông ấy có thể tới thì tốt quá rồi, tuy ông ấy vẫn chưa vào bộ chính trị nhưng cũng là một nhân vật tầm cỡ!

Diệp Trạch Đào biết người nhà họ Lưu rất có thế lực, qua suy nghĩ của họ có thể biết, họ muốn mượn hôn lễ để thể hiện những ý đồ khác.

Đang nói chuyện thì Điền Lâm Hỷ gọi điện tới.

Nhận được điện thoại, Diệp Trạch Đào vội nói:

- Thầy, mấy hôm nay em bận quá, chưa tới thăm thầy được!

Điền Lâm Hỷ cười nói:

- Chuẩn bị chuyện đại sự tất nhiên là rất bận bịu, không sao cả!

Nghe thấy Diệp Trạch Đào nói chuyện điện thoại với Điền Lâm Hỷ, Lưu Đống Lưu nhìn hắn chăm chú.

- Trạch Đào, cậu qua đây một chút, lãnh đạo cũ muốn gặp cậu.

Những điều mà Điền Lâm Hỉ nói Diệp Trạch Đào vốn không hề nghĩ tới.

Cúp điện thoại, Diệp Trạch Đào nói với Lưu Đống Lưu:

- Ba. Thầy gọi điện tới nói, lãnh đạo cũ của thầy muốn gặp con, bảo con mau chóng tới đó.

Đôi mắt ủ rũ của Lưu Đống Lưu chợt sáng bừng lên, vội lớn tiếng đáp:

- Con đi mau đi, đừng để ông Hoa đợi lâu!

Lưu Đống Lưu chống tay vào sô pha đứng bật dậy.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào ra ngoài, Lưu Đống Lưu thay đổi hẳn, tinh thần phấn chấn hẳn lên, quay ra nói với Hoàng Hân:

- Không có ai tới cũng không vấn đề gì, chỉ cần ông Hoa quan tâm tới Trạch Đào thì coi như thành công rồi!

Hoàng Hân cười nói:

- Xem ông vui chưa kìa!

Lưu Đống Lưu nhìn Hoàng Hân nói:

- Thế bà nghĩ tại sao mà bọn họ không có hồi âm gì? Thái độ dè chừng ấy là vì họ muốn xem xem phía sau nhà họ Lưu ta có những thế lực nào nâng đỡ, nhà họ Lưu bây giờ vẫn chưa thể coi là an toàn tuyệt đối, bà cứ nhìn gia đình chú ba thì biết, chỉ cần có cơ hội, kẻ thù sẽ ra tay hại chúng ta! Ba của Tiểu Nhu để ý tới mối quan hệ của Tiểu Nhu và Trạch Đào nên cũng âm thầm có động thái muốn giúp đỡ, ông ấy mà không tới thì gay, nhưng nếu người khác cũng không tới thì thật khó cứu vãn nổi tình hình!

- Ba nuôi của Trạch Đào chẳng phải muốn tới sao? Có ông ấy đến, chẳng phải đã thay đổi được tình thế sao?

Lưu Đống Lưu lắc đầu nói:

- Hô Diên Ngạo Bác tuy rằng thế lực lớn nhưng nền tảng của ông ta vẫn rất nông, tình hình ở đất thủ đô này bà cũng nên nắm rõ, có nói cũng chỉ nói phần nào mà thôi!

Nói đến đây, Lưu Đống Lưu cười nói:

- Cũng may, chỉ cần ông Hoa quan tâm tới Trạch Đào, như vậy cũng giống như có được thiên quân vạn mã, như thế thì tôi cũng yên tâm rồi!

Diệp Trạch Đào không ngờ lúc này Hoa Uy lại muốn gặp mình, Lưu Mộng Y tiễn ra cổng, hắn nhanh chóng đi tới nhà Điền Lâm Hỷ.

- Trạch Đào, mình anh đi thôi nhé, em ở đây đợi anh.

Lưu Mộng Y nói.

- Mộng Y, em về trước đi, gặp ông Hoa lần này cũng chẳng biết là có việc gì, chắc phải muộn chút mới về, ở nhà còn nhiều việc phải làm, phiền đến em rồi!

Lưu Mộng Y cười nói:

- Việc của mình thì có gì mà phiền chứ!

Cũng chẳng nán lại lâu, chẳng qua là muốn nhắc nhở Diệp Trạch Đào phải khéo léo cư xử với ông Hoa.

Nhìn Lưu Mộng Y lái xe đi Diệp Trạch Đào mới vào nhà Điền Lâm Hỉ.

Diệp Trạch Đào chưa bước tới cửa thì Điền Lâm Hỉ đã đi ra, rõ ràng là đã đợi một lúc rồi:

- Vừa nãy lãnh đạo cũ bảo thư ký gọi điện tới, nói là muốn gặp cậu, chúng ta đi ngay thôi.

Hai người lên chiếc xe đỗ ở gần đó, nhanh chóng tới chỗ Hoa Uy.

- Trạch Đào, công việc ở huyện Thảo Hải làm tốt lắm, lãnh đạo cũ khen ngợi cách làm việc của các cậu trước mặt tôi, lần này có lẽ là muốn hỏi về việc xóa đói giảm nghèo ở huyện Thảo Hải, ông ấy rất quan tâm tới vấn đề xóa đói giảm nghèo ở những khu vực còn nghèo khó.

Diệp Trạch Đào nói:

- Thật không ngờ ông Hoa tuy đã nghỉ hưu rồi mà vẫn quan tâm tới đời sống nhân dân!

Điền Lâm Hỉ nói:

- Cậu cũng chuẩn bị đi, chắc là lãnh đạo có một số chuyện riêng muốn nói với cậu.

Xe nhanh chóng đến địa phương mà Diệp Trạch Đào từng tới.

Xuống xe đi một đoạn thì nhìn thấy Hoa Uy đang ngồi trên ghế, hướng mắt về phía một cái ao rất lớn, xem ra ông ta đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

- Sếp!

Điền Lâm Hỉ từ xa hô một tiếng.

Ngước đầu nhìn thấy Diệp Trạch Đào cùng Điền Lâm Hỉ đã tới, khuôn mặt Hoa Uy ánh lên niềm vui sướng, chỉ chiếc ghế đối diện, ông ta nói:

- Cậu Tiểu Diệp tới rồi à, mau ngồi xuống đi1

Sau khi cùng Điền Lâm Hỉ ngồi xuống, Hoa Uy cười nói:

- Ngày mai tiến hành hỷ sự đúng không?

Diệp Trạch Đào vội đáp:

- Báo cáo thủ trưởng, ngày mai ạ.

Hoa Uy khoát tay:

- Nói nhiều lần rồi, đừng có làm phức tạp quá, cậu xưng hô ông Hoa như thế là được, rất nhiều người cũng gọi tôi như thế.

Diệp Trạch Đào cười cười.

Hoa Uy lại tiếp lời:

- Ngày mai tôi bảo thư ký thay tôi đến tham dự, tôi không phải đi nữa, hôm nay tôi mời cậu tới đây là có chút chuyện muốn trao đổi với cậu.

Diệp Trạch Đào nghe thấy Hoa Uy nói sẽ cử người đi thay, trong lòng đột nhiên thấy cảm kích, như thế này so với Hoa Uy tự mình đến dự cũng chẳng khác mấy.

- Ông Hoa, tiệc cưới lần này chúng tôi cố gắng làm thật đơn giản.

- Tôi biết rồi, việc cậu hủy bỏ tổ chức tiệc ở Thảo Hải là quyết định rất đúng đắn đấy, tuy là chuyện đại sự của cả đời nhưng quan trọng nhất vẫn là tình cảm của hai người, chỉ cần vợ chồng cậu đồng tâm đồng lòng thì những chuyện vụn vặt như vậy cũng không nên quá để tâm!

Diệp Trạch Đào vội nói:

- Ông Hoa nói đúng ạ.

Hoa Uy nhìn Điền Lâm Hỉ, cười nói:

- Đồng chí Tiểu Diệp đúng là người thực tế!

- Ha ha, sếp tức là phê bình tôi, bảo tôi là người không thực tế à!

Điền Lâm Hỉ cười khoái trá.

Hoa Uy cười nói:

- Anh không thực tế bằng đồng chí Tiểu Diệp đây!

Câu nói đùa vừa rồi nói trước mặt Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào liền hiểu ra, quan hệ giữa Điền Lâm Hỉ và Hoa Uy thật thân thiết.

- Tiểu Diệp, tôi có nghe Điền Lâm Hỉ nói về tình hình khi cậu luyện tập Ngũ Cầm Hí, cậu có thể nói cho tôi hay tình hình lúc đó được không.

Hóa ra là hỏi về việc này!

Diệp Trạch Đào kể hết việc mình đã thoát khí như thế nào sau khi ngồi thiền.

Hoa Uy nghe rất chăm chú, sau khi nghe xong liền thở dài:

- Tôi lúc đầu học pháp công này, thầy giáo cũng nói qua về các loại cảnh giới của bộ môn này. Cậu được như vậy tức là đã đạt đến một cảnh giới mới, đó chính các huyện Đại Tiểu Chu Thiên đã được thông suốt nên mới đạt được cảnh giới đó. Cậu vẫn còn trẻ, phải cố gắng kiên trì tu luyện!

Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi bây giờ không thể tách rời bộ môn pháp công này nữa rồi, sau khi tập luyện cảm thấy tinh thần rất tốt!

Hoa Uy mỉm cười nói:

- Nói chí phải, làm việc phải có sức khỏe tốt mới được.

Hai người tiếp tục thảo luận về việc luyện pháp công, Hoa Uy hỏi Diệp Trạch Đào kỹ hơn về cảnh giới, xem ra, ông ta rất hiếu kỳ về việc Diệp Trạch Đào đạt tới trình độ cảnh giới mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play