Nhìn người thanh niên trẻ tuổi kia đang đứng giữa mọi người để phỏng vấn, lại nhìn thấy những chỗ khác cũng không có ai hỏi han tình hình của các phụ huynh, Diệp Trạch Đào càng cảm thấy đây chính là một âm mưu, mà mục đích của nó chỉ có một, đó chính là đẩy Thảo Hải lên đầu ngọn sóng một lần nữa.

Chắc chắn là có kẻ đã âm thầm ám hại sau lưng mình rồi!

Hôm nay không đến trường Nhất Trung này một chuyến thì chắc có lẽ mình đã biến thành con thiêu thân rồi!

- Ông Tôn này, đi thông báo một chút, triệu tập Phó Chủ tịch huyện sở tại và các thành viên trong bộ máy của Phòng giáo dục huyện đến trường Nhất Trung, tôi muốn mở một cuộc họp mở ngay tại hiện trường!

Diệp Trạch Đào rút điện thoại ra gọi cho Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Tôn Dân Phú.

Nghe thấy giọng nói giận dữ đến cực điểm của Diệp Trạch Đào, Tôn Dân Phú trong lòng hoảng sợ, vội vàng nói đồng ý rồi cấp tốc tiến hành thông báo.

Diệp Trạch Đào lại gọi cho Khương Chính Quyền, nói lại chuyện trường Nhất Trung thu phí lộn xộn cho nghe một lượt, sau đó nói:

- Bí thư Khương, huyện ta từ trước đến nay đều nhấn mạnh việc không thu phí linh tinh, sự đầu tư của huyện đối với giáo dục cũng không hề thiếu thốn gì, thế mà bọn họ lại dám làm chuyện như vậy chứ! Ngoài ra, tôi còn phát hiện ra chuyện này…..

Nghe xong lời của Diệp Trạch Đào, Khương Chính Quyền cũng thất kinh, nếu như phóng viên báo tỉnh đã mò đến rồi thì chắc chắn chuyện này có nội tình gì đó. Là một Bí thư, nếu như quả thật xảy ra chuyện thì bản thân mình cũng khó mà thoát khỏi liên đới. Nghĩ đến trách nhiệm của mình, nếu như chuyện đó xẩy ra thật thì đúng là không còn con đường mà tiến thân nữa!

- Trạch Đào, chuyện này cậu toàn quyền xử lý. Nếu như tình tiết nghiêm trọng, cách chức ai thì cứ việc cách chức!

Khương Chính Quyền cũng cảm thấy vô cùng sốt ruột, chuyện này rõ ràng không là ông ta không thể bỏ qua được.

Hôm nay là ngày mà các trường trung học tiến hành báo danh, trưởng phòng Giáo dục Trần Tiến Nhân ngồi trong văn phòng đang suy nghĩ vấn đề riêng tư. Đột nhiên nhận được thông báo của Tôn Dân Phú, khiến ông ta cũng giật mình kinh hãi.

- Chủ nhiệm Tôn, bây giờ đến trường trung học Nhất Trung sao?

Trần Tiến Nhân xác nhận lại địa điểm một lần nữa.

- Ông Trần, không phải nói gì ông đâu, Chủ tịch huyện vô cùng trọng thị công tác giáo dục, thế mà ông lại như thế, không hề biết có một lỗ hổng lớn đến như vậy nữa. Lần này Chủ tịch huyện đã ra thông báo cho triệu tập cả phó Chủ tịch huyện đến đấy rồi, lại còn yêu cầu toàn thể cán bộ của các ông cũng cùng tham gia nữa đó. Xem chừng lần này động tĩnh không nhỏ đâu!

Trên trán Trần Tiến Nhân toát mồ hôi hột, vừa vội vàng đi ra vừa gọi Chủ nhiệm văn phòng mau chóng thông báo cho các thành viên khác.

Cũng không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra cả.

Từng chiếc xe con hướng về trường trung học Nhất Trung của huyện, ai cũng không hiểu liệu hôm nay Diệp Trạch Đào sẽ làm gì, chỉ biết một điều, chắc chắn là hôm nay sẽ có kẻ gặp vận rủi.

Việc Diệp Trạch Đào đưa ra thông báo, không một ai ở huyện Thảo Hải lại dám chậm trễ không đến, trong mắt mọi người lúc này Diệp Trạch Đào đã trở thành một hung thần rồi.

Ngồi ở trên xe, Trần Tiến Nhân gọi điện cho hiệu trưởng trường trung học Nhất Trung, vừa mở miệng ra là mắng mỏ không tiếc lời.

Khi Trần Tiến Nhân dẫn theo đoàn các cán bộ của Phòng giáo dục đến thì ở đó đã có khá nhiều các vị lãnh đạo khác.

Nhìn lại cũng thấy các thành viên của trường trung học Nhất Trung cũng đã tề tựu đông đủ, mọi người ai cũng nín thở đứng đó.

Hôm nay Diệp Trạch Đào cũng làm lớn chuyện, vì đầu học kỳ của một năm học mới, học sinh đến báo danh rất đông, phụ huynh của con em cũng rất nhiều. Làm lớn chuyện như vậy nên nhanh chóng đã tập trung được khá đông người.

Diệp Trạch Đào chú ý quan sát một chút, trông thấy vài người dáng vẻ phóng viên cũng đã đến.

Điều cốt yếu chính là muốn bọn họ đến!

Phó chủ tịch thường trực huyện Lý Vĩnh Vệ cũng đang vội vàng đến, trông thấy sự kiện lớn đến vậy, hỏi một cách không hiểu:

- Chủ tịch huyện, xảy ra chuyện gì vậy?

Diệp Trạch Đào lúc này mới liếc nhìn mọi người một cái rồi nói:

- Hôm nay, chúng ta sẽ mở một cuộc họp ngay tại đây, ngay trước mặt các vị phụ huynh.

- Thưa các đồng chí, huyện Thảo Hải là một huyện nghèo. Mà một huyện nghèo muốn phát triển đi lên, điều đầu tiên đó là phải chú trọng đến giáo dục. Về vấn đề này Ủy ban nhân dân huyện vô cùng coi trọng, và cũng đã làm một khối lượng tương đối lớn. Hiện nay công tác cải tạo trường học của toàn huyện đã đạt được sự phát triển toàn diện, các cấp lãnh đạo phía trên cũng hết sức ủng hộ, giúp đỡ, nên cũng đã đầu tư một khối lượng tiền vốn không nhỏ. Huyện cũng nhấn mạnh thêm, trong vấn đề giáo dục không thể lấy mục đích lợi nhuận làm hàng đầu, càng không thể có chuyện tiến hành thu phí tùy tiện. Nhưng hôm nay, tôi đã được mở rộng tầm mắt. Trường trung học Nhất Trung đã tiến hành phân chia lớp mũi nhọn, lớp chọn và lớp thông thường. Và cũng theo tình hình phân ban như vậy, mức phí thu vào cũng không hề thấp. Thưa các đồng chí, vấn đề giáo dục lẽ nào phải thu những loại phí như vậy mới có thể thành công được sao? Tôi không hiểu trường trung học Nhất Trung dự định sẽ đào tạo nên những học sinh như thế nào, và muốn sự nghiệp giáo dục ra sao nữa!

Giọng của Diệp Trạch Đào khá cao, khá gay gắt, giống như đang mắng chửi vậy.

Trần Tiến Nhân lúc này mới hiểu sự tình, trong lòng thầm nghĩ. Lúc đó chính bản thân mình cũng biết chuyện này, thiết nghĩ học sinh đông, cũng không có dị nghị gì, đúng là đã quên béng đi mất tư tưởng của Diệp Trạch Đào, thật hồ đồ quá!

Nhìn bộ dạng Diệp Trạch Đào sát khí đằng đằng, hai chân Trần Tiến Nhân run lẩy bẩy, trong lòng nghĩ thầm: “Toi rồi, lần này mình xong đời rồi!”

Một người nữa cũng đang vô cùng lo lắng, đó chính là Chủ quản giáo dục, Phó chủ tịch huyện Ngô Hiểu Bình. Khi điều chỉnh công tác thì ông ta được phân công chủ quản về mảng giáo dục. Nghe thấy những lời nói của Diệp Trạch Đào trên bục chủ tọa, trong lòng ông ta kinh sợ, liếc nhìn Diệp Trạch Đào, lẽ nào Diệp Trạch Đào muốn ra tay với mình sao?

Ngô Hiểu Bình rất hiểu tình hình của mình, giữa bản thân và Diệp Trạch Đào có khúc mắc. Thời gian trước khi Tra Tiểu Vĩ đến, cứ tưởng sau lưng Tra Tiểu Vĩ có hậu thuẫn vững chắc nên đã hấp tấp đầu quân sang bên đó, cũng đã nói nhiều câu không tốt về Diệp Trạch Đào. Làm những sự việc như vậy rồi, lẽ nào Diệp Trạch Đào định xử lý mình sao?

Kỳ thật, ai cũng hiểu ý tứ của Diệp Trạch Đào. Chuyện ngày hôm nay là có kẻ cố tình mượn chuyện đó để gây sự. Nếu như không làm cho ra nhẽ, thì huyện Thảo Hải sẽ lại được trận náo nhiệt nữa.

Diệp Trạch Đào thuyết giảng một hồi trước mặt các vị phụ huynh, sau đó lớn tiếng nói:

- Sự nghiệp giáo dục của huyện Thảo Hải sẽ tiến hành công khai minh bạch, để cho từng em học sinh đều có thể cắp sách tới trường, có thể có một môi trường học tập lành mạnh. Trong chúng ta đây có một số ít người đã hiểu sai, hiểu lệch lạc về giáo dục, dường như nghĩ rằng nếu như không có tiền thì sẽ không được học với thầy cô giáo giỏi. Nếu quả thật nghĩ như vậy, thì bọn họ đã nhầm. Huyện Thảo Hải sẽ kiên quyết phá vỡ cái quy định, cái luật lệ đó. Bổn phần của thầy cô giáo là gì, chính là truyền thụ tri thức, giáo dục người khác. Huyện tự nghĩ cũng không đối đãi hẹp hòi với các thầy cô, tiền lương cũng đã cao hơn hẳn các cán bộ công chức. Với điều kiện như vậy thì có thể an tâm mà dồn tâm sức vào việc giảng dạy! Nếu ai cảm thấy không đủ, chưa đủ, thì coi như là người đó không đủ tư cách để làm một người đi truyền thụ tri thức, đi dạy bảo người khác, hãy để cho người đó đi tìm công việc thích hợp với bản thân mình hơn!

Diệp Trạch Đào cũng không sợ phải đắc tội với các thầy cô giáo. Hắn cũng hiểu trường học thu phí kiểu này thì một phần sẽ được chia cho các thầy cô. Các thầy cô chắc chắn sẽ rất vui, nhưng hắn lại muốn hết sức mình thay đổi tình hình đó.

Tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe.

Diệp Trạch Đào lại tiếp tục nói tiếp:

- Trường trung học Nhất Trung là trường tốt nhất ở huyện, nếu đã vậy, hy vọng đừng phụ với danh hiệu đó. Trong công tác giáo dục của toàn huyện, nếu như trường Nhất Trung thiếu người, huyện có thể phân người đến. Cứ thầy cô giáo nào ưu tú, thì đều được chuyển đến trường rồi, thì chuyện giáo viên thiếu năng lực là không thể. Nếu có giáo viên nào năng lực không ổn thì cũng nên biết thân biết phận, đừng ở đó mà cố đấm ăn xôi! Chuyện phân ban tôi không phản đối, nhưng mượn vấn đề phân ban để tùy tiện thu phí, đó chính là một loại tham ô, tham nhũng, là một thứ tư lợi!

Lời nói của Diệp Trạch Đào khiến mọi người tâm tính chấn động, đặc biệt là những người có liên quan.

Lúc này Trần Tiến Nhân mới phát hiện, Diệp Trạch Đào không muốn sự việc này khuếch đại lên, mà chỉ muốn sự việc được khống chế tại ngay trường trung học Nhất Trung này. Lúc đó ông ta mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Trạch Đào liếc qua, Trần Tiến Nhân vội nói:

- Chủ tịch huyện, đây là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ tiến hành thanh tra, kiểm tra trong phạm vi toàn huyện, nếu còn tồn tại vấn đề tương tự, chắc chắn sẽ sửa chữa!

Diệp Trạch Đào lại nói tiếp:

- Sự nghiệp giáo dục mà chúng ta theo đuổi là sự nghiệp giáo dục của nhân dân. Giáo dục vốn dĩ là vì nhân dân phục vụ. Cầm tiền lương của Nhà nước rồi thì nên làm cho tròn trọng trách. Còn thu phí thêm, đúng là thật quá đáng. Ở huyện Thảo Hải kiên quyết ngăn chặn tình trạng này.

Phó chủ tịch huyện Cao Chiêm Kim cũng nói:

- Chủ tịch huyện nói rất đúng, đại đa số các gia đình ở huyện Thảo Hải kinh tế còn khó khăn, tìm cách lập ra những phương án để thu tiền của bọn họ như vậy là đã gia tăng thêm gánh nặng cho họ rồi, đặc biệt là những hộ gia đình có hoàn cảnh đặc biệt. Quyết không thể để cho mọi người phải tiêu tiền một cách hoang phí, oan uổng như vậy!

Khi Diệp Trạch Đào nhìn về phía Phó Chủ tịch huyện, mọi người đều ồn ào tranh luận về ý tưởng của mình. Trông thấy có nhiều vị phụ huynh ở đó, mọi người lại càng đưa ra nhiều lời bình luận đối với hành vi của trường trung học Nhất Trung.

Dù sao thì cũng biết Diệp Trạch Đào muốn xử lý trường trung học Nhất Trung, chuyện này không liên quan gì đến lợi ích của bản thân mình. Hơn nữa, đồng ý với chuyện này thì cũng sẽ nhận được sự tín nhiệm của dân chúng. Chính vì thế mà các thành viên trong cơ cấu ban ngành của trường trung học huyện Nhất Trung đã trở thành đối tượng trọng điểm để đả kích.

Mọi người chỉ cảm thấy Diệp Trạch Đào có vẻ như muốn chuyện bé xé ra to.

Diệp Trạch Đào nhìn thấy thái độ của mọi người đều thống nhất, lúc đó mới nói:

- Tôi có một kiến nghị: một là kiến nghị hành vi của trường trung học Nhất Trung sẽ do Ủy ban Kỷ luật huyện thiết lập một tổ điều tra tiến hành thanh tra, kiểm tra ở trường trung học Nhất Trung, tiến hành kiểm tra mọi loại phí đã thu của trường. Nếu như tình hình nghiêm trọng sẽ lập hồ sơ xử lý. Thứ hai, đối với hiệu trưởng trường trung học Nhất Trung, kiesn nghị tạm thời cách chức để xử lý, đợi Ủy ban Kỷ luật tiến hành kiểm tra tình hình sử dụng phí của trường rồi giải quyết sau. Ba là, đối với các phí dụng đã thu, hoàn trả lại cho các gia đình của học sinh theo đúng số họ đã nộp. Các ban ngành và các thầy cô giáo của trường trung học Nhất Trung sẽ tiến hành điều chỉnh lại. Thứ tư là, đối với hành vi tùy tiện thu phí như vậy sẽ tiến hành tự kiểm tra nội bộ phòng giáo dục trong phạm vi toàn huyện. Những phí thu tùy tiện, nhất định phải trả lại!

- Mọi người thấy thế nào?

Phó chủ tịch thường trực huyện Lý Vĩnh Vệ gật đầu nói:

- Tôi đồng ý!

Mấy vị Phó Chủ tịch huyện khác cũng ồn ào lên tiếng tán đồng.

Nhìn thấy ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn qua, Trần Tiến Nhân toàn thân ướt sũng mồ hôi lúc này trong lòng tràn đầy sát khí, nói:

- Xin các vị lãnh đạo yên tâm, phòng giáo dục huyện sẽ lập tức triển khai công tác, sẽ tiến hành tự kiểm tra một cách toàn diện vấn đề của các trường trung học trong huyện, phòng giáo dục tình nguyện để cho huyện đến kiểm tra!

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu:

- Các đồng chí có được thái độ như vậy là vô cùng tốt. Các đồng chí nên nhớ kỹ, sự nghiệp giáo dục mà chúng ta làm là vì nhân dân phục vụ!

Các vị phụ huynh cũng không ngờ lại có một cuộc họp như vậy.

Nghe thấy những lời nói của Diệp Trạch Đào như vậy, lại nghe đến việc xử lý hiệu trưởng của trường trung học Nhất Trung, ánh mắt của mọi người nhìn Diệp Trạch Đào đầy vẻ tín nhiệm.

Một vị phụ huynh lớn tiếng nói:

- Chủ tịch huyện Diệp, chúng tôi ủng hộ ngài!

- Chuyện này vốn dĩ là do bọn người cấp dưới làm bậy!

- Huyện Thảo Hải có Chủ tịch huyện Diệp thì ai cũng đều yên tâm!

Ánh mắt của những vị phụ huynh xã Xuân Trúc và đám học sinh đó nhìn Diệp Trạch Đào đầy sự hưng phấn, thấy Diệp Trạch Đào sao mà vĩ đại đến thế. Ai cũng muốn hét to lên cho mọi người biết, Diệp Trạch Đào chính là thầy giáo của bọn chúng.

Dương Ngọc Tiên và Thôi Nguyệt Lan đứng đó cùng mấy cô con gái nhìn Diệp Trạch Đào khí thế bừng bừng như vậy, lại nghe thấy Diệp Trạch Đào đã hạ bệ một hiệu trưởng mà trong mắt mọi người vô cùng to lớn ấy, thì trên mặt các cô đều hiển thị rõ sự kích động đến đỏ bừng khuôn mặt.

Mấy phóng viên ngược lại, đứng đó cảm thấy có chút buồn bực. Cái tin tức này có vẻ không dễ đăng đây, chẳng lẽ lại đi biểu dương huyện Thảo Hải?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play