Sự việc cũng chỉ công bằng được như vậy, Diệp Trạch Đào lại có chút tiếc nuối. Hắn vốn định mượn chuyện này để gây sự xong không ngờ Lan Văn lại không rơi vào tròng. Con người này đúng là nhân vật đã thành tinh rồi!

Cũng vài lần cố ý kiếm chuyện làm ông ta mất mặt, xong đều bị Lan Văn chặn lại bằng điệu cười tủm tỉm. Diệp Trạch Đào mới phát hiện ra rằng, trong chốn quan trường không phải ai cũng có tính khí nóng nảy như Tôn Cương, rất nhiều người lại không dễ đẩy đi như vậy.

Liếc nhìn Lan Văn, Diệp Trạch Đào thoáng chần chừ, hay là mình sẽ không nhằm vào ông ta nữa. Cái lão già này tinh quái như vậy, xem ra cũng chẳng moi được chuyện gì của Tạ Dật từ chỗ lão ta được.

Diệp Trạch Đào cũng học được một số nội dung về lĩnh vực chính trị trên thành phố từ chuyện này. Trước đây Diệp Trạch Đào chẳng biết giả vờ như thế nào, bây giờ hắn đã có sự trải nghiệm thực sự về nó. Trong chốn quan trường phức tạp, xem ra người có năng lực khéo ứng biến thì chỉ có cái lão Lan Văn này là giỏi nhất. Thảo nào lão này có rất nhiều vấn đề thế mà vẫn sống ung dung được.

- Tiểu Lỗ, mọi người ở đây đều là người cùng ngành với cô, cô ở lại ăn cơm cùng với mọi người, tôi phải về trước đây.

Diệp Trạch Đào làm xong việc của mình rồi cũng muốn ra về.

Ngụy Vĩ nói:

- Chủ tịch Diệp, khó khăn lắm mới gặp được anh, anh ở lại uống vài chén rượu với mọi người cho vui, đừng về vội.

Nói rồi, anh ta lấy một chiếc ghế mời Diệp Trạch Đào ngồi xuống.

Phương Hướng Lâm quan sát tình hình ở đây rồi thầm thở dài một tiếng. Anh ta biết mình đã bị Lan Văn bỏ rơi, ở lại thì cũng không ổn, cũng chẳng nói gì cả rồi quay người đi ra ngoài.

Cũng không ai để ý đến chuyện của Phương Hướng Lâm cả, vì anh ta là nhân vật đã thất thế, nếu gần gũi với anh ta là vô cùng nguy hiểm. Nên mọi người đều xoay quanh Diệp Trạch Đào.

Bởi vì cũng có quan hệ với Diệp Trạch Đào, Lỗ Nghệ Hương cũng được mọi người coi trọng. Có hai nữ cảnh sát kéo Lỗ Nghệ Hương ra một góc nói những chuyện mà chỉ có bọn họ mới biết được.

Cái lão Lan Văn mất hết cả thể diện, liền đến ngồi bên cạnh Diệp Trạch Đào nói chuyện rất thân thiết.

Ngồi cạnh Lan Văn, Diệp Trạch Đào cũng có một cảm ngộ. Hắn cũng hiểu rõ hơn một số quan chức, mặc dù chẳng thích đối phương song vẫn phải tỏ ra thích. Mình và Lan Văn có lẽ cũng giống như thế, hai bên đều không coi nhau ra gì nhưng lại tỏ ra rất thân mật.

Thông qua chuyện này, có một điều mà chính bản thân Diệp Trạch Đào cũng không nhận ra, đó là hắn đã có thêm rất nhiều kinh nghiệm chính trị, không bao giờ được thể hiện bất kì chuyện gì trên nét mặt.

Cái lão Lan Văn này coi như là đã dạy mình một số thứ!

Ngụy Vĩ là người vui mừng nhất trong đám người này. Từ trước đến nay cái tên Phương Hướng Lâm dưới sự ủng hộ của Lan Văn luôn đối đầu với mình. Không ngờ chỉ thông qua một chuyện rất nhỏ là Diệp Trạch Đào đến đây là đã có thể đánh bại cái tên Phương Hướng Lâm này. Mặc dù tiếp theo muốn giải quyết triệt để tên này thì mình còn phải làm một số việc nữa. Nhưng qua chuyện hôm nay thì trong Sở còn mấy người dám theo Phương Hướng Lâm nữa?

Cứ cho là mấy vị lãnh đạo trên thành phố khi thấy Diệp Trạch Đào nhúng tay vào chuyện này thì ai dám đứng ra che chở cho Phương Hướng Lâm?

Diệp Trạch Đào đúng là phúc tinh của mình!

Bởi vì có thiện cảm với Diệp Trạch Đào nên Ngụy Vĩ cũng có rất nhiều ý tưởng mới.

Ánh mắt liếc rất nhanh Lỗ Nghệ Hương, trong lòng anh ta thầm nghĩ. Xem ra con bé này đã dựa vào Diệp Trạch Đào rồi. Với vẻ đẹp trai phong độ và quyền thế của Diệp Trạch Đào nên hắn rất có sức hấp dẫn với phụ nữ. Rất có khả năng con bé Lỗ Nghệ Hương sẽ đi theo hắn.

Mặc dù Ngụy Vĩ có quan hệ với Dương Hiên nhưng suy cho cùng thì khoảng cách cũng hơi xa. Nếu như tạo được quan hệ với Diệp Trạch Đào thì sẽ có trợ lực của nhiều nơi hơn.

Anh ta vừa uống rượu vừa quan sát tình hình của Diệp Trạch Đào và Lan Văn.

Thấy ban đầu Diệp Trạch Đào và Lan Văn đối chọi rất gay gắt, bây giờ lại nói nói cười cười. Ngụy Vĩ âm thầm gật đầu, cái tên Diệp Trạch Đào này đừng có coi thường hắn trẻ tuổi, hắn đối nhân xử thế rất khôn ngoan đấy chứ. Con người như thế này tiền đồ phát triển sẽ khá đây.

Phương Hướng Lâm chẳng phải đã mở ra cho Lỗ Nghệ Hương hai con đường sao?

Việc này cho anh ta một gợi ý, nếu anh ta cho Lỗ Nghệ Hương giữ chức Phó phòng, có lẽ chưa biết chừng sẽ tạo được mối quan hệ thân thiết với Diệp Trạch Đào thì sao.

- Chủ tịch Diệp, thực ra thì có một chuyện mọi người nói cũng đúng, đồng chí Lỗ Nghệ Hương mặc dù thời gian tham gia công tác chưa lâu, nhưng năng lực của đồng chí này trên mọi mặt đều rất tốt. Phó giám đốc Lan lúc bình thường vẫn ra chỉ thị với chúng tôi là phải mạnh dạn sử dụng những cán bộ trẻ, trên Cục cũng đang suy nghĩ về vấn đề này. Đang có dự định mạnh dạn bắt đầu dùng một lớp cán bộ trẻ, Tiểu Lỗ là một trong số đó.

Ngụy Vĩ nói với Diệp Trạch Đào một cách rất nghiêm túc.

Diệp Trạch Đào cũng nói rất hứng thú:

- Việc này trong huyện chúng tôi cũng đang tiến hành và tiếp tục phát triển. Các đồng chí trẻ chắc chắn là những người gánh trọng trách nặng nề. Đến lúc đó huyện chúng tôi sẽ phải lên Sở các anh để xin kinh nghiệm, lúc ấy Phó giám đốc Ngụy không được giữ bí mật đâu nhé!

Lan Thư Văn liền mỉm cười nói:

- Tiểu Ngụy nói rất đúng, chúng tôi già rồi, tương lai thuộc về các đồng chí trẻ. Nhân lúc chúng tôi còn hoạt động được thì việc dốc sức bồi dưỡng lớp cán bộ trẻ là việc rất quan trọng. Tôi cũng đã nói rồi, các Sở của thành phố Hắc Lan phải tìm tòi nhiều trên lĩnh vực này.

Ngụy Vĩ nhìn về phía các thành viên khác trong ban lãnh đạo nói:

- Tất cả chúng ta vẫn đang thảo luận về vấn đề này, đúng không ạ?

Câu nói này của Ngụy Vĩ làm mọi người đều mỉm cười nói:

- Đúng vậy, các Sở đều phải có một lực lượng mới mẻ tham gia vào mới được.

Diệp Trạch Đào cũng không hỏi tình hình bọn họ đề bạt Lỗ Nghệ Hương, nhưng hắn biết rõ có những câu nói này thì Lỗ Nghệ Hương cũng sẽ được đề bạt nhanh thôi.

Không khí lập tức trở nên vui vẻ, mọi người thi nhau nâng cốc chúc rượu nhau.

Lỗ Nghệ Hương trở thành đối tượng trọng điểm, mọi người đều chúc rượu cô ấy trước mặt Diệp Trạch Đào.

Lỗ Nghệ Hương lại chưa có trải nghiệm về những chuyện như thế này. Cấp bậc của những người ở đây đều cao hơn cô ấy, hơn nữa cô ấy lại không có kinh nghiệm nên bị say rất nhanh.

Thấy bộ dạng của Lỗ Nghệ Hương lúc này Diệp Trạch Đào biết rằng không thể để cô ấy tiếp tục uống nữa. Hắn mỉm cười nói với Ngụy Vĩ:

- Thưa các vị lãnh đạo, lần sau đến huyện Thảo Hải chúng ta sẽ uống thoải mái nhé. Tôi còn có một số chuyện phải đi.

Vốn không thể chống chọi được nữa, Lỗ Nghệ Hương cũng đứng lên.

Khi Lỗ Nghệ Hương đứng lên, cơ thể hơi chếnh choáng.

Cũng may bên cạnh có một nữ cảnh sát đứng bên cạnh đỡ cô ấy.

Ngụy Vĩ vốn là người tinh ranh, thấy tình hình Lỗ Nghệ Hương như vậy nếu uống tiếp thì sẽ say mất. Nếu như để Lỗ Nghệ Hương say quá thì Diệp Trạch Đào sẽ rất khó coi, hắn liền mỉm cười nói với Lỗ Nghệ Hương:

- Tiểu Lỗ à, sau này văn phòng phải tiếp đãi nhiều chuyện, cô cứ uống say như này là không được, không tiếp đãi được chu đáo quan khách, mình lại say trước!

Mọi người đều bật cười.

Lỗ Nghệ Hương thoáng đỏ mặt, vừa rồi kích động nhất thời nên uống hơi nhiều, bây giờ cả người cứ mềm nhũn ra.

Ngụy Vĩ còn nói thêm:

- Chủ tịch Diệp, chuyện hộ tống Lỗ Nghệ Hương thật làm phiền anh quá! Lần sau có gặp Cố Minh Trung thì cũng hơi ngại!

Được mọi người ra tiễn, Diệp Trạch Đào và Lỗ Nghệ Hương người trước người sau bước đi.

Ở cổng chính, Diệp Trạch Đào và Ngụy Vĩ bắt tay tạm biệt.

Lan Văn tiến lên một bước, nắm chặt tay Diệp Trạch Đào nói:

- Chủ tịch Diệp cậu cứ yên tâm. Những việc tôi nói thì nhất định sẽ theo sát điều tra, và nhất định sẽ thông báo với cậu.

- Cô đi taxi đến sao ?

Diệp Trạch Đào nhìn thấy tình hình Lỗ Nghệ Hương không trụ nổi liền hỏi một câu.

Lỗ Nghệ Hương vẫn còn tỉnh táo một chút, khẽ nói:

- Em gọi xe về được mà.

Diệp Trạch Đào nói:

- Cô sống ở đâu, tôi sẽ đưa cô về.

Hai người bước tới chiếc xe mà Diệp Trạch Đào lái đến.

Diệp Trạch Đào khởi động xe rồi cho xe chạy chầm chậm.

Gió thổi làm cho Lỗ Nghệ Hương càng không chịu nổi, ngồi trên xe mà còn không vững.

Uống một chút rượu, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy toàn thân nóng lên.

Rượu hôm nay là rượu ngâm Lộc Tiên, uống quá nhiều nên cả hai người toàn thân nóng bừng.

Dưới sự chỉ dẫn của Lỗ Nghệ Hương, chiếc xe đi đến một khu phố nhỏ.

Nhìn thấy khu phố nhỏ của thành phố Hắc Lan, Diệp Trạch Đào hoáng chút nghi ngờ:

- Chỗ này cũng được đấy chứ!

- Đây là căn hộ của chị gái em và anh rể, sau khi họ đi thì em chuyển đến đây.

Lỗ Nghệ Hương nói nhưng cảm thấy men rượu cứ trào lên.

Thực ra, cô uống khá nhiều rượu nên khắp người mới nóng bừng lên như thế.

Chuyện xảy ra hôm nay cô chưa từng trải qua, một chuyện lớn như vậy đã thay đổi bởi sự xuất hiện của Diệp Trạch Đào.

Nghĩ đến sự mạnh mẽ của Diệp Trạch Đào trước mặt Lan Văn, quay lại liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai của Diệp Trạch Đào, tâm trạng của Lỗ Nghệ Hương bỗng thay đổi rất phức tạp.

Khu phố rất yên tĩnh, có lẽ vợ chồng Cố Minh Trung cũng muốn một chỗ yên tĩnh nên mới mua chỗ này. Khi xe Diệp Trạch Đào vừa dừng lại thì Cố Minh Trung điện thoại đến.

Nhận được điện thoại, Diệp Trạch Đào nói một cách rất không vui:

- Minh Trung, cậu làm cái gì thế hả? Xảy ra chuyện như vậy không đi mà giải quyết, nếu Tiểu Lỗ bị thiệt thòi xem cậu làm thế nào?

Cố Minh Trung liền nói:

- Trạch Đào, thực ra tôi rất hiểu, đây là chuyện người đi thì trà trở nên nguội lạnh mà. Ở thành phố Hắc Lan này tôi chỉ có một người bạn là cậu có thể giúp tôi được, mà cũng chỉ có cậu mới giải quyết được chuyện này. Không thể dựa vào người khác được. Tôi gửi gắm Lỗ Nghệ Hương cho cậu tôi rất yên tâm.

Cố Minh Trung nói một tràng những lời hay ý đẹp.

Diệp Trạch Đào nói:

- Không sao rồi, hôm nay tôi nói trước mặt Lan Văn chuyện này, sau này chắc sẽ không xảy ra nữa!

Cố Minh Trung luôn mồm cám ơn.

Lúc đó, vợ của Cố Minh Trung cầm điện thoại nói:

- Chủ tịch Diệp, em gái của chúng tôi xin nhờ anh giúp đỡ, thật làm phiền anh quá!

Khi Diệp Trạch Đào đang nói chuyện với vợ của Cố Minh Trung thì thấy Lỗ Nghệ Hương gục vào lòng mình.

Chết một nỗi là một tay của Lỗ Nghệ Hương lại nắm đúng vào bộ phận nhạy cảm phía dưới của Diệp Trạch Đào. Khiến cho hắn hoảng sợ hơn là đầu của Lỗ Nghệ Hương lại nằm trên đùi của hắn, khuôn mặt lại ghé sát vào chỗ nhạy cảm đó.

Tư thế này rất mờ ám!

- Sao thế ạ?

Giọng nói của chị gái Lỗ Nghệ Hương vang lên trong điện thoại.

Diệp Trạch Đào bị Lỗ Nghệ Hương làm cho toát mồ hôi, gắng chịu đựng hắn nói:

- Tiểu Lỗ uống nhiều quá, tôi phải đưa cô ấy về nhà.

- Em tôi thật đúng là, uống nhiều như thế để làm gì chứ, lại làm phiền Chủ tịch Diệp rồi!

- Tôi đưa cô ấy về đây.

Tắt điện thoại, Diệp Trạch Đào liền cảm thấy tay của Lỗ Nghệ Hương vẫn đang nhéo nhéo nhẹ chỗ đó.

Thôi chết rồi!

Diệp Trạch Đào cũng uống khá nhiều rượu Lộc Tiên, bị làm như thế hắn cũng cảm thấy “cậu nhỏ” của mình ngóc đầu dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play