Ra khỏi Thành ủy, Khương Chính Quyền nói là đi thăm một người thân.

Nhìn theo dáng của Khương Chính Quyền, Diệp Trạch Đào liền nhớ ngay đến những khó xử của Khương Chính Quyền. Con người này thật ra cũng không phải loại người đáng ghét, vẫn ủng hộ công việc của hắn. Chỉ có điều, trước đây từng làm thư kí của Tạ Dật, vẫn luôn phải xem thái độ của Tạ Dật để hành sự. Giờ bản thân thành con rể Lưu gia việc này hẳn Tạ Dật đã biết, chỉ không biết Tạ Dật có ý nghĩ ra làm sao. Khương Chính Quyền dự tính xin chút chỉ thị từ Tạ Dật.

Từ chỗ Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào cũng nắm được vài tình hình, Tạ Dật tuy không thể công nhiên đối phó với bản thân hắn, nhưng chuyện cho phái một số tên đến gây sự thì là chuyện rất có khả năng xảy ra. Giờ Tạ Dật còn đang theo dõi, ông ta rất coi trọng những điều chỉnh của trung ương đối với Ninh Hải. Nếu tất cả đều ổn thỏa, cánh họ Tạ sẽ nhằm thẳng vào người họ Lưu, đến phải coi trọng sự việc này.

Đứng trong trụ sở, nhìn xe con từ các nơi đến đỗ đầy quanh sân trụ sở, Diệp Trạch Đào cũng có phần xúc động, một thành phố có nhiều xe con cao cấp như vậy, nếu tiền mua xe đó dùng cho dân chúng, không biết sẽ phát triển được bao nhiêu địa phương!

Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng biết đây là tình hình trong nước của Hoa Hạ, đến mình cơ bản cũng không có lực lượng đối phó với chuyện đó, hơn nữa, chẳng phải bản thân cũng ngồi xe con đến đó sao!

Trong lòng biết bao điều khó nói.

Bàng Phí Vũ thấy Diệp Trạch Đào liền vội vàng ra đón tiếp.

- Chủ tịch huyện Diệp, ban nãy có mấy cuộc điện thoại gọi tới.

Bàng Phí Vũ đưa điện thoại cho Diệp Trạch Đào.

Cầm điện thoại, Diệp Trạch Đào trông thấy mấy cuộc từ huyện gọi nhỡ, liền gọi lại.

Trả lời xong những cuộc gọi kia, thấy có một cuộc gọi nhỡ từ cục công an thành phố của Lỗ Nghệ Hương em vợ Cố Minh Trung.

Thấy số điện thoại của Lỗ Nghệ Hương, Diệp Trạch Đào cảm thấy có chút hổ thẹn, Cố Minh Trung trước khi đi có gửi gắm Lỗ Nghệ Hương, nhờ mình chăm sóc, bận này bận nọ, thiếu chút quên mất chuyện này.

Nghĩ tới đây, Diệp Trạch Đào vội vàng gọi lại cho số điện thoại kia.

- Tiểu Lỗ, em coi, gần đây quá nhiều việc bận, chưa quan tâm nhiều tới em!

Diệp Trạch Đào có chút hơi áy náy.

- Anh Diệp, em biết anh đang trong thành phố này, anh có thời gian chứ, em mời anh dùng cơm?

- Ha ha, đồng ý, để anh mời em là được rồi, em chọn địa điểm, anh mời.

Diệp Trạch Đào nghĩ rằng cũng chẳng có việc gì khác, liền vui vẻ nhận lời.

Liếc thoáng qua Bàng Phí Vũ và Tư Đồ Vũ, Diệp Trạch Đào nói:

- Các cậu tự tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút đi nhé.

Hai người biết rằng Chủ tịch Diệp có việc cần làm, Bàng Phí Vũ vội nói:

- Chủ tịch cứ bận việc đi ạ, chúng tôi biết tự sắp xếp.

Đối với tình hình thành phố này Diệp Trạch Đào từ lâu đã rất thông thuộc, sau khi nhận được địa chỉ từ Lỗ Nghệ Hương, liền lái xe tới đó.

Khi Diệp Trạch Đào tới. Chỉ thấy một Lỗ Nghệ Hương trong bộ cảnh phục đang đứng đó nhìn xung quanh.

Bộ cảnh phục mặc trên người Lỗ Nghệ Hương, khiến bộ ngực trên thân hình cô vô cùng gợi cảm. Từ trong xe Diệp Trạch Đào trông thấy rất nhiều người liếc nhìn Lỗ Nghệ Hương, đặc biệt có đôi nam nữ khi đi qua, chàng trai liếc trộm Lỗ Nghệ Hương, liền bị cô gái cấu một cái.

Thấy bộ dạng như vậy của Lỗ Nghệ Hương, Diệp Trạch Đào bèn so sánh một chút các cô gái mà mình từng gặp với Lỗ Nghệ Hương, dựa vào diện mạo, chỉ có Trịnh Tiểu Nhu mới đủ đem so sánh. Đương nhiên, nói đến phong cách, thì bọn Lưu Mông Y đều hơn Lỗ Nghệ Hương một bậc.

Xe dừng lại, khi Diệp Trạch Đào xuống xe, Lỗ Nghệ Hương cũng đã trông thấy Diệp Trạch Đào. Ánh mắt ngời sáng, gọi to:

- Anh Diệp, em ở đây!

Nghe được vì tiếng gọi của Lỗ Nghệ Hương khiến nhiều người nhìn đến mình. Càng có vài cặp mắt với cái nhìn không thiện cảm, Diệp Trạch Đào thầm lắc đầu, lực sát thương của người đẹp có khắp mọi nơi.

Tuy là nghĩ vậy, song thấy mọi người nhìn tới với vẻ hâm mộ, Diệp Trạch Đào ít nhiều cảm thấy không tệ.

Vẻ mặt tươi cười, Diệp Trạch Đào rảo bước tới hỏi:

- Em đợi lâu rồi chứ?

- Đâu có, em cũng vừa mới đến chưa lâu.

Đôi mắt của Lỗ Nghệ Hương lộ ra vẻ rất phấn khích.

- Đi thôi, vào trong. Chứ không mọi người ăn sống anh mất!

Diệp Trạch Đào nói bông đùa.

Lỗ Nghệ Hương nhìn quanh quanh, lại nhìn về phía Diệp Trạch Đào, trên mặt càng hiện vẻ tươi cười.

Hai người một trước một sau đi vào bên trong.

Tới phòng đã đặt sẵn, Diệp Trạch Đào cởi chiếc áo ngoài treo lên móc tường. Cười nói:

- Tiểu Lỗ, thế nào, công việc gần đây thuận lợi chứ? Anh rể em gửi gắm em cho anh rồi, có gì nói cho anh một câu, đừng làm anh không biết phải giải thích thế nào với anh rể em đấy.

Lỗ Nghệ Hương mời Diệp Trạch Đào ngồi xuống, nghe câu nói của Diệp Trạch Đào, sắc mặt liền thay đổi.

Diệp Trạch Đào đơn thuần chỉ tùy tiện hỏi, thấy biểu lộ của Lỗ Nghệ Hương như vậy, liền cảm thấy có vấn đề, trầm giọng nói:

- Nói xem, xảy ra chuyện gì vậy, nhìn em như vậy, chắc chắn có chuyện rồi, có chuyện gì nói cho anh biết.

Lỗ Nghệ Hương đột nhiên òa khóc.

Thấy Lỗ Nghệ Hương khóc, Diệp Trạch Đào càng cảm thấy có vấn đề, nét mặt cũng nghiêm túc hơn, không ngừng an ủi thăm hỏi Lỗ Nghệ Hương, trong lòng thầm nghĩ, một cô gái đẹp vậy, chẳng nhẽ lại bị thiệt thòi gì sao?

Khóc một hồi, thấy ánh mắt dò xét của Diệp Trạch Đào, Lỗ Nghệ Hương dường như nhận ra ý nghĩ của Diệp Trạch Đào, mặt liền đỏ lên nói:

- Anh nghĩ đi đâu rồi phải không!

Diệp Trạch Đào nhíu mày nói:

- Nói xem, đã xảy ra chuyện gì?

- Anh Diệp, em muốn tìm một người trò chuyện, còn việc của em anh không giúp nổi đâu.

Diệp Trạch Đào nói:

- Em chưa nói, sao biết anh không giúp được?

- Đây là một hệ thống sự việc của chúng em, tuy anh có chút liên quan, nhưng không thể giúp nổi.

Diệp Trạch Đào nói:

- Nói với anh rể em chưa?

- Anh ấy bảo em tìm anh, nhờ anh đến giải quyết, em nghĩ một lúc, anh có lẽ cũng chẳng có cách nào.

- Nói xem!

Diệp Trạch Đào nói rất nghiêm túc.

Chẳng hiểu sao, nghe Diệp Trạch Đào phát ra từ này, Lỗ Nghệ Hương lại có một loại cảm giác kiên định.

Nhìn vẻ phong độ đẹp trai của Diệp Trạch Đào, Lỗ Nghệ Hương lại đỏ mặt:

- Em nói, anh không được cười em nhé!

Diệp Trạch Đào gật nhẹ đầu một cái.

Lỗ Nghệ Hương nói:

- Ban đầu mọi việc đều ổn, mọi người đều nể mặt anh rể em, nhưng, anh rể đi khỏi thành phố Hắc Lan rồi!

Diệp Trạch Đào thầm nhủ, người ở tình còn, người vừa đi, nhiều điều hẳn sẽ thay đổi.

- Tuần trước, Phó giám đốc sở Lan Thư Văn tới cục công an thành phố kiểm tra công tác, thế là cơ quan điều em đi tiếp, nào ngờ…nào ngờ…

Lỗ Nghệ Hương mặt đỏ, vài lời khó nói tiếp.

Diệp Trạch Đào vẻ mặt trầm tư, trước đó nghĩ thoáng qua một vài tình hình của tỉnh, Diệp Trạch Đào thật tình có chút hiểu biết về nhân viên sở công an tỉnh, Lan Thư Văn con người này đã 50 tuổi rồi, chỉ là một lão già bỏ đi, đầu có vài sợi tóc, chỉ là một phó trưởng phòng mà thôi.

Chẳng cần nói thêm, Diệp Trạch Đào cũng hiểu, lão già này đã để ý tới Lỗ Nghệ Hương rồi.

- Ông ta đã làm những gì?

Diệp Trạch Đào hỏi.

- Đến giờ vẫn chưa có gì, hôm đó trong lúc khiêu vũ gã nói với em, nếu em theo gã, gã sẽ đề bạt em, nếu không, em sẽ đối diện với nhiều bất lợi. Khi đó em cự tuyệt, gã không nói gì, nhưng đến hôm qua Phó cục phòng thành phố Phương Hướng Lâm thông báo cho em biết, phải điều động em, có hai nơi, một là Phó chánh văn phòng thành phố, một là Đại đội cảnh sát giao thông trực thuộc 3, nói rằng ở đó thiếu người, việc này cục cũng đang cân nhắc.

Không hiểu ra thể thống gì nữa!

Đây là hai hướng đi trái ngược nhau, một đằng thăng chức, một bên giáng chức, rất có khả năng mất chức.

Diệp Trạch Đào liền hiểu, đây là một lời cảnh báo, nếu Lỗ Nghệ Hương nghe theo Lan Thư Văn, không những vẫn có thể tiếp tục công tác, mà còn có cơ hội thăng cấp.

- Anh rể em nói sao?

Diệp Trạch Đào liền có nhận định về Cố Minh Trung, em vợ bị người ta ức hiếp, cũng không tự mình gọi một cú điện, lại bảo cô em vợ tới tìm mình, thế quái nào nhỉ!

- Anh Diệp, anh rể em nói, anh ấy đi rồi, độ thân tình với người ở đây cũng không còn, hơn nữa, việc này liên quan tới sở tỉnh, anh ấy căn bản cũng chẳng làm được gì, ngoài anh ra, chẳng ai có thể giúp được.

- Nguyên do việc này em biết rõ chứ?

Diệp Trạch Đào hỏi.

- Anh rể giải thích rồi, em biết việc này đều do Lan Thư Văn đứng sau sắp xếp!

Lỗ Nghệ Hương trong lòng buồn bã òa khóc, nước mắt lại tuôn ào ạt.

Thấy bộ dạng này của cô, Diệp Trạch Đào biết bản thân không thể khước từ giúp đỡ.

Cố Minh Trung quả thật không đấu lại được một Phó Giám đốc Sở!

Hơn nữa, biết được việc Lan Thư Văn làm trò với nữ cảnh sát, điều này không biết thì thôi, biết rồi sau này chẳng lấy làm vui gì, một lão già bỏ đi, vẫn làm chuyện như vậy, thật không biết trước đó gã đã làm bao chuyện như thế.

- Việc này để anh lo!

Diệp Trạch Đào nghiêm túc trả lời.

Nghe Diệp Trạch Đào bằng lòng giúp đỡ việc của mình, Lỗ Nghệ Hương một đằng lấy khăn lau mắt, một đằng nói:

- Anh rể nói, việc này chỉ cần nói cho anh biết, anh nhất định sẽ giúp em, anh ấy nói tối sẽ gọi điện lại cho anh.

Diệp Trạch Đào sửng sốt, trong lòng thầm than một tiếng, Cố Minh Trung này xem ra đã hiểu rõ tính cách bản thân mình rồi, dùng kế với cả chính mình nữa!

Nhìn Lỗ Nghệ Hương nước mắt vòng quanh, lại tỏ vẻ vô cùng đáng thương, Diệp Trạch Đào dù không bằng lòng với cách làm của Cố Minh Trung, cũng vẫn quyết giúp tới cùng.

Diệp Trạch Đào tuy biết Lan Thư Văn là Phó giám đốc sở, thì cũng chẳng quá bận tâm, có Điền Lâm Hỉ làm lá chắn, hơn nữa trưởng phòng công an tỉnh Ngụy Trấn Cao lại là người của Dương Hiên. Diệp Trạch Đào nghĩ ra một phương hướng, đó là Lan Thư Văn là người của Tạ Dật, mình đối phó với người của Tạ Dật, việc này chắc Dương Hiên sẽ rất mừng.

Xem ra từng sự việc đều có phản ứng dây chuyền, xâu chuỗi lẫn nhau.

Vẫn luôn quan sát biểu lộ của Diệp Trạch Đào, Lỗ Nghệ Hương liền thấy được dáng bộ suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, lòng chợt có một cảm giác rất đặc biệt, người trẻ tuổi phong độ còn ít tuổi hơn so với anh rể xem ra lại lợi hại hơn anh rể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play