Vừa đi ra khỏi sân bay, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy Lưu Mộng Y đứng ở đó.

- Trạch Đào!

Lưu Mộng Y cũng thấy Diệp Trạch Đào, vẫy vẫy tay hô lên vài tiếng.

- Sớm đã tới rồi sao?

Khi Diệp Trạch Đào đi tới liền hỏi một câu.

Lưu Mộng Y đã nép mình vào trong lòng của Diệp Trạch Đào.

Hai người ôm chặt lấy nhau một hồi, cảm nhận được ánh mắt bốn phía của mọi người, Lưu Mộng Y ngượng ngập nói:

- Em mới đến không lâu.

Tuy rằng hai người đã từng như vậy rồi, nhưng bộ dạng của Lưu Mộng Y vẫn rất thẹn thùng.

Ngồi vào trong xe của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào hỏi:

- Tình hình như thế nào rồi?

Nghe hỏi thăm tới tình trạng trong nhà, Lưu Mộng Y lắc đầu nói:

- Rất không tốt, lần này sự nghiệp làm quan của Lưu Phàm có thể sẽ bị kết thúc rồi, ba của anh ta vô cùng tức giận.

- Dự án của mọi người đàm phán như thế nào rồi?

- Đàm phán thành rồi.

Diệp Trạch Đào cũng không tìm hiểu dự án của bọn họ là gì, việc này hắn cũng không quan tâm lắm.

Nhìn về phía Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào nói:

- Nếu cảm thấy mệt mỏi, thì cũng đừng nên bạt mạng như thế, sức khỏe quan trọng.

- Cũng chỉ còn bận rộn một thời gian này thôi, sau này kết hôn rồi, em sẽ làm một người vợ tốt, ngày ngày bên anh.

Diệp Trạch Đào nghe rồi rất vui mừng nói:

- Được lắm, mua một căn nhà ở Thảo Hải, em ngày ngày ở nhà nấu cơm được rồi.

- Đừng có mơ!

Hai người đều nở nụ cười.

Đi vào Lưu gia, Diệp Trạch Đào nhìn thấy Lưu Đống Lưu và Lưu Đống Vũ đang ngồi đằng kia nói chuyện.

Sau khi chào hỏi, Lưu Đống Lưu nói với Diệp Trạch Đào:

- Trạch Đào, cậu đến phòng sách đi, chúng ta nói chuyện với nhau.

Nói rồi liền đi thẳng vào phòng sách.

Lần này trong phòng sách có ba người bọn họ.

Lưu Mộng Y sớm đã pha sẵn một ly trà cho Diệp Trạch Đào, sau đó thì đi ra ngoài.

Nhìn Lưu Mộng Y đóng cửa lại, Lưu Đống Lưu thở dài nói:

- Trạch Đào, vấn đề bây giờ có chút lớn, lần này chính là đợi cậu trở về, cả nhà cùng nói chuyện.

Nhìn về phía Lưu Đống Lưu, Diệp Trạch Đào phát hiện trên tóc ông ta lại trắng đi rất nhiều.

Nghĩ đến lúc Điền Lâm Hỉ đánh giá gia đình họ Lưu, Diệp Trạch Đào cảm thấy đánh giá của Điền Lâm Hỉ tương đối chuẩn, mấy vị bề trên của Lưu gia cũng đều là người không thể ổn định được cục diện.

Nhìn bộ dạng của Lưu Đống Lưu, Diệp Trạch Đào liền hiểu được, sự việc có khả năng rất phức tạp, áp lực của Lưu Đống Lưu cũng rất lớn, để ông ta chủ trì đại cục của Lưu gia thì thật đã làm khó cho ông ta rồi.

- Trạch Đào, bây giờ cậu cũng là một thành viên của Lưu gia, có một số điều có thể nói với cậu rồi. Đừng nhìn vào cảnh tượng huy hoàng vô hạn của Lưu gia của chúng ta như vậy, thật sự, từ lâu đã nằm trong tình trạng lung lay sắp đổ rồi, chúng ta duy trì đứng lên rất khó!

Trong lòng Diệp Trạch Đào suy nghĩ, việc này người ngoài sớm đã nhìn ra rồi, chỉ có điều người của Lưu gia không thừa nhận thôi.

- Con có nghe nói anh Phàm xảy ra chuyện, cũng không biết rốt cuộc anh ấy xảy ra chuyện gì?

Diệp Trạch Đào hỏi.

Lưu Đống Vũ hít một hơi rồi nói:

- Đây chính là một số việc bọn ta gọi con về để nói đó. Bây giời Vi gia, Tạ gia, còn có Tôn gia đứng đầu, tất cả mọi người đều âm thầm liên kết với nhau, mục đích chính là muốn ngăn chặn sự phát triển của con cháu nhà họ Lưu chúng ta ở tầng lớp cơ sở. Lão Hoa không hỏi qua sự tình, còn lão gia nhà họ Trịnh cũng giúp đỡ chúng ta rất ít. Dưới tình huống như vậy, chỉ có thể dựa vào chúng ta tự cố gắng thôi. Nhưng mà, con cũng biết rồi đó, mấy thằng ranh đó căn bản là không để tâm vào công việc, kinh nghiệm chính trị lại kém, Lưu Phàm chỉ là người đầu tiên xảy ra chuyện mà thôi!

Diệp Trạch Đào nói:

- Cấp trên có lẽ sẽ không nhúng tay vào được, đều là do người cấp dưới tự đấu đá lẫn nhâu. Nếu cẩn thận một chút, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.

Diệp Trạch Đào cũng hiểu, người như lão Hoa, phấn đấu của con cháu trong nhà họ Lưu như thế nào, ông ta về căn bản không coi ra gì, thì càng không thể ra tay giúp đở rồi.

Lưu Đống Lưu cười khổ một tiếng:

- Mấy thằng ranh vô tích sự đó mà có được sự thông minh như của cậu, thì chúng ta sẽ không sợ nữa, mấu chốt là bọn chúng….

Lưu Đống Vũ lại lắc đầu nói:

- Con nói đúng, cấp trên không thể trực tiếp nhúng tay vào, nhưng mà, tuy bọn họ không hành động, bọn họ sẽ ra ám chỉ cho cấp dưới hành động! Con xem xem Tiểu Phàm, ở trong huyện đảm nhận chức Phó chủ tịch huyện, lần này không biết là như thế nào đây, lại bị người ta hãm hại. Chúng ta đã ra sức giúp nó, không ngờ sự việc lại càng ngày càng phức tạp. Bây giờ nó chỉ còn một con đường duy nhất, là trở về thủ đô!

- Đổi một chỗ khác không được à?

Lưu Đống Lưu nói:

- Thật ra con cháu của gia đình nhà chúng ta cũng được trung ương coi trọng lắm. Mỗi người điều được đưa vào trong quá trình khảo sát trọng điểm. Đương nhiên rồi, khảo sát lên thì càng phải nghiêm, nếu phát hiện phạm sai lầm lớn, tuy rằng có thể đến kinh thành nhận một số chức vụ nhàn hạ, nhưng mà, con đường làm quan cũng coi như là kết thúc. Tiểu Phàm không còn hi vọng có con đường tiến thân rồi!

Diệp Trạch Đào nhấp một miếng nước trà, suy nghĩ về chuyện này.

Lưu Đống Vũ nói:

- Thật ra, người trong kinh thành trong mối quan hệ với nhau ai không có một ít việc xung đột. Gia đình nào mà chẳng hi vọng biến con cháu của đối phương thành dụng cụ, bắt được cơ hội liền ra tay chìm chết! Nếu Vi gia chịu buông tay, Tiểu Phàm còn có khả năng qua được ải này, mấu chốt là bọn họ sẽ không bỏ qua đâu.

Câu nói này làm cho Diệp Trạch Đào cũng có chút ngạc nhiên.

- Trạch Đào, bên con không có chuyện gì xảy ra chứ?

Lưu Đống Lưu rất quan tâm con rể của mình.

Diệp Trạch Đào liền đem sự tình ở huyện Nhất Trung kể một lần.

Sau khi hai người lớn nghe xong Diệp Trạch Đào thuật lại câu chuyện, cả hai đều rất kinh hãi nói:

- Nguy hiểm thật! Nếu con không phát hiện sớm, xử lý khắc phục ổn thỏa, không hiểu thực sự sẽ xảy ra chuyện gì nữa!

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Cho dù sự việc có bị tung lên mạng, thì cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ có điều phải tốn công sức hơn một chút thôi.

Lưu Đống Vũ gật đầu nói:

- Tuy rằng không làm lung lay được vị trí của con, nhưng cũng có thể tạo ra phiến toái. Nếu chúng con những người nắm đầu bị rối loạn rồi, thì đối phương sẽ có cơ hội. Lần này mấy gia đình họp sức lại nhân lực rất lớn, ông Điền ở Ninh Hải bị ép đến nổi xém chút thở không nổi, cộng thêm sự hợp sức Mạnh gia, vấn đề càng thêm phức tạp!

Lưu Đống Lưu nhìn Diệp Trạch Đào nói:

- Trạch Đào, nói thật, Lưu gia chúng ta hiện nay tất cả đều trong cậy vào cậu rồi. Cậu ở đó nhất định không thể xảy ra bất kì chuyện gì đó nhé!

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Chỉ cần nghiêm túc làm việc, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

Lưu Đống Lưu lắc đầu nói:

- Những người chỉ biết cúi đầu làm việc, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề. Vừ làm việc, vừa phải ngẩng đầu mà quan sát.

Lý luận của những người ở Lưu gia này đều rất tốt, nhưng đến lúc trong công việc thực tế, thì lại không thể vận dụng được!

Diệp Trạch Đào vẫn còn cảm thấy có một chút chổ không hiểu, nói với Lưu Đống Lưu:

- Ba, tại sao Tạ gia và Lưu gia lại trở nên một mất một còn như thế?

- Việc này là chuyện xảy ra từ lúc thời ông nội rồi, con chỉ cần biết một chút, Lúc đó gia đình họ Lưu chúng ta rất nổi tiếng, rất mạnh, Tạ gia đụng chạm với ông nội, kết quả cuộc chiến rất kịch liệt, nếu lúc đó không có người bảo trợ, thì Tạ gia bây giờ đã không còn nữa.

Diệp Trạch Đào liền lắc đầu, điều này quả thật là thế sự vô thường, bây giờ trái ngược lại rồi!

Lưu Đống Vũ nói:

- Lần này ngoại trừ chuyện của Tiểu Phàm, Tiểu Chính nơi đó cũng xảy ra vấn đề. Chú ba của con cũng đã chạy qua đó rồi. Đoán chừng kết quả của Tiểu Chính so với Tiểu Phàm cũng không khác biệt lắm đâu.

Nếu nói Lưu gia còn có người khá có tương lai, Lưu Phàm và Lưu Chính chính là người mà Lưu gia trọng điểm bồi dưỡng. Bây giờ nhóm đối thủ đồng loạt công kích, một lúc đã đánh gục được hai người trọng điểm này của Lưu gia. Chuyện này đương nhiên sẽ khiến cho Lưu gia luống cuống tay chân rồi.

Nghe xong một hồi, Diệp Trạch Đào cảm thấy về cản bản chính mình không thể giúp gì trong chuyện của Lưu gia, tầng thứ của mình vẫn còn hơi thấp.

- Đã điều tra ra việc anh Phàm là do gia đình nào làm người chủ đạo xử anh ta chưa?

Diệp Trạch Đào hỏi một câu.

Lưu Đống Vũ nói:

- Huyện Hổ Khâu là phạm vi của thế lực Vi gia, vốn dĩ nghĩ mãnh đất đó là nơi an toàn, không ngờ….

Diệp Trạch Đào cũng thầm than, Lưu Đống Vũ là một người thông minh lanh lợi, con trai của ông ta chắc chắn là phải đặt nơi an toàn nhất. Lúc đầu Vi gia và Lưu gia còn có mối quan hệ rất thân thiết, đặt con trai ở đất Hổ Khâu, tin tưởng không cần quá nhiều thời gian sẽ có thể tiến bộ. Đoán chừng ông ta cũng không thể ngờ sự việc lại có thể chuyển biến nhanh như thế này. Bây giờ bất ngờ xảy ra những chuyện như thế, Lưu Phàm đã xảy ra vấn đề, quả thật chuyện này là không ai ngờ nổi.

- Anh Chính hẳn cũng là nằm trong phạm vi của Vi gia rồi?

Nghĩ đến Huyện Trường Thiên và đất Hổ Khâu cùng nằm trên một tỉnh, Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.

Lưu Đống Lưu gật đầu nói:

- Lúc đầu chính là muốn mời Vi gia cùng trọng điểm bồi dưỡng, nên đã đặt trong phạm vi Vi gia có thế lực. Dẫu sao Vi gia và Lưu gia cũng có một chút ít quan hệ, đến nơi nào cũng có thể nói cho qua, thật sự không ngờ được Vi gia lại trở mặt như vậy!

Trong chính trị từ trước đến nay không có tình bạn vĩnh viễn!

Câu nói của Diệp Trạch Đào lại có ý nghĩa sâu sắc, bây giờ Vi gia đang đem tất cả oán khí trút ra ngoài, thậm chí Diệp Trạch Đào còn nghĩ tới việc xảy ra ở Thảo Hải, rất có khả năng Lâm Bá Thành cũng là người nhận được sự ám chỉ của Vi gia.

Ra chiêu trong nháy mắt cùng lúc ở nhiều nơi, vừa xuống tay lập tức bắt được nhược điểm của hai người, chính mình xém chút cũng bị trúng chiêu.

Đối với Vi Hoành Thạch, Diệp Trạch Đào cũng xuất hiện một cảm giác kinh sợ, lão già thối này quả nhiên lợi hại, ra tay đều là độc chiêu!

- Hiện giờ chẳng qua chỉ có một số ít tình huống, vẫn chưa có định luận, tìm một chút quan hệ để nói vậy!

Diệp Trạch Đào chỉ có thể nói như vậy thôi.

Nói chuyện được một hồi, lúc từ trong thư phòng đi ra, Diệp Trạch Đào liền thấy Lưu Phàm ngồi ở bên kia.

Nhìn thấy Lưu Phàm ngồi bên kia, Diệp Trạch Đào đi qua bên đó.

Sắc mặt của Lưu Phàm rất kém, đoán chừng sự việc lần này thật sự làm cho hắn rất khó chịu, nhìn Diệp Trạch Đào, Lưu Phàm cười khổ nói:

- Khiến em chê cười rồi!

- Anh tiểu tử thối này, làm thế nào để mọi người đừng lo lắng cho anh nữa đây, bị trúng kế người ta dễ dàng như vậy!

- Trong dự án đó anh không có tham lam tiền bạc, và cũng không có làm bất kì chuyện gì, chỉ là mang dang nghĩa là người chỉ huy mà thôi, anh có thể chịu được điều tra!

Nghe được những lời nói của Lưu Phàm như vậy, Diệp Trạch Đào âm thầm lắc đầu, nơi đó chính là thiên hạ của Vi gia, đoán chừng bây giờ mọi loại chứng cứ đều được chuẩn bị sẵn cả rồi, Lưu Phàm còn chưa nhìn rõ tình hình của hiện tại!

Lưu Đống Vũ là người hiểu chuyện, hừ một tiếng nói:

- Con suy nghĩ đơn giản quá!

Ông ta thật sự không biết nói thế nào mới tốt đây.

- Vừa lúc, dù sao con cũng không dự định theo chính trị nữa, có Diệp Trạch Đào đứng vững là được rồi, chỉ cần có Trạch Đào ở đây, Lưu gia sẽ không ngã gục được đâu!

Lưu Phàm đối với Diệp Trạch Đào thật sự rất tín nhiệm.

Ngồi xuống, Diệp Trạch Đào vỗ vỗ bả vai của Lưu Phàm nói:

- Sự tình còn chưa đến cuối cùng, hẳn là còn cơ hội, suy nghĩ lại đi!

Lúc này Lưu Đống Lưu và Lưu Đống Vũ đều lần lượt đi ra ngoài, họ còn có việc trong công việc cần phải giải quyết, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh hẳn.

Nhìn nhìn Lưu Mộng Y, lại nhìn Diệp Trạch Đào, Lưu Phàm nói:

- Anh cũng nên không quấy rầy các em nữa!

Lời nói này làm cho mặt của Lưu Mộng Y lập tức đỏ lên, nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào nói:

- Trạch Đào, dạo này anh Phàm tâm trạng không tốt, anh và anh ấy đi ra ngoài cho thoải mái chút đi, mấy ngày gần đây anh ấy bị ba của anh ấy mắng đó!

Lúc Diệp Trạch Đào chần chừ một chút, Lưu Mộng Y cười nói:

- Em vừa quay về, trong công ty còn có một số việc cần phải giải quyết, bọn anh đi đi.

Nhìn Lưu Mông Y rời khỏi, Lưu Phàm giơ ngon tay cái lên và nói:

- Vợ của em thật không tồi, biết quan tâm đến người khác nữa!

Nhìn thấy bộ dạng ngượng cười của Lưu Phàm, Diệp Trạch Đào nói:

- Đi thôi, em và anh đi uống vài chén đi.

Hai người đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play