Ngồi trong nhà của Điền Lâm Hỉ ở thủ đô, đó chính là ngôi biệt thự của con trai cả của ông ta. Diệp Trạch Đào đến thủ đô, việc đầu tiên là đến thăm ông Điền chứ không phải đến nhà họ Lưu.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến, Điền Lâm Hỉ rất vui mừng, cười ha hả nói:

- Trạch Đào, làm tốt lắm!

Biết là Điền Lâm Hỉ đang nói đến chuyện của Tôn Tường Quân, Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi có làm cái gì đâu, chỉ có làm việc trong phận sự của mình mà thôi.

Điền Lâm cười ha hả nói:

- Không đến nhà họ Lưu à?

- Thầy là chỗ thân nhất với tôi, đương nhiên phải đến chỗ thầy trước chứ, chút nữa mới qua bên đó.

Điền Lâm Hỉ càng thêm cao hứng, cười nói:

- Nói không sai, chúng ta còn thân hơn.

Hàn huyên một hồi, Điền Lâm Hỉ nói:

- Sao tôi nghe nói trước khi cậu đến đã đấu qua một trận với Lâm Bá Thành à?

Diệp Trạch Đào liền kể một lượt tình hình lúc đó.

Điền Lâm Hỉ sau khi nghe xong gật đầu nói:

- Vai trò của cậu hiện nay đã khác rồi, những việc tùy tiện giết chóc tốt nhất không nên làm. Nếu có làm thì để người khác làm. Lần này cậu xử lý rất tốt. Cậu thử nghĩ lại xem, Lâm Bá Thành ngoài những gì cậu vừa nói ông ta còn có suy nghĩ khác nữa không?

Diệp Trạch Đào hơi trầm tư rồi lắc đầu nói:

- Con người này thâm hiểm, tôi cũng chẳng nghĩ ra nổi ông ta còn có suy nghĩ gì khác.

Điền Lâm Hỉ hừ một tiếng nói:

- Tên này quả đúng là có tính kế, ông ta là người của Tôn Tường Quân, hiện nay Tôn Tường Quân đã đổ, Lâm Bá Thành thì luống cuống! Cậu không biết đấy thôi, có mấy cơ quan ban ngành ở Tỉnh ủy đều gây ra chuyện. Mặc dù người ở bên ngoài không rõ nhưng những người trong cuộc thì đã rõ, bọn họ đều tỏ ra thất vọng, những người đó đều là người của Tôn Tường Quân cả.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Xem ra Tôn Tường Quân rất không được lòng người!

Điền Lâm Hỉ nói:

- Đây không phải là chuyện được lòng người, Tôn Tường Quân làm bao nhiêu năm như thế, cũng có được không ít thế lực và lợi ích. Lúc này ai muốn bỏ qua?

Lúc này Điền Lâm Hỉ nói chuyện với Diệp Trạch Đào đều rất thẳng thắn, hoàn toàn không giấu giếm cái gì, thuộc kiểu nghĩ gì nói thế.

Diệp Trạch Đào nói:

- Cái này có liên quan gì đến Điền Lâm Hỉ?

Điền Lâm Hỉ cười nói:

- Không biết à, hiện giờ ở thủ đô, ai mà không biết cậu có góp sức trong việc lật Tôn Tường Quân. Còn biết những lực lượng lật Tôn Tường Quân rất lớn, chính lúc này, Lâm Bá Thành liền nghĩ ra chiêu bài bi tình!

Hôm nay Điền Lâm Hỉ quả là đã dạy cho Diệp Trạch Đào một bài học. Diệp Trach Đào nhìn về phía Điền Lâm Hỉ.

Điền Lâm Hỉ nói:

- Vì sao chúng ta vẫn không động đến Lâm Bá Thành? Có một số việc mà làm quá lộ liễu cũng không phải là chuyện tốt. Nếu sau khi chúng ta lật Tôn Tường Quân lại vội vàng chỉnh đốn thuộc hạ của ông ta, mọi người sẽ có cảm giác lo lắng. Vì lo lắng mà ngược lại sẽ liên kết lại với nhau.

Diệp Trạch Đào lúc này mới hiểu ra, hóa ra là không phải mọi người không muốn đánh Lâm Bá Thành mà là có một chút lo ngại bên trong đó.

- Lâm Bá Thành cũng hiểu việc này, ông ta muốn mượn chuyện của con trai để gây ầm ĩ một chút và dùng cái kiểu tranh giành tình nhân để cho thấy ông ta vô tội. Đồng thời, trong chuyện này tiện tay mà hại cậu, may mà cậu không mắc mưu ông ta.

Diệp Trạch Đào nói:

- Chính tôi cũng có cảm giác ông ta có kẻ đứng sau vì thế nên phải nhịn đấy.

- Hừ, Lâm Bá Thành đi nước cờ hay lắm, ông ta muốn dùng những việc nhỏ nhặt để cho bên trên thấy ông ta vô tội và bị đả kích, đến một Chủ tịch huyện tép riu ức hiếp, mà ông ta cũng phải nén giận!

Diệp Trạch Đào lúc này mới xem như hiểu rõ dụng ý của Lâm Bá Thành, thở dài nói:

- Trong chốn quan trường quả thật không có người ngu, có chăng chỉ là người không nhìn rõ đối phương thôi!

Điền Lâm Hỉ nói:

- Những người bên dưới, tôi không rõ lắm. Người có thể lên đến cấp tỉnh còn có ai là ngu ngốc?

Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ nói:

- Lâm Bá Thành vẫn còn có một nơi để nhằm vào cậu, cậu đã nghĩ đến chưa?

Bị Điền Lâm Hỉ khuyên bảo một hồi, Diệp Trạch Đào mới thật sự nghĩ đến những chỗ quan trọng, cười gượng gạo nói:

- Ông ta vừa bước vào Cục Cảnh sát đã nói nhiều như vậy, chắc đoán là tôi còn trẻ, dễ kích động chắc chắn là sẽ đấu với ông ta. Tốt nhất là nhanh chóng tìm người tính sổ ông ta thôi.

Điền Lâm Hỉ tán thành nói:

- Cậu là nhân vật có trong danh sách. Cậu nghĩ xem, bị người ta tùy tiện nói cho vài câu đã kích động muốn ra tay, đặc biệt là tìm người làm giúp. Điều đó chỉ có thể cho thấy là cậu không khôn ngoan, lại không có năng lực, theo cậu sẽ rơi vào tình huống nào?

Cũng không đợi Diệp Trạch Đào nói, Điền Lâm Hỉ nói tiếp:

- Nhân tài xuyên thế kỷ tuyệt nhiên không phải là người ăn nói tùy tiện. Nếu là một kẻ đớn hèn, nếu là một kẻ hễ gặp phải chút chuyện liền tìm đến bề trên nhờ giúp hắn giải quyết thì kẻ đó cho dù có ngoi lên tới địa vị cao cũng không phải là nhân vật mà quốc gia cần!

- Điều này tôi hiểu, đúng là có suy nghĩ như vậy nên hiện tại các thầy ở trên mới không nhúng tay nhiều!

- Trạch Đào à, cậu đã bước vào danh sách đó thì bọn tôi không thể giúp cậu ra tay mà không đắn đo được. Tất cả thì phần lớn là do cậu ra tay. Đương nhiên giống như chuyện lần trước nhằm vào Tôn Tường Quân cậu làm rất tốt. Vì thế, việc nhằm vào Lâm Bá Thành tôi không có ý định động đến ông ta mà muốn nó trở thành hòn đá mài của cậu. Nếu cậu có thể hạ ông ta trong điều kiện tương quan thực lực tương đối lớn thì đó chính là bản lĩnh của cậu, tin là Ban tổ chức Trung ương cũng sẽ coi trọng!

- Thưa thầy, nghe xong thầy nói câu này, tôi đã rõ những thứ phải học còn nhiều!

- Một cán bộ cao cấp cần là một loại khôn ngoan, cái này cậu phải luyện thêm mới được. Nói đến sự khôn ngoan của một người thì sâu lắm, nó gồm có hai loại ý. Thứ nhất là ý tốt, nói con người này có mưu lược, tư tưởng thâm thúy, vả lại không muốn tùy tiện thổ lộ. Thứ hai là ý xấu, nói con người này không thẳng thắn, khiến người khác không đoán được suy nghĩ, không dám xem anh ta như bạn. Khôn ngoan thì ai cũng có, chỉ có điều có người thì nhiều chút, có người thì ít chút thôi. Thực ra, với vai trò là một cán bộ cao cấp, chúng ta nhận thấy ông ta nhất định phải có sự khôn ngoan. Khôn ngoan là một kiểu trải nghiệm cuộc sống, trải nghiệm sinh mệnh, trải nghiệm năng lực tự nhiên, lại càng là một loại năng lực khi đối mặt với bất cứ một vấn đề gì đều có thể bình tĩnh đối mặt.

Diệp Trạch Đào thưởng thức sự giải thích của Điền Lâm Hỉ một cách cẩn thận, gật đầu không ngớt, cảm thấy đây đúng là phương hướng mình cần cố gắng.

Điền Lâm Trạch cười ha hả nói:

- Lần này cậu làm tốt lắm, có thể bình tĩnh xử lý sự việc đột nhiên phát sinh, hoàn toàn không giống kiểu như trước đây kéo tay áo lên là đấu võ nữa. Đây là một tiến bộ của cậu. Chốn quan trường hoàn toàn không phải là một nơi mình trần chém giết. Nó coi trọng một loại nhẫn nhịn, coi trọng là một loại mưu lược! Cậu nghĩ xem nếu lúc đó cậu đánh nhau với đối phương thì sẽ rơi vào tình huống nào? Nếu không có người đến áp chế thì chắc cậu giờ này có khả năng đã bị đánh cho tàn phế rồi!

Có đôi chút trầm tư, Điền Lâm Hỉ nói ra một lời khiến Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy giật mình.

- Trạch Đào à, cậu có nghĩ tới không, nếu hành vi của tên Lâm Kiệt hôm đó là hành vi có tính toán?

Diệp Trạch Đào thật sự chưa từng nghĩ theo hướng này, nghe thấy Lâm Bá Thành nói, Diệp Trạch Đào kinh ngạc nói:

- Lâm Bá Thành không đến nỗi đáng sợ thế chứ?

- Cậu nghe cho rõ đây, Lâm Bá Thành là người do Tôn Tường Quân cất nhắc, từ trước tới nay đều rất trung thành với Tôn Tường Quân, nếu không thì Tôn Tường Quân sẽ không để Lâm Bá Thành đến Ninh Hải!

Càng nghĩ càng cảm thấy kinh ngạc, Diệp Trạch Đào nói:

- Thầy cho rằng là hành vi có dụng ý ạ?

- Tôi đoán, Lâm Bá Thành biết Phương Di Mai và cậu là đồng nghiệp ở xã Xuân Trúc, lại là người do cậu cất nhắc nên đã phán đoán. Dựa vào phán đoán đó liền hi vọng vào thời điểm mấu chốt nào đó sẽ làm rối loạn tinh thần của cậu, từ đó đạt được mục đích của mình!

Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi chẳng qua chỉ là một Chủ tịch huyện tép riu, ông ta là Thường vụ tỉnh ủy, chênh lệch quá lớn, ông ta không cần thiết phải làm như vậy.

Điền Lâm Hỉ cười nói:

- Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, cậu có thể đoán biết được hết suy nghĩ của người khác không?

Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:

- Tôi vẫn thấy không có lý lắm, ông ta cùng lắm là đánh cho tôi mất khả năng tiến thân, đối với ông ta cũng chẳng có lợi lộc gì!

- Cậu nghĩ kỹ đi.

Điền Lâm Hỉ nhấp một ngụm nước trà nói.

Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu

Điền Lâm Hỉ lúc này mới nói:

- Chúng ta ra một giả thiết, nếu cậu vì nguyên nhân ham sắc mà bị làm cho mất mặt, thì sẽ xuất hiện tình huống nào? Thứ nhất, cậu chắc chắn sẽ mất động lực tiến thân. Thứ hai, do không thể tiến thân nên những lực lượng vây quanh do cậu lập lên sẽ phải tan rã. Những lực lượng này hợp sức lại mới là uy hiếp lớn nhất đối với thế hệ Tôn. Nếu lực lượng này mất đi, những người hệ Tôn bị chèn ép sẽ giảm đi rõ rệt! Càng có một khả năng nữa, mặc dù rất nhỏ, nhưng cũng sẽ là một hi vọng của những người hệ Tôn đó chính là Tôn Tường Quân có thể ổn định trong vài tháng này, kém cỏi nhất thì cũng có thể dùng một số việc xảy ra lần này với cậu để tiến hành trao đổi một số lợi ích!

Cấp bậc của Diệp Trạch Đào vẫn còn thấp, nghe thấy Điền Lâm Trạch phân tích như vậy thì ngạc nhiên nói:

- Tôi có ảnh hưởng lớn đến vậy sao?

- Đây không phải là vấn đề ảnh hưởng của cậu mà là cậu đã trở thành một mắt xích trong chuỗi xích liên hoàn, chỉ có đánh vỡ được mắt xích này thì rất nhiều việc trong quá trình vận hành mới dễ dàng được!

Bị Điền Lâm Hỉ nói cho kinh ngạc, Diệp Trạch Đào nói:

- Lâm Bá Thành có thể nghĩ nhiều vậy sao?

- Ông ta không thể không nghĩ nhiều như vậy, tận mắt chứng kiến những người hệ Tôn bị lôi xuống, một việc ông ta muốn làm nhất đó là lấy cậu để ra điều kiện với mọi người! Lần này, cậu chỉ cần kích động một chút lấy lực lượng ông ta đang nắm giữ ở Ninh Hải làm trận địa tuyên truyền thì chắc chắn sẽ làm cho việc này thành đại trận. Đến lúc đó sẽ có thể dùng chuyện này để ra điều kiện!

- Thế tôi nên làm thế nào?

Diệp Trạch Đào hỏi.

Điền Lâm Hỉ vui vẻ nói:

- Rèn luyện sự khôn ngoan!

Diệp Trạch Đào nói:

- Không đả động gì à?

- Không phải là không làm gì mà là âm thầm hành động, thận chí còn phải hành động nhanh hơn bất cứ lúc nào. Phải tin, Lâm Bá Thành cũng đang hành động. Đây là trận chiến ngầm giữa hai người bọn cậu, xem cậu có yên được không!

- Quả nhiên đều là những tồn tại quá lớn. Mỗi lời nói, mỗi hành động đều ẩn giấu sát khí.

Diệp Trạch Đào than thở.

Điền Lâm Hỉ cười ha hả nói:

- Cái trở ngại nho nhỏ này mà cậu không qua được thì để tôi sắp xếp một nơi để cậu về dưỡng lão là vừa!

Diệp Trạch Đào liền cười nói:

- Thầy yên tâm, tôi sẽ đối phó được!

- Tốt lắm, trước hết phải có lòng tin có thể đối phó, có lòng tin rồi thì tất cả đều có khả năng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play