Lâm Tiểu Đao dẫn theo Trần Đại Tường đến, nhìn hai người họ cùng tới, Diệp Trạch Đào liền hiểu ra một phần. Trần Đại Tường chắc hẳn rất được Lâm Tiêu Đao tín nhiệm, nếu không thì Trần Đại Tường đã không dám tùy tiện cắt vốn của cấp dưới.

Diệp Trạch Đào cũng có cảm giác, Lâm Tiểu Đao đối xử với Trần Đại Tường cũng có chút dễ dãi, Trần Đại Tường là người ở tỉnh khác tới, lẽ nào hậu thuẫn phía sau của Trần Đại Tường cũng khiến ông ta băn khoăn hay sao?

Lâm Tiểu Đao nắm chặt tay của Diệp Trạch Đào nói:

- Chủ tịch Diệp, đã để đồng chí phải đợi lâu rồi!

Khi nói câu này Lâm Tiểu Đao đang thầm than vãn, lúc đi tìm Trần Đại Tường, ông ta cũng chẳng tỏ vẻ gì đồng tình, nếu không phải là hậu quả từ những lời nói của ông ta thì trần Đại Tường cũng chẳng định tới, cũng chẳng phải là có một mĩ nhân ở đó, sao phải làm loạn lên như thế!

- Xin chào Giám đốc Lâm!

Diệp Trạch Đào nói.

Nhìn thấy Trần Đại Tường cũng đến, trong lòng Diệp Trạch Đào thấy khó chịu. Bản thân lúc trước vẫn thấy có chút không tin Chử Hướng Tiền, cho rằng rất có thể Trần Đại Tường cũng có chỗ khó xử, quả nhiên bị hắn ta kể lể thuyết phục. Ai bảo bản thân suốt ngày chỉ ở chốn quê nghèo, vẫn luôn thông cảm với khó khăn của người khác cơ chứ.

Trần Đại Tường dám làm thế với ta, rút cuộc gã nghĩ gì chứ?

Lần này có vẻ Trần Đại Tường vẫn chẳng có vẻ gì đồng tình, có thể chỉ là Lâm Tiểu Đao kéo ông ta đến cùng mà thôi.

- Chào Tiểu Diệp!

Trần Đại Tường không có chút thay đổi thái độ gì rõ ràng, tùy tiện buông một câu.

Nhìn thấy thái độ của Trần Đại Tường, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng có chút dao động, bắt đầu chú trọng đến vây cánh phía sau của Trần Đại Tường.

Mình đúng là đã lơ là việc điều tra hậu thuẫn của Trần Đại Tường rồi.

Sau khi mọi người cùng ngồi xuống, Lâm Tiểu Đao nói:

- Chủ tịch Diệp, bây giờ bắt đầu nhé, lão Trần cũng không hiểu rõ, vốn chuyên trách nhất định là để chuyên dùng.

Diệp Trạch Đào muốn thử một chút tình hình Trần Đại Tường, liền cười nói:

- Hôm nay Giám đốc Trần đã kể cho tôi rất nhiều chuyện, tôi thấy Sở đang khó khăn quá!

Mặt Lâm Tiểu Đào liền biến sắc, nhận thấy một số suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, trong lòng có chút lo lắng.

Trần Đại Tường là người có vây cánh, Diệp Trạch Đào là một kẻ hành sự, hai bên đều không thể đắc tội với nhau được.

Về lí thuyết mà nói thì Lâm Tiểu Đao là một Giám đốc Sở, về cơ bản chẳng cần phải xem trọng một Chủ tịch huyện nhỏ bé như Diệp Trạch Đào, nhưng Lâm Tiểu Đao có rất nhiều nguồn thông tin, nghĩ đến lực lượng hậu thuẫn hùng hậu của Diệp Trạch Đào, biết người này là kẻ không thể đùa được, nên lần này không muốn làm to chuyện.

Thấy Diệp Trạch Đào nói thế, lại thêm những câu nói ban nãy của Lâm Tiểu Đao, Trần Đại Tường bắt đầu thấy nóng mặt.

Tuy nhiên, Trần Đại Tường cũng có mục đích của mình, nói:

- Cậu Diệp có thể thông cảm được thật là tốt!

Lâm Tiểu Đao vội nói:

- Nào, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé!

Rượu đã được rót đầy. Lâm Tiểu Đao nâng cốc nói với Diệp Trạch Đào:

- Từ lâu đã muốn được uống với Chủ tịch Diệp một chén, nhưng mãi mà không có cơ hội!

Gã vốn nghĩ muốn tỏ ra thân mật một chút, vì thế liền gọi trực tiếp tên Trạch Đào. Lời sắp nói ra đến miệng rồi, lại vẫn không dám xưng hô như thế, việc trong chốn quan trường, nếu không phải đã đến mức vô cùng thân thiết, nếu gọi như thế không những không có tác dụng tốt, mà ngược lại còn khiến đối phương không vui. Việc này cũng cần phải chú ý.

Uống cạn hết một chén rượu, Lâm Tiểu Đao mới nói:

- Xét thấy tính đặc thù của huyện Thảo Hải, trong Sở cũng đang nghiên cứu vấn đề tăng vốn đầu tư, cũng xem như một sự khuyến khích của Sở!

Diệp Trạch Đào nhìn thoáng Lâm Tiểu Đao, biết là ông ta đang ngầm ám thị cho chính mình.

Diệp Trạch Đào khẽ cười nói:

- Lần này đến Sở mới hiểu rõ, Sở cũng thật chẳng dễ dàng gì.

Câu nói này khiến sắc mặt của Lâm Tiểu Đao có chút biến đổi, ý của Diệp Trạch Đào là gì? Là không muốn bỏ qua việc này, hay là muốn tìm hiểu xem đối thủ có phải kẻ có phe cánh lớn không?

- Chủ tịch Diệp yên tâm, Sở luôn coi trọng việc giáo dục ở những vùng khó khăn của tỉnh.

Trần Đại Tường cũng nghe hiểu ý của Diệp Trạch Đào, nói:

- Sở sẽ ưu tiên hơn cho những vùng cần mở rộng đầu tư.

Lúc này Trần Đại Tường đã có chút hối hận, vốn định sẽ cắt một ít vốn ở chỗ Diệp Trạch Đào. Trong suy nghĩ của ông ta, Diệp Trạch Đào chỉ là một Chủ tịch huyện tép riu, bị cắt vốn thì cũng chẳng biết kêu ai, bây giờ mới phát hiện ra, bản thân đã xem thường Diệp Trạch Đào rồi.

Diệp Trạch Đào nói:

- Nghe giọng hình như Giám đốc Trần không phải người Bắc Kinh?

Diệp Trạch Đào tự nhiên lại hỏi câu này, Trần Đại Tường thoáng ngạc nhiên, cười nói:

- Tôi đúng là người Bắc Kinh mà!

Lần này Trần Đại Tường vốn định cắt ít vốn chỗ Diệp Trạch Đào, không ngờ làm kinh động cả Lâm Tiểu Đao. Khi thấy Lâm Tiểu Đao coi trọng Diệp Trạch Đào như thế, Trần Đại Tường cũng hiểu ra, việc này phải làm chậm lại.

Ô dù của Trần Đại Tường mọi người đều vẫn đang phỏng đoán. Kì thực, Trần Đại Tường đúng là một kẻ có phe cánh, con gái ông ta trong năm nay sẽ công khai quan hệ chính thức với con trai của Vi Hoành Thạch. Bây giờ con trai Vi Hoành Thạch đã gọi ông ta là bố rồi, có quan hệ tầng thứ này, thì ô dù của Trần Đại Tường chắc chắn lắm rồi!

Lúc ở nhà, con trai của Vi Hoành Thạch đã nói cho con gái ông ta về một số việc trong nhà họ Vi rồi, nhất là lại nhắc đến một việc khiến ông ta vô cùng ngạc nhiên, nghe nói, cái chết của Vi Chính Quang – con trai Vi Hoành Lâm có liên quan tới Diệp Trạch Đào, Vi gia cũng đang âm thầm tiến hành điều tra việc này.

Con gái ông ta còn nói tới một suy đoán của nhà họ Vi, nghe nói khi còn ở Ninh Hải, Trịnh Tiểu Nhu rất có thể đã từng có một mối quan hệ, cũng chính vì mối quan hệ này mà Vi Chính Quang mới có những hành vi như thế, bởi vậy mà chết. Sự việc này đã trở thành nỗi đau của Vi gia, hiện nay người của Vi gia đang có những hành động nhằm vào Diệp Trạch Đào.

Sau khi tìm hiểu được tình hình này, Trần Đại Tường liền có suy nghĩ nhất định phải giúp người của Vi gia trả đũa một chút trong chuyện này.

Con gái ông ta rất xinh đẹp, đó là cái cơ bản. Tuy nhiên, nếu không làm được việc gì để Vi gia coi trọng, Vi gia sẽ xem thường gia đình mình, phải làm việc gì để Vi gia thấy mới được.

Có lúc Trần Đại Tường không hiểu, người con trai đó của Vi Hoành Thành rút cuộc là có vấn đề về chỗ nào, người nhà Vi gia cũng chẳng hiểu sao lại đột nhiên đồng ý việc Vi Nhĩ Chí cưới con gái mình.

Có được mối quan hệ giữa con gái với Vi Nhĩ Trí, sự phát triển của chính mình cũng leo lên được đường cao tốc. Vì vậy phải làm gì đó khiến Vi gia vui mừng mới được.

Âm thầm quan sát Diệp Trạch Đào, trong đầu Trần Đại Tường nghĩ, việc âm thầm cắt một phần chỗ Diệp Trạch Đào xem ra đã hấp tấp rồi, việc này cần phải bình tĩnh hết sức, không được để Diệp Trạch Đào cảnh giác mới đúng. Bước tiếp theo nên làm một số việc nhắm thẳng vào Diệp Trạch Đào.

Nghe Trần Đại Tường nói ông ta là người Bắc Kinh, Diệp Trạch Đào liền nghĩ, bản thân nhất định phải tìm hiểu về con người này.

Diệp Trạch Đào cũng không phải là một người dễ kích động, mặc dù muốn tấn công Trần Đại Tường và Sở Giáo dục tỉnh, song trong lúc tình hình còn chưa làm rõ ràng, tất nhiên hắn không thể manh động.

Lâm Tiểu Đao biết một số tình hình về Lâm Đại Tường, cho rằng trong việc này có thể mượn một ít sức mạnh của Trần Đại Tường để ngăn chặn hành động Diệp Trạch Đào, liền nói:

- Thật ra, hai người hình như còn có quan hệ thân thích mà!

Khi Trần Đại Tường thấy việc ngăn chặn không thành công, sắc mặt liền có chút bối rối, nếu việc này bị tiết lộ thì Diệp Trạch Đào sẽ nghĩ gì?

Diệp Trạch Đào cũng ngạc nhiên, liền nhìn Trần Đại Tường, trong lòng đầy sự nghi ngờ.

Lâm Tiểu Đao cười ha ha nói:

- Trạch Đào, con gái lão Trần hiện nay đã là con dâu của Vi gia rồi!

Diệp Trạch Đào có chút kinh ngạc, Vi gia mà Lâm Tiểu Đao nói đương nhiên Diệp Trạch Đào biết, chính là nhà của Vi Chính Quang mà. Bây giờ cũng đã mất rồi, cũng chưa từng nghe nói còn có người con nào nữa, chắc không phải là nhà cậu ta đâu, nếu không phải là nhà cậu ta, chắc là một nhà họ Vi nào khác đấy thôi!

- Là con của Vi Hoành Thạch sao?

Diệp Trạch Đào hỏi.

Lâm Tiểu Đao lại cười ha ha nói:

- Con trai của chủ nhiệm Vi và con gái của lão Trần.

Trần Đại Tường thấy chuyện đã được nói rõ, nét mặt có vẻ tự đắc, cười nói:

- Chủ nhiệm Vi để mắt đến gia đình tôi thôi!

Trong lòng Diệp Trạch Đào đã thoáng chút kinh ngạc, làm biết bao nhiêu lâu để rồi lại rơi vào tình huống này. Nếu như đúng tình huống này thì Trần Đại Tường tại sao lại cắt bớt vốn của ta, chuyện này nên phải xem xét kĩ càng, thế gian này không thể có chuyện không minh bạch được!

Diệp Trạch Đào nâng cốc mời Trần Đại Tường, cười nói:

- Quả nhiên đúng là người một nhà!

Trần Đại Tường cười ha hả:

- Nghe nói Tiểu Diệp và con gái nhà họ Lưu sắp bàn chuyện hỉ rồi?

- Vâng, chúng tôi sẽ tổ chức vào lễ Quốc khánh!

Lâm Tiểu Đao là người vui mừng nhất, mặc kệ hai người đó có quan hệ gì, chỉ cần cố ý khiến họ hiểu rõ mối quan hệ này thôi, ông ta tiếp tục theo dõi hai người.

Lâm Tiểu Đao khẽ thở dài, từ lúc biết mối quan hệ này của Trần Đại Tường, ông ta thấy chức Giám đốc Sở của mình đang bị lung lay. Trần Đại Tường có nền tảng vững chắc như thế, những ngày tháng sau này của mình thật sẽ chẳng thể tốt đẹp.

Trong lòng Lâm Tiểu Đao còn nghĩ, nếu Trần Đại Tường và Diệp Trạch Đào đối đầu, thì đây là một việc tốt, tốt nhất là tên Trần Đại Tường bị hất văng đi.

Lâm Tiểu Đao không hiểu rõ nguyên nhân việc Trần Đại Tường lén lút cắt vốn của Lâm Trạch Đào, chỉ cảm thấy giữa hai người này đang có chỗ mâu thuẫn.

Lâm Tiểu Đao ngồi vân vê chén rượu, tâm trạng đã tốt lên rất nhiều.

Sự việc cũng nói rõ ra cả rồi, Trần Đại Tường vì không muốn Diệp Trạch Đào hoài nghi mới cười bảo:

- Lần này cắt bớt một chút vốn của Thảo Hải, tôi biết đồng chí Tiểu Diệp sẽ không để bụng đâu, đều là người một nhà cả mà, có gì mà không nói rõ với nhau được. Tiểu Diệp, việc này không được để bụng đâu, lần sau Sở sẽ xem xét việc của huyện Thảo Hải kĩ hơn nữa.

Lâm Tiểu Đao mỉm cười gật đầu:

- Lão Trần, cứ cấp vốn cho huyện Thảo Hải trước đi, dù có khó khăn cũng không thể để đồng chí Chủ tịch Thảo Hải quay về tay không được.

Diệp Trạch Đào cảm thấy lại đang có một vấn đề lớn nữa xảy ra, phải chăng Vi gia đang âm thầm triển khai một loạt hành động nhằm vào ta?

Diệp Trạch Đào không thể không coi trọng sức mạnh của Vi gia, lực lượng của Vi gia rất mạnh. Ngày trước khi Lưu Vũ Giang còn sống, Vi gia và Lưu gia có quan hệ khá thân thiết, do dần dần nhiều việc xảy ra, hiện nay Vi gia và Lưu gia không còn hòa hợp nữa. Nếu có nghi vấn trong chuyện của Trịnh Tiểu Nhu thì rất có thể sẽ khiến Lưu gia trở thành một kẻ đối đầu. Diệp Trạch Đào càng biết rõ, nếu Vi gia muốn tìm hiểu việc xảy ra giữa hắn ta và Trịnh Tiểu Nhu trong phòng lần đó, không thể không nảy sinh một chút nội tình, sinh nghi là sự tất nhiên. Xem ra bây giờ đúng là Vi gia đang có hành vi nhắm vào ta thật rồi.

Khi thoáng nhìn Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào biết việc này là do Trần Đại Tường tự sắp đặt, chắc chắn không phải là hành động của Vi gia.

May mà có hành động này của Trần Đại Tường, khiến bản thân có sự cảnh giác.

Không thể không đề phòng nhà họ Vi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play