Đưa tay vỗ nhẹ lên vai Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói:

- Hôm nào đến nhà cha chơi nhé!

Diệp Trạch Đào sau khi nhận người thân với Hô Diên Ngạo Bác, đến lúc này cũng đã hiểu rõ, mình với Hô Diên Ngạo Bác từ quan hệ bình thường đã biến thành quan hệ cha con.

- Con nhất định sẽ đi thăm mẹ nuôi!

Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói:

- Ngay mai cha phải đi thăm bố mẹ con một chuyến, chuyện này cũng phải nói cho ông bà bên ấy một tiếng mới đúng.

Điều này thể hiện sự tôn trọng bố mẹ Diệp Trạch Đào của Hô Diên Ngạo Bác, Diệp Trạch Đào nói:

- Bố mẹ con đều rất dễ gần ạ.

Nhìn sang phía Trịnh Tiểu Nhu, Hô Diên Ngạo Bác nói:

- Tiểu Nhu, sau này thường xuyên tới nhà chú chơi nhé.

Phương Mai Anh nói:

- Cái vòng tròn này quả thật rất nhỏ!

Hiểu được ý của bà ấy là quanh đi quẩn lại đều thành người thân, Hô Diên Ngạo Bác liền cười nói:

- Chuyện tốt mà!

- Thôi được rồi, chúng tôi phải vào làm rồi, mọi người cũng đã uống kha khá rượu, vậy đừng lái xe nữa, đưa chìa khóa cho tôi, tôi sẽ đi tìm người đem xe về giúp.

Phương Mai Anh quan tâm nói.

Trịnh Tiểu Nhu đưa chìa khóa xe ra xong, Phương Mai Anh liền nhìn sang Diệp Trạch Đào nói:

- Tiểu Diệp, cậu đưa Tiểu Nhu về nhé!

Diệp Trạch Đào liền đồng ý.

Thấy Hô Diên Ngạo Bác và Phương Mai Anh đi làm, Diệp Trạch Đào ngắm nhìn Trịnh Tiểu Nhu đã uống một ít rượu, đôi mắt trở nên đầy quyến rũ nói:

- Anh đưa em về!

Lườm Diệp Trạch Đào một cái, Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Anh không đưa em, thì ai đưa em, anh cam lòng sao?

Diệp Trạch Đào liền cười cười.

Cán bộ lui tới nơi này không ít, nên hai người đều tỏ ra rất nghiêm túc.

Diệp Trạch Đào vẫy một chiếc taxi, hai người liền lên xe.

Có thể thấy, Trịnh Tiểu Nhu hôm nay vô cùng vui vẻ.

Chiếc taxi hòa vào dòng xe cộ. Người lái xe hỏi:

- Đi đâu ạ?

Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu.

Diệp Trạch Đào vốn định nói đến Lưu gia, nhưng lại thấy như vậy không hay cho lắm, hơn nữa, gần đây Trịnh Tiểu Nhu rất ít lui tới Lưu gia, cũng không biết cô sống ở đâu.

Chỉ về phía trước, Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Cứ đi thẳng là được.

Vừa nói xong, đầu cô liền tựa vào vai Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào vội nhìn ngó xung quanh.

Thấy mình đang ở trên xe, hắn mới yên tâm hơn một chút.

Trịnh Tiểu Nhu liền cười khẽ một tiếng.

Khi xe đã chạy qua vài ngã tư, bác tài lại hỏi:

- Đi đâu nữa đây?

Nhìn ra phía ngoài xe, Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Cho chúng tôi xuống chỗ này là được.

Xe dừng bên lề đường, Diệp Trạch Đào vội thanh toán tiền xe.

Nhìn ngó quang cảnh xung quanh, Diệp Trạch Đào sau khi xuống xe nghi ngờ hỏi:

- Em sống ở đây à?

Trịnh Tiểu Nhu liền khẽ cười, đưa tay ra ôm cánh tay Diệp Trạch Đào nói:

- Về sớm như vậy làm gì, cùng em đi dạo một lát.

Diệp Trạch Đào nói:

- Ở đây sao?

Kéo Diệp Trạch Đào đi, Trịnh Tiểu Nhu đã lôi hắn tới một cửa hàng quần áo ở bên đường. Mỗi người mua một chiếc mũ và một cặp kính râm.

Ra khỏi cửa hàng, Trịnh Tiểu Nhu đẩy mấy thứ trang bị kia vào tay Diệp Trạch Đào rồi nói:

- Biết anh là cán bộ lãnh đạo, cầm lấy mà trang bị đi!

Diệp Trạch Đào lắc đầu cười, Trịnh Tiểu Nhu này nào có say, xem ra vẫn còn tỉnh táo lắm!

Đội mũ và đeo kính râm vào, Diệp Trạch Đào cũng thấy an toàn, lúc này hắn mới yên tâm hơn nhiều.

- Anh đấy. Nếu sợ thì đừng làm lãnh đạo nữa!

Ôm lấy cánh tay Diệp Trạch Đào, cả người Trịnh Tiểu Nhu gần như dính sát vào người hắn.

Diệp Trạch Đào mỉm cười, nói thật, nếu theo nghề kinh doanh, dựa vào quan hệ của mình, sẽ rất có khả năng phát tài. Thế nhưng, chí hướng của Diệp Trạch Đào lại không nằm ở đó, hắn hiểu rất rõ. Trên đất nước Trung Quốc này, chỉ có nắm quyền lực trong tay, mới có thể làm được những việc có ích cho nhiều người.

Bản thân cũng ăn mặc đẹp đẽ, khoác tay Trịnh Tiểu Nhu, trong lòng Diệp Trạch Đào thấy rất thỏa mãn.

Hai người bước đi trên phố, Trịnh Tiểu Nhu nghiêng đầu nhìn Diệp Trạch Đào, thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn liền cười khẽ nói:

- Yên tâm. Con phố lớn thế này, các cán bộ lãnh đạo cũng đều đi làm rồi, không thấy có ai nhận ra anh đâu, hơn nữa, coi như trông thấy một mỹ nữ đang khoác tay anh đi. Ai có thể chứng minh được điều gì chứ?

- Quan trọng là cô gái khoác tay tôi lại quá xinh đẹp, em không thấy là tỉ suất ngoái đầu lại quá cao sao?

Khi Trịnh Tiểu Nhu nhìn thoáng qua đám đông đó, quả thật có không ít ánh mắt đàn ông đang chăm chú nhìn cô.

Đối với những chuyện này, cô ấy đã quá quen rồi, tâm trạng vui vẻ nói:

- Cô gái xinh đẹp như vậy khoác tay anh, anh còn không vui sao?

Diệp Trạch Đào đành nói:

- Vui, vui lắm, anh sao lại không vui được chứ?

Lại tựa đầu vào vai Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu cũng có dáng người cao gầy, hai người bọn họ quả thật vô cùng xứng đôi.

- Mẹ em đồng ý rồi!

Trịnh Tiểu Nhu nhỏ giọng nói.

Diệp Trạch Đào đang thất thần nên không nghe thấy câu đó, liền hỏi:

- Em bảo sao?

Véo Diệp Trạch Đào một cái, Trịnh Tiểu Nhu bĩu môi nói:

- Anh rốt cuộc có nghe hay không vậy?

- Đang nghe mà.

Diệp Trạch Đào cười nói.

- Tình hình ở bữa cơm hôm nay anh hẳn cũng thấy được, mọi người đều không phản đối gì!

Tình hình ở bữa cơm hôm nay Diệp Trạch Đào đương nhiên hiểu được, hiện giờ trong lòng hắn lại đang có một suy nghĩ khác. Hắn phát hiện ra rất nhiều chuyện bản thân cho là bí mật, nhưng thật ra lại không có bí mật nào, ví dụ như chuyện của hắn và Trịnh Tiểu Nhu, mọi người đều cho là rất bí ẩn, thế nhưng, trong mắt của một số người có lòng, chuyện này thật sự bí ẩn sao?

Phát hiện ra điều này, trong lòng Diệp Trạch Đào liền cảm thấy có chút cảnh giác.

Nghĩ đến vấn đề nam nữ hiện giờ của bản thân, Diệp Trạch Đào chỉ có thể tự than hổ thẹn, cùng một lúc lại có quan hệ với bốn người phụ nữ!

“Với Lưu Mộng Y xem như là vợ chồng chính thức, điều này hoàn toàn không có vấn đề gì, quan trọng là mình còn có quan hệ với hai cô gái khác, Ôn Phương và Phương Di Mai đều là những cô gái thực sự đã quan hệ với mình!”

Lại nghĩ tới Trịnh Tiểu Nhu, cô gái này có quan hệ với mình sớm nhất, Diệp Trạch Đào phát hiện ra rằng tác phong sống của hắn thật sự có vấn đề nghiêm trọng!

- Anh đang nghĩ gì vậy?

Trịnh Tiểu Nhu hỏi.

- À, anh đang nghĩ tác phong sống của mình có vấn đề nghiêm trọng rồi!

Còn tưởng Diệp Trạch Đào nói tới mối quan hệ với mình, Trịnh Tiểu Nhu càng ôm chặt tay Diệp Trạch Đào rồi nói:

- Từ khi bị gả đi, em coi như đã hiểu rõ rồi, hôn nhân chẳng qua cũng chỉ là một sự việc thôi, quan trọng là trong lòng mình phải thấy vui vẻ, nếu trong lòng không vui, thì có một cuộc hôn nhân cũng vô dụng. Dù sao em đã sớm nghĩ kĩ rồi, em cũng không cầu xin điều gì, cũng sẽ không gây ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của anh, anh chỉ cần coi em như vợ của mình là được!

Nghe Trịnh Tiểu Nhu nói ra những lời như vậy, ý nghĩ muốn giữ một chút khí tiết chính trực của hắn hoàn toàn sụp đổ.

Quay sang nhìn Trịnh Tiểu Nhu, trông thấy dáng vẻ chân thành của cô ấy, Diệp Trạch Đào lần đầu tiên chủ động vươn tay ra ôm eo Trịnh Tiểu Nhu.

Ôm chặt lấy Trịnh Tiểu Nhu, trên tay truyền đến một cảm giác thực mềm mại, trong lòng Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng, “Để ý nhiều làm gì, việc này vẫn là thuận theo tự nhiên đi!”

Lần đầu tiên được Diệp Trạch Đào chủ động ôm, trong lòng Trịnh Tiểu Nhu chợt có chút kích động.

- Trạch Đào, anh yên tâm, em sẽ sống tốt với Mộng Y!

Hai người không nói gì nữa, cứ đi một hồi lâu như vậy, Trịnh Tiểu Nhu chủ động vẫy tay gọi taxi.

Lần này Trịnh Tiểu Nhu nói ra một địa điểm, sau khi xe vòng qua mấy con phố, liền tới một tiểu khu buôn bán.

Xuống xe, thấy Diệp Trạch Đào tò mò nhìn xung quanh, Trịnh Tiểu Nhu nhỏ giọng nói:

- Nghĩ tới việc anh sẽ phải thường xuyên đến thủ đô, em muốn mua một căn hộ ở đây, tất cả đều đã được sửa sang xong hết rồi.

Diệp Trạch Đào giờ mới phát hiện ra Trịnh Tiểu Nhu tất cả đều đã có chuẩn bị.

Ở nơi này có vẻ ai cũng không quan tâm đến ai, hai người đi vào một căn hộ có vẻ là phòng của một dãy biệt thự xây liền, có thể thấy khung cảnh cũng thật thanh tĩnh.

Sau khi mở cửa bước bào, Diệp Trạch Đào nhìn thấy một chiếc xe dừng ở đấy.

- Sau này anh đến thì ở đây đi, mỗi tuần sẽ có người tới quét dọn vệ sinh, bất cứ lúc nào cũng có thể vào ở.

Tiến vào phòng, Diệp Trạch Đào trông thấy thấy một vài đồ gia dụng lại còn dán cả chữ hỉ đỏ chót.

Trông thấy cách bố trí của toàn bộ căn phòng thì giống như phòng tân hôn vậy, Diệp Trạch Đào liền hiểu ý của Trịnh Tiểu Nhu, cô ấy coi nơi này như phòng tân hôn của mình!

Trịnh Tiểu Nhu lúc này ánh mắt lại lần nữa trở nên đầy quyến rũ, cứ như vậy nhìn Diệp Trạch Đào rồi nói:

- Trạch Đào, lần này em chính thức gả cho anh rồi đấy!

Diệp Trạch Đào cũng không nhiều lời, một tay ôm chặt lấy Trịnh Tiểu Nhu.

Lúc này Trịnh Tiểu Nhu bắt đầu khóc, cô liền dụi đầu vào lòng Diệp Trạch Đào nói:

- Em chưa từng yêu bao giờ, vẫn không biết cảm giác khi yêu như thế nào, chỉ đến khi anh xuất hiện, em mới hiểu được hương vị của tình yêu!

Diệp Trạch Đào nâng khuôn mặt Trịnh Tiểu Nhu lên, trông thấy hai gò má đẹp tới nỗi khiến tim loạn nhịp, khi hôn nhẹ một cái lên trán Trịnh Tiểu Nhu, Trịnh Tiểu Nhu đã gắt gao ôm thật chặt lấy Diệp Trạch Đào.

Hai người rất nhanh liền đứng đó hôn nhau mãnh liệt.

Có thể nhận thấy, Trịnh Tiểu Nhu thật sự không có nhiều kinh nghiệm lắm, nên trong hai người Diệp Trạch Đào vẫn ở thế chủ động.

Hai người đều đang âu yếm mãnh liệt, Diệp Trạch Đào cũng không để ý chuyện gì nữa, toàn thân hắn ham muốn lập tức dâng cao.

Khi sức mạnh của cái vật mạnh mẽ dưới hạ thể kia xuất hiện, Diệp Trạch Đào đã nhanh chóng cởi bỏ quần áo của Trịnh Tiểu Nhu.

- Trạch Đào!

Trịnh Tiểu Nhu cảm nhận được sự kích động của Diệp Trạch Đào, lúc này cô mới nghĩ đến sự bất tiện của bản thân.

Diệp Trạch Đào lúc này cũng đã sờ đến chỗ kia.

Trong lòng sửng sốt, Diệp Trạch Đào cũng nghĩ đến tình trạng Trịnh Tiểu Nhu đã nói.

Trong lòng chợt lạnh, ham muốn tột độ của Diệp Trạch Đào cũng bắt đầu giảm dần.

Quần áo đã cởi được một nửa, đôi mắt đẹp của Trịnh Tiểu Nhu nhìn Diệp Trạch Đào, rồi nhỏ giọng nói:

- Từ hôm nay trở đi, anh là chồng của em rồi!

Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy Trịnh Tiểu Nhu đã quỳ phía trước Diệp Trạch Đào.

Quần cũng đã bị Trịnh Tiểu Nhu cởi ra, cái chỗ bị lửa tình thiêu đốt ấy để lộ ra ngoài.

Ngẩng đầu lên nhìn Diệp Trạch Đào một cái, Trịnh Tiểu Nhu đã ôm lấy Diệp Trạch Đào, đầu cũng vùi vào đó.

Khoái cảm mãnh liệt tràn ngập trong lòng Diệp Trạch Đào.

Không ngờ Trịnh Tiểu Nhu lại dùng cách này để “chăm sóc” hắn.

Trong lòng Diệp Trạch Đào lập tức ngập tràn tình cảm yêu mến đối với Trịnh Tiểu Nhu, người phụ nữ này hoàn toàn không giống với bất kỳ người phụ nữ nào khác!

Bầu không khí vui vẻ bao trùm cả căn phòng, Diệp Trạch Đào cũng coi nơi này thành phòng tân hôn của mình rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play