Lúc từ trong phòng đi ra, khuôn mặt của Lưu Mộng Y toát ra vẻ hạnh phúc. Cô hơi ngượng ngùng, bước từng bước nhỏ theo sau Diệp Trạch Đào.

Những hình ảnh về cảm xúc mãnh liệt lúc nãy lưu lại thật lâu trong đầu cô ta. Cứ nghĩ tới chuyện bố mẹ ở bên ngoài chắc chắn cũng sẽ nhận ra mình và Diệp Trạch Đào làm chuyện đó ở trong phòng thì Lưu Mộng Y lại có cảm giác hơi xấu hổ khi gặp bố mẹ mình.

Còn Diệp Trạch Đào lại có cảm giác hoàn toàn khác. Cái cảm giác sảng khoái ấy tràn ngập trong lòng. Từ bây giờ trở đi, Lưu Mộng Y sẽ là vợ của mình!

Cảm nhận được sự quyến luyến, bịn rịn không muốn rời xa mình của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào vô cùng hài lòng khi có một cô vợ như thế này.

Lúc nãy, nói chuyện với chồng một hồi lâu ở trong phòng vậy mà lúc đi ra vẫn thấy cửa phòng còn khép chặt. Hai ông bà Lưu Đống Lưu liền hiểu rằng, hôm nay con gái đã trao mình cho Diệp Trạch Đào rồi. Hai người ngồi ở đó, tâm trạng có chút phức tạp.

Nhìn thấy con gái đi ra, bà Hoàng Hân liếc nhìn khắp người con gái. Nhìn xong thì đã hiểu, từ giờ con gái đã không còn là con gái của mình nữa mà đã là con dâu của nhà họ Diệp rồi!

Cuối cùng thì con gái đã tự tìm được hạnh phúc của nó!

Bản thân Hoàng Hân cũng không biết là tại sao nhưng lúc nhìn lại Diệp Trạch Đào thì bà đã không còn cái cảm giác bài bác gay gắt kia nữa, mà là mong muốn Diệp Trạch Đào có thể đối xử tốt với con gái mình một chút.

Ông Lưu Đống Lưu cũng đã ngưng việc xem báo lại. Đôi mắt đeo kính đã rời khỏi tờ báo và cũng liếc nhìn Diệp Trạch Đào.

Hoàng Hân nói:

- Hai đứa đi đường mệt rồi, sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa?

Lưu Mộng Y thoáng đỏ mặt, lén liếc nhìn mẹ, nói mời:

- Bố, mẹ! Bố mẹ không đi ra ngoài à?

Hỏi câu thật là!

Diệp Trạch Đào hơi đỏ mặt xấu hổ.

Lưu Đống Lưu nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:

- Trạch Đào, con theo bố đến phòng sách. Chúng ta nói chút chuyện.

Hoàng Hân kéo con gái nói:

- Mẹ cũng có chuyện muốn nói với con.

Rồi kéo Lưu Mộng Y vào một phòng khác.

Diệp Trạch Đào theo Lưu Đống Lưu vào phòng sách của ông ta.

Phòng sách của Lưu Đống Lưu rất to. Bên trong còn có rất nhiều thứ kiểu như tranh chữ của các danh nhân. Nhìn thấy một căn phòng như thế này, Diệp Trạch Đào hiểu rằng nhà họ Lưu vẫn là một gia tộc lớn có trí tuệ, có cái nhìn rất sâu sắc.

- Tự rót nước uống đi.

Lưu Đống Lưu ngồi xuống.

Diệp Trạch Đào cầm ly lên rót một ly trà.

Dù sao cũng đã đến nhà họ Lưu rồi nên Diệp Trạch Đào cũng không còn cái cảm giác lo lắng bất an đó nữa.

Đặc biệt là tâm trạng lúc đến lần này thay đổi đã khiến cho Diệp Trạch Đào vô cùng tự tin.

Nhìn Diệp Trạch Đào tự nhiên rót trà, Lưu Đống Lưu cũng đang thầm gật đầu. Xem ra thằng nhóc này rất tự tin!

Lưu Đống Lưu cũng đang nhớ về tình hình lần đầu tiên Diệp Trạch Đào đến nhà họ Lưu. Lần đến đó, Diệp Trạch Đào tỏ ra rất thận trọng, còn lần này thì lại hoàn toàn khác.

Thấy Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Lưu Đống Lưu nói:

- Bây giờ đã là người một nhà rồi, có một vài chuyện cũng cần phải để cho con biết một chút.

Diệp Trạch Đào nói:

- Bố, xin bố nói đi ạ.

Bây giờ hắn cũng đã thay đổi cách xưng hô rồi.

Khuôn mặt tươi cười, Lưu Đống Lưu nói:

- Con bé Lưu Mộng Y này nhìn rất nghe lời nhưng lúc bướng thì cũng bướng lắm!

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Mỗi người một tính.

Lưu Đống Lưu gõ tay lên ghế một hồi rồi nói:

- Chắc ông Điền cũng đã nói với con một vài chuyện của nhà họ Lưu chúng ta rồi phải không?

- Thầy cũng đã nói một vài chuyện nhưng không rõ lắm.

Thở dài một tiếng, Lưu Đống Lưu nói:

- Bố mẹ nào mà chẳng mong con gái mình được hạnh phúc. Chúng ta cũng vậy thôi.

Những lời này ý là muốn giải thích một chút về chuyện ngăn cản trước kia của họ.

Diệp Trạch Đào nói:

- Bố, con hiểu. Ai làm cha làm mẹ cũng sẽ làm những chuyện như vậy thôi. Con hiểu, chuyện này đã qua rồi thì không cần phải nhắc lại nữa đâu.

Khuôn mặt Lưu Đống Lưu càng tươi cười hơn, nói:

- Con có thể hiểu được thì tốt rồi. Bây giờ đã là người một nhà rồi, sau này nhà họ Lưu chính là nhà của con. Có chuyện gì thì cả nhà bàn bạc mà làm nhé.

Nhìn thấy dáng vẻ của Lưu Đống Lưu, Diệp Trạch Đào bỗng nhiên hiểu được phần nào về con người của Lưu Đống Lưu này. Năng lực của ông bố Lưu Mộng Y này không mạnh nhưng ông ta lại rất muốn bảo vệ lợi ích của nhà họ Lưu. Xem ra sau khi mất đi chỗ dựa vững chắc, áp lực bảo vệ nhà họ Lưu của ông ta rất lớn.

Nhìn lại cái dáng vẻ già nua của Lưu Đống Lưu, những bất mãn vẫn còn trong lòng của Diệp Trạch Đào cũng đã tan biến:

- Bố, bố cũng đã vất vả rồi!

Diệp Trạch Đào nói một câu.

Lưu Đống Lưu không ngờ Diệp Trạch Đào lại hiểu mình đến thế, lại còn nói ra được những lời như vậy thì khuôn mặt lập tức lộ vẻ xúc động.

Bưng chén trà lên nhấp một ngụm xong, bao nhiêu tâm trạng xúc động cũng coi như là đã được đè nén xuống.

Trong lòng Lưu Đống Lưu cảm động. Bản thân hết mình để bảo vệ lợi ích của nhà họ Lưu. Có được mấy người nhà họ Lưu hiểu được mình đã vì cái lợi ích này mà thậm chí còn nghĩ tới chuyện thông gia, vứt bỏ hạnh phúc của con gái chứ?

Cuối cùng thì vẫn cứ là thằng con rể mà mình luôn phản đối này lại hiểu mình!

Lúc nghĩ đến gánh nặng của nhà họ Lưu đang đè lên người mình, khiến cho mỗi ngày mình đều cảm thấy bất lực, không làm được gì cả thì Lưu Đống Lưu lại thở dài.

Có sự thay đổi tâm trạng như thế này, Lưu Đống Lưu bỗng nhiên cảm thấy không thể dùng cái cách trước kia để cư xử với Diệp Trạch Đào được nữa.

Thì ra suy nghĩ của Lưu Đống Lưu là lợi dụng cái thế lực của Điền Lâm Hỷ và Hồ Diên Ngạo Bác ở sau lưng Diệp Trạch Đào để bảo vệ lợi ích của nhà họ Lưu. Bây giờ mới phát hiện ra, rất nhiều chuyện của nhà họ Lưu, nếu có Diệp Trạch Đào gánh vác thì áp lực của mình sẽ giảm đi rất nhiều.

Lưu Đống Lưu ngồi thẳng người dậy, nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:

- Trạch Đào, con cứ yên tâm đi. Sau này nhà họ Lưu sẽ ủng hộ con hết mình.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Con đặc biệt tin tưởng với sự nỗ lực của mình, con cũng có thể phát triển rất tốt!

Đây là một sự tự lực mạnh mẽ!

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc như vậy của Diệp Trạch Đào, Lưu Đống Lưu biết đã không thể dùng sức mạnh của nhà họ Lưu để dụ dỗ Diệp Trạch Đào được rồi. Bây giờ việc cần làm đó là phải cố gắng giữ chân Diệp Trạch Đào lại nhà họ Lưu.

- Trạch Đào, Mộng Y là đứa con gái duy nhất của ta. Có một chuyện, ta đã suy nghĩ rất lâu rồi, mà cứ không tiện nói ra!

Diệp Trạch Đào không hiểu nói:

- Bố, bố nói đi ạ.

Chần chừ một hồi, Lưu Đống Lưu mới nói:

- Có thể để con của hai đứa mang họ Lưu được không?

Lúc nói những lời này, ánh mắt của Lưu Đống Lưu vô cùng tha thiết.

Thấy Diệp Trạch Đào sững sờ, Lưu Đống Lưu lại nói:

- Con yên tâm, chỉ cần đứa bé mang họ Lưu thì nhà họ Lưu chúng ta sẽ cố gắng dạy dỗ nó. Nhà họ Lưu cũng phải có một người nối dõi chứ!

Những lời này đã nói rất rõ ràng rồi. Chỉ cần đứa bé lấy họ Lưu, có nghĩa là người kế thừa của nhà họ Lưu thì sau này nhà họ Lưu sẽ ra sức ủng hộ. Cái tiền đồ đó chắc chắn sẽ rộng lớn.

Sắc mặt Diệp Trạch Đào lại thay đổi rất lớn, cũng hơi cao giọng nói:

- Con tin vào năng lực của mình, con tin là mình cũng sẽ tạo dựng được một tương lại tốt đẹp cho con mình. Nhà họ Diệp cũng cần có một đứa bé mang họ Diệp!

Diệp Trạch Đào quyết sẽ không đồng ý chuyện này. Đã lấy con gái của nhà họ Lưu ở đây rồi, sinh con ra lại đổi sang họ Lưu. Vậy bảo mình sau này làm sao mà ngẩng đầu nhìn người ta. Chắc chắn mọi người sẽ cho rằng mình dựa dẫm vào nhà họ Lưu mà phát triển lên. Diệp Trạch Đào bây giờ đã không giống như trước kia nữa rồi. Con người hắn ta đầy tự tin hùng mạnh, căn bản là sẽ không để ý đến thái độ của nhà họ Lưu nữa.

Thấy Diệp Trạch Đào bác bỏ ý kiến của mình, Lưu Đống Lưu vẫn có chút không cam lòng, nói:

- Trạch Đào à, họ của đứa bé là gì thì cũng vậy thôi. Sao con lại để ý như vậy chứ?

- Bố, chuyện này không cần phải nói nữa, con rất để ý!

Lưu Đống Lưu nhìn thẳng vào Diệp Trạch Đào một hồi lâu, trong lòng thở dài một tiếng. Xem ra Diệp Trạch Đào quyết sẽ không nhượng bộ chuyện này. Thằng nhóc này bây giờ đã đủ lông đủ cánh rồi!

Chuyện này cũng là một sự thăm dò của Lưu Đống Lưu. Ông ta cũng biết chẳng có khả năng gì lớn. Sau khi xác nhận được thái độ của Diệp Trạch Đào rồi, Lưu Đống Lưu biết chỉ có thể thử phương án đầu tiên một chút thôi, liền nói đại:

- Trạch Đào, đã vậy rồi thì nếu con và Mộng Y có đứa con trai thứ hai, có thể để đứa bé trai thứ hai này đổi thành họ Lưu không?

Diệp Trạch Đào lại không có ý từ chối chuyện này. Điều mà hắn bận tâm lo nghĩ đó là vấn đề mình có phải ở rể hay không. Đó có thể là một chuyện lớn về thể diện. Chỉ cần giải quyết được vấn đề này thì những chuyện khác không là gì cả.

- Chuyện này bố có thể tìm Lưu Mộng Y để bàn bạc.

Diệp Trạch Đào nói một câu.

Mắt chợt sáng lên, Lưu Đống Lưu có chút vui mừng nói:

- Được, cứ quyết định như vậy đi!

Cả hai người đều không nghĩ đến vấn đề kế hoạch hóa gia đình. Chuyện này đối với dân chúng tầng lớp dưới đều đã khó kiểm soát rồi, đến tầng lớp trên lại càng linh hoạt hơn nữa. Đây cũng là một nét đặc sắc của Trung Quốc.

Diệp Trạch Đào nhìn thấy dáng vẻ của Lưu Đống Lưu thì thầm lắc đầu. Tìm đến chỗ Lưu Mộng Y thì xem ra cô ấy lại phải nhận lấy sự động viên thay phiên của ba mẹ cô ấy rồi!

Giải quyết vấn đề xong, ánh mắt Lưu Đống Lưu nhìn về phía Diệp Trạch Đào đã hài lòng hơn rất nhiều. Khi nghĩ đến chuyện nếu Diệp Trạch Đào phát triển lên, chắc chắn sẽ chăm sóc con cái được nhiều thì Lưu Đống Lưu như mở cờ trong bụng. Nếu nói trước kia chỉ là để Diệp Trạch Đào mượn chút tiền bạc của nhà họ Lưu thì bây giờ điều mà ông ta nghĩ tới đó là vấn đề thống nhất giữa bản thân ông ta và Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào phát triển rồi thì tiếp theo chính là sự phát triển của cháu mình. Chuyện này đã không còn liên quan đến người ngoài nữa mà là vấn đề phải rải đường vạch lối cho cháu của mình.

- Trạch Đào, huyện Thảo Hải của các con là nơi giao giới của ba tỉnh. Trong đó tỉnh Tây Nam từ trước tới giờ là phạm vi thế lực của nhà họ Lưu chúng ta. Đến lúc đó, ta sẽ gọi mọi người lại để các con làm quen một chút. Nếu sắp tới triển khai hoạt động tốt thì tỉnh Tây Nam cũng có thể sẽ để cho con quản lý!

Diệp Trạch Đào cũng lộ vẻ mặt suy tư. Sắp tới, nếu có người phe Điền nắm giữ lấy tỉnh Ninh Hải, nhà họ Lưu lại chiếm tỉnh Tây Nam. Đây lại là hai lực lượng lớn mạnh ở đó. Nếu cũng có thể nắm giữ được tỉnh Trung Dương thì sẽ hình thành sức mạnh tổng hợp của cả ba tỉnh. Đó có thể là một lực lượng vô cùng hùng mạnh. Cần phải nghiên cứu lại chuyện này một chút mới được:

- Tình hình ở tỉnh Trung Dương ra sao ạ?

Lần đầu tiên Diệp Trạch Đào quan tâm đến thế cục của ba tỉnh.

Lưu Đống Lưu nhìn Diệp Trạch Đào đầy thâm ý nói:

- Từ trước tới giờ Tỉnh Trung Dương luôn là phạm vi thế lực của nhà họ Trịnh. Con không biết sao? Bố của Tiểu Nhu leo được vào thủ đô cũng chính từ cái chức Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Trung Dương.

Diệp Trạch Đào cảm thấy cuối cùng những chuyện mình không hiểu lắm cũng đã được giải thích rõ ràng rồi. Thì ra là ba tỉnh này có bố cục như thế này đây. Chẳng trách Thảo Hải có thể thành trung tâm của ba tỉnh. Thì ra tất cả những chuyện này đều là kết quả của việc triển khai hoạt động của những người ở đứng phía sau.

Xem ra là mọi chuyện đều có liên hệ với nhau. Chẳng có chuyện gì là vô duyên vô cớ cả!

Thấy nét mặt của Diệp Trạch Đào, Lưu Đống Lưu lại thở dài một lần nữa. Thằng con rể này đúng là một người có khả năng nhận thức rất tốt. Có hắn vào nhà họ Lưu, chắc là cái không khí trầm lặng của nhà họ Lưu sẽ có một sự thay đổi lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play