Cao Thường Thiên vội vàng đến, sau khi nhận điện thoại của Điền Lâm Hỉ, Cao Thường Thiên có phần thấp thỏm không yên.

Liếc mắt nhìn thấy Diệp Trạch Đào đang ra nghênh đón, Cao Thường Thiên thầm nghĩ, quả nhiên Diệp Trạch Đào rất thân thiết với Điền Lâm Hỉ!

- Trưởng ban Cao đến rồi! Thầy tôi đợi anh một lúc rồi.

Diệp Trạch Đào ra đón.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào ra đón, trong lòng Cao Thường Thiên rất vui, bất luận là Diệp Trạch Đào có thành tích hoành tráng như thế nào mà lại đối xử rất cung kính với mình như vậy.

Bắt tay Diệp Trạch Đào, Cao Thường Thiên nói:

- Ông Điền ở trong à?

- Chúc mừng Trưởng ban Cao!

Diệp Trạch Đào bắt chặt tay Cao Thường Thiên rồi lắc lắc.

Ánh mắt chợt sáng lên, trong lòng Cao Thường Thiên có phần xúc động.

Anh ta đương nhiên cũng biết rằng Điền Lâm Hỉ đang vì mình mà có một số tác động, giờ đây đã đến thời khắc quan trọng, bây giờ lại nghe Diệp Trạch Đào nói như vậy thì Cao Thường Thiên liền có dự cảm là mình đã được thăng chức rồi!

Dẫn Cao Thường Thiên vào bên trong, lúc Cao Thường Thiên nhìn thấy Điền Lâm Hỉ thì biểu hiện vô cùng cung kính.

- Lãnh đạo cũ, chào anh!

Điền Lâm Hỉ khẽ mỉm cười, chỉ vào ghế sofa đối diện nói:

- Thường Thiên đến rồi, ngồi xuống nói chuyện nào!

Diệp Trạch Đào biết ý không nghe mà đi ra ngoài còn đóng cửa lại.

Đi tới sân, Diệp Trạch Đào bưng tách trà uống một ngụm, rồi ngồi đó nghĩ ngợi về quãng đường phát triển của mình.

Lần này Ninh Hải thay đổi quá lớn, lớn đến nỗi tự mình không cảm nhận được sự thay đổi đấy.

Nhớ ngày đó nghe được nội dung cuộc nói chuyện giữa Hô Diên Ngạo Bác và Trịnh Thành Trung, lúc trở về và nói cho Điền Lâm Hỉ nghe, thì thấy vẻ mặt ông ta vô cùng thâm thúy, Diệp Trạch Đào chỉ còn cách lắc đầu. Thủ đoạn của mình còn kém xa, Điền Lâm Hỉ không cần phải khua chiêng gõ mõ gì mà cũng giành được thành phố Thương Tùng rồi, đây chắc là kết quả của việc kết hợp lực lượng với mấy bên đây. Trong chuyện này thì Điền Lâm Hỉ được lợi. Trịnh Thành Trung nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thì hoàn toàn có thể chiếm được cái ghế Bí thư Tỉnh ủy rồi. Còn Hô Diên Ngạo Bác thì sao? Ông ta lại có thể nhận được điều tốt đẹp gì đây?

Chuyện của cấp trên Diệp Trạch Đào tạm thời nghĩ không ra.

Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào thấy nên gọi một cuộc điện thoại cho Trịnh Tiểu Nhu hỏi thì hơn.

Lúc gọi được điện thoại cho Trịnh Tiểu Nhu, Trịnh Tiểu Nhu khẽ cười nói:

- Em biết ngay là anh sẽ gọi điện tới mà. Anh gây sức ép lợi hại quá, ôi! Làm cho Ba bị rối ren một phen rồi!

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Chuyện ngoài ý muốn thôi mà!

- Ngoài ý muốn? em thấy, ôi! Anh là kiểu người vì người đẹp mà bất bình rồi!

- Sao anh nghe ra lại có vị chua thế nhỉ?

Diệp Trạch Đào cười nói.

- Đúng là chua đó, thì sao?

Trịnh Tiểu Nhu giọng hờn dỗi.

Diệp Trạch Đào bèn bật cười:

- Mời em đến Ninh Hải kiểm tra công việc một chút có được không?

Trịnh Tiểu Nhu liền trầm tư một hồi, sau đó mới nói một câu:

- Thôi, đang là thời gian phát triển của anh, không đến để thêm phiền hà cho anh nữa. Bây giờ cục diện ở thủ đô rất phức tạp, tình hình ở huyện Thảo Hải các anh đoán chừng cũng không tốt bao nhiều. Anh đang theo dõi người khác thì cũng không tránh được người ta đang theo dõi anh, em vẫn phải nhắc nhở anh một chút, đừng có vì chuyện tình cảm mà loạn hết cả các chiêu pháp!

Cảm nhận được sự quan tâm của Trịnh Tiểu Nhu, trong lòng Diệp Trạch Đào rất thoải mái, nói:

- Em nói cái gì, ôi! Bây giờ anh đang ngồi trong sân nhà Thầy anh, ông ấy đang nói chuyện với Cao Thường Thiên ở trong nhà, anh ngồi bên ngoài gọi điện thoại cho em đó.

Vừa nghe thấy Diệp Trạch Đào đang ở nhà Điền Lâm Hỉ thì trong lòng vui vẻ, nói:

- Thầy của anh là một cao nhân, lần này em nghe Ba nói rằng Thầy anh đã nắm được thành phố Thương Tùng rồi, tuy nhiên làm khá nhanh, mọi người còn chưa kịp cảm thấy bị thua thiệt.

- Tiểu Nhu, lần này anh cảm thấy mấu chốt vẫn là sự việc của phe Tạ gia, ba em có nói gì về tình hình phe đó không?

Trịnh Tiểu Nhu dĩ nhiên là hiểu suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, bây giờ Diệp Trạch Đào rất quan tâm đến việc lên chức của con cả nhà họ Tạ, và cũng có chút lo lắng.

- Ba nói bây giờ phức tạp lắm, bây giờ mới bắt đầu thôi, cái phức tạp nhất trong chuyện này là mọi người đều đang theo dõi công ty đó của Lâm Thư Nhã.

Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, công ty của Lâm Thư Nhã chính là một điểm yếu của ông con cả nhà họ Tạ. Nếu như mà thật sự có thể gây được vài chuyện với cô ta thì có thể sẽ lôi được con cả nhà họ Tạ xuống ngựa được.

- Trạch Đào, về việc này ba có ý bảo anh đừng có dính líu vào. Anh cần phải biết, bây giờ mấy phe ở Kinh Thành đều đang hành động, tụ nhiên lại có bọn họ đến gây chuyện, chỉ cần lôi ra được cái gì đó, thì sẽ hình thành cục diện cùng tranh chấp, đến lúc thật sự là vẫn có khả năng lật đổ anh ta, cứ cho là không lật đổ được thì con đường phát triển của anh ta cũng sẽ gặp nhiều trở ngại.

Trịnh Thành Trung và Điền Lâm Hỉ đều thống nhất một ý kiến, Diệp Trạch Đào cũng không hề nghĩ đến việc tham dự vào.

Từ Trịnh Tiểu Nhu cũng biết được rằng hiện nay Kinh Thành vô cũng phức tạp.

Gọi xong điện thoại, Diệp Trạch Đào lại hút một điếu thuốc, Cao Thường Thiên tự mình đi ra ngồi xuống đối diện với Diệp Trạch Đào.

Lúc này trên khuôn mặt của Cao Thường Thiên tràn ngập niềm vui sướng rồi, anh ta biết bắt đầu từ hôm nay mình đã là Ủy viên thường vụ của Tỉnh ủy rồi, sự phát triển của sự việc khiến anh ta có cảm giác như đây không phải sự thật, một chân bước lên chính là cảm giác bây giờ của anh ta, từ đó có thể nhận thấy thực lực của Điền Lâm Hỉ rất lớn mạnh và hùng hậu. Nếu không có tác động của Điền Lâm Hỉ thì anh ta hoàn toàn không thể có được một cơ hội nào cả.

- Ông Điền mệt rồi, cần nghỉ một chút, Trạch Đào, ông ấy để chúng ta nói chuyện với nhau.

Nhìn thoáng cánh cửa, Diệp Trạch Đào cười thầm, Thầy cũng làm điệu làm bộ nữa!

Diệp Trạch Đào rất hiểu, tinh thần của Điền Lâm Hỉ vô cùng thoải mái. Đối đãi như thế này với Cao Thường Thiên, đó chỉ là hành vi làm kiêu của một người ở ngôi vị cao so với người bên dưới mà thôi, có thể khiến cấp dưới cảm nhận được thì càng thêm thâm thúy.

Diệp Trạch Đào bất chợt phát hiện ra mình khi xử lý công việc thẳng thắn quá mức, có lúc cũng nên học tập Điền Lâm Hỉ một chút, cần kiêu ngạo thì hãy kiêu đi, phải giữ một khoảng cách nhất định với người ta, điều này càng khiến cho thuộc hạ có cảm giác thâm thúy hơn thôi.

Sau này mình phải chú ý chuyện này mới được!

- Chúc mừng Bí thư Cao!

Diệp Trạch Đào mói một câu.

Khi Cao Thường Thiên nghe thấy Diệp Trạch Đào trực tiếp gọi mình là Bí thư Cao thì nhất thời có hai cảm giác. Một là Diệp Trạch Đào rất thân thiết với Điền Lâm Hỉ nên sớm đã biết mình trở thành Bí thư Thành ủy thành phố Thương Tùng. Thứ hai là cảm thấy người thanh niên này rất kính nể mình. Thứ ba mới là một điểm quan trọng nhất, đó chính là Điền Lâm Hỉ cho mình tự nói chuyện với Diệp Trạch Đào, kiểu nói chuyện này lẽ nào cũng giống với những cuộc nói chuyện bình thường?

Sau khi suy nghĩ nhanh những việc như vậy, Cao Thường Thiên liền hiểu ngay ý của Điền Lâm Hỉ.

Đương nhiên sau khi Cao Thường Thiên hiểu rõ thế lực hậu thuẫn cho Diệp Trạch Đào, thì cũng có ý kết giao tốt với Diệp Trạch Đào.

- Trạch Đào, trên tổ chức tín nhiệm tôi, lần này sắp xếp tôi đến thành phố Thương Tùng làm việc, tôi cảm nhận sâu sắc được trách nhiệm rất to lớn, nhân tài sẽ thiếu, nếu như cậu có người nào thì giới thiệu cho tôi nhé!

Diệp Trạch Đào than thầm tay Cao Thường Thiên này ứng biến nhanh nhạy, đã hiểu ra ý của Điền Lâm Hỉ khi để anh ta nói chuyện với mình nhanh như vậy.

- Bí thư Cao, tôi cảm thấy tình hình thành phố Thương Tùng bây giờ là đảm bảo sự ổn định. Chỉ có đảm bảo được ổn định thì bất cứ việc gì cùng sẽ dễ làm hơn.

Cao Thường Thiên gật gật đầu nói:

- Nói rất hay, sau khi xảy ra một số chuyện thì thành phố Thương Tùng cần phải nhanh chóng ổn định trở lại, về mặt này, Thương Tùng sẽ xem như một việc lớn.

- Bí thư Cao nói rất hay, để làm cho ổn định thì sẽ cần phải có những người tài mới được!

Cao Thường Thiên là một người vô cùng thông minh, nghe thấy Diệp Trạch Đào nói tới chuyện này thì biết ngay Diệp Trạch Đào hướng sự chú ý vào ngành Công an.

Nghĩ một chút về những thuộc hạ trong tay mình, trong ngành công an thật sự là không có người nào phù hợp, trong lòng thầm nghĩ, thế thì bảo Diệp Trạch Đào chỉ ra cho mình cũng được!

- Trạch Đào, nói thật lòng, vừa mới đến thành phố Thương Tùng nên tôi chưa có nào phù hợp cả, nếu cậu có người nào để tiến cử, hãy nói với tôi.

Cao Thường Thiên không hề đặt mình ở vị trí bề trên, khi nói chuyện với Diệp Trạch Đào anh ta coi mình như ngang bằng với Diệp Trạch Đào, không thể phủ nhận rằng Cao Thường Thiên rất biết điều!

Diệp Trạch Đào nhìn sang Cao Thường Thiên, thầm kêu một tiếng, đây mới chính là người biết cương biết nhu, bằng thái độ hiện nay của anh ta, tin chắc rằng anh ta sẽ còn đi xa hơn nữa.

- Bí thư Cao nói quá rồi, tôi chỉ là một Chủ tịch huyện cỏn con, có biết gì về tình hình trên tỉnh thành đâu, chỉ là lần trước tình cờ nghe thầy nói là có một tay Giám đốc sở tên là Tào Tâm Dân rất được, bí thư Cao có thể tham khảo một chút!

Tào Tâm Dân!

Điều làm Cao Thường Thiên coi trọng hơn chính là việc Điền Lâm Hỉ nhắc đến con người này.

Nhìn sang Diệp Trạch Đào, khi cảm thấy vẻ bình thường của Diệp Trạch Đào, Cao Thường Thiên lại đang đoán rằng việc để cho mình dùng Tào Tâm Dân lẽ nào lại là chủ ý của Điền Lâm Hỉ?

Nếu như đúng là ý của Điền Lâm Hỉ, thì bất luận thế nào cũng phải cất nhắc Tào Tâm Dân lên rồi!

- Lần này đã xảy ra chuyện lớn như vậy, theo ý của trên tỉnh thì Sở của thành phố nhất định phải tiến hành điều chỉnh, nếu như đồng chí Tào Tâm Dân làm việc tốt thì tin chắc rằng trên tổ chức sẽ sắp xếp anh ấy vào vị trí thích hợp thôi!

- Bí thư Cao, tôi có một cách này, không biết có nên nói ra hay không?

- Trạch Đào nói đi!

- Bí thư Cao, là thế này, huyện Thảo Hải chúng tôi vì phát triển mà cần một lượng lớn các đồng chí giỏi về các phương diện, nếu như sau này chúng ta có thể tiến hành trao đổi cán bộ của huyện Thảo Hải với thành phố Thương Tùng, thì tin chắc rằng tình hình cán bộ của cả hai bên đều tốt lên.

Cao Thường Thiên mỉm cười nói:

- Việc này nên làm, cán bộ trên tỉnh thành mà cứ ngồi lâu trên đó thì sẽ dần dần trở nên xa rời quần chúng, nếu như có thể kết giao được với những huyện nghèo khó thì chính xác là sẽ tốt cho cả cán bộ hai nơi. Lần này trên tỉnh xảy ra một số chuyện như vậy, tôi thật sự đang nghĩ đến việc trao đổi cán bộ đấy!

Diệp Trạch Đào sững sờ, rồi thầm công nhận Cao Thường Thiên cũng không phải là người đơn giản. Anh ta thông qua hoạt động trao đổi cán bộ thì có thể điều chỉnh được nhân sự ở một số ban ngành, lại còn tiến hành các kiểu hoán đổi trong quá trình hoạt động nữa, làm thế này kết quả là sẽ càng nhanh chóng mà nắm giữ được Thành ủy trong tay.

- Bí thư Cao thật biết nhìn xa trông rộng!

Diệp Trạch Đào khen một câu.

Cười ha ha, Cao Thường Thiên nói:

- Trạch Đào à, một nơi mà phát triển thì phải không ngừng thu hút nhân tài, tiếp theo đây thành phố Thương Tùng không những trao đổi trong nội bộ, mà còn trao đổi với bên ngoài, đến lúc đó sẽ kết giao với rất nhiều thành phố, tin tưởng rằng Tỉnh ủy cũng sẽ ủng hộ thành phố Thương Tùng thôi!

Lúc này đôi mắt Diệp Trạch Đào chợt sáng lên, nhìn sang Cao Thường Thiên mà gật gật đầu.

Đứng dậy đưa tay vỗ vai Diệp Trạch Đào rồi Cao Thường Thiên cáo từ ra về.

Nhìn theo Cao Thường Thiên đang bước đi, trong lòng Diệp Trạch Đào đột nhiên lay động, Cao Thường Thiên rất biết điều, đem lại cho mình một cái lợi rất lớn, Lưu gia chẳng phải là muốn tiến hành một số hành động từ đó để mà sang lọc ra người của mình sao, đến lúc đó mình có thể được thảnh thơi hơn trong vấn đề này rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play