- Trạch Đào à, việc về Thảo Hải làm tốt lắm! Ninh Quân và Diệp Trạch Đào ngồi trong một nhà hàng cao cấp ở thành phố Hắc Lan, sau khi hai người chạm cốc Ninh Quân xúc động nói.

Lần này Diệp Trạch Đào đến thành phố Hắc Lan để họp, Ninh Quân bèn tiếp đãi hắn ăn uống tại đây.

Thấy Ninh Quân lựa chọn một nơi như vậy, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy không thoải mái, thầm nghĩ một bữa cơm ở đây có lẽ bằng cả số tiền một năm thu nhập của gia đình nghèo ở Thảo Hải.

Nghĩ đến giới quan chức ở thành phố Hắc Lan với cuộc sống xa xỉ như vậy, Diệp Trạch Đào thấy có đôi chút đáng tiếc.

Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào chỉ có thể chôn vùi ý nghĩ này trong lòng mà thôi.

- Anh Ninh, bây giờ anh cũng làm tốt lắm mà!

Quan hệ của hai người tuy là cấp trên và cấp dưới, nhưng phần lớn thời gian biểu hiện là thứ tình cảm bạn bè.

Than một tiếng, Ninh Quân nói:

- Hồi trước khi còn làm thư ký luôn cho rằng thằng chột làm vua xứ mù, tiền hô hậu ủng, từ sau khi đến thành phố Hắc Lan mới phát hiện ra rằng cái mà chúng ta nhìn thấy chỉ là bề nổi mà thôi, có cái khổ chỉ có trong lòng mình mới hiểu được thôi.

Diệp Trạch Đào cười cười mà không tiếp lời, hắn cũng biết chút ít về tình hình của Ninh Quân, bây giờ Ninh Quân đang trong giai đoạn không thoải mái lắm, nếu như không có quan hệ đồng minh với bọn Phương Thuận Chương thì Ninh Quân thật khó mà đứng yên được.

Ninh Quân xuất thân từ thư ký nên dù sao cũng thiếu những kinh nghiệm thực chiến, hồi trước còn có Hô Diên Ngạo Bác che chở, uy phong thì rất là uy phong, bây giờ sau khi làm một mình thì lộ ra nhiều khuyết điểm.

Nhấp một hớp rượu, Ninh Quân nói:

- Tôi vẫn theo dõi sự phát triển ở Thảo Hải suốt, gần đây lại lôi kéo thêm được không ít vốn đầu tư nhỉ!

- Lần này chính xác là có thêm vài hạng mục đầu tư nữa, bộ máy cán bộ đúng là rất đoàn kết, mọi người đều cố gắng kéo hạng mục về, các hạng mục ở mảnh đất Thủy Thảo ngập nước là do Lí Vĩnh Vệ tìm về, anh ta phân công quản lý xã Thủy Thảo. Lần này hạng mục ở vùng ngập nước rất lớn, vào guồng rồi, phối hợp với công trình để đời của Thảo Hải chắc là không có vấn đề gì. Xã Ngưu Nhai làm cái quê hương trái cây cũng hay, Lưu Hâm Diễm rất nhiều lần chạy lên tỉnh mời các chuyên gia về nông nghiệp đến để khảo sát, cuối cùng đã kết hợp với viện nông học của tỉnh thành lập nên một dự án, rất nhiều cán bộ kỹ thuật trong nông học viện đã đến dụng võ tại xã Ngưu Nhai. Tiếp theo đó là sản học nhất thể hóa, hiệu quả kinh tế đã đạt, các xã hiện nay đều rất cố gắng, quan trọng nhất vẫn là việc nông dân có được lợi ích thực tế!

Nghe thấy lời giới thiệu của Diệp Trạch Đào, Ninh Quân cười nói:

- Người lợi hại vẫn là cậu em rồi, đi đến đâu cũng đều lôi ra được vài thứ, đúng là người tài đi đâu cũng tài!

- Không có cách nào khác, huyện Thảo Hải nghèo quá, không nghĩ ra vài cách thì làm sao có thể phát triển lên được đây, may là mọi người đều đoàn kết, làm mọi việc không đến nỗi khó khăn lắm!

- Tôi hiểu cách nghĩ của cậu, nói thật lòng: mọi người đều tán thưởng cách làm việc của cậu, khơi dậy được tính tích cực của mọi người, cậu có thể dùng quyền, một chút này đã mạnh hơn so với nhiều người rồi!

Nói đến việc này, Diệp Trạch Đào nói:

- Từ trước tới nay tôi vẫn nghĩ như vậy đấy, nếu tôi không có nhiều phương pháp đem lại lợi ích như vậy, thì hà tất không nắm được nhiều lợi ích đó, khơi dậy tính tích cực của mọi người, mọi người cùng nhau dùng lực thì mới có thể làm tốt công việc được!

Cẩn thận suy nghĩ một hồi lời nói của Diệp Trạch Đào, Ninh Quân khẽ gật đầu nói:

- Cậu nói rất đúng, chỉ cần trong lòng vô tư, lại không cần hưởng nhiều lợi ích, tuy nhiên cần phải nắm giữ những lời nói ngữ quyền với bộ máy cán bộ!

Diệp Trạch Đào mỉm cười không nói, với huyện Thảo Hải bây giờ, lời nói của hắn có uy quyền vô cùng lớn.

Diệp Trạch Đào ít nhiều vẫn có chút cảm giác, dã tâm tranh quyền đoạt chức của con người Ninh Quân này còn rất nặng, cái gì cũng muốn nắm trong tay, nhưng tạm thời giờ đây vẫn chưa có đủ năng lực đó.

Hai người ngồi trên lầu, ngay phía bên dưới là bãi đỗ xe.

Diệp Trạch Đào châm một điếu thuốc rồi rít một hơi, lơ đễnh đưa mắt nhìn xuống phía dưới lầu, ánh mắt bất chợt ngưng lại.

Ninh Quân cũng cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của Diệp Trạch Đào nên cũng đưa mắt nhìn theo.

Nhìn rõ tình hình bên dưới, Ninh Quân cau mày nói:

- Âu Dương Trường Dương ư!

- Là Tôn Lâm!

Diệp Trạch Đào nhìn xa nói.

Nhìn kỹ lại, quả nhiên Ninh Quân nhìn thấy Tôn Lâm và Âu Dương Trường Dương cùng nhau bước vào trong nhà hàng.

Diệp Trạch Đào nhìn thấy sự xuất hiện của Tôn Lâm, trong lòng có đôi chút thấy khó chịu, thằng ranh này cuối cùng cũng đã chạy đến Hắc Lan này rồi. Nếu gã ta đã đến rồi thì thành phố Hắc Lan chắc chắn sẽ xảy ra một số thay đổi lớn, điều này thật là phiền nhiễu.

- Trạch Đào, Tôn Lâm đến rồi, thành phố Hắc Lan chắc sẽ không được yên bình đâu!

Ninh Quân vốn biết rõ sự mâu thuẫn giữa Diệp Trạch Đào và Tôn Lâm, nhìn thấy Tôn Lâm đến đây lập tức nghĩ ngay tới mục đích của anh ta.

Âu Dương Trường Dương là do Tôn gia phái đến để làm khó dễ hắn đây, gần đây đúng là không có động tĩnh gì, bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy Tôn Lâm và Âu Dương Trường Dương đi cùng nhau, Diệp Trạch Đào không thể không đề cao cảnh giác.

- Âu Dương gần đây có gây gì không?

Nếu như đối với người khác, Diệp Trạch Đào chắc chắn không dám hỏi như vậy, đối diện với Ninh Quân thì Diệp Trạch Đào lại ngược lại có thể hỏi trực tiếp.

Nghe thấy Diệp Trạch Đào dò hỏi, Ninh Quân cũng không có vẻ của một Trưởng ban tổ chức cán bộ, thành thật nói:

- Nói ra thì thật kỳ lạ, gần đây khi họp hành không thấy anh ta phát ngôn gì, cũng chẳng thể hiện thái độ gì, biểu hiện cứ như thể không có con người anh ta ở đấy vậy.

Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, cái tay Âu Dương Trường Dương này cũng hiểu tình hình Hắc Lan, cũng không nói tung ra giống như lúc ban đầu mới tới. Lúc gã ta mới đến thành phố Hắc Lan là muốn mượn thế lực để chèn ép hắn, sau đó mới phát hiện chút quyền lực cỏn con đó không có mấy tác dụng, cho nên bây giờ chuyển sang dùng phương pháp quan sát, hy vọng những quan sát và sắp đặt trong thời gian này, Âu Dương Trường Dương cũng đã rất thấu hiểu tình hình. Không xuất chiêu thì thôi chứ khi đã ra tay, lần này chiêu trò của Âu Dương Trương Dương khẳng định sẽ có sự khác biệt với trước đây.

Lần này Tôn Lâm đến là để đốc thúc cuộc chiến đây!

Diệp Trạch Đào cũng có đôi chút nhận biết, nhìn thấy Tôn Lâm đến, Diệp Trạch Đào tin chắc rằng Tôn Lâm tất nhiên là nhìn thấy hắn phát triển như vũ bão thì chịu không nổi, đích thân ra tay đối phó với hắn đây.

- Trạch Đào, hiện nay tình hình ở tỉnh coi như là yên ổn, trên tỉnh chắc sẽ không có áp lực gì đâu, có một số người chắc chắn cũng hiểu được rằng, nếu như họ quả quyết, ngay sau đó sẽ là một số lực lượng của đối thủ cũng động thủ, dây dưa đến rất nhiều người, cho nên áp lực trên tỉnh cậu tạm thời không cần nghĩ tới, vấn đề đặt lên hàng đầu bây giờ là tình hình trong huyện.

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:

- Tôi cảm giác lần này bước đầu tiên của bọn họ không nhất định phải là tôi.

Ninh Quân lúc ban đầu không chú ý, giờ nghĩ kỹ lại, trong lòng không khỏi chấn động nói:

- Ý cậu nói bọn họ muốn đạp đổ hậu đài của cậu trước à?

Gật gật đầu, Diệp Trạch Đào nói:

- Trong huyện chắc chắn không thể xảy ra chuyện gì, chỉ có thể tác động từ trên thành phố xuống mà thôi!

Ninh Quân cũng đã hiểu, đây là lòng tự tin của Diệp Trạch Đào, hiện nay huyện Thảo Hải được Diệp Trạch Đào tổ chức giống như chiếc thùng sắt, Âu Dương Trường Dương mấy lần muốn đánh vào đều không thành, cho nên nếu đánh từ huyện Thảo Hải lên gặp phải phe cánh vững chắc của Diệp Trạch Đào là nhiệm vụ bất khả thi.

Hơn nữa, con người Diệp Trạch Đào không có mấy khuyết điểm, không tham không chiếm, nhận được gì tốt đều đem cho người, vấn đề kinh tế cơ bản là trong sạch. Bây giờ hắn lại làm tốt như thế, coi như Âu Dương Trường Dương muốn đối phó với hắn cũng thật khó.

Nếu đã không thể đối phó với Diệp Trạch Đào được từ huyện Thảo Hải, thế thì phải đạp đổ hậu đài trên thành phố trước rồi hãy hay, làm cho hậu đài ở thành phố của Diệp Trạch Đào rối loạn. Chỉ cần hậu đài thành phố của Diệp Trạch Đào mất đi, đến lúc đó lại sờ đến đồng bọn ở huyện Thảo Hải, nếu thật sự đến được bước này thì việc đối phó với Diệp Trạch Đào chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi.

Cẩn thận cân nhắc tình hình thành phố Hắc Lan một hồi, trong lòng Ninh Quân sững sờ, nhìn sang phía Diệp Trạch Đào nói:

- Lẽ nào?

Diệp Trạch Đào hơi gật nhẹ đầu.

Ninh Quân đập bàn, chửi một câu.

Trắng đen đã rõ, bọn Phương Thuận Chương bây giờ là người của Điền Lâm Hỷ, đối phương biết rõ động vào bọn họ sẽ khó chơi vô cùng, chắc chắn sẽ không chọn bọn họ làm mục tiêu, hơn nữa đám người Phương Thuận Chương như vậy, làm sao mà lại bị đối phương gây chuyện được chứ.

Nếu đã không sờ được đến bọn Phương Thuận Chương thì đương nhiên phải tìm mục tiêu khác để thay thế, Bí thư Hô Diên rời khỏi tỉnh Ninh Hải, gã đã mất đi một chỗ dựa vững chắc, trong tình cảnh như thế này, đối phương chắc chắn sẽ chọn mục tiêu là mình rồi.

Diệp Trạch Đào lúc này mới nói:

- Thực ra, chỉ cần anh không có chuyện gì thì chắc sẽ không sao đâu.

Ninh Quân nghe được lời nói này, nét mặt liền có đôi chút biến đổi.

Nhìn thấy nét mặt Ninh Quân biến đổi, Diệp Trạch Đào sững sờ, trong lòng lập tức có suy nghĩ, lẽ nào Ninh Quân thật sự có chuyện gì chứ?

- Ha ha, Tôi thì làm sao có chuyện gì được cơ chứ! Ninh Quân cười lớn nói một câu.

Thấy Ninh Quân như vậy, Diệp Trạch Đào cang thêm lo lắng, Ninh Quân làm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ của thành phố Hắc Lan, đối với hắn mà nói là một chỗ dựa rất lớn, nếu phía anh ta mà có chuyện rắc rối gì, thì hậu đài của hắn ở thành phố Hắc Lan sẽ mất đi một mắt xích, phải chú ý đến việc này thêm mới được.

Lần đầu tiên Diệp Trạch Đào có cảm giác không yên tâm về Ninh Quân.

Khi hai người ăn xong cơm, Ninh Quân vội vàng đi ngay.

Nhìn theo sau dáng vẻ vội vã của Ninh Quân, Diệp Trạch Đào cảm thấy việc này thật là quan trọng.

Nghĩ một lát, ngồi trong xe, Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho Điền Lâm Hỷ.

Lúc này Điền Lâm Hỷ cũng đã về đến tỉnh, thì có điện thoại của Diệp Trạch Đào gọi tới, nghe Diệp Trạch Đào kể về việc hôm nay nhìn thấy và kèm thêm một số phân tích nữa, Điền Lâm Hỷ nói:

- Từ sự quan sát của cậu có thể thấy được, tên tiểu tử Ninh Quân chắc chắn là có chuyện rồi, chỉ là không biết cụ thể là chuyện gì thôi. Cậu ta chắc là vội vàng đi để giải quyết việc, vấn đề chắc không lớn lắm, thế này nhé, việc này để tôi sắp xếp, tôi sẽ tìm người âm thầm điều tra, mắt xích Ninh Quân này vẫn còn có tác dụng cho cậu đấy.

Biết Điền Lâm Hỷ có lực lượng rất hùng mạnh trong tỉnh, việc điều tra Ninh Quân thì không vấn đề gì, hơn nữa là âm thầm điều tra, chủ yếu làm trước khi bọn Âu Dương Trường Dương ra tay, chỉ cần tiêu hủy sự việc trước khi bùng nổ, tin rằng kế hoạch tiêu diệt hậu đài của bọn Tôn Lâm sẽ bị phá sản.

Nghĩ đến ảnh hưởng của Tôn Lâm đối với thành phố Hắc Lan sau này, Diệp Trạch Đào quyết không dám sơ suất, Tôn Lâm là người đã từng bị thua, lần này anh ta đã chạy đến đây rồi, chắc chắn sẽ làm những việc không giống như trước kia nữa, anh ta lẽ nào lại dám liều lĩnh nữa?

Diệp Trạch Đào tin rằng nếu Tôn Tường Quân đồng ý cho Tôn Lâm đến đây rồi, thì đã tiến hành chỉ điểm, trong tỉnh đã có sự ủng hộ của Lâm Bá Thành, ở thành phố lại có Âu Dương Trường Dương tiên phong nữa, nếu như đông tây đều tiến quân vào thì cục diện Hắc Lan sẽ nhanh chóng trở nên hỗn loạn.

Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào lại ngồi trên xe suy nghĩ một hồi lâu nữa, rồi nói với Tư Đồ Vũ:

- Đến Thành ủy!

Diệp Trạch Đào nghĩ ra một diệu kế, cái tay Bí thư Thành ủy Sở Tuyên cũng có thể xem là hậu đài, bây giờ cục diện phát triển chắc chắn cần phải có Sở Tuyên bảo vệ cho, nếu như có người muốn đến làm bậy, tin chắc rằng Sở Tuyên sẽ không đồng ý, lần này phải đến mượn lực lượng của Sở Tuyên mới được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play