Một hộp đêm ở huyện Thảo Hải, Tôn Lâm và vài vị công tử đến từ thủ đô lại một lần nữa tụ tập. Bọn họ cùng nhau uống khá nhiều, ai cũng đều ngà ngà say, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi.

Mọi người đều nhìn ra, hóa ra là một cậu thanh niên tên Lục Tùng đang mắng chửi cái gì đó.

- Ha ha, cái thằng chó Lục Tùng lại đi cắn người rồi!

Mọi người được một trận cười lớn.

Tôn Lâm cười nói:

- Thằng Lục Tùng có tật xấu đó, cứ uống say vào là ôm rồi cắn con gái nhà người ta!

Lúc đó bỗng thấy một cô gái hoảng sợ chạy bổ ra ngoài, xem ra trên cổ của cô ta đã có vết máu.

Tay cắn người Lục Tùng đó loạng choạng đi tới, rồi ngồi phệt xuống cười ha hả:

- Ha ha, cái cổ đó ngon quá!

- Mẹ kiếp! Mày không phải là ma cà rồng đi hút máu người chứ?

Tiếng một tay thanh niên khác lớn giọng hỏi.

- Cảm giác khi cắn cổ người con gái sao mà sướng thế không biết!

Cả người Lục Tùng đổ ập xuống cái ghế sô pha.

Tôn Lâm cười ha hả nói:

- Khiến các vị phải thiệt thòi rồi. Gái ở huyện Thảo Hải này chỉ có nơi này là ngon thôi, còn những nơi khác không thể chấp nhận được.

Tên thanh niên kia cũng đưa tay ra ôm một cô gái, rồi đưa tay sờ soạng khắp người cô ta khiến cho cô ta cũng sợ hãi kêu lên từng hồi.

- Lâm thiếu gia, mấy anh đến đây rồi thì đều nghe theo sự sắp xếp của cậu đó!

Một tay thanh niên tên Lý Chí cũng lớn tiếng nói. Nhưng có lẽ do uống nhiều rồi nên lưỡi líu lại, nói cũng không chuẩn nữa.

Liếc nhìn tay thanh niên trông dáng vẻ rất tao nhã, Tôn Lâm đẩy cô gái bên cạnh về phía tay thanh niên đó, rồi cười lớn nói:

- Từ thiếu gia, sao thế, không hài lòng với gái ở đây sao?

Tay Từ thiếu gia đó cũng đã uống khá nhiều, hai mắt đã líu ríu lại, ôm cô gái vào lòng nói:

- Uống nhiều quá rồi, uống nhiều quá rồi!

Ở chỗ khác, một tay thanh niên đã đè một cô gái xuống, làm chuyện đó trước mặt bàn dân thiên hạ.

Trông thấy tay thanh niên kia diễn trò như vậy, mấy người khác liền cười hô hố rồi cũng bắt chước đè cô gái của mình xuống, vừa uống từng ngụm to rượu vừa chuyển động cơ thể của mình.

Tôn Lâm tỏ vẻ vô cùng hưng phấn, lớn tiếng nói:

- Nhiệm kỳ mới sắp đến rồi, Tôn Lâm tôi vẫn cứng và nhọn như thế, ha ha…!

Bên trong phòng là một cảnh tượng hoan lạc.

Rất nhanh sau đó tất cả đều bình tĩnh xuống, tay Từ Thiếu Toàn ngã người xuống ghế soopha, nói cùng với Tôn Lâm:

- Lâm thiếu gia được lắm, các anh em đều nghe theo cậu hết.

Lục Tùng cũng cười ha hả:

- Chẳng phải chỉ là một Chủ tịch huyện tép riu sao? Cũng chỉ là con rể của Lưu gia mà thôi. Động đến hắn thì động thôi, cần gì Lâm thiếu gia phải làm to chuyện lên thế!

Tôn Lâm cũng đã uống khá nhiều, lời nói cũng có chút không chuẩn nữa:

- Chuyện này bố mày không thèm tham gia nữa, dựa hết vào chúng mày đấy!

- Dám đấu cùng nhà anh, thằng ranh này cũng to gan lớn mật thật. Tôi chỉ không hiểu, chẳng qua hắn cũng chỉ là một Chủ tịch huyện tép riu mà thôi, có gì to tát đâu nhỉ.

- Cái con bé Lưu Mộng Y kia đẹp đến thế lại bị thằng ranh đó cướp mất, tiếc quá!

Tôn Lâm cười ha hả:

- Các cậu cũng không cần phải hiểu tình hình làm gì cả. Lần này bọn mình chỉ có một việc để làm, đó chính là không ngừng thu thập mọi tài liệu, nội dung về sự bại hoại, tham ô, tham nhũng của huyện Thảo Hải. Bước tiếp theo đó là tiến hành một lần đầu cơ toàn diện, ha ha, đến lúc đó thì sẽ còn là chuyện của chúng ta nữa rồi!

Nói xong lời này, Tôn Lâm lại uống một ngụm rượu lớn.

Lục Tùng cũng cười lớn:

- Một huyện nếu như chỗ nào cũng phát sinh vấn đề, thì tôi thấy các lãnh đạo của huyện đó ắt hẳn cũng sẽ có vấn đề!

Mọi người lại được một trận cười lớn.

Lúc này Diệp Trạch Đào đang tiến hành kiểm tra công tác ở huyện Thảo Hải, hiện nay thì toàn bộ huyện Thảo Hải đã phát sinh một sự biến hóa rất lớn, đã không còn là một Thảo Hải ngày trước nữa.

Thường Minh Quang đi theo sau Diệp Trạch Đào, cảm thán nói:

- Chủ tịch huyện Diệp, thay đổi nhiều quá!

- Đúng vậy, nhớ hồi tôi mới đến đây, nay lại nhìn thấy như vậy, tôi quả thật không nhận ra!

- Với tốc độ phát triển như hiện nay, thì chẳng bao lâu nữa nơi này sẽ là một trọng điểm phát triển kinh tế!

Thường Minh Quang cũng rất kích động. Chính gã cũng không ngờ lại thay đổi đến nhường ấy, điều khiến gã kích động hơn cả chính là sự phát triển của bản thân gã. Nếu như gã không hạ quyết tâm đi theo Diệp Trạch Đào, thì làm gì có ngày phát triển như hôm nay cơ chứ.

Khi đến trường học, Diệp Trạch Đào nói:

- Nghỉ học rồi à!

Thường Minh Quang cười nói:

- Có được một ngôi trường như vậy, điều kiện học hành của lũ trẻ cũng tốt hơn rất nhiều. Lần này thành tích thi cử của học sinh trường trung học xã Xuân Trúc rất tốt. Tôi cũng đã xem kết quả rồi, học sinh thi được vào trung học cũng không ít đâu. Hầu hết đều thi đậu vào trường trung học ở trên huyện.

Diệp Trạch Đào liền cười nói:

- Đúng là chuyện tốt. Xã các cậu nhất định phải có giải thưởng lớn cho các thầy cô giáo mới được. Đối với những thầy cô giáo có thành tích dạy học tốt, nhất định phải trọng thưởng!

Thường Minh Quang cười nói:

- Cả thầy và trò đều rất tích cực, chuyện này chúng tôi cũng đang tiến hành triển khai.

- Chủ tịch huyện Diệp, đến nhà tôi ngồi chút nhé!

Thôi Đại Thạch trông thấy Diệp Trạch Đào liền lớn tiếng chào hỏi.

- Được, tôi cũng đang muốn hỏi chuyện Nguyệt Lan thi cử như thế nào.

Nói rồi Diệp Trạch Đào đi theo Thôi Đại Thạch về nhà.

Kỳ thật, hiện giờ thì nhà của Thôi Đại Thạch chính là ở trong trạm thu mua. Hiện giờ trạm thu mua cũng đã mở rộng ra nhiều, kinh doanh cũng không tồi.

Vừa bước vào trong liền nhìn thấy Thôi Nguyệt Lan đang đứng ở đó chỉ huy việc thu mua.

Thôi Đại Thạch cười ha hả:

- Con bé Nguyệt Lan có năng lực lắm!

- Thầy Diệp!

Trông thấy Diệp Trạch Đào đi vào, ánh mắt của Thôi Nguyệt Lan sáng lên, chạy vội đến bên Diệp Trạch Đào.

Trông thấy bộ dạng mừng rỡ của cô ta, Diệp Trạch Đào liền hiểu thành tích thi cử của cô ta rất tốt.

- Thế nào, thi cử tốt chứ?

- Thầy Diệp, trường đã gửi thông báo cho em rồi ạ!

Diệp Trạch Đào mừng rỡ nói:

- Tốt lắm, chúc mừng em!

Lôi tay Diệp Trạch Đào, Thôi Nguyệt Lan nói:

- Người ta thi tốt như thế, thầy nhất định phải thưởng đấy nhé!

- Được, em muốn gì, thầy Diệp này sẽ mua cho em.

Diệp Trạch Đào trông thấy cô ta vui như vậy cũng cảm thấy vui lây.

Mọi người vừa nói chuyện vừa qua bên kia ngồi xuống.

Thôi Nguyệt Lan vội vàng đi pha trà cho Diệp Trạch Đào, trông cô vô cùng hưng phấn.

- Ngọc Tiên thi cử có tốt không?

Diệp Trạch Đào hỏi.

Nghe thấy Diệp Trạch Đào hỏi đến chuyện thi cử của Ngọc Tiên, Thôi Nguyệt Lan “hừ” một tiếng nói:

- Cũng đỗ ạ!

Diệp Trạch Đào liền cười lớn:

- Thật tốt quá, hai đứa em cùng vào một trường, sau này lại có cơ hội giúp đỡ nhau rồi!

Nói đến đây, Diệp Trạch Đào không phát hiện thấy Phổ Lệ Tiên, liền hỏi:

- Mẹ em đâu?

Thôi Đại Thạch cười nói:

- Lệ Tiên đến miền Nam để học rồi.

Diệp Trạch Đào sửng sốt hỏi:

- Học ư?

- Đúng thế, cô ấy giờ làm ở một tập đoàn năng lượng mới Hoa Hạ, công ty điều cô ấy đến miền Nam để học tập.

Diệp Trạch Đào liền cười, tập đoàn đó chính là công ty do bọn Lưu Mộng Y thành lập. Lần trước Lưu Mộng Y có nói Phổ Lệ Tiên rất khá, quả nhiên là đang đào tạo cô ta đây mà.

Nhìn thấy bộ dạng của Thôi Đại Thạch, Diệp Trạch Đào thầm lắc đầu. Cái cô Phổ Lệ Tiên kia là một người phụ nữ rất lợi hại, nếu như được mở mang kiến thức nhiều hơn nữa, liệu Thôi Đại Thạch có còn quản được cô ta nữa không?

Diệp Trạch Đào ăn cơm trưa ở nhà Thôi Đại Thạch, lúc đó Uông Lăng Tùng cũng gọi điện đến.

- Chủ tịch huyện Diệp, có một chuyện thế này.

Uông Lăng Tùng nói.

Nhìn thấy còn sớm, Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi về huyện bây giờ đây, cậu đợi nhé.

Diệp Trạch Đào cảm thấy Uông Lăng Tùng đã đánh hơi được chuyện gì đó rồi.

Nhanh chóng trở về huyện, khi Diệp Trạch Đào về đến thì Uông Lăng Tùng đã đợi ở đó rồi.

Gọi Uông Lăng Tùng vào trong.

- Có chuyện gì vậy?

- Chủ tịch huyện Diệp, là thế này. Hôm nay tôi kiếm được một số thứ, anh xem xem sao.

- Ngồi xuống từ từ nói.

Đưa cho Uông Lăng Tùng điếu thuốc, Diệp Trạch Đào nói.

Uông Lăng Tùng sau khi ngồi xuống mới nói:

- Chuyện là thế này. Hôm nay bọn Tôn Lâm tụ tập tại một hộp đêm, có cho gọi một số gái đến để vui vẻ. Uống nhiều quá rồi nên mọi chuyện tán gẫu của bọn họ đều bị tôi thu âm lại hết cả.

Mở to hai mắt nhìn trừng trừng Uông Lăng Tùng.

Uông Lăng Tùng cười ha hả:

- Kẻ nào muốn đối phó anh, thì cũng phải qua cửa chúng tôi đã!

Vốn định lên tiếng phê bình mấy câu, nhưng phút chốc Diệp Trạch Đào lại nén lại. Hiện tại nếu như Tôn Lâm muốn đối phó với mình, Uông Lăng Tùng lại làm một số chuyện không giống ai đó, thì điều đó cũng chứng tỏ Uông Lăng Tùng rất chân thành với mình. Nếu như lên tiếng phê bình gã, có khi lại làm tổn thương đến tính tích cực của gã cũng nên.

- Nhưng cũng cần phải chú ý đến phương thức đấy nhé!

Diệp Trạch Đào chỉ nói một câu như vậy.

Uông Lăng Tùng thấy Diệp Trạch Đào không hề lên tiếng phê bình mình, thì hiểu hành động của mình đã được Diệp Trạch Đào ngầm đồng ý, nét mặt liền trở nên rạng rỡ:

- Xin Chủ tịch huyện Diệp yên tâm, đây là hành động của một số người cấp dưới thôi!

Uông Lăng Tùng lấy ra một cái máy mở ra đưa cho Diệp Trạch Đào xem.

Nhận lấy cái máy, Diệp Trạch Đào chăm chú xem.

Trông thấy cảnh tưởng bên trong gian phòng như vậy, hắn chỉ biết lắc đầu. Mấy vị công tử này đi đến đâu thì ở đó không được yên bình đến đó!

Cũng rất nhanh, hắn liền nghe thấy nội dung trò chuyện của bọn họ.

Xem đi xem lại hai lượt, Diệp Trạch Đào liền nhắm mắt trầm tư suy nghĩ.

- Chủ tịch huyện Diệp, bọn này chẳng hề có ý tốt đẹp gì cả. Bọn họ muốn mượn một số vấn đề của huyện Thảo Hải để gây chuyện, làm ngòi nổ, làm vấy bẩn Thảo Hải!

Diệp Trạch Đào châm điếu thuốc hút.

Uông Lăng Tùng lại nói tiếp:

- Chủ tịch huyện Diệp, chuyện này thật sự phức tạp rồi. Cho dù chuyện đó có xảy ra thì cũng không có lợi gì đối với bọn họ, tôi thật sự không hiểu nổi sao lại thế nữa!

Uông Lăng Tùng không hiểu, nhưng Diệp Trạch Đào thì lại rõ như lòng bàn tay. Tôn Tường Quân chắc đã biết chuyện mình tiến vào rồi, lão không thể chủ động ra tay, liền ám thị cho con trai của mình đến gây chuyện. Những chuyện khác không cần phải làm, chỉ cần xé toạc cái bộ mặt phản diện của Thảo Hải là đủ. Chỉ cần tung hê những mặt xấu của huyện Thảo Hải cho giới truyền thông trên toàn quốc biết thì quần chúng nhân dân khắp cả nước sẽ có một ấn tượng xấu đối với huyện Thảo Hải. Đến lúc đó, ở trên cao, bọn họ dễ dàng thao túng, điều khiển, chèn ép mình hơn. Mục đích của họ chỉ có một, chính là gạch tên mình khỏi danh sách đó!

Đừng chỉ nhìn bề ngoài của sự việc, hậu quả của nó sẽ khôn lường lắm đấy. Chỉ cần xóa tên mình ra khỏi danh sách thì cũng coi như là mình bị lật đổ, không gian phát triển của bọn họ sẽ rộng rãi hơn, thăng tiến hơn!

Hóa ra là bọn họ có ý định như vậy!

- Huyện Thảo Hải hiện nay có phải đã có vài tay nhà báo đến rồi phải không?

Uông Lăng Tùng đáp:

- Hiện nay lưu lượng người ở Thảo Hải này khá nhiều!

Diệp Trạch Đào khẽ gật gù. Với tình hình của bọn Tôn Lâm thì chắc chắn bây giờ bọn họ đã thu thập được một số thứ của huyện Thảo Hải này rồi. Đã không ra tay thì thôi, chứ một khi ra tay rồi thì chắc chắn sẽ ngập trời những tin tức bất lợi đối huyện Thảo Hải.

Coi như đây là một khảo nghiệm đối với bản thân mình vậy!

Diệp Trạch Đào trầm tư một hồi, biết chuyện này khi xử lý cũng là một trải nghiệm đối với mình. Lúc bất ngờ như thế này, nếu như bản thân mình có thể giải quyết ổn thỏa, có lẽ lại tăng thêm điểm cho mình nữa cũng nên.

Vậy thì phải sắp xếp lại cho thật kỹ mới được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play