Lần này tới Bắc Kinh cũng coi như là thành công viên mãn rồi, ngoài việc giải quyết một số chuyện riêng tư thì còn phải làm quả đầu tư lớn của Bàng Chân nữa. Diệp Trạch Đào biết, cho dù là xem xét ở góc độ nào đi nữa, thì Bàng Chân cũng phải xử lý việc này thật thành công, việc đầu tư sửa sang trường học mặc dù đối với Bàng Chân mà nói thì là không nhiều, nhưng, nếu nhiều trường cùng xây dựng, thì ảnh hưởng về mặt truyền thông không hề nhỏ chút nào.

Chỉ cần làm được, thì phía bọn ông Hoa cũng coi là hóa giải được phần nào định kiến đối với Bàng gia.

Chuyện ngày Diệp Trạch Đào coi như là đã yên tâm rồi. Sáng sớm hôm sau, việc mà Diệp Trạch Đào nghĩ đến chính là việc đi gặp Hô Diên Ngạo Bác, suy cho cùng thì mối quan hệ này càng ngày càng gần, vả lại, Hô Diên Ngạo Bác đối với mình cũng không hề tồi.

Khi thử gọi điện cho Hô Diên Ngạo Bác, nghe thấy trong điện thoại là một người lạ nhấc máy, Diệp Trạch Đào còn cho rằng ông ta đã đổi số, nhưng, sau khi đối phương nghe thấy điện thoại của hắn, thì tỏ ra rất nhiệt tình, nói là Bí thư Hô Diên đang ở ngay bên cạnh.

Rất nhanh sau đó, từ trong điện thoại vọng ra tiếng cười sang sảng của Hô Diên Ngạo Bác.

- Trạch Đào, tôi cứ nghĩ là cậu tới thủ đô thì quên tôi rồi, tôi vẫn đang chờ cậu đấy.

Diệp Trạch Đào có chút ngượng ngùng nói:

- Bí thư Hô Diên, lần này cháu tới thủ đô là để xử lý vài chuyện riêng.

Hô Diên Ngạo Bác cười haha nói:

- Tôi biết là cậu đi bàn chuyện riêng, thế sao rồi, chuyện cưới hỏi cũng hòm hòm rồi chứ? Bao giờ thì cho tôi uống rượu mừng đây?

Nghe thấy Hô Diên Ngạo Bác nói chuyện với mình có vẻ thân mật, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm động nói:

- Cảm ơn Bí thư Hô Diên đã quan tâm tới cháu!

- Trạch Đào à, tôi đã nói với cậu rồi mà, đừng tỏ ra xa lạ như vậy, chúng ta nhận nhau làm người thân rồi đấy nhé!

Diệp Trạch Đào cũng nói trôi chảy:

- Vậy được ạ, cháu nghe lời chú.

Hô Diên Ngạo Bác lại cười lớn rồi nói:

- Thế mới đúng chứ.

- Trạch Đào à, tôi nghe nghe Tiểu Ninh nói là kế hoạch phát triển Thảo Hải của các cậu làm rất tốt đấy. Nếu có thể phát triển được Thảo Hải, thì đối với thành phố Hắc Lan, thậm chí là đối với toàn tỉnh mà nói đều là một việc rất có ý nghĩa. Các cậu nhất định phải quyết tâm làm việc nhé!

- Hiện giờ chúng cháu đang tiến hành làm việc, lần này tới thủ đô, cùng với Bàng Chân bàn xong về chuyện xây dựng lại tất cả trường tiểu học thị trấn ở huyện Thảo Hải, nếu làm được như thế, thì sự nghiệp giáo dục của toàn huyện Thảo Hải có thể coi là đạt tới một tầm cao mới rồi.

Hô Diên Ngạo Bác hỏi một chút nội dung bàn bạc chuyện này giữa Bàng Chân và Diệp Trạch Đào, sau khi nghe xong, Hô Diên Ngạo Bác hoàn toàn hiểu được cách nghĩ của Bàng gia, cười ha hả nói:

- Hóa ra là vậy!

Ông ta chỉ nói một câu như vậy, lại cũng không giải thích quá nhiều.

- Chú à, cháu muốn tới thăm chú, không biết có tiện không ạ?

- Thế này đi, sau hai giờ nữa, tôi có chút thời gian rảnh, cậu tới đây cùng tôi ăn bữa cơm.

Biết hiện giờ Hô Diên Ngạo Bác rất bận, có thể dành chút thời gian để gặp mình, thậm chí là ăn cơm cùng, như vậy là đã cho thấy mối quan hệ rất thân thiết rồi, Diệp Trạch Đào không dám chậm trễ, liền vội nói:

- Vâng, cháu sẽ đi ngay.

Sau khi cúp máy, từ trong phòng bước ra, hắn chỉ nhìn thấy Hoàng Hân đang ngồi ở đó, thì biết là Lưu Đống Lưu bọn họ cũng có chuyện phải đi ra ngoài.

Lưu Mộng Y lúc đó cũng đi ra nói:

- Trạch Đào, anh lại đi đâu thế?

Từ lúc phát triển mối quan hệ đó với Diệp Trạch Đào, cô ấy có vẻ cứ dính lấy hắn.

Diệp Trạch Đào kể lại chuyện Hô Diên Ngạo Bác mời hắn qua đó ăn cơm.

Lúc này Lưu Đống Vũ bước vào, nghe thấy lời này của Diệp Trạch Đào, mắt bỗng sáng lên nói:

- Trạch Đào, mau đi đi, thế quá tốt rồi, Mộng Y à, mau đi tiễn cậu ấy đi.

Lưu Mộng Y đương nhiên vui vẻ làm việc này, cười một tiếng đồng ý.

Nhìn Diệp Trạch Đào cùng Lưu Mộng Y đi ra ngoài, Lưu Đống Lưu thở dài:

- Nhà họ Lưu chúng ta cũng coi là ổn định rồi.

Hoàng Hân nói:

- Trạch Đào quan hệ thật sự rất rộng!

Thở dài một tiếng, Lưu Đống Lưu nói:

- Quan hệ là do người ta tạo dựng, nhìn Trạch Đào, nhiều lúc khiến tôi không thể không bái phục, nó có thể đi được đến ngày hôm này, mỗi bước đi đều phải rất ổn định!

- Mọi người ổn là được rồi, trông thấy bộ dạng mọi người tâm sự ngổn ngang, tôi cũng rất lo lắng!

Đều là người một nhà cả, mọi người tâm sự với nhau thì sẽ không còn có quá nhiều băn khoăn nữa.

- Thế lực của Hô Diên Ngạo Bác rất hùng mạnh, Trạch Đào tạo được mối quan hệ này, sẽ rất có lợi cho tiền đồ của nó!

Hoàng Hân cười nói:

- Mộng Y cứ khăng khăng phải lấy nó, chuyện này chỉ có thể do hai chúng nó tự quyết thôi. Lần này coi như là mối quan hệ đã chính thức, thời gian tổ chức cũng phải bàn bạc với nhà họ Diệp thôi.

- Tôi thấy việc này phải làm nhanh gọn mới được, dịp Quốc khánh tổ chức luôn đi, đừng kéo dài nữa!

Nói tới đây, Lưu Đống Vũ nhìn Hoàng Hân nói:

- Có nhiều việc đều tồn tại biến số, tôi có cảm giác Trịnh gia vẫn có suy nghĩ gì đó.

Hoàng Hân kinh ngạc nói:

- Thế được, để tôi đi nói chuyện với bố mẹ Trạch Đào!

Bà ta trước đây không quan tâm lắm, giờ thấy hôn sự giữa nhà họ Lưu và Diệp Trạch Đào một khi được tổ chức, nhiều vấn đề sẽ đều được giải quyết, thì bà hiểu được tầm quan trọng của việc giữ chặt Diệp Trạch Đào.

Lưu Đống Vũ mặt nở nụ cười, nói:

- Mộng Y tinh mắt thật đấy!

Khi hai người ở đây nói về chuyện của Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y, bọn họ cũng ngồi trên xe rồi.

Lén nhìn xung quanh, Lưu Mộng Y liền ôm chầm lấy Diệp Trạch Đào.

Biết cô ở nhà không dám làm bừa, giờ không có ai, nên muốn thân mật với hắn một chút, Diệp Trạch Đào cũng ôm chặt lấy Lưu Mộng Y, hai người thân thiết một hồi ở trên xe.

Sau khi được Diệp Trạch Đào hôn cuồng nhiệt một lúc, Lưu Mộng Y có chút động lòng, nhưng nghĩ tới việc Diệp Trạch Đào sắp phải đi gặp mặt Hô Diên Ngạo Bác, Lưu Mộng Y chỉ còn cách nín nhịn cái mong muốn ấy, nói nhỏ với hắn:

- Tối nay gọi cho em nhé!

Biết Lưu Mộng Y có ý, Diệp Trạch Đào hôn lên má cô, rồi nói:

- Anh lúc nào cũng có thể ứng chiến!

Cô đập nhẹ vào ngực Diệp Trạch Đào, khuôn mặt lúc này đỏ ửng lên như những giọt nước vậy.

Sau khi ngồi lại đàng hoàng, Lưu Mộng Y điều chỉnh lại tâm trạng, lúc đó mới khởi động xe.

Xe tới trước cửa Ủy ban Kỷ luật Trương ương, Lưu Mộng Y giúp Diệp Trạch Đào sửa sang lại quần áo, và nói:

- Gọi cho em nhé.

Diệp Trạch Đào xuống xe rồi vẫy tay về phía Mộng Y, rồi mới đi vào trong.

Khi Diệp Trạch Đào bước vào bên trong, trên đường thấy mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau, nhìn nét mặt đám người ra vào đó, Diệp Trạch Đào mới nhớ ra, nơi này không phải là nơi người bình thường có thể tới, nếu không báo tên của Hô Diên Ngạo Bác để xác nhận, thì Diệp Trạch Đào sẽ không được vào.

Đang đi, Diệp Trạch Đào trông thấy mấy người khí thế phi thường từ trong bước ra đang nói chuyện.

Khi ngẩng đầu lên nhìn, Diệp Trạch Đào lặng người đi, không ngờ họ lại là Tôn Tường Quân cùng một vài người nữa từ trong đi ra.

Trông có vẻ như họ đến để bàn chuyện.

Khi Diệp Trạch Đào thấy Tôn Tường Quân, Tôn Tường Quân cũng thấy được Diệp Trạch Đào.

Vừa thấy Diệp Trạch Đào, vẻ mặt vốn đang tươi cười của Tôn Tường Quân, bỗng hơi có chút biến đổi, có điều, y nhanh chóng khôi phục lại vẻ ban đầu.

Vẻ mặt vốn đã tươi cười ấy nay lại càng đậm ý cười hơn.

Tôn Tường Quân bước về phía Diệp Trạch Đào.

Thấy Tôn Tường Quân bước tới, Diệp Trạch Đào cũng cố bước lên trước.

Khi hai người đã bước đến gần nhau, Tôn Tường Quân mỉm cười, chủ động đưa tay ra bắt tay Diệp Trạch Đào nói:

- Tiểu Diệp, lâu lắm không gặp rồi, tới bàn chuyện à?

Đây hoàn toàn là bộ dạng tỏ ra rất thân thiết.

Nhìn thấy Tôn Tường Quân ra vẻ như vậy, Diệp Trạch Đào liền nắm tay y, nói:

- Chào Bí thư Tôn!

Dùng tay còn lại vỗ nhẹ lên tay Diệp Trạch Đào, Tôn Tường Quân nói:

- Tiểu Diệp, dạo này tôi rất quan tâm tới việc phát triển của Thảo Hải, Tiểu Lâm không gây phiền phức gì cho cậu chứ?

- Tổng giám đốc Tôn làm việc thật nghiêm túc, có bọn họ tham gia, tiến độ cải tạo huyện Thảo Hải sẽ càng nhanh hơn!

- Thằng nhóc này cứ thích chạy khắp nơi, nếu nó dám làm càn, cậu cứ gọi tôi nhé! Thật khó khăn, mấy đứa trẻ bây giờ toàn làm cho người ta phải hao tâm tổn khí.

Diệp Trạch Đào cười cười, cũng không đáp lại

Cười ha ha mấy tiếng, Tôn Tường Quân lại vỗ nhẹ lên vai Diệp Trạch Đào nói:

- Thảo Hải muốn phát triển mạnh, thì phải cần những đồng chí có gan dám khai thác như các cậu. Tôi đang định bảo cấp dưới tổ chức một đoàn khảo sát, tới Thảo Hải của các cậu thăm thú, lúc đó còn phải cần các cậu chia sẻ ít kinh nghiệm đấy.

Diệp Trạch Đào nói:

- Bí thư Tôn quá khen rồi, chúng tôi còn phải xin Bí thư Tôn chỉ giáo nhiều mới đúng.

Tôn Tường Quân cười lớn nói:

- Tiểu Diệp lúc nào cũng khiêm tốn như vậy.

Nhìn vào mấy người đi cùng rồi nói:

- Đây là đồng chí Diệp Trạch Đào ở tỉnh Ninh Hải, là một đồng chí rất có tinh thần khai thác!

Diệp Trạch Đào liền nhìn mọi người tươi cười.

- Được rồi, cậu đi làm việc của mình đi.

Tôn Tường Quân vỗ vào cánh tay Diệp Trạch Đào, quay người dẫn nhóm người kia đi ra ngoài.

Thấy Tôn Tường Quân đi khỏi, Diệp Trạch Đào vẫn đứng đó lặng người đi một lúc, trong lòng thầm nghĩ, “Lão Tôn Tường Quân này quả là lợi hại!”

Diệp Trạch Đào cũng coi như đã lĩnh giáo năng lực của Tôn Tường Quân rồi, cho dù trong lòng hận chính mình, nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ ra thân thiết.

Thực ra thì, bất luận Tôn Tường Quân tốt hay Diệp Trạch Đào tốt, thì mọi người cũng đều hiểu rõ là, giữa bọn họ đã có thù oán rồi.

Diệp Trạch Đào không tin Tôn Tường Quân lại độ lượng như vậy, cái chết của Tôn Cương mặc dù không liên quan tới hắn, nhưng nguyên nhân dẫn đến chuyện đó lại nằm ở phía hắn.

Tôn Tường Quân cần phải thể hiện mình độ lượng, tạo điều kiện cho việc tái nhậm chức của ông ta, còn bản thân hắn ư, hiện giờ vẫn không thể cùng đẳng cấp với Tôn Tường Quân, chắc chắn nên tránh đi thì hơn, điều này mới tạo nên cục diện như ngày hôm nay.

Nghĩ tới lần này Tôn Tường Quân có khả năng phục chức, Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng có chút áp lực. Con người này không giống như Tôn Cương, đó là một kẻ tính kế rồi mới ra tay, chỉ cần nhìn việc ông ta có thể thông qua hoạt động triển khai, phục chức khi đang bị khống chế, điều này đã có thể thấy được sự lợi hại của ông ta. Bước tiếp theo bản thân hắn phải để ý nhiều hơn nữa mới được.

Có điều, cứ nghĩ tới những thu hoạch trong chuyến tới thủ đô lần này, áp lực của Diệp Trạch Đào không còn lớn nữa. Hắn đã hiểu rõ một điều, sự phát triển của huyện Thảo Hải là gốc rễ của hắn, chỉ cần làm tốt công tác ở huyện Thảo Hải, thì sau lưng hắn sẽ có một thế lực ủng hộ hùng mạnh, nếu không làm tốt thì sẽ chẳng có được sự ủng hộ nào hết.

Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào lại có ý muốn lập tức quay trở về Thảo Hải, Thảo Hải mới là nền móng của hắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play