Đội một chiếc mũ rơm, Diệp Trạch Đào đi bộ trên con đường núi đi về hướng Âm Lương Thiến. Sau khi điều chỉnh lại ban lãnh đạo, Diệp Trạch Đào càng muốn tìm hiểu một chút tình hình phát triển của Âm Lương Thiến, nơi nghèo nhất huyện này.

Ngoài lái xe và thư kí cùng hành trình với Diệp Trạch Đào ra còn có Bí thư Đảng ủy xã Xuân Trúc Thường Minh Quang và Chủ tịch xã Quách Hồng Lệ.

Nhìn về phía Quách Hồng Lệ, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Lần này điều cô đến làm Chủ tịch xã, có cảm thấy áp lực lớn không?

Thấy Quách Hồng Lệ đi trên con đường núi mà không thấy quá vất vả, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy mừng, người phụ nữ này cũng được, chịu khổ được!

Quách Hồng Lệ mỉm cười nói:

- Dù sao thì tôi cũng phải nghe lời lãnh đạo cũ chứ, anh bảo tôi làm gì thì tôi làm thế.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Cương vị Chủ tịch xã cũng khác đấy, sau này nhiệm vụ phải đảm nhiệm còn rất nặng nề.

Thường Minh Quang tiến tới cũng sẽ là Phó chủ tịch huyện, việc này đã được thông báo lên thành phố nhưng chưa được phê chuẩn, nhưng ai cũng biết đây là chuyện chắc chắn rồi. Tâm trạng của Thường Minh Quang rất khá, ngẫm nghĩ lại số phận của mình, sao ông ta lại không cảm thấy xúc động cơ chứ. Suýt nữa thì ông ta không được đổi đời nếu như không đi theo Diệp Trạch Đào, còn làm sao lên được cái chức Phó chủ tịch huyện cơ chứ. Phó chủ tịch huyện mặc dù chưa được vào trong thường vụ, nhưng ông ta cũng hoàn toàn tin tưởng rằng theo sự phát triển của Diệp Trạch Đào thì ông ta cũng sẽ càng phát triển hơn nữa.

- Thưa lãnh đạo, Chủ tịch xã Quách nhập vai rất nhanh.

Mấy người vừa đi vừa xem xét tình hình nơi này.

Đến một nơi đang thi công, thấy máy móc đang bắt đầu đào bới để thi công công trình, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Con đường này thông với tỉnh ngoài sắp được xây dựng xong, đến lúc đó chúng ta đến Âm Lương Thiến sẽ không vất vả như thế này!

- Thưa lãnh đạo, một hai năm trở lại đây, Thảo Hải đã thay đổi quá nhiều. Tôi cũng không dám tin Thảo Hải lại thay đổi mạnh mẽ như vậy!

Quách Hồng Lệ vừa nói đến đây hai mắt chợt sáng lên. Ánh mắt nhìn Diệp Trạch Đào như rực lửa.

Khi Quách Hồng Lệ nghĩ đến tất cả những sự việc này đều do Diệp Trạch Đào thực hiện. Trong lòng cô thầm nghĩ, vị bí thư trẻ tuổi này thật là mạnh mẽ, hi vọng tiền đồ phát triển của anh ta sẽ càng ngày càng rực rỡ!

- Bác ơi, điều kiện thi công ở đây không tốt lắm phải không?

Thấy một vài công nhân thi công đang ngồi nghỉ ở đó, Diệp Trạch Đào bước lại rồi rút thuốc ra mời, mỉm cười hỏi.

- Chẳng có cách nào khác, chúng tôi vẫn phải làm công việc này. Nói thật là, phong cảnh ở đây rất đẹp. Sau này khi làm con đường này xong, đến lúc đó có thể khai thác thoải mái đấy.

Một thanh niên trẻ cười nói:

- Rất đẹp, suối nước nóng ở đây rất tốt. Chúng tôi chẳng có chỗ nào hay ho khác, hàng ngày mỗi tối đều đến suối nước nóng thư giãn!

Mọi người đều cười nói rôm rả.

Quách Hồng Lệ nói:

- Thưa lãnh đạo, suối nước nóng ở đây thật sự là rất tốt, trước đây mỗi lần tôi đến đều phải ngâm mình một lúc đấy!

Diệp Trạch Đào liền cười nói:

- Thì hôm nay đến đó là được rồi.

Đang nói chuyện thì thấy Trưởng thôn Âm Lương Thiến- Dương Phẩm Chí ra đón.

- Chào Chủ tịch huyện!

Nghe thấy Dương Phẩm Chí xưng hô với Diệp Trạch Đào là Chủ tịch huyện, đám công nhân ấy giật mình nhìn về phía hắn.

Một công nhân trong số đó nghi ngờ hỏi:

- Anh là Chủ tịch huyện sao?

Rồi nhìn Diệp Trạch Đào từ trên xuống dưới.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Không giống sao?

Bật cười ha hả, một công nhân nói:

- Chuyện lạ quá! Bây giờ còn có Chủ tịch huyện đội mũ lá đi một quãng đường dài như thế sao?

Diệp Trạch Đào nói:

- Ai nói là Chủ tịch huyện thì không đến được những nơi như thế này hả?

Một công nhân khác cười hì hì nói:

- Thật là chuyện lạ hiếm có, Chủ tịch huyện nào lại dám đi con đường núi như này, người khác thì không tin chứ chúng tôi thì tin. Không nói đến vấn đề khác, con đường núi dài như thế đã đủ nguy hiểm rồi!

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Cũng nhờ có các anh mà chúng tôi ít phải đi đường núi, từ nãy đến giờ toàn đi trên con đường mà các anh làm đấy chứ!

Thường Minh Quang mỉm cười nói với Dương Phẩm Chí:

- Lần này Bí thư Diệp đến Âm Lương Thiến các anh để kiểm tra công tác đấy.

- Bí thư Diệp?

Mọi người lại một phen không hiểu.

Quách Hồng Lệ mỉm cười nói:

- Chủ tịch huyện bây giờ đã là Bí thư của chúng ta rồi!

Dương Phẩm Chí cao hứng nói:

- Người của huyện chúng ta đi theo Bí thư Diệp là đúng rồi!

Nhìn thấy đám người Diệp Trạch Đào rời đi, một công nhân than vãn:

- Từ lâu đã được nghe sự phát triển của Thảo Hải là do Chủ tịch huyện Diệp Trạch Đào một tay làm nên, hôm nay mới được nhìn thấy, anh ta trẻ thật!

- Anh biết được gì về Bí thư Diệp à?

- Anh ta lên nhanh quá!

- Nếu như anh nghe được câu chuyện về anh ấy thì anh sẽ hiểu. Con người đó rất lợi hại, bao nhiêu thế lực hùng mạnh đều phải đổ gục trước mặt anh ấy. Rồi các anh sẽ thấy, huyện Thảo Hải này sẽ còn phát triển hơn nữa!

Trong khi mọi người đang xôn xao ở đó thì Diệp Trạch Đào lại được Dương Phẩm Chí dẫn đến chỗ suối nước nóng.

Nhìn thấy dòng suối nước nóng chảy ra từ trong lòng đất, lại thấy phong cảnh xung quanh quá đẹp, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Thường Minh Quang và Dương Phẩm Chí nói:

- Các anh nhìn thấy nơi này thì có cảm giác như thế nào?

Dương Phẩm Chí cười nói:

- Mọi người thỉnh thoảng cũng đến đây tắm táp, suối nước nóng này rất tốt, rất nhiều bệnh tật đều tắm xong là khỏi.

Quách Hồng Lệ nói:

- Tôi nghe nói hồng quân trước đây cũng đi qua nơi này!

Diệp Trạch Đào cười tủm tỉm nói:

- Các người ấy à, có nguồn tài nguyên như vậy mà không biết lợi dụng!

Dương Phẩm Chí nói:

- Nơi này như con gà không biết đẻ trứng, thỉnh thoảng chỉ có thôn dân đến đây tắm, chẳng ai thèm đến đây đâu!

Thường Minh Quang lập tức hiểu ngay ý của Diệp Trạch Đào, liền cười nói:

- Lãnh đạo thật biết nhìn xa trông rộng. Nơi này quả nhiên là miền đất hứa. Khi con đường này được khai thông chỉ cần bỏ ra một ít tiền để sửa con đường đến nơi này thì chắc chắn sẽ là nơi sinh lời rồi!

Quách Hồng Lệ thở dài:

- Lãnh đạo lợi hại thật, tự nhiên nhìn thấy một thứ gì đó là có thể nghĩ ngay ra được cách để phát triển!

Khi thấy Dương Phẩm Chí vẫn chưa hiểu ý, Diệp Trạch Đào nói:

- Mọi người này, trước tiên, suối nước nóng có thể chữa khỏi bệnh, chúng ta có thể kinh doanh nó. Thứ hai, chỉ cần thay một cái tên nghe thật hay cho nó, ví dụ như là “Hồng Quân Tuyền”, lại thêm một điểm kinh doanh nữa, lại còn có thêm cả thông tin văn hóa nữa. Các anh cũng có thể tiếp tục khai thác, dung hòa các nội dung văn hóa thì dư vị của suối nước nóng này sẽ ngày càng có tiếng!

Nghe thấy Diệp Trạch Đào đặt cái tên “Hồng Quân tuyền” cho suối nước nóng, trong lòng mọi người rất phục, thấy cái anh Bí thư Diệp này rất biết đầu cơ!

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Tôi còn nghe nói, có một số nơi chỉ cần đưa văn hóa đỏ vào thì giá cả sẽ cao hơn. Ví dụ, nếu như vị lãnh tụ của chúng ta đã từng tắm ở con suối nước nóng này thì sẽ có đến hàng trăm hàng nghìn lượt người đến tắm. Nếu như có mấy vị danh nhân đến tắm thì sẽ đắt đỏ hơn một chút. Làm tốt nơi này nhất định sẽ có tiền đồ đấy!

Quách Hồng Lệ cười nói:

- Bí thư Diệp, nói như vậy thì, anh sẽ phải quan tâm ủng hộ hơn nữa đến sự phát triển của chúng tôi đấy. Hôm nay chúng tôi sẽ cùng anh ngâm mình ở đây, nếu như mọi người trong huyện biết tôi đã từng đến tắm ở đây thì tôi tin rằng giá cả ở đây khẳng định sẽ không thấp đâu!

Tất cả mọi người đều bật cười.

Thường Minh Quang nói vui:

- Mấy ông già như chúng tôi thì không thành vấn đề, quan trọng là xem cô làm thế nào chứ?

Quách Hồng Lệ cười rồi chỉ vào cái ba lô trên lưng mình nói:

- Việc này không cần anh phải quan tâm, tôi đã chuẩn bị từ lâu rồi!

Diệp Trạch Đào bật cười lớn:

- Đã thấy chưa, Chủ tịch xã Quách của chúng ta đã chuẩn bị rất đầy đủ đấy!

Mọi người lại bật cười.

Đi trên con đường này vốn rất nóng, nhìn thấy suối nước nóng ngay trước mặt, Diệp Trạch Đào cũng động lòng nói:

- Được rồi, chúng ta hãy ngâm mình một chút, mọi người coi như cũng được xóa tan đi những mệt mỏi.

Quách Hồng Lệ chạy đến cạnh đó để thay bộ quần áo tắm, mấy ông đàn ông thì không băn khoăn gì cả, ai cũng quần đùi cởi trần nhảy xuống nước.

Diệp Trạch Đào ngâm mình vào trong nước nói:

- Dòng nước ấm này dễ chịu thật!

Dương Phẩm Chí cười nói:

- Chỗ này là dòng nước chảy qua, còn có nơi nhiệt độ cao hơn ở đây.

Vừa mới xuống ngâm, Diệp Trạch Đào nghe thấy tiếng điện thoại của mình vang lên. Thấy Bàng Phí Vũ định đi lấy thì Diệp Trạch Đào cười nói:

- Cậu cứ ngâm đi, để tôi đi nghe cho.

Dương Phẩm Chí nói:

- Tín hiệu nơi này bây giờ rất tốt, có thể nghe được điện thoại di động. Ở thôn tôi một số người cũng có di động đấy!

Diệp Trạch Đào cũng rất vui nói:

- Chuyện này tốt đấy, cho biết cuộc sống của thôn dân đã được cải thiện. Tiếp theo sẽ phải đẩy mạnh tiến độ phát triển này, thật sự phải để cho mọi người làm giàu.

Thời tiết nóng nực, ra khỏi mặt nước, Diệp Trạch Đào liền đi về chỗ để quần áo.

Lấy điện thoại ra xem không ngờ là Hồ Vũ Mị gọi điện đến.

Khi thấy điện thoại của người đàn bà này, Diệp Trạch Đào liền nhíu mày, sao cô ta lại gọi đến nhỉ, chẳng nhẽ là Ninh Quân bảo cô ta làm thế sao?

Nghĩ đến chuyện Ninh Quân cho biết là bị người đàn bà này mê hoặc, Diệp Trạch Đào thở dài một tiếng, chính bản thân Ninh Quân cũng không biết vấn đề của anh ta là do chính cô này.

Diệp Trạch Đào đứng đó nghĩ về những gì mà hắn đã nói với Ninh Quân là giúp được gì thì giúp, nên hắn vẫn nghe điện thoại.

- Anh Diệp, em là Vũ Mị đây, anh còn nhớ em không?

- Vừa mới gặp làm sao mà quên được chứ?

- Anh Diệp, lần trước gặp anh, em gái em cứ nói là chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào đẹp trai như anh. Hôm nay nó đi tắm với em, lúc nào cũng chỉ nói về anh!

Câu này!

Trong điện thoại cũng nói câu như thế!

Diệp Trạch Đào chẳng biết như thế nào, trong đầu hắn lại hiện lên cảnh hai người phụ nữ đang tắm.

Thời tiết vốn dĩ đã nóng, lại ngâm mình trong suối nước nóng một lúc rồi, chiếc quần sịp mà Trịnh Tiểu Nhu mua cho hắn bỗng tự nhiên căng lên.

Quả nhiên là lợi hại!

Diệp Trạch Đào thoáng hiểu được vì sao Ninh Quân lại bị người phụ nữ này làm cho mê muội. Cô ta thật biết tạo ra hoàn cảnh thích hợp, làm cho người ta tự nhiên có sự thỏa mãn về mặt tâm lí.

Lúc này chỉ thấy Quách Hồng Lệ mặc áo tắm bước lại.

Quách Hồng Lệ là cô gái có dáng cao nhưng hơi gầy, mặc dù về diện mạo thì không được đẳng cấp như Phương Di Mai nhưng dáng vẻ cũng rất được. Đặc biệt là vòng một rất đẹp, trắng mịn màng, lúc cô ta bước đi trong rất gợi cảm.

Nhìn thấy dáng vẻ của Quách Hồng Lệ như vậy, lại nghĩ đến câu nói của Hồ Vũ Mị, Diệp Trạch Đào phát hiện trong người hắn cũng hơi khang khác.

Cũng may chiếc quần sịp này cũng tốt, nếu như cậu nhỏ có nổi lên thì cũng không làm cho người ta quá khó chịu.

Lúc này Quách Hồng Lệ cũng nhìn thấy dáng người của Diệp Trạch Đào dưới mặt trời, trong lòng còn ngạc nhiên hơn hắn. Cô ấy thấy cơ thể hắn quá vạm vỡ, đặc biệt là phần dưới. Diệp Trạch Đào đẹp trai như vậy, cơ thể lại rất hấp dẫn khiến cho Quách Hồng Lệ hơi thất thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play